Thú Nhân Chi Luyến Sủng

Chương 10

Ngón tay thon dài của Đông Hoàng, chậm rãi di chuyển xoay chọc, trêu trọc thần chí còn ít ỏi của Trầm Lăng.

Máu long thú bá đạo dữ dội, Trầm Lăng có thể kiên trì đến bây gio, cũng khiến Đông Hoàng kinh ngạc không thôi.

“Ha ha, còn muốn chống cự sao? Lăng! Ngươi ra sức như vậy, sẽ chỉ làm ta càng thêm hưng phấn thôi.”

“Ân a…… ngươi! Không… Ngươi để tay ở chỗ nào a?”

“để ở chỗ nào? Lăng còn không hiểu sao? Từ giờ chở đi ta sẽ cho ngươi sự vui sướng ngươi chưa từng có, cho ngươi phi thường khoái hoạt!”

Thân hình to lớn cường ngạnh xâm nhập giữa hai chân Trầm Lăng, bụng ái muội cọ xát.

Cảm nhận được cảm giác nơi tiếp xúc kết hợp chặt chẽ với nhau, ngọn lửa nóng ở chỗ kia tăng vọt, con ngươi đen ẩn ẩn những tia sáng vàng, loé ra nhiều điểm sáng, mùi vị nam tính càng lúc càng toả ra dày đặc, hô hấp thô suyễn gần bên tai, thân hình Trầm Lăng vặn vẹo, chết tiệt dù có phải làm, hắn cũng muốn ở mặt trên.

“Đông Hoàng, đầu óc ngươi có bệnh sao? Lão tử là nam nhân, ngươi coi, loại sự tình này không phải nên tìm nữ nhân làm sao?” (anh chính là nữ nhân a)

“Này thôi! Ngươi là nam nhân……. cứ nhìn sẽ biết.”

Cùng lúc dứt lời, đầu ngón tay của Đông Hoàng trong chớp mắt miêu tả lồng ngực Trầm Lăng, đi tới nơi mềm mại đang nổi lên kia, nhẹ nhàng mà búng một cái.

“Ngô ngô…”

“Ta không biết cái gọi là nữ nhân kia là gì? Bất quá, làm sự tình này đối với ngươi, khiến ta thập phần hưng trí nga…”

“Ngô ân……, phóng, buông! Ta nói buông!!”

Thân thể càng lúc càng khô nóng, máu toàn thân gần như sôi trào, không thể nhúc nhích, Trầm Lăng ương ngạnh chống cự đứng lên, nhưng, hai tay bị một tay của Đông Hoàng đã bị khoá lại, hai chân hắn cũng không thể đá ra, không ngừng vặn vẹo thân mình, khiến cho dục vọng dưới đáy lòng càng tăng, tay Đông Hoàng âu yếm vuốt ve vòng eo của Trầm Lăng, khuôn mặt Trầm Lăng do chán ghét mà vặn vẹo.

“Vô dụng, máu long thú là mị dược chí dâm.”

Đông Hoàng không nhanh không chậm vén lên da thú bên hông Trầm Lăng, hai tay đặt dưới nách Trầm Lăng, hơi hơi dùng sức, khiến cho đường cong nơi eo Trầm Lăng hiện ra không chút bỏ sót, hai gò má Trầm Lăng nhiễm thượng một tầng son.

“Dừng lại, mau dừng lại……Ghê tởm muốn chết, Huyền Minh, nhanh đem y lôi ra, ngô ân!”

“Ha ha,…. Huyền Minh, ngươi nói bảo y lôi ta ra, ngươi cho rằng có khả năng này sao?”

Không biết Trầm Lăng có phải bị tươi cười trong khí thế đầy ác ý trào phúng của Đông Hoàng làm cho kinh sợ hay không, trong nháy mắt, khí lực toàn thân toàn bộ phóng ra. Bắt lấy sơ hở trong chớp mắt này, Đông Hoàng nhanh tay lẹ mắt đem Trầm Lăng thoát sạch sẽ. Đem Trầm Lăng bức tới bên hồ, nằm ngửa, cầm lấy hay chân trần trụi của Trầm Lăng mở thật rộng sang hai hướng.

“… Xem, Lăng cũng rất muốn nga!”

Thân rắn mảnh mai của Huyền Minh cũng rất nhanh chóng tập kích lên ngực Trầm Lăng, đôi mắt vàng giống như hổ phách, nhìn chằm chằm vào Trầm Lăng, đáy mắt cực nóng, làm toàn thân Trầm Lăng nóng lên, chết tiệt! hắn thế nhưng đã quên tất cả những kẻ ở nơi này đều là cầm thú. Đông Hoàng chậm rãi nắm lấy vật cứng cao ngất nơi khố gian của Trầm Lăng, bắt đầu lộng từ gốc lên trên, còn lấy đầu ngón tay kháp lộng đỉnh.

“Dừng tay! Ngươi… các ngươi hỗn đản, phóng, buông tay!”

Trầm Lăng hiện lên một tia xấu hổ, giống như muốn che giấu nỗi thẹn của chính mình, hắn rõ ràng là thích nữ nhân, vì cái gì bị nam nhân âu yếm cũng có cảm giác, thân rắn mảnh mai lạnh lẽo của Huyền Minh không ngừng ở trên ngực hắn bận rộn, lưỡi rắn liếm lộng đậu đỏ đứng thẳng. Không ngờ tới hành động của hắn, lại khiến hai chân mở rộng, đến cả hậu huyệt cũng lộ ra ngoài.

“Lăng không ngoan nha!Còn nói không muốn, không nghĩ tới lại kích tình lớn mật như vậy, đến ngay cả nơi này cũng bị nhìn hết nha!”

“Ta cũng muốn nhìn, Lăng cũng là của ta nga!”

“Ngô ân!”

Thần trí của Trầm Lăng lúc này hoàn toàn bị dục vọng thủ tiêu, khả trên mặt lại mang theo vẻ quyết không thoả hiệp, khiến cho dục vọng chinh phục của Đông Hoàng không ngừng bành trướng, ngươi còn có thể chống cự tới lúc nào a? máu long thú cho dù có là Vũ Linh tộc thánh khiết nhất cũng phải đoạ lạc mà sa vào cuộc sống âm u thối nát của Ám Dạ tộc

“Lăng, không cần chống cự, ta sẽ cho ngươi cảm nhận khoái cảm ngươi chưa bao giờ trải qua, thực thoải mái.”

“Còn ta nữa, ta cũng sẽ làm cho Lăng rất khoái nhạc.” (chờ vài năm nữa đi nhóc)

Trầm Lăng lâm vào bên trong dục vọng, bên tai không ngừng truyền đến âm thanh trêu tức khàn khàn khêu gợi của Đông Hoàng.

Thân hình dần dần nhuyễn ra, vô lực xụi lơ cảm thụ khoái cảm Đông Hoàng truyền cho.

Ngón tay đang vuốt ve chậm rãi buông ra, vật cứng ở khố gian không ngừng tí tách tích dịch, lòng bàn tay của Đông Hoàng qua lại an ủi, đầu ngón tay ngẫu nhiên còn xoa bóp linh khẩu (phần đầu JJ), một mặt duy trì động tác trên tay, mặt khác thân mình chậm rãi tiến lại gần thân thể Trầm Lăng, thân mình mảnh mai của Huyền Minh quấn quanh cổ Trầm Lăng, lưỡi rắn cắn liếm khuyên tai trắng nõn.

“Ngô ngô… Không cần!”

“Thân thể Lăng đều trở nên nóng như vậy, xem ra thân thể Lăng có vẻ thành thực… Không giống nơi này của Lăng, không thành thực như vậy. ”

Ngón tay mang theo lớp chai, vuốt ve đôi môi cánh hoa bị Trầm Lăng cắn đỏ bừng, bị dục vọng tra tấn, dưới sự đụng chạm của Đông Hoàng cùng Huyền Minh, run nhè nhẹ buộc chặt. Cúi đầu sát xuống, ở bên cái gáy trắng mịn của Trầm Lăng liếm láp lưu lại dấu vết ướt sũng, đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng, không ngừng mút vào, tiếng động ái muội ‘sách sách’ khi mút vào không ngừng phát ra, hô hấp của Trầm Lăng càng lúc càng nặng, Huyền Minh xao động nói

“Lăng, thật mẫn cảm.”

Cùng lúc hôn môi, thân mình hai người tiếp xúc càng nhanh, cảm thụ rõ ràng đựoc nhịp tim điên cuồng của Trầm Lăng, dọc theo một đường đi xuống dưới, dừng trên xương quai xanh khêu gợi, nghe yêu cầu của đôi môi hoa, đầu lưỡi ẩm ướt dao động qua lại, ngón tay hơi hơi đụng vào đậu đỏ trước ngực, Huyền Minh cũng không cam lòng yếu thế, cắn lên một khoả khác. Đậu đỏ sung huyết dưới sự đùa giỡn của Đông Hoàng cùng Huyền Minh, chậm rãi trướng đại, cùng với hô hấp không ngừng bị Đông Hoàng bắt giữ.

Đôi môi hoa hé mở, không ngừng cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ.

Chút lý trí còn sót lại, không cho phép hắn phát ra thanh âm quá lớn, thanh âm rất thấp, rất nhẹ, dị thường trêu trọc lòng dạ đen tối của con người . Đông Hoàng rất quen thuộc mà kiên nhẫn chiếu cố hồng quả chín đỏ kia. Đầu lưỡi nóng ẩm thỉnh thoảng lướt qua lại, ngân dịch trong suốt phụ trợ khiến cho thực quả càng thêm tiên diễm hồng thuận

Nhìn thực quả đỏ tươi chín mọng, trên gương mặt tuấn lãng của Đông Hoàng, bị tiếu ý xấu xa bám trụ, tốc dộ tấn công thân trên cùng không quên chiếu cố khố gian bên dưới, sự nóng rực phải chịu đựng càng lúc càng tăng căo. Không biết từ lúc nào, thân rắn lạnh lẽo của Huyền Minh đã trường lên trước, giữa băng hảo tra tấn, thân dưới của Trầm Lăng hơi hơi chấn động.

“A ha…”

Thân rắn lạnh lẽo, lưỡi rắn nóng ẩm làm cho Trầm Lăng nháy mắt thất thần, cắn chặt đôi môi, ngăn cản tiếng thở dốc sắp sửa thoát ra bên miệng, con ngươi đen mát lạnh bao phủ một tầng hơi nước mỏng manh, khuôn mặt tuấn mỹ phiếm ửng hồng, khiến Đông Hoàng xem gần như điên cuồng.

Cắn chặt đôi môi hoa tới mức phiếm tơ máu.

“Ha ha! Lăng cũng rất muốn không phải sao? Này … … này còn cứng rắn, rõ ràng không phải là có cảm giác sao? ”

Toàn thân Trầm Lăng rùng mình hơi hơi run rẩy, hai gò má phiếm đỏ ửng, đôi mắt mông lung thất thần nhìn trên người Đông Hoàng, hạ thân có cảm giác lạnh lẽo, Huyền Minh chết tiệt! Nghiêng mình áp sát, hàm trụ thật sâu đôi môi hoa vừa mới hé mở, sau đó đem Trầm Lăng đang muốn giãy dụa khoá nhập vào lòng, không cho hắn trốn thoát.

Hô hấp tắc nghẽn, lợi dụng thân thể Trầm Lăng trong nháy mắt gục xuống, khoảng khắc Trầm Lăng thất thần này, Đông Hoàng trực tiếp mở hai chân Trầm lăng ra, đầu lưõi nóng ẩm nhẹ nhàng liếm lên phân thân, lưỡi của Huyền Minh cũng không cam lòng yếu thế.

“Ngô ân!”

Trầm Lăng cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ, thần trí hoàn toàn đi lạc, khoé miẹng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng đứt quãng, khát vọng thân thể không lừa được người.

“Huyền Minh, xem trọng nơi này của Lăng, không thể để hắn hiện tại liền bắn, trò chơi chỉ mới vừa bắt đàu thôi.”

Buông tha phân thân Trầm Lăng, xẹt qua hai túi, tham nhập vào dũng đạo chặt chẽ kia, ngón tay bắt đầu chậm rãi mở rộng, đau đớn, Trầm Lăng phút chốc mở mắt ra, kinh ngạc nhìn động tác thô bạo của Đông Hoàng. Trấn an hôn đôi môi hoa đỏ bừng, ngón tay hiện khớp xương rõ rang không nhanh không chậm khuếch trương huyệt khẩu khép mở.

Hai ngón tay thăm dò khác chậm rãi vuốt ve những nếp uốn mịn màng bên ngoài, chậm rãi kẽo dãn khả năng ra vào của nó tới cực hạn, thân mình mềm yếu của Trầm Lăng nháy mắt cứng ngắc, muốn chống cự, huyệt khẩu không ngừng khép mở, đem ngón tay Đông Hoàng nhanh chóng cắn chặt, giống như muốn cắn đứt.

“Ngoan! Thả lỏng, ta sẽ không thương tổn ngươi, Lăng … Ngoan, thả lỏng, bằng không ta lo lắng ngươi chịu không nổi.”

Nghe thanh âm trấn an khàn khàn của Đông Hoàng, thân mình Trầm Lăng dần dần thả lỏng, nhìn Trầm Lăng bình tĩnh lại, nhìn ánh mắt như say của Trầm Lăng, thắt lưng của Đông Hoàng cúi xuống, rút ngón tay ra, đem phân thân đứng thẳng, lập tức, tiến thẳng vào chỗ sâu bân trong Trầm Lăng.

“Ân a! …… Ngô ngô!!!!”

Thân thể Trầm Lăng nháy mắt cứng ngắc, há mồm kêu thảm thiết, không ngừng thở, thân mình toàn bộ gập lại, huyệt khẩu không thể nhanh chóng thừa nhận, thình lình xảy ra đau đớn, làm cho Trầm Lăng đến cả lời cự tuyệt cũng nói không được, đau đớn trong nhày mắt tràn tới tứ chi.

“Đông Hoàng, ngươi chết tiệt—”

Huyền Minh lo lắng ở trên thân Trầm Lăng di chuyển, không ngừng đụng chạm những điểm mãn cảm, trấn an Trầm Lăng.

Đông Hoàng cúi đầu ôn nhu hàm trụ đôi môi mở ra vì đau đớn của Trầm Lăng, chậm rãi ma sát.

Nửa ngày sau, vừa lòng cảm thụ hô hấp bắt đầu hỗn loạn của Trầm Lăng, Đông Hoàng cũng bắt đầu chậm rãi khởi động thắt lưng. Khia khẩn địa phương chặt chẽ kia, cảm thụ được lửa nóng ở nơi đó, thân mình Trầm Lăng cũng bắt đầu vặn vẹo, phối hợp với động tác của Đông Hoàng.

“Ân! hảo nhanh! Nóng quá! Lăng, ngươi sắp đem ta bắn.”

“Không cần, ra ngoài …… ra ngoài!”

Không biết có phải do nước suối, đau đớn dần dần giảm bớt, khoái cảm tê dại chậm rãi nảy lên từ tứ chi, thoả mãn nhìn thân thể Trầm Lăng hoàn toàn hàm chứa phân thân của mình, động tác của Đông Hoàng càng lúc càng nhanh, giống như đang thăm dò bên trong cơ thể Trầm Lăng, đỉnh phân thân thỉnh thoảng chạm tới một điểm.

“Ô a!”

Trầm Lăng hơi cong thân thể, thân mình càng thêm dán sát vào Đông Hoàng, tiếng rên rỉ trầm thấp, rồi đột nhiên vút cao, trên gương mặt có chút tái nhợt vì đau đớn, khôi phục một chút hồng nhuận, phần eo hơi hơi nhếch cao.

“Ha ha! Là nơi này sao?”

Mỗi lần tiến nhập đều nhẹ nhàng ma sát nơi kia một chút, một bên quan sát gương mặt Trầm Lăng, đôi mắt lúc trước đầy thống khổ, lúc này lại đem theo mê ly, con ngươi tối đen lúc này không còn lạnh lẽo mà giống như bị tan chảy say sưa mông lung lờ đờ. Làn hơi nước mỏng manh ngưng tụ thành nước mắt, theo khoé mắt chảy xuống, lực đạo bên hông quá lớn, vững chắc bám lấy cánh tay Trầm Lăng, mỗi một lần tiến nhập đều tiến tới nơi sâu nhất.

Vô lực hé mở khoé miệng, phảng phất giống như đến cả nội tạng cũng bị đảo lộn, Trầm Lăng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ, Huyền Minh đứng một bên nhìn Trầm Lăng sa vào dục vọng, đôi mắt vàng phiếm uỷ khuất, lưỡi rắn tham nhập vào khoang miệng Trầm Lăng, răng nhọn nhẹ nhàng cắn lên đầu lưỡi nóng ẩm, trêu trọc Trầm Lăng không còn mấy lý trí.

Hồ nước ấm áp theo sự lắc lư của hai thân hình, không ngừng xuất hiện gợn sóng, hơi thỏ thô suyễn ái muội quanh quẩn trong toàn bộ hang, hình thành vòng vòng hồi âm. Mang theo những thạch nhũ nhiều màu, khiến cho cả không khí cũng mang theo màu sắc.

_________________

just liked...:)
Bình Luận (0)
Comment