Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 57


Edit: An Braginski
Utherus chưa bao giờ biết tấm thân da dày thịt béo của mình lại mẫn cảm đến thế, ngay cả hơi thở nhẹ nhàng ấm áp của A Tình cũng có thể dễ dàng cảm nhận được.

Ý thức được không thể để A Tình tiếp tục làm loạn như thế, Utherus nhẫn nhịn nói: “A Tình, ngoan, chúng ta quay về trong nhà lại nói..” Y cũng không biết mình đã làm thế nào mà vừa nghiến răng vừa phát ra được những tiếng này.

Ngoại trừ chuyện đó, Utherus không nghĩ ra được mình còn gạt A Tình chuyện gì nữa; thế nhưng chuyện A Tình ám chỉ thật sự là chuyện đó ư?
“Ngoan?” Nghe một từ đó, Vô Tình cố ý lay động thắt lưng, đẩy mông ma sát lên dục vọng của Utherus, “Utherus, ngày hôm nay ngươi nếu không chịu nói thật …” Ôm cái cổ thô to của Utherus, Vô Tình chậm rãi liếm vành tai đã nóng lên.

Nam nhân càng là ý chí kiên định, càng khiến cho người ta sinh ra ham muốn chinh phục.

Vô Tình phải thừa nhận sự nỗ lực kìm nén dục vọng của nam nhân cương nghị này, thật sự là khiến hắn có chút tâm động.

Có lẽ hắn thực sự nên làm một lần với Utherus, tuy rằng huynh đệ đó của Utherus thực sự to, thế nhưng thân thể hắn vì lúc đầu trải qua điều giáo phòng ngừa thụ thương, nếu là dùng thêm một ít thuốc làm trơn giãn cơ, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.

Về phần để mình thượng Utherus, Vô Tình thấy khả năng mình làm không được, bởi vì đối mặt với một người to con như Utherus, nửa dưới của hắn thực sự không cứng nổi.

Trước đây coi như là có mỹ nhân hầu hạ, dục vọng của hắn cũng đã rất ít …, hiện tại lại càng không cần phải nói.

Dục vọng sinh lý vốn rất ít, nên Vô Tình đối với việc này cũng không chú ý.

Vô Tình vẫn chưa phát hiện ra ý nghĩ của chính mình đã quỷ dị đến không tưởng, tiếp tục châm ngòi dục vọng của Utherus.

Nam nhân có dục vọng mà không thể phát tiết rất thống khổ, trong lòng Vô Tình rất rõ ràng, thế nhưng ai bảo nam nhân này hôm nay không thành thật?
Trong máu nóng rực, tựa như sắp làm bay hơi hết nước trong ao, mồ hôi từng giọt lớn bằng hạt đậu từ trán Utherus theo gương mặt chảy xuống, tụ tập, rơi vào trong nước ao.


Mỗi một lần tiếp xúc da thịt, mỗi một lần ma sát đều là khảo nghiệm lớn lao đối với lý trí của y —— không có ràng buộc, không có cách trở, y muốn, chỉ cần y đơn giản xông tới là có thể xong, thế nhưng y không thể!
Giờ này khắc này đối với Utherus mà nói giống như là đang cơ khát khó nhịn thì mừng rỡ gặp cam lộ, nhưng đưa cam lộ đưa tới bên môi mới phát hiện ra kỳ thực đây rượu độc —— lý trí nói cho y đây là độc dược, thế nhưng thân thể lại không tự chủ được tiếp cận, muốn uống rượu độc giải khát…
“A Tình…” Ôm ghì lấy kẻ đang tác oai tác quái trên người mình vào trong ngực, giọng Utherus có chút run, có chút thỉnh cầu.

Y biết lúc này mình đã trốn không thoát rồi, y không biết A Tình làm thế nào mà nhận ra mình có việc giấu diếm, thế nhưng y biết mình không nói không được.

Dằn vặt như vậy thật sự là khiến y thà chết còn dễ chịu hơn, hơn nữa y càng sợ, nếu như mình nhất thời không khống chế được thương tổn đối phương, thì chắc thực sự không cách nào vãn hồi; huống chi việc này sớm muộn cũng phải cho A Tình biết.

“Ừ? Chuẩn bị nói?” Thân thể dựa hết lên người Utherus, Vô Tình dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cao khác thường.

Utherus người này thật đúng là nhịn được a, Vô Tình thầm thán, cũng gần như xác định chắc chắn chuyện Utherus không muốn nói, hẳn là chuyện cái mạng mình chẳng còn được bao lâu nữa.

Thực ra việc này nói ra cũng không có gì to tác.

Là vì sợ mình sẽ buồn khổ ư? Có thể lắm, nếu đổi là người khác, sợ là sẽ bị làm cho thương tâm khôn kể, nhưng thế này thì cũng có ích lợi gì đâu?
“Ân…” Tiếng đáp lại trầm thấp đầy áp lực, nương theo hô hấp nặng nề, chỉ cần A Tình ngừng làm chuyện nguy hiểm này lại, nói vài chuyện có thể cho A Tình biết thì cũng là không ngại gì —— Utherus vẫn còn cố chấp.

“Ngươi có phải sẽ nói với ta là, ta sắp chết?” Không chờ Utherus nói thêm, Vô Tình nhìn nam nhân bị dục vọng dằn vặt đến mức có chút đáng thương, nói ra cứ nhẹ như không, giọng điệu thảo luận ấy tựa như người sắp chết căn bản không phải là hắn.

“Ngươi…” Hơi thở vốn đang ồ ồ đột nhiên bị kìm lại, Utherus khiếp sợ ngây ra như bị sét đánh.

Sau một lát y mới bình thường trở lại —— hóa ra ngươi vẫn biết a —— Utherus run rẩy nhẹ nhàng ôm hắn: ngươi rốt cuộc mang tâm tình như thế nào mà đối mặt với hiện thực tàn khốc này?
Utherus cũng không cho rằng việc này sẽ có người khác nói cho A Tình, cho nên A Tình biết được, nguyên nhân cũng chỉ có một, đó là chính A Tình vốn đã biết tình trạng thân thể của mình.


Nhưng mà mấy ngày nay, Utherus căn bản là không thấy A Tình thể hiện ra cảm xúc gì không ổn, vẫn sống tự tại như vậy.

Phải có tâm tính thế nào mới có thể bình tĩnh tiếp thu chuyện mình sắp chết như vậy? Hơn nữa ngươi đã biết sự thực, vậy mà chưa từng có động thái gì, là muốn một mình đối mặt phải không? Nghĩ tới đây Utherus lại thấy đau lòng, vì sao A Tình không muốn để mình cùng hắn đối mặt? Nếu như không nhờ cha của A Tình, có lẽ y đến tận khi A Tình chết đi cũng vẫn không biết việc này.

Trong lòng A Tình chung quy vẫn phòng thủ quá chặt chẽ —— vì sao ngươi lại tàn nhẫn với chính mình như vậy?
Cảm giác được tâm trạng Utherus đột nhiên trầm xuống, Vô Tình vỗ vỗ tấm lưng dày rộng kia —— người sắp chết hình như là hắn cơ mà, vì sao hắn lại phải an ủi ngược lại người khác? Có lẽ là, người mình thích sắp chết, là một việc nên thấy khổ sở.

Người chết đi rồi thì không biết đau khổ là gì nữa, người thực sự đau khổ chính là những người đang sống.

Nhưng không phải hắn đã sớm đã cảnh cáo y rồi ư, thích mình có lẽ sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Có lẽ hắn thực sự cứ như thế mà ra đi mới là kết quả tốt nhất.

Thời gian sẽ làm tất cả tiêu tán, hắn tin rằng qua không bao lâu sẽ không còn ai nhớ đến mình nữa.

Những người còn sống sẽ có cuộc sống mới của họ, sẽ có sinh mệnh mới lại được sinh ra trên thế giới này, những gì đã mất đi thì cứ để nó vĩnh viễn mai táng đi…
Bị ôm như thế một lúc, Vô Tình từ trong suy tư hồi thần lại, cảm giác làn da bị ngâm nước có chút khó chịu, nhưng Utherus vẫn không có ý định buông hắn ra.

Sao trước đây hắn lại không phát hiện ra Utherus cố chấp như thế? Thế nhưng tình cảnh này thật đúng là không phải lúc thích hợp để cố chấp ngang bướng a —— huynh đệ tráng kiện của Utherus vẫn còn đang cọ hắn này!
“Utherus, ngươi có phải nên giải quyết vấn đề của ngươi trước rồi tiếp tục ôm sau hay không?” Dứt lời Vô Tình còn cọ cọ nơi đang chọc vào mình, nơi đó khiến hắn có chút khó chịu.

Đột nhiên bị kích thích, Utherus hừ một tiếng trầm, dục vọng vốn đã bị quên đi, một lần nữa như hồng thủy đột kích.


Ý thức được đại sự không ổn, Utherus vội vàng thả người trong lòng ra, chuẩn bị thoát khỏi hiện trường…
“Để ta giúp ngươi đi.” Đoán được Utherus chuẩn bị trốn mình đi giải quyết vấn đề, Vô Tình một phát cầm lấy huynh đệ của Utherus —— lúc nãy mình làm hơi quá, cho nên lửa do mình tự châm thì để mình tự dập đi.

Vận mệnh tử bị cầm lấy, Utherus tất nhiên tiếp tục ngồi yên, không dám manh động.

Việc này đối với A Tình mà nói có lẽ không còn xa lạ nữa! Với tư cách một thú nhân, có thể được giống cái chưa trưởng thành phục vụ, Utherus thật không biết mình nên vui vẻ hay là nên khổ sở, thế nhưng có thể khẳng định chính là, với tư cách một người thủ hộ cho giống cái ấu tể, y càng nên khổ sở —— sao y có thể để cho giống cái ấu tể mà y thủ hộ làm loại việc này?
Nhưng mà không đợi Utherus tiếp tục nghĩ ngợi, lực chú ý của y liền toàn bộ chuyển dời đến chỗ huynh đệ của mình ——
Cảm giác chỗ đó bị nắm lấy thực sự quá tốt, mỗi một lần trượt đều vừa đúng, lực đạo cũng vừa vặn.

Huynh đệ của mình được xúc cảm non mềm bao vây, mỗi một lần cọ xát đều khiến Utherus có cảm giác bay lên mây, khó có thể tự kềm chế.

Cảm giác còn hơn y trước đây tự lấy tay thư giải, quả thực khác nhau một trời một vực.

Y ồ ồ thở dốc theo mỗi một động tác của Vô Tình, thư giải dục vọng không nhất thiết phải làm đến cuối mới được.

Thứ nắm trên tay càng lúc càng lớn, không thể không nói năng lực của Utherus cũng khá mạnh, là bởi vì thú nhân vốn thân thể cường tráng ư?
Trong đầu nghĩ linh tinh, động tác trên tay Vô Tình cũng không hề dừng lại.

Nhìn túi bên dưới đã nặng trịch dục vọng, Vô Tình đẩy nhanh động tác —— trượt nhanh vài cái, dịch thể trắng đục bắn ra, âm thanh thở dốc càng thêm nặng nề…
Hoàn thành công việc, Vô Tình đứng dậy đi ra ao.

Tuy rằng lần này đã thư giải tương đối triệt để, thế nhưng rất khó đảm bảo Utherus sẽ không bởi vì thân thể của mình mà lần thứ hai cứng lên, đối với năng lực của Utherus, Vô Tình sẽ không hoài nghi.

Cho nên làm đầu sỏ gây chuyện, hắn vẫn nên chạy trước.

Sau khi giải phóng tinh hoa, Utherus hơi khôi phục một chút lý trí.

Y biết hiện tại không phải lúc có thể huyễn tưởng chuyện thân mật, Utherus qua loa tắm rửa, mặc y phục đi tới tiền thính.


Có một số việc y đành thành thật ăn nói vậy, tuy rằng có lẽ sẽ bị cự tuyệt khế ước, thế nhưng A Tình cũng tự biết tình huống của mình rồi, y còn có chuyện gì phải giấu ni?
“A Tình.” Nhìn người đã quần áo chỉnh tề ngồi ở trong đại sảnh chờ mình, Utherus tưởng như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra ở trong ao chỉ là một giấc mộng.

Lúc này A Tình đã khôi phục bộ dáng bình tĩnh ung dung, vẻ ngoài của hắn mỹ lệ mà mị hoặc rồi lại cách xa người ngàn dặm, cho dù hắn cho phép ngươi tới gần, tâm của hắn cũng vĩnh viễn đều tại xa vời.

“Ân, còn có cái gì muốn nói?” Vô Tình tin rằng Utherus không chỉ biết mệnh mình không dài, mà hẳn là còn có điều gì khác nữa.

Đi tới ôm người ngồi trên ghế vào trong lòng, Utherus khẽ thở dài một tiếng, thân thể A Tình rõ ràng vừa mới ngâm nước nóng giờ đã lại lạnh lẽo, “tình trạng thân thể của A Tình là cha, Tô Hách nói cho ta biết.” Utherus dùng thanh âm trầm thấp chậm rãi nói, “Hắn nói lúc ngươi sinh ra đã thể chất không tốt, tiếp tục như vậy khả năng không sống đến tuổi trưởng thành…”
Trong đại sảnh rất an tĩnh, an tĩnh đến mức cũng chỉ có tiếng Utherus một người nói.

Utherus dần dần nói rõ mọi chuyện, tâm trạng của Vô Tình càng lúc càng hỗn loạn.

Tuy rằng trong lòng có rất nhiều nghi vấn, Vô Tình vẫn kiên trì nghe…
“A Tình, xin ngươi cùng ta khế ước đi.” Sau khi nói hết chuyện mình biết, Utherus mang hi vọng mà thỉnh cầu.

Tuy rằng Hác Phong có ưu thế nhất định về mặt chủng tộc, thế nhưng ngoại trừ chủng tộc ra, Utherus tin, y ở những phương diện khác cũng không thua kém Hác Phong chỗ nào, huống chi y và A Tình càng thân cận hơn.

“Utherus, ta nghĩ, ta cần đến gặp cha một chuyến.” Giọng nói không nghe ra bất kỳ tâm tình nào, như đang trần thuật một chuyện thực, Vô Tình nói.

“Được.” Utherus chuẩn bị đứng dậy đưa người qua, y biết so với trưởng bối trong bộ lạc, y hiểu biết còn quá ít.

Dù sao trong bộ lạc có quy định hạn chế tuổi tác, rất nhiều chuyện không đến độ tuổi nhất định sẽ không được biết.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như chuyện của A Tình …
“Ta tự đi, ngươi không cần theo.” Chẳng bao lâu Vô Tình đã tránh khỏi vòng tay của Utherus, không quay đầu lại, Vô Tình đi thẳng ra khỏi phòng khách.

Chăm chăm nhìn theo bóng lưng quen thuộc dần dần rời xa, Utherus đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, vì sao y lại cảm thấy mình có khả năng sẽ không còn được gặp lại A Tình nữa?.

Bình Luận (0)
Comment