Tô Mặc vội đỡ lấy cơ thể ngã quỵ của Hassan, vật vã kéo hắn đến chỗ nước cạn.
Tiểu Bảo vẫn treo mình trên cậu bé của Hassan, siêng năng liếm láp dịch thể.
Tô Mặc nhất thời không rảnh để tâm tới nó, cậu đang bận cởi dây thừng trên người Hassan.
Thế nhưng chút sơ suất đó lại khiến Hassan mới tạm thời khôi phục chút ý thức cất tiếng kêu gào thảm thiết: “Lấy ra! Tô Mặc, xin em mà… Hức… Lấy nó ra đi! Em muốn phạt tôi sao cũng được! Hức… Đừng mà… Không…”.
Hassan thấy thẹn cùng cực, cuộn người lại run rẩy không ngừng, tiếng van xin cũng dần biến thành tiếng gào khóc vỡ vụn.
Phản ứng bất ngờ của hắn làm Tô Mặc tức thì thấy hoang mang hoảng loạn.
Cậu biến hóa đủ kiểu bắt nạt Hassan thời gian dài như vậy, cũng từng làm đủ chuyện quá đáng, lại chưa từng thấy Hassan khóc như thế này bao giờ!
Tô Mặc vội tóm lấy Tiểu Bảo ném ra xa, ôm Hassan vào lòng liên tục an ủi: “Lấy rồi! Lấy ra rồi! Hassan đừng khóc! Đừng khóc nữa!”.
Hassan vùi trong lòng Tô Mặc run lẩy bẩy, cố nén khóc.
Tự dưng khóc thảm thiết như thế trước mặt Tô Mặc, hắn thấy rất mất mặt, nhưng mà…
“Em, em từng nói… sẽ không để người khác chạm vào tôi!”, Hassan nức nở lên án.
“Phải! Em không…”, Tô Mặc bỗng khựng lại.
Ý Hassan là… Ha Tiểu Bảo? Tuy đã đặt tên cho nó, còn đùa rằng nó là con Hassan sinh cho cậu, nhưng trong lòng Tô Mặc, nó chỉ là một nhóc thằn lằn ngọc, kiểu như thú cưng vậy.
Cho nên cậu mới lấy nó ra chọc Hassan mà không có bất kỳ rào cản tâm lý nào, giống như sử dụng một đạo cụ tình thú vậy.
Thế nhưng, Hassan có nghĩ vậy không? Sau khi cậu nhiều lần nhấn mạnh, thậm chí còn tuyên bố với cả thiên hạ, Hassan có thể đã thật sự xem Tiểu Bảo là con mình? Bị đứa con do chính mình sinh ra “quấy rối”, cảm giác loạn luân vi phạm đạo đức có lẽ chính là nguyên do Hassan suy sụp như vậy.
Lại là do cậu tạo nghiệt! Rõ ràng đã biết Hassan bảo thủ, còn chọc hắn thế làm gì!
Tô Mặc thở dài, dịu dàng hôn lên đôi má đẫm nước mắt của Hassan: “Xin lỗi, Hassan.
Em sai rồi, xin lỗi anh.
Em sẽ không bao giờ để người khác chạm vào anh nữa.
Hassan là của một mình em! Chỉ em mới được chạm thôi!”.
Hassan dần ngừng khóc lóc run rẩy, ngẩng mặt đáp lại nụ hôn của Tô Mặc.
Dây thừng trên người vẫn chưa được cởi bỏ, giống đực cao to cường tráng ngửa người tựa trên gối Tô Mặc, toàn thân bị trói, nom ngoan ngoãn dễ bảo vô cùng.
Tô Mặc thấy lòng mình như dâng trào yêu thương, cả trái tim mềm nhũn đến nỗi sắp tan thành nước đến nơi, cũng được lấp đầy tới độ sắp vỡ tung.
Hassan, Hassan, em thật may mắn khi gặp được anh.
“Hassan, em hát cho anh nghe nhé?”, Tô Mặc cúi người khẽ hỏi bên tai Hassan.
“Ừm”, Hassan đương nhiên sẽ không từ chối.
Thế là, Tô Mặc kéo Hassan ôm vào lòng, kề sát tai hắn cất tiếng hát.
Em sợ rằng sẽ không còn kịp nữa, em muốn ôm lấy anh, cho đến khi thấy được trên mặt anh có những vết hằn của năm tháng.
Mãi đến khi chắc rằng anh là thật, mãi đến khi em kiệt sức.
Vì anh, em bằng lòng.
Dẫu cho đôi chân không thể cất bước, cũng vẫn muốn được nhìn thấy anh.
Cho đến khi nhận thấy mái tóc anh đã phủ đầy tuyết trắng.
Cho đến khi đôi mắt mờ đục, mãi đến khi không thở được.
Hãy để chúng ta mãi như hình với bóng.
Dẫu là cả thế giới, em cũng có thể từ bỏ.
Ít ra còn có anh, người xứng đáng để em trân trọng.
Sự xuất hiện của anh chính là kỳ tích trong cuộc đời em.
Có lẽ em cũng sẽ quên đi cả thế giới, chỉ là không muốn chẳng được nghe tin về anh.
Em vẫn luôn nhớ rõ vị trí nốt ruồi nơi lòng bàn tay anh.
Em sợ thời gian trôi quá nhanh, không đủ để ngắm nhìn anh thật kỹ.
Em sợ thời gian trôi quá chậm, ngày đêm lo lắng đánh mất anh.
Hận sao chẳng thể một đêm bạc đầu, để chúng ta mãi không chia ly.
[41]
Đại thần xuyên việt, cám ơn ngài.
(Không có gì.
Trong hư không truyền đến tiếng cười khẽ đầy đắc ý, kèm theo tiếng rên rỉ trầm thấp như có như không.)