Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 57

Tư Văn căng thẳng, chậm rãi đi đến trước mặt Vân, ôm người vào trong lòng, không nói lời nào. Thực ra anh rất muốn an ủi bạn đời của mình, nhưng đối với tình huống cẩu huyết thế này, anh thật sự không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể ôm người vào trong ngực, dỗ dành như dỗ trẻ con.

Vân im lặng nằm trong lòng anh, mãi sau mới mở miệng: “Thực ra em cũng không nhớ rõ a phụ và a ba em trông thế nào, lúc họ mất em còn nhỏ lắm, tế tự nói lúc ấy em khóc rất nhiều, một thời gian dài đều ngủ không yên, nhưng em không hề có ấn tượng gì. Ngẫu nhiên nhớ lại chỉ có một cái ôm ấm áp và một bàn tay lớn thô ráp nhưng khiến em an tâm. Em vẫn tưởng rằng ngoài a ba và a phụ, em đã không còn người thân nào khác, thế nhưng không ngờ còn có một người chú.”

Ngữ khí của cậu rất bình tĩnh, như đang nói về một chuyện không liên quan đến mình, Tư Văn không nghe được ra là cảm xúc của cậu là tốt hay xấu nhưng lại khiến anh càng thêm khổ sở. Hai người ngồi tựa vào nhau thật lâu, Tư Văn nghe được tiếng bụng bạn đời của mình sôi, anh yên lặng hôn lên khóe miệng Vân. Hai người vốn về để ăn cơm, không ngờ lại có chuyện, anh cũng rất đói.

Khi anh đứng dậy định đi nấu cơm, Vân bỗng nhiên vươn tay ôm chặt eo anh. Tư Văn dừng lại, ngẫm nghĩ, kéo lấy tay Vân để cậu ra sau lưng, cầm tay Vân đặt lên eo mình, để Vân ôm lấy anh từ phía sau. Sau đó anh liền cứ thế mà kéo Vân ra ngoài nấu cơm. Vân rất vừa lòng với việc này, ngoan ngoãn ôm eo tư Văn, tùy anh kéo mình đi tới đi lui, trong lòng vô cùng bình tĩnh và an bình.

Tin tức hôm nay nhận được quá nhiều, hình như Vân cũng không muốn nghĩ nữa, hai người một kéo một rửa bát, thu dọn xong liền chuẩn bị ngủ. Tối nay Vân ỷ lại Tư Văn đến cực điểm, ngay cả tắm rửa cũng là do Tư Văn tắm cho cậu. Thấy cảm xúc của Vân không tốt lắm, Tư Văn lo lắng nên cũng không nghĩ đến bất cứ chuyện không thuần khiết nào. Trái lại, Vân cứ nhìn chăm chú vào anh, Tư Văn bị trêu chọc đến không chịu nổi, kỳ phát tình của giống đực vào tháng cuối cùng của mùa xuân và hai tháng đầu tiên của mùa hè. Tư Văn đang trong kỳ phát tình tỏ vẻ, đồ ăn bé nhỏ ngon miệng ngồi trong bồn tắm lớn ỷ lại nhìn mình, thật đúng là không hold được.

Thế nhưng không hold được thì Tư Văn vẫn phải hold. Sau khi gian nan tắm rửa cho Vân xong, Tư Văn lập tức bọc kín cậu, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, hôn lên mắt bạn đời, dịu dàng nói: “Ngoan, hôm nay em mệt muốn chết rồi, mau ngủ đi.”

Nhìn Vân ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Tư Văn âm thầm thở dài, xoay người ra ngoài tắm nước lạnh. Loại phản ứng do cơ thể và sinh lý này thật đúng là đòi mạng, cảm giác không khống chế nổi, chỉ hơi trêu chọc liền bùng cháy thành lửa lớn thật đúng là quá khó chịu. Sau khi anh tắm nước lạnh đến bốn lần, thật vất vả mới có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng, nhưng vừa nằm lên giường, lửa lại bùng cháy.

Thú nhân đang trong kỳ phát tình vốn mẫn cảm với khí tức của giống cái, càng dễ dàng vì thế mà phát sinh tình huống nào đó, cố tình Vân còn không thành thật mà cọ đến cọ đi trên người anh, một đôi mắt tròn xoe nhìn anh. Người nào đó vốn định bỏ qua lập tức quyết định, nếu bạn đời đã cần loại an ủi này thì anh tất nhiên là nghĩa bất dung từ.

Kết quả chính là buổi sáng hôm sau chỉ có một mình Tư Văn ra quầy hàng. Hôm nay Og không quá bận rộn liền dẫn Sitter đi dạo. Tư Văn hôm nay không định bày quán nên tổ ba người liền tách ra hoạt động. Phát hiện rong biển và tảo tía khiến cho Tư Văn tin tưởng rằng thực vật gần tộc Dực Hổ không đại biểu cho tất cả các thực vật trên thú thế. Không phải trên đường đi anh còn phát hiện đậu tương sao? Vậy nên anh quyết định phải cẩn thận đi xem xem, tranh thủ phát hiện thứ mới.

Tối qua Vân rất mệt, chưa đến giữa trưa có lẽ sẽ chưa tỉnh. Buổi sáng Tư Văn đã đút bánh khoai mài, ngô nhân tôm cho cậu nên Tư Văn cũng không lo cậu bị đói, yên tâm cẩn thận xem xét các thứ trao đổi trong chợ. Xem như thế thật đúng là khiến anh phát hiện thứ mới, hơn nữa còn là thứ anh nhớ mãi không quên.

Là một người phương bắc, lúc đói khát mệt mỏi nhất, Tư Văn ăn muốn không phải là thịt cá mà là một bát mì nước thanh đạm. Mì nước nóng hổi vừa vào bụng liền cảm giác mình hồi sức. Thế nhưng sau khi đến thú thế, anh chưa từng được ăn mì, phát hiện bột gạo, ngô, đậu nành, khoai lang, các cây nông nghiệp cao sản phần lớn đều phát hiện, chỉ thiếu mỗi lúa mạch, tuy đã ăn được rất ngon nhưng khát vọng về mì vẫn chưa từng dừng lại.

Thứ tìm đã lâu đột nhiên xuất hiện, Tư Văn vừa vui vẻ vừa lo lắng, bởi rõ ràng thứ này chỉ là hàng đi kèm, người ta vốn không bán nó mà mấy thứ cỏ linh tinh cạnh nó. Đương nhiên, cỏ đó cũng không phải cỏ phổ thông mà là cây thuốc tế tự thường dùng, gọi là cỏ cầm máu, bình thường dùng cho miệng vết thương chảy máu. Mà cỏ dại lẫn vào trong cây thuốc kia người bán nói hắn cũng không biết là gì.

Nhìn bộ dáng mê mang của thú nhân tộc Khuyển trước mắt, Tư Văn không biết nên nói gì. Cây thuốc tuy tốt nhưng lương thực còn có thể có thể cứu mạng hơn! Nhưng người ta cũng không biết đây là lương thực, vì thế Tư Văn chỉ có thể áp chế kích động trong lòng, cẩn thận hỏi han: “Anh có nhớ mình lấy thứ này ở đâu không?”

Thú nhân tộc Khuyển nhìn lúa mạch bản phóng đại trên tay anh, nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là lúc ngắt cỏ cầm máu thì lấy lẫn vào, thứ này vô dụng, không ăn được cũng không làm thuốc được. Nhìn cỏ cầm máu này đi, đều là tôi chọn lựa kỹ đó, đổi một ít về mang cho tế tự rất tốt.”

“Sao anh biết thứ này không ăn được?”

Thú nhân tộc Khuyển không vì thế mà mất kiên nhẫn, cẩn thận giải thích: “Thứ này xung quanh bộ lạc tôi có nhiều lắm, chưa bao giờ có người ăn, chắc chắn là không ăn được.”

“Không ai ăn không có nghĩa là không ăn được! Ví dụ như quả…” Anh ngừng lại, khoai tây và khoai lang là lương thực mới phát hiện, tộc trưởng chưa nói cho những tộc khác, hơn nữa cũng có vẻ không muốn nói, vậy nên Tư Văn cảm thấy những lời này không nói thì hơn.

Thú nhân tộc Khuyển tuy không rõ anh đang nói gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình đối với Tư Văn. Tư Văn nghĩ nghĩ, liền đổi một ít cỏ cầm máu, định bao giờ về sẽ nhờ tế tự làm thành thuốc bột, chia đôi. Trong nhà có thuốc trị thương vẫn tốt hơn, lúc đi săn thường bị trầy da hay chảy máu, đương nhiên, lúa mạch phiên bản lớn kia cũng lấy luôn. Thú nhân tộc Khuyển tuy hơi kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Tư Văn đi dạo thêm lúc nữa, cũng không phát hiện thứ gì mới liền dẹp đường hồi phủ.

Vân đã dậy, nghĩ đến hành động của mình đêm qua, mặt lặng lẽ đỏ lên, nhưng cậu vẫn đối xử với Tư Văn rất bình thường, cũng không quá thẹn thùng. Vậy nên nói, trong hoàn cảnh thú thế, ưu điểm ở phương diện nào đó vẫn rất rõ ràng.

Hai người hưởng thụ đại tiệc hải sản Tư Văn làm xong liền dắt nhau đến chỗ Og. Tư Văn có chuyện muốn tìm anh, Vân thì đi tìm Sitter. Hai cặp chồng chồng tổ đội theo giống cái và giống đực xong, Vân và Sitter liền rời đi, Tư Văn thì lấy bông lúa mạch buổi sáng đổi ra.

“Đây là tiểu mạch, lấy hạt ra, xay thành bột có thể làm rất nhiều thứ, tương tự như ngô ấy, nhưng thứ này dính hơn ngô, có thể làm nhiều món hơn, lại còn rất chắc bụng.”

Og nhìn anh, bình tĩnh nói: “Cậu muốn đổi thì đổi với người ta, lúc về mang về bộ lạc là được.”

Tư Văn cười khổ: “Tôi tìm thứ này quanh bộ lạc, không tìm thấy. Bông này là tôi phát hiện ở chỗ một thú nhân tộc Khuyển, cạnh bộ lạc họ có rất nhiều, nhưng…” Anh không nói tiếp.

Og hiểu, lúc về bọn họ sẽ đi về hướng Đông Bắc, nhưng tộc Khuyển lại ở phía Tây Nam của nơi trao đổi, hoàn toàn ngược lại với đường về tộc Dực Hổ, chỉ dựa vào Tư Văn và Vân thì không thể đi được. Nhưng nếu nhiều người đi thì cũng thành vấn đề. Dù sao mỗi người bọn họ cũng đổi không thiếu đồ, dù Tư Văn có danh là thần thú thì cũng chưa chắc đã tốt. Thú nhân dù có thuần phác đến đâu thì vẫn có tư tâm, nếu không thú thế đã không từ chế độ công hữu vốn có thành chế độ tư hữu như bây giờ.

Tư Văn an ủi: “Thôi, đợi về bộ lạc rồi bàn với tộc trưởng xem sao, lúc đó đến tộc Khuyển đổi cũng được, dù sao thứ này họ cũng không biết ăn, thêm đoạn thời gian nữa cũng không hết.”

Og gật đầu, nói sang chuyện khác: “Ngày mai là ngày tỷ thí đầu tiên, Sate sẽ ra sân, cậu đi xem đi, sáng ngày kia sẽ đến lượt cậu.”

Trong lòng Tư Văn yên lặng ân cần hỏi thăm tộc trưởng, hỏi: “Quy tắc thế nào?”

“Người thắng thắng.”

“Chỉ thế thôi?”

“Ừ.”

Tư Văn không nói gì, nhìn nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Og, đáp án này đúng là khiến anh đau trứng, loại chuyện tỷ thí này người thắng không thắng thì chẳng lẽ là người thua thắng? Anh ta đúng là đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh sao?

Thế nhưng anh rất nhanh liền chấp nhận, dù sao ngày mai sẽ đi quan sát, nhìn liền biết, vậy nên anh liền trở về.

Mà ngày hôm sau, khi đứng cạnh sân thi đấu, nhìn mọi người đang hỗn chiến thành một đống, Tư Văn nhịn không được phát điên.

Og đúng là không lừa anh, nhưng anh ta cũng không nói cho anh phương thức thi đấu cư nhiên là hỗn chiến! Các loại thú nhân biến thân, đủ loại động vật chen vào một chỗ, các loại gào rú liên tục bên tai, trong óc Tư Văn không khỏi hiện ra ba chữ: vườn bách thú.

Đau đầu xoa xoa thái dương, Tư Văn không còn gì để nói, đồng thời cũng không thể không thừa nhân, phương pháp này tuy rất thô lỗ nhưng rất hữu hiệu. Thú thế vốn có nhiều bộ lạc, dù có mạnh hay không thì mỗi bộ lạc đều có mười người tham gia, như vậy tổng cộng phải hơn trăm người, chim bay cá nhảy đủ cả. Nếu để họ đấu từng cặp thì đến lúc nào mới xong, trao đổi thì chỉ có mười lăm ngày.

Vậy nên quy tắc kéo bè kéo lũ đánh nhau tuyển ra người thắng, cuối cùng bộ lạc nào có nhiều người thắng nhất trong mười lần hỗn chiến thì thắng đơn giản nhưng mà nhanh chóng, dù ngẫu nhiên có hai bộ lạc có cùng số người chiến thắng thì cũng chỉ thêm một trận nữa là xong.

Tuy nghĩ thế nhưng nhìn đống động vật đang hỗn chiến trên sân, nghĩ đến trận đấu ngày mai, Tư Văn lại cảm thấy bắt đầu đau.

**

Zổ: muốn lắp mạng, nhưng chẳng biết bà chị có ở đây lâu không mà lắp T___T

Vừa lên đền, có bạn bảo ko edit từ bản raw sao có thể gọi là editor được, nên tui nhắc lại lần nữa là tui chỉ chỉnh sửa thì bản QT, không có raw nha. Vậy nên vẫn sẽ có lỗi mà các bạn nói là không chấp nhận nổi. Dù sao thì cũng là trao đổi miễn phí với tinh thần hủ với nhau, nếu bạn nào không thích thì cứ im lặng rời đi, đừng nói qua nói lại kẻo mất lòng nhau nha.

Bình Luận (0)
Comment