Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 55


Edit: An Braginski
Nghe được lời Vô Tình nói, Utherus tự động thối lui, cho dù y không quá hoan nghênh Hác Phong đến nhà mình, thế nhưng A Tình đã mời bọn họ vào, y tất nhiên sẽ không tính toán với bọn họ.

Không tiếp tục đứng ở cửa nữa, Utherus theo sát Vô Tình đi vào phòng.

Thấy Tiểu Phỉ cũng không vì bọn họ đột nhiên đến mà không hài lòng, Hác Phong và Tử Ly đều thở phào nhẹ nhõm, theo hắn đi vào ngôi nhà mới xây trong bộ lạc.

Nói thật ra, bọn họ làm như vậy, thật là có chút vô lễ, dù sao chủ nhân gian nhà này cũng không thân quen với bọn họ.

“Ngồi đi.” Đưa người vào phòng khách, Vô Tình chỉ vào vị trí bên người, nói, sau đó tự mình cũng ngồi xuống.

Cho dù không được gọi đích danh, Tử Ly cũng biết là Tiểu Phỉ gọi ai, cho nên hắn thành thật ngồi xuống.

Mấy ngày này hắn thường xuyên ở cùng Tiểu Phỉ một chỗ, đồng thời thường thường tiếp thu giáo dục của Tiểu Phỉ, hôm nay hắn rốt cục có thể đối diện với Địch Linh rồi.

Tiểu Phỉ thực sự là giáo lý Phúc Âm của đời hắn a, nếu như không có Tiểu Phỉ, tin tưởng hắn cả đời này đều không có khả năng lại gần Địch Linh như thế.

“Ca ca của ta bảo là sợ dọa đến ngươi, cho nên mới tránh mặt ngươi.” Thấy Tử Ly ngồi xuống, Vô Tình thình lình nói.

Quả nhiên, trước mặt con thỏ nhỏ quá mức đơn thuần này, tâm nhãn của hắn rất dễ đồi bại…
“Cái gì? Thế… Thế bây giờ ta nên làm gì?” Con thỏ nhỏ vừa nghe lời này mắt liền đỏ hoe, không ngờ biểu hiện của mình lại khiến Địch Linh trốn tránh mình, quả nhiên đều là mình không tốt, giờ thì thật đúng là chữa lành thành què!
“Hắn trốn, ngươi không biết truy à?” Đối với việc con thỏ nhỏ tỏ ra mất bình tĩnh, Vô Tình có chút không hài lòng, đã huấn luyện lâu như vậy rồi, cái tật này sao vẫn còn không đổi được ni? Tuy rằng bộ dạng nước mắt lưng tròng của đứa nhỏ này cực kỳ khiến người thương yêu, thế nhưng bộ dạng đó hắn cũng nuốt không trôi a! Có một người thầy bốc đồng như Vô Tình, Tử Ly tiểu bạch thỏ cũng rất đáng thương …
“Ừ, ta biết.” Tử Ly vội vàng thu hồi nước mắt còn đang đảo quanh viền mắt, kiên định nói.

Tiểu Phỉ đã nói không thể cứ gặp chuyện liền khóc, khóc mà có thể giải quyết vấn đề thì hãy khóc, nước mắt mà không có ý nghĩa thì quá rẻ tiền.

“Khụ ——” nghe được cuộc đối thoại bưu hãn cuả hai giống cái nhu nhược, Hác Phong thiếu chút nữa sặc nước bọt.

Tuy rằng y biết Tiểu Phỉ đang tác hợp cho Địch Linh và Tử Ly, thế nhưng … Lẽ nào việc này, không phải là nên trực tiếp nói cho Địch Linh là Tử Ly tương tư y thì càng dễ giải quyết hơn ư? Tuy rằng không biết Địch Linh tên kia có thể lập tức tiếp nhận Tử Ly hay không, nhưng khẳng định sẽ không lập tức cự tuyệt, dù sao đến bây giờ Địch Linh còn chưa có giống cái mình thích, hai người tìm hiểu nhau một chút, cuối cùng tiến tới cùng nhau hẳn là không khó.

Đối với phương thức Vô Tình nói, Utherus rất bình tĩnh.


Cho dù ngày nào đó A Tình muốn giống cái nào đó trực tiếp đẩy ngã thú nhân, y cũng sẽ không thấy kỳ quái, cách nghĩ của A Tình luôn luôn không giống người thường …
Nghe tiếng Hác Phong, Vô Tình quay đầu, nhìn hai thú nhân đứng ở một bên nói: “Ta và Tử Ly đang giãi bày, các ngươi có thể tự đi ra ngoài tâm sự; đương nhiên, nếu như muốn ở lại trong nhà, lẳng lặng (dựa cột:]]]) mà nghe là được.”
Biết rõ ràng Tiểu Phỉ đang nói ám chỉ mình, Hác Phong ngượng ngùng cười.

Giờ khắc này y phải bội phục định lực của Utherus, Tiểu Phỉ nói ra như vậy, y dĩ nhiên một chút phản ứng cũng không có.

Lẽ nào y giống Địch Linh đều là mặt than, hay là y đã quen với cách nói chuyện như vậy của Tiểu Phỉ? Nghĩ đến mình vừa rồi thiếu chút nữa liên lụy y phải cùng mình đi ra ngoài hóng gió, trong lòng Hác Phong có một chút hổ thẹn nho nhỏ.

“Tiểu Phỉ…” Lúc này Tử Ly mới đột nhiên ý thức được còn có người khác đang nhìn, có chút ngại, trước đây đều là Tiểu Phỉ đến nhà hắn thuyết giáo, hôm nay…
“Ngươi nếu không thích bọn họ, thì cứ coi bọn họ như đồ vật trang trí là được rồi; cho dù đuổi bọn họ đi ra ngoài, bọn họ muốn nghe cũng vẫn có thể nghe được.” Phân tích sự thực một chút cho Tử Ly, Vô Tình không thèm để ý mà nói, chỉ cần không bị quấy rối, kín mồm kín miệng, mặc kệ bọn họ ngồi ngốc bao lâu ni! Huống chi đợi lát nữa có thể sẽ có việc cần dùng đến bọn họ.

“Nga.” Đã quen nghe theo, Tử Ly cũng không phản đối nữa, đây cũng là một bài kiểm tra biểu hiện của hắn trước mặt người khác a, nếu như không quen ở chung với thú nhân, sau này hắn làm sao đối mặt với bầu bạn của mình?
Đối với sự phối hợp của con thỏ nhỏ, Vô Tình tỏ vẻ thoả mãn, hài tử này hiện tại lá gan lớn hơn không ít.

Nghĩ đến mục đích muốn đạt được của hôm nay, Vô Tình nói: “Hiện tại ngươi hẳn là đã có thể một mình đối mặt với đại ca của ta rồi, hay là tạo cơ hội cho các ngươi ở riêng với nhau, ngươi trực tiếp làm đại ca của ta đi.” Đây là một phương pháp khá trực tiếp, cực kỳ phù hợp với cá tính của người nào đó …
Quả nhiên —— Utherus trong lòng thầm than, A Tình vẫn trực tiếp như thế a, tính tình này đủ để có thể so sánh với dũng sĩ thú nhân đứng trên trường đấu thú a! Ai nói A Tình sẽ không phải là dũng sĩ ni? Utherus vĩnh viễn cũng sẽ không quên tình cảnh trong rừng rậm Tát Ma, A Tình vì không cho thú nhân dực long tộc mà liều mạng chạy, vĩnh viễn sẽ không quên A Tình cho dù hộc máu cũng không chảy một giọt lệ! A Tình cho tới bây giờ vẫn luôn không giống người thường!
Lần thứ hai bị ngôn ngữ bưu hãn của Tiểu Phỉ làm giật mình, Hác Phong rất sáng suốt không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Y len lén liếc nhìn Utherus, sau đó lần thứ hai thất vọng vì phát hiện đối phương vẫn không biểu tình gì.

Quả nhiên là chính mình ít gặp nên mới thấy lạ, Hác Phong yên lặng thở dài.

Có điều Tiểu Phỉ như vậy thật đúng là không phải hấp dẫn bình thường a, dưới bề ngoài nhu nhược là một trái tim mạnh mẽ như thế, thật sự là làm cho người ta không thương không được a.

Bất quá, Tiểu Phỉ, đề nghị của ngươi, Tử Ly thực sự có thể làm được ư? Hác Phong yên lặng chuyển hướng nhìn về phía giống cái còn lại trong phòng ——
“Làm sao có thể…” Không cần phải nói, con thỏ nhỏ đỏ mặt rồi, cho dù có thể trực tiếp đối mặt, nhưng bảo chính mình chủ động… Lắc lắc cái đầu đã bốc khói, hắn làm không được, oa oa oa ~ vì sao Tiểu Phỉ mỗi lần mở đầu đều nói đến chuyện hắn căn bản không có khả năng làm được a!
“Vậy trực tiếp thổ lộ.” Biết rõ là con thỏ nhỏ không có khả năng làm như vậy, Vô Tình bắt đầu giáng cấp, nếu như không nói ra phương pháp kia trước, bởi vì không có sự đối chiếu, phương pháp thứ hai cũng rất dễ bị phủ quyết.

“Cái này, ta nghĩ đã…” Thổ lộ a, nếu như chỉ là nói nói thì mình cũng có thể làm được đi, có điều, có điều mình vừa nghĩ đến phải nói với Địch Linh thì…
“Tiểu Phỉ, có biện pháp nào không cần làm, không cần phải nói mà cũng có thể nhắn nhủ tâm ý hay không a?” Cuối cùng, Tử Ly bị Tiểu Phỉ chờ đến mất kiên nhẫn mà dùng ánh mắt giết chết, lấy dũng khí hỏi, hắn thực sự rất nhát gan, thực sự.

Nghe vậy, Vô Tình bất đắc dĩ thở dài.


Tử Ly sẽ đưa ra điều kiện như vậy, hắn đại khái cũng đoán trước được.

Bất quá nếu hắn nói ra rồi, nghĩa là hắn đã có ý muốn thử… Mình chỉ chờ mỗi thế này thôi.

Con thỏ nhỏ Tử Ly còn không biết chính mình đã tiến bộ thêm một chút…
“Ngươi nói, ngươi không hành động cũng không mở miệng, ngươi còn có thể thế nào? Sau này đến nhà đại ca của ta ăn cơm ngươi liền cứ nhìn y như vậy à? Ngươi nghĩ cứ nhìn y, y có thể hiểu rõ tâm ý của ngươi sao?” Đối với loại người trì độn trong phương diện tình cảm như đại ca nhà mình, quả nhiên trực tiếp là tốt nhất a, Vô Tình âm thầm tà ác nghĩ.

“Việc này…” Con thỏ nhỏ không phản đối nữa, hắn biết mình mỗi lần nói ra yêu cầu đều rất vô lý, Tiểu Phỉ đã rất nỗ lực giúp đỡ mình rồi, thế nhưng mình vẫn không đạt được yêu cầu của Tiểu Phỉ, mình thực sự là vô dụng a.

Không để ý đến nỗi thương cảm của người nào đó, Vô Tình lo lắng nói: “Con người có năm uẩn là: sắc, thụ, tưởng, hành, thức; con người có sáu căn là: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, tâm.

Chỉ cần ngũ uẩn của hắn không thanh, lục căn không tịnh, (không thanh tịnh) sẽ bị ngoại giới quấy rầy.

Cho nên nói cách khác, đây đều là cách có thể ảnh hưởng đến người khác.

Nghe xong những điều này ngươi có thể nghĩ ra biện pháp gì, biết mình có khả năng làm gì chưa?”.

Được tại [ T RUМtrцyeЛ.V n ]
(五蕴 – ngũ uẩn: Thuật ngữ Phật giáo chỉ năm món: “sắc, thụ, tưởng, hành, thức” 色受想行識 là “ngũ uẩn” 五蘊, nghĩa là năm thứ tích góp lại che lấp mất cả chân tính của người ta.

Bao gồm: Sắc uẩn – sáu giác quan do Tứ đại chủng (đất, nước, gió, lửa) tạo thành.

Thụ uẩn – toàn bộ các cảm giác, không phân biệt chúng là dễ chịu, khó chịu hay trung tính.

Tưởng uẩn – sự hình dung, tưởng tượng và cái biết trong mơ, khả năng ngoại cảm.

Hành uẩn – tất cả các chủ ý trước khi một hành động được hình thành.

Thức uẩn – là nhóm tế bào não nằm yên cho đến khi tu xả bỏ hết dục lạc và ác pháp, có đủ bảy năng lực giác chi và tứ thần túc, nhập được tứ thánh định, và thực hiện tam minh thì thức uẩn mới hoạt động và hiểu biết xuyên không gian và thời gian; quá khứ, hiện tại và tương lai là một.


六根 – lục căn: thuật ngữ Phật giáo chỉ sáu cơ quan cảm giác và ý thức con người, cũng là nguyên nhân gây ra sự lạc lối.

Bao gồm: Nhãn là mắt, dùng để nhìn.

¨ Nhĩ là tai, dùng để nghe.

¨ Tỷ là mũi, dùng để ngửi.

¨ Thiệt là lưỡi, dùng để nếm.

¨ Thân là da bọc thân người, dùng để nhận biết những cảm giác như nóng, lạnh..

¨ Ý là tư tưởng, dùng để phân biệt.)
Con thỏ nhỏ bị nói đến mức có chút choáng váng đầu (editor: ta cũng choáng váng), vô tội mà lắc đầu, cùng Tiểu Phỉ ở chung một thời gian, hắn còn phát hiện thêm một việc, đó chính là hắn thực sự rất ngốc a! Rõ ràng cảm thấy những điều Tiểu Phỉ nói đều rất có lý, thế nhưng hắn vẫn không thể lý giải, càng đừng nói đến thực hành.

Đã quen với việc mỗi lần mình tự nói một tràng dài, con thỏ nhỏ nào đó ngơ ngác như lọt vào trong sương mù, Vô Tình tiếp tục nói: “Được rồi, chính ta nói cho ngươi vậy, ngươi còn có thể làm gì nữa.

Ngươi còn có thần tình, ngươi biết không?” Thứ thần tình này a, vĩnh viễn đều là một loại lưỡi câu người vô hình.

Mà trong thần tình quan trọng nhất không gì ngoài ánh mắt, đôi môi, cho dù trông thế nào, chỉ cần không xấu đến mức khiến người vừa thấy sẽ ghê tởm, thứ thần tình mê hoặc người ta này chính là một trong những mị dược tốt nhất …
“Thần tình? Vậy cần thần tình kiểu gì mới có thể…” Tiểu Phỉ quả nhiên là người tốt a, mình đưa ra yêu cầu vô lí như thế, hắn vẫn có thể nghĩ ra biện pháp cho mình.

“Ngươi nghĩ thần tình như thế nào thì mới mê người? Thử làm một cái xem.” Không nói thẳng đáp án, Vô Tình đưa ra yêu cầu.

Rất nhiều chuyện cần tự mình làm, rồi đối chiếu mới có thể nhìn ra hiệu quả.

Dựa theo yêu cầu Tiểu Phỉ nói, Tử Ly suy nghĩ một chút, sau đó nặn ra một nụ cười, bắt đầu chớp mắt ——
“Dừng, dừng, con mắt ngươi cứ chớp như thế không mỏi à? Ngươi làm như vậy sẽ làm ta nghĩ mắt ngươi có tật, còn có ngươi cười quá giả tạo.” Đầu đầy hắc tuyến mà nhìn biểu tình của Tử Ly, Vô Tình thẳng thừng bác bỏ.

“Thế…” Đã quen với sự nghiêm khắc của Tiểu Phỉ, Tử Ly chỉ là vô tội nhìn chằm chằm đối phương, cũng không giống lúc mới bắt đầu chưa làm gì đã rưng rưng nước mắt rồi.

“Được rồi, để ta làm mẫu cho ngươi một chút đi.

Thần tình then chốt ở thần thái, nó là một loại hình thức đặc thù trong tĩnh có động, trong thủ có công.

Đầu tiên là nhãn thần, đôi mắt không những có thể cho ngươi nhìn thấy những thứ bên ngoài, đồng thời cũng có thể cho người ta dùng ánh mắt giao tiếp.” Cũng không tiếp tục hành Tử Ly, Vô Tình hiểu rất rõ, có vài thứ nói một trăm lần, còn không bằng làm mẫu một lần, những người đã từng được nhìn thấy thủ đoạn của hắn thế nhưng không nhiều lắm a.


“Xem kỹ nhé.” Nói, Vô Tình quay đầu chậm rãi chuyển hướng về phía hai thú nhân đang đứng, ánh mắt rất nhanh tập trung vào Utherus.

Chỉ thấy hắn không nhanh không chậm từ tay áo lấy ra một cái quạt lông mềm hồng sắc, chậm rãi mở ra, che đi nửa dưới khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.

Vì sao Vô Tình trong thời tiết này lại mang theo một cây quạt? Kỳ thực ngày hôm nay nên dạy cho Tử Ly như thế nào Vô Tình đều đã lên kế hoạch.

Cây quạt và vân vân, đều là đạo cụ cần thiết a.

Chỉ có điều vốn định trên đường đến nhà Tử Ly tùy tiện mình một người làm bia ngắm, không nghĩ tới địa điểm làm mẫu lại đổi thành trong nhà Utherus.

Vừa nãy hắn không đuổi hai thú nhân ra ngoài, đây cũng là một trong những nguyên nhân, nếu như không có bia ngắm, hiệu quả sẽ rất khó thể hiện.

Đứa nhỏ đơn thuần đang nỗ lực học tập xem thầy làm mẫu, tất nhiên sẽ không cảm thấy lúc này thầy lấy ra một cây quạt có cái gì sai.

Mà hai thú nhân này a, đều là hưng phấn: một người là bởi vì người trong lòng đang nhìn mình, một người là bởi vì người trong lòng lấy ra cây quạt do mình tặng.

Vì vậy trong phòng ba người ôm ba tâm tư nhìn ánh mắt ấy —— vốn là một đôi mắt đặc biệt chỉ hồ tộc giống cái mới có, con ngươi cũng là màu đen thuần khiết, đôi mắt hắc bạch phân minh, linh động lại thâm trầm.

Rõ ràng nhìn qua bình tĩnh không gợn, kì thực sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, đó là một loại cảm giác chỉ cần rơi vào sẽ không có cách nào tự kềm chế.

Làm đối tượng bị tập trung, Utherus rất nhanh nhìn lại.

Đôi mắt của A Tình rất dễ nhìn, cho dù hắn chẳng cố ý làm gì, mình cũng sẽ bị hấp dẫn.

Thế nhưng lần này Utherus rất nhanh liền phát hiện trong ánh mắt của A Tình có điều lạ ——
Vẫn là cặp mắt quen thuộc kia, lúc này nhìn qua có chút thơ ngây vô tội của tiểu giống cái, nhưng mơ hồ lại có một ít ý tứ hàm xúc nói không rõ, Utherus muốn tìm tòi nghiên cứu, trong lòng như là bị con mèo nhỏ nhẹ nhàng cào, có một chút khó nhịn, có một chút khát cầu…
Sau đó ánh mắt chậm rãi biến thành vầng trăng rằm dịu dàng, cho dù không nhìn thấy những bộ phận khác trên khuôn mặt, cũng có thể cảm giác được nụ cười; có thể tưởng tượng phía sau cây quạt đôi môi đỏ mọng cong lên như thế nào, dáng dấp này liêu nhân biết mấy.

Lần này Utherus cảm giác được dụ dỗ, tựa như thấy mỹ nhân mình ngưỡng mộ trong lòng nhẹ nhàng tháo y phục, nằm nghiêng ở trên giường, ngoắc tay với hắn …
Tưởng tượng tươi đẹp ngon lành trong nội tâm khơi lên thú tính của Utherus.

Nhận thấy được thân thể của mình đã bắt đầu có chút biến hóa, Utherus cưỡng chế mình phải lãnh tĩnh, có chút chột dạ lảng tránh đường nhìn của Vô Tình, hiện tại không phải lúc phát – tình như vậy.

Chờ Utherus chuẩn bị tinh thần xong, nhìn lại A Tình thì, phát hiện hắn không phải chỉ đứng ở nơi đó nhìn thôi sao, căn bản là chưa từng làm gì a, dụ dỗ gì đó ở đâu ra?
Nhưng mà khi Utherus một lần nữa cẩn thận chống lại ánh mắt đó, y thấy được càng nhiều, rõ ràng hắn thiên chân vô tà như vậy, vì sao mình muốn khiến hắn nhiễm dục vọng? Muốn nhìn đôi mắt nhuốm tình dục sẽ câu nhân ra sao, muốn không có trở ngại mà tiếp xúc thân thể nhu nhược đó, dục vọng vừa cường ngạng áp xuống lại bắt đầu kêu gào, lúc này ngay cả thần trí cũng bắt đầu tan rã rồi….

Bình Luận (0)
Comment