Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 100

“Đây là nơi nào a…….”

Ưu nhìn cảnh sắc xa lạ bốn phía, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Lúc cậu và Fazio xuyên qua quầng sáng thì bị cuốn vào một cơn lốc xoáy thật lớn. Đến khi tỉnh lại liền phát hiện mình lẻ loi ở hòn đảo xa lạ này, ngay cả Fazio cũng không thấy đâu.

Ưu cuộn mình, ôm gối trốn phía sau một tảng đá. Cậu vốn định núp trong nước, nhưng không ngờ phụ cận hòn đảo này lại có rất nhiều động vật biển hung mãnh. Nếu cậu không thông minh đã sớm bị đám vua biển đó cắn xé nuốt vào bụng.

Thật đáng sợ…….

Tiểu nhân ngư dùng sức siết chặt cơ thể, trong lòng thực hối hận. Sớm biết như vậy đã không quay lại cứu ưng nhân kia, bằng không sao mình lại rơi vào tình trạng này cơ chứ. Bị tách ra với ca ca không nói, còn bị lạc tới hải đảo xa lạ.

Ưu hít sâu một hơi, đây đúng là thời điểm khảo nghiệm dũng khí của cậu! Không cần sợ, cậu nhất định có thể tìm được đường về.

Cá nhỏ cẩn thận đứng lên, từng bước tiến sâu vào hải đảo. Đôi chân vừa mới biến hóa vẫn chưa quen đi lại, cơ hồ đi được vài bước lại loạng choạng nghiêng ngã. Ưu thở dài, trước kia ở trong biển chỉ cần lúc lắc cái đuôi là được, hiện tại xem ra lúc trưởng thành cần phải học rất nhiều chuyện a.

Đi một hồi, Ưu cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, tay chân bủn rủn, đành phải ngừng lại ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi. Cậu xoa xoa chân, đôi mắt tò mò đánh giá xung quanh. Tuy rằng trước kia cũng được tộc nhân đưa lên bờ, nhưng lần này khôg giống, là cậu tự đi bằng đôi chân của mình.

Ca ca từng nói, bên kia biển cả là một đại lục rộng lớn: núi non trùng điệp, khe sâu, thảo nguyên, một thế giới bao la ngươi không thể tưởng tượng được, có đủ các loài sinh vật đủ màu đủ sắc. Cậu mỗi lần nghe ca ca nói tới lại vô cùng khao khát, vì thế mới lặng lẽ chạy theo đám tộc nhân ra hải đảo. Chính là không ngờ, còn chưa thấy được cảnh vật sinh đẹp, đã gặp phải một con chim xấu xa. Quả thực như ca ca nói, thế giới bên ngoài rất thú vị nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm.

Quên đi, không cần nghĩ tới hắn! Ưu vỗ vỗ chân đứng lên. Ở cùng một chỗ với con chim kia chả có chuyện gì tốt, lúc ấy cũng không biết mình bị cái gì, tự nhiên chạy lại giúp Fazio, cậu nhất định đã phát điên rồi………

Ưu lắc lắc đầu, cố quăng bóng dáng ưng nhân trong đầu mình văng ra ngoài. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là tìm đường về, cậu mới không thèm quản tên kia sống hay chết. Nhưng mà………

Ưu chán nản nhìn cây cối xung quanh──mấy cái cây này giống hệt nhau, cậu rốt cuộc phải đi đâu bây giờ! Ngay cả đường lúc đến đây cậu cũng không biết.

Trong rừng cây thỉnh thoảng phát ra tiếng sàn sạt, mặt đất cũng truyền tới âm thanh loạt xoạt loạt xoạt. Ưu sợ hãi lui ra sau vài bước, ca ca có nói, lục địa giống như đại dương, có đám dã thú rất hung mãnh. Chúng nó có răng nanh cùng móng vuốt, rất dễ dàng xé nát con mồi!

Bụi cỏ lay động ngày càng kịch liệt, Ưu trừng to mắt nhìn, cảm giác như trong rừng có thứ gì đó đang vọt về phía mình! Cậu sợ hãi quát to một tiếng xoay người lao thẳng vào rừng.

Cũng không biết chạy bao lâu, Ưu cảm thấy hai chân mìh vừa đau lại nhức, giống như  sắp rớt ra. Không được, cậu phải nghỉ ngơi, nhưng vật thể phía sau vẫn không ngừng đuổi theo.

“Không, không cần──” Tay trái bị chụp được, cơn sợ hãi của Ưu dâng lên đỉnh điểm, nhắm mắt lại quát to lung tung, chỉ sợ mình vừa quay đầu lại sẽ nhìn thấy một con quái vật đáng sợ.

“Câm miệng!” Fazio đưa tay bịt miệng cậu lại, một tay vòng ngang người ôm chặt lấy Ưu: “Ngươi muốn đưa đám địch nhân tới sao?”

Âm thanh này……..Fazio?!

Ưu ngừng dãy dụa, trợn tròn mắt, nhất thời nhìn chăm chăm Fazio, hiển nhiên vẫn còn chưa kịp phản ứng.

“Ngay cả lời nói của ta ngươi cũng nghe không hiểu sao?” Gương mặt tuấn tú của Fazio có chút tái nhợt. Tiểu gia hỏa này không những không nhận ra hắn còn xem hắn là thú dữ, cào cấu lưu lại trên người hắn vài vết trầy. Hắn sai lầm rồi, bé con này làm sao mà là cá chứ, căn bản là một con mèo nhỏ có móng vuốt sắc bén!

“Ta, ta……..” Ưu xấu hổ cùng giận dữ, tức giận nói không ra lời. Nếu không phải ưng nhân này tự nhiên nhảy ra hù dọa cậu, cậu cũng không chật vật tới mức này.

“Ta đâu có nghe được âm thanh gì a! Ta chỉ biết phía sau có một con dã thú đuổi theo! Dã─thú!”

Cằm Fazio có chút co rút, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cá nhỏ nhưng không hề tức giận, ôm lấy cậu vào lòng, bàn tay to nâng lên nhẹ nhàng dỗ dành.

Ưu có chút sửng sốt, không thể tin ưng nhân này lại tốt bụng như vậy. Nhưng chỉ hoài nghi vài giây liền theo động tác mát xa thuần thục của Fazio, thoải mái nheo mắt lại.

Fazio bất động thanh sắc nhìn gương mặt thoải mái của cá nhỏ, khóe mắt nhếch lên mang theo ý cười.

“Thoải mái không?” Hắn khẽ cười một tiếng, bàn tay to chậm rãi di chuyện, mắt cá chân dọc lên đầu gối, cúi cùng theo bắt đùi dần hướng lên trên.

“Ngô a……ngươi, ngươi đang sờ cái gì a!” Ưu tức giận đánh một quyền lên mặt ưng nhân. Người này quá đáng! Cư nhiên lợi dụng mát xa làm cậu mất cảnh giác, đúng là không thể sơ ý. Còn tưởng con chim xấu xa này đã thay đổi, quả nhiên không thể tin tưởng được!

“Đừng nhúc nhích!” Fazio nghiêng đầu thoát khỏi công kích của Ưu, kìm chặt cậu vào lòng, lòng ngực áp sát tấm lưng cậu truyền ra độ ấm ấp ám.

Hắn áp sát môi dán vào bên tai cá nhỏ khẽ thì thầm, đầu lưỡi ấm áp liếm mút vành tai trắng nõn, lồng ngực truyền ra một chuỗi cười êm dịu.

“Ngươi!” Ưu tức giận, trong mắt bùng lên một ngọn lửa, hung  tợn trừng Fazio, người này quả nhiên lại trêu cậu!

“Lúc này mà ngươi còn đùa được, mau buông ra!”

“Đùa?” Fazio nguy hiểm nheo mắt lại, một tay nâng cằm tiểu nhân ngư lên, để cậu càng áp sát mình hơn: “Ngươi cảm thấy ta đang đùa?”

“Ngô………” Ưu cắn môi, quật cường không nói.

Con thối điểu này lại nổi điên! Chẳng lẽ hắn không biết nhìn xem đây là nơi nào sao? Hiện tại bọn họ đang ở đâu cũng khôg biết, mình gấp muốn chết, mà ưng nhân hỗn đản này lại cứ cố tình ở đây, ở đây………

“Ngươi tiểu gia hỏa  này………..” Fazio thả nhẹ lực đạo, áp trán lên trán Ưu, ngón tay vuốt ve hai gò má cậu, âm thanh mang theo ôn nhu cùng ổn trọng trước nay chưa từng có: “Đối với ngươi, cho tới bây giờ ta luôn thật lòng.”

“………Fazio.” Ưu ngây ngốc nhìn ưng nhân trước mắt, có chút xúc động vì những lời hắn nói.

Đột nhiên, một cảm giác đau nhức từ dưới thân lủi theo sống lưng lan khắp toàn thân, Ưu vô thức ưỡn người, trên gương mặt lộ ra thống khổ.

“Ngô a!”

“Ưu!” Fazio cuống quít chụp được Ưu đang đau đớn đến gập người, nhìn gương mặt ngày càng tái nhợt của cậu, gấp đến độ không biết làm sao.

“………”

“Ngươi muốn gì?”

“Nước, nước………” Ưu tựa vào lòng ngực Fazio thở phì phò. Cậu rời khỏi nước quá lâu, cơ thể sắp không duy trì được nữa, phải nhanh chóng trở lại nước.

“Ta lập tức mang ngươi đi!” Fazio nói xong, ôm lấy cá nhỏ giương cánh bay lên.

“Không cần!” Ưu dồn hết toàn lực giữ chặt ưng nhân, không ngừng lắc đầu: “Không cần……..bay, sẽ bị…….phát hiện.”

“Không quan tâm nhiều vậy, cơ thể ngươi không thể chờ được.”

“Fazio………ta chịu đựng được, bị phát hiện……..sẽ rất phiền phức.”

“Đứa ngốc, ngươi không tin ta sao?” Fazio ôm chặt tiểu nhân ngư trong lòng, trong mắt không chút che dấu lo lắng: “Cho dù bị phát hiện thì sao, ta sẽ không để ngươi bị chút tổn thương nào.”

“Không……….” Ưu vô lực phe phẩy đầu, cơ thể áp lên người Fazio không ngừng kịch liệt phập phồng: “Nghe ta đi………ta cảm nhận được……. gần đây có nguồn nước……. ngươi không cần mạo hiểm……..”

“Ưu………cố chịu một chút!” Fazio cắn răng, gập cánh lại ôm đối phương lao vào rừng.

Ưng nhân quen bay liệng trên không trung, so với thú nhân bọn họ không được thoải mái trong rừng. Nhánh cây sắc bén cắt lên da thịt, nhánh cây quất vào người lúc hắn lao tới, tuy không gây thương tích nhưng cũng rất đau. Fazio ôm chặt Ưu vào ngực, che chở cậu khỏi những chướng ngại trên đường.

“Này, đây là!” Một đường xuyên qua rừng rậm, xuất hiện trước mắt là một sườn núi, nhưng cảnh sắc dưới chân lại làm Fazio trợn mắt há hốc.

Dưới sườn núi là một hồ nước lớn, thông với đại dương. Bốn phía thông vào các hồ nước nhỏ, xem ra hải đảo này chỉ là thứ che mắt, bí mật chính là hồ nước hoàn mĩ ở trung tâm.

Fazio ôm chặt Ưu lui về phía sau, sau đó nhẹ nhàng nhảy về hướng đông nam, rừng rậm xung quanh trở thành la chắn ẩn núp tuyệt vời, bọn họ cứ vậy một đường thẳng tới chân núi.

“Hô~” Ưu nhìn thấy nước liền vội vã nhảy vào. Cảm giác ướt át khoan khoái nhất thời lan tỏa khắp cơ thể đang khô nóng, thoải mái làm cậu than khẽ một tiếng.

“Này, ta trước kia sao chưa từng thấy qua ngươi?” Đột nhiên một cái đầu nhú ra khỏi nước làm Ưu bị dọa một trận. Cậu lập tức khẩn trương nhìn lên bờ, Fazio sớm đã nhanh chân núp vào rừng cây.

“Ta, ha ha, ha ha ha…………. cái kia, ta trước kia vẫn ở đáy biền, không, không lên bờ…….”

“Như vậy a.” Nhân ngư cũng không nghi ngờ, chỉ là có chút tò mò nhìn cái đuôi Ưu: “Đảo chủ có rất ít nhân ngư đuôi nhạt màu như vậy. Màu đuôi như ngươi hẳn là bị đưa từ hải đảo khác tới đi.”

“Chủ, đảo chủ!” Ưu không chút để ý tới người nọ đánh giá cái đuôi của mình, nhưng nghe thấy hai chữ ‘đảo chủ’ cậu đột ngột trừng to mắt, cắm suýt chút nữa rớt xuống.

Cậu không có nghe sai đi! Cậu và Fazio cư nhiên lại văng tơi đảo chủ?!

“Sao vậy, ngươi không biết?” Nhân ngư đánh giá đồng bạn trước mặt, ngay lúc đối phương bị nhìn tới ứa mố hôi thì cậu ta tiến tới vỗ vỗ Ưu, dùng ánh mắt ‘ta hiểu rồi’ trêu ghẹo đối phương.

“Ngươi nhất định là trộm chạy tới đây đi. Ta hiểu rồi, ngươi rất định rất hiếu kì về đảo chủ. Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết, đợi lát nữa ta mang ngươi đi chính điện mua sắm──này! Người này?”

Nhân ngư vừa xoay người đã không thấy bóng dáng Ưu, cậu ta tìm một hồi không phát hiện ai liền nhún vai bơi đi. Ưu lúc này đang nằm trong lòng ngực Fazio ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mãi tới khi nhân ngư bơi đi mới thở phào một hơi.

“Trời ạ, chúng ta cư nhiên chạy tới đảo chủ…….đều tại ngươi!” Nghĩ vậy, Ưu liền tức giận đưa tay chọt chọt Fazio: “Nếu không phải tại ngươi bơi chậm, chúng ta cũng không bị rơi tới nơi này! Này không phải là chết chắc rồi sao!”

Fazio ôm lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của đối phương, nhẹ nhàng nắm trong tay. Tuy rằng chữ ‘bơi chậm’ sỉ nhục kiêu ngạo của hắn, bất quá một hàm nghĩa khác trong lời nói của cá nhỏ làm hắn thực hưởng thụ.

“Vậy vì sao ngươi quay lại tìm ta, hử?”

“Ta, ta………a!” Ưu thở phì phì che lại hai lỗ tai, hung hăng lườm Fazio. Người này dám thổi hơi vào tai cậu, đáng giận! Lỗ tai nhân ngư rất mẫn cảm!

“Thật là, ngươi lại còn tâm tình…………mau nghĩ cách rời khỏi đây đi.”

“Không vội.” Fazio lúc này đã có dự định: “Đảo chủ này có chút kì quái.”

“Kì quái? Có gì kì quái?”

“Ngươi xem, trừ bỏ đám vua biển bên ngoài hải đảo, chúng ta một đường đi thẳng vào đây không hề bắt gặp thủ vệ.”

“Đúng vậy!” Hắn vừa nói ra, tiểu nhân ngư cũng tỉnh ngộ: “Giống như ở hải đảo của ca ca, bọn Khải Ân vừa lên đảo đã bị phát hiện! Này, rốt cuộc là sao?”

“Không biết.” Fazio lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Tộc trưởng bộ lạc thú nhân từng suy đoán trên đảo nhân ngư có tồn tại một sức mạnh thần bí, bất luận kẻ nào tiến vào hải đảo rất nhanh sẽ bị phát hiện. Hắn không tin Felix ngu ngốc tới mức không biết việc bọn họ xâm nhập, nhưng rốt cuộc đối phương có ý tứ gì? Felix tột cùng là đang án binh bất động, hay là……. sức mạnh trên đảo chủ đang yếu đi?

“Fazio? Ngươi đang suy nghĩ gì vậy, chúng ta ──”

“Suỵt!” Fazio đưa tay lên che miệng Ưu lại, rất nhanh trốn ra sau thân cây. Chỉ thấy nhân ngư nói chuyện với Ưu lúc nãy đang bơi tới, bên cạnh còn có vài đồng bạn.

“Chúng ta đi thôi, bây giờ không thể bị bọn họ phát hiện.”

“Fazio, chờ, chờ đã, cái đuôi của ta vẫn chưa──”

Fazio cúi đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn cá nhỏ, nhưng không hề dừng lại. Ưu lúc này mới phát hiện, bởi vì để giữ thăng bằng, cậu không thể vòng hai tay ôm chặt đối phương.

Đáng giận!

Ưu thở phì phì trừng mắt lườm ưng nhân đang cười trộm: “Còn không đi mau!”

“Lá gan không nhỏ.” Fazio nhếch môi, cúi đầu cắn một ngụm bên tai cá nhỏ: “Dám hô to gọi nhỏ với ta?”

“Ngươi, ngươi!” Ưu không thể thả tay, lại không thể giống đối phương vô liêm sỉ dùng ‘miệng’ công kích, chỉ có thể trừng mắt nhìn ưng nhân hỗn đản trước mặt.

“Nha! Mau, mau! Bọn họ lên bờ rồi!” Ưu nhìn về phía sau, chỉ thấy 4, 5 nhân ngư đều biến thành hình người leo lên bờ. Bọn họ kiểm tra xung quanh, phỏng chừng đang tìm kiếm cậu.

“Chậc, thực là thích xen vào việc người khác.” Fazio thấp giọng mắng một tiếng, ôm lấy Ưu nhún người nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.

Sắc trời dần dần sụp tối, rừng cây thỉnh thoảng truyền tới những tiếng kêu quái dị. Đây là lần đầu Ưu qua đêm trong rừng, không khỏi có chút sợ hãi.

“Này, ngươi ngủ chưa?”

Ưu dùng mủi chân huých Fazio, chỉ thấy hắn chống tay sau đầu nằm trên thân cây, nhắm mắt lại không nhúc nhích.

“Này! thối điểu, sao ngươi không trả lời ta?” Ưu chưa từ bỏ ý định tiếp tục quấy rầy Fazio. Dựa vào cái gì mà mình sợ tới mức ngủ không được còn người này lại lăn ra ngủ ngon lành!

“Fazio! Này, mau tỉnh lại, ngươi nghe không? Thật sự có âm thanh rất kì quái──”

Cậu vừa nói xong thì tiếng ‘xì xào’ lại liên tiếp vang lên; tiếng kêu quái dị như côn trùng kêu, lại tựa như động vật gầm gừ, trong ban đêm tối như mực thực làm người ta rợn da gà.

Ưu dùng sức chà chà cánh tay, nuốt nước miếng không ngừng nhích tới bên người Fazio.

“Ngươi, mau tỉnh lại a! Kia rốt cuộc là tiếng gì, này── Fazio!”

Ưu đẩy suốt nửa ngày nhưng người này một chút phản ứng cũng không có. Dần dần cậu cảm thấy có chút không thích hợp. Bình thường cho dù ngủ sâu cỡ nào, Fazio cũng luôn bảo trì cảnh giác. Chính là hiện tại rất kì lạ, cho dù cậu gọi thế nào Fazio cũng không hề phản ứng, giống như…….giống như đã chết vậy!

“Ngươi, ngươi nhất định lại muốn hù dọa ta…….ta, ta mới không thèm sợ!”

Ưu giận dỗi rút tay lại, đưa lưng về phía Fazio, nhưng khóe mắt vẫn không ngừng liếc trộm ưng nhân.

Thời gian nhích từng giây, tiếng kêu kì quái kia dường như ngày càng tới gần hơn, lại có cảm giác như nó đang xoay quanh trên đỉnh đầu mình. Ưu ngày càng sợ hơn, cậu sống chết trừng Fazio. Gương mặt ưng nhân vô cùng anh tuấn, dưới ánh trăng le lói chiếu sáng có chút quỷ dị không nói nên lời. Gương mặt vốn anh tuấn, bị ánh trăng mờ mịt phủ lên một tầng sáng mơ hồ, làm người ta không cảm thụ được chút hơi thở nào.

Ưu run rẩy khắc chế sợ hãi trong lòng, chậm rãi đưa tay tiến tới bên mũi ưng nhân, nếu cậu không nhìn lầm──từ nãytới giờ, lồng ngực Fazio căn bản không hề phập phồng!

Một giây, hai giây……….một phút trôi qua, Ưu hoảng sợ trừng mắt, hai chân mềm nhũn ngã người xuống bên người Fazio.

“……….Fazio……….ngươi đừng làm ta sợ……….” Ưu gấp tới độ nước mắt không ngừng trào ra, sao có thể như vậy? Vừa nãy hắn rõ ràng còn rất tốt sao tự nhiên lại──

“Ô ô…….Fa, Fazio!” Ưu chưa từ bỏ ý định bám chặt lấy ưng nhân. Cậu không tin, làm sao có thể như vậy? Nếu Fazio chết đi một mình cậu nên làm cái gì bây giờ………

“Ô ô………ngươi gạt ta………ngươi nhất định lại gạt ta………Ô ô, Fazio ngươi đừng chết……”

Tiểu nhân ngư gào khóc sướt mướt. Tuy rằng cậu rất chán ghét Fazio, nhưng mà, nhưng mà cũng không chán ghét tới mức muốn hắn chết a. Fazio tuy rằng luôn khi dễ cậu, nhưng mỗi lần có nguy hiểm hắn luôn chắn trước mặt cậu…….ngay cả bị rơi vào đảo chủ nguy hiểm nhưng cậu không hề sợ hãi cũng vì có Fazio ở bên cạnh.

Cậu tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Fazio, Fazio sẽ………

“Ô ô………ngươi, ngươi mau tỉnh lại đi…….tuy rằng ta luôn nguyền rủa ngươi…….nhưng mà cũng chỉ là nói vậy thôi, không phải ta muốn ngươi chết thật đâu………..Ô ô…………”

Ngay lúc Ưu tâm không thôi thì tiếng kêu kì quái đột ngột lại vang lên, gần sát bên tai.

Cơ thể Ưu cứng đờ, khó khăn ngẩng đầu. Chỉ thấy trên nhánh cây rậm rạp trên đầu đứng đầy đám sinh vật gì đó, lúc này đúng lúc mặt trăng bị một tảng mây che khuất, tiếng kêu kì quái phát ra cùng một đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm tiểu nhân ngư.

Ưu sợ hãi lui về phía sau, cậu từng nghe ca ca nói qua trên hải đảo thường có một loại thủy điểu hung mãnh ăn thịt. Ngay cả đám cá kình mắc cạn trên bờ chưa tới một ngày đã bị chúng nó xơi sạch!

Chẳng lẽ………..chúng nó định ăn Fazio sao?

Không, không được!

“Tránh ra!” Ưu quát lớn, vung tay đánh mạnh một con thủy điểu vừa đáp xuống, cả người đè lên mình Fazio bảo vệ cơ thể hắn.

Cậu không muốn, cậu không muốn ngay cả xác của Fazio cũng bị ăn luôn!

Đàn điểu dường như bị hành động của Ưu chọc giận, bọn nó phát ra tiếng kêu ‘quang quác’, bay lên lao xuống phía Ưu cùng Fazio. Ưu sợ hãi nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn không lùi bước, ôm chặt lấy người Fazio.

Cơn đau đớn trong tưởng tượng không hề ập tới, Ưu hoang mang mở mắt ra, một vật thể lành lành áp lên mặt, nhất thời làm cậu sốc──

Một con chim màu xanh, có đôi mắt đỏ ngầu thân thiết dùng cái mỏ cọ cọ cậu.

Tình huống này là sao? Ưu ngơ ngác nhìn trên người mình cùng Fazio bu đầy loại chim này. Chúng nó vỗ cánh, càu nhàu, càu nhàu nhích tới nhích lui. Cẩn thận lắng nghe, đây không phải là âm thanh làm cậu sợ chết khiếp vừa nãy sao?

“A!” Phần eo đột nhiên bị cái gì đó cuốn lấy, Ưu đột ngột mất thăng bằng, quát to một tiếng lùi về sau.

“Bị dọa rồi?” Âm thanh trêu chọc quen thuộc truyền tới từ sau lưng, đồng thời cơ thể cũng bị ôm chặt.

“Fazio! Ngươi không chết?!”

“Đương nhiên, ta sao có thể── a!” Fazio kêu thảm thiết một tiếng vội vàng rụt tay về, bất quá đã muộn, trên cánh tay lưu lại hai vệt răng rõ rệt.

“Cư nhiên cắn ta! Ngươi── ngô.”

Fazio đột nhiên cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi.

Ưu từ trên cao nhìn xuống, biểu tình lạnh lùng nhìn chằm chằm Fazio, đôi mắt hổ phách tràn ngập ngọn lửa tức giận. Cậu giơ chân giẫm mạnh vào giữa hai chân Fazio.

“Trêu ta vui lắm phải không? Ngươi có biết ta──đáng giận!” Ưu tức giận tới phát run, không chút lưu tình giơ chân đấm đá Fazio.

“Này thì gạt ta, gạt ta! Hỗn đản! Hỗn đản!”

Chỉ mành treo chuông, Fazio cố hết sức chụp được chân Ưu, lúc này mới tránh được thảm kịch phát sinh.

Phù, nguy hiểm thật! Ưng nhân còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, trên vai đã truyền tới một trận đau đớn.

Fazio kêu lên một tiếng, Ưu cứ như một con mèo nhỏ nổi cơn điên, cắn chặt không buông. Không chỉ vậy, móng tay sắc bén không ngừng cào loạn xạ. Fazio căn bản không thể làm gì khác hơn chịu đựng mèo nhỏ tức giận, khóe miệng không ngừng hít khí, biểu tình thống khổ không thôi.

“Đủ rồi! Ưu!” Fazio gầm nhẹ một tiếng, đồng thời chật vật tránh né công kích của Ưu.

Đám chim chóc bên cạnh cũng thích thú nhích tới giúp vui, vừa ‘xì xào’ kêu, vừa tò mò quan sát.

“Hỗn đản! Ngươi đám bảo đám chim này tới làm ta sợ!”

“Không phải, ngươi im lặng chút nghe ta nói.”

“Không muốn, không muốn! Ngươi nói gì ta cũng không tin nữa!”

“Ưu! Đừng lộn xộn nữa! Ngô──”

Fazio lúc này mới cảm nhận được cái gì gọi là tự làm tự chịu. Hắn bất quá chỉ mới đùa với tiểu nhân như một xí, ai ngờ cậu lại phản ứng lớn tới vậy.

“Hỗn đản, hỗn đản!” Thấy vẻ mặt hắn không có chút nào là hối cải, Ưu lại càng tức giận hơn. Cậu đẩy Fazio ra, không thèm quay đầu lại lao thẳng vào trong rừng. Cùng lúc đó, mấy con thủy điểu lập tức bay sát theo sau.

Fazio nhe răng trợn mắt ngã ngồi dưới đất, trên người dày đặc vết thương lớn nhỏ, tất cả đều là kiệt tác của Ưu. Đám chim chóc líu ríu bên người hắn, dùng ngôn ngữ đặc biệt của bọn nó trao đổi với ưng nhân.

Nghe một hồi, thần sắc Fazio dần dần nghiêm túc, bắt đầu suy tư. Phòng ngự ở đảo chủ có thể nói là rất hoàn mỹ, toàn bộ hải đảo chỉ có phía đông thông thẳng ra biển. Không chỉ như vậy, bao bọc bên ngoài hải đảo là một tầng vua biển hung mãnh dày đặc, kẻ khác khó có thể tiến vào một bước. Khó trách Felix tự tin như vậy, không hề có thủ vệ canh gác trên đảo, hắn đại khái không tưởng tượng được có người có thể phá vỡ vòng phòng ngự để lên đảo.

Bất quá việc đầu tiên phải tìm Ưu trở lại đã. Fazio bực bội vò đầu, hắn không thể nào hiểu nỗi vì sao Ưu lại tức giận tớivậy, tiểu nhân ngư trước kia không phải luôn bị mình trêu chọc sao? Hẳn là sớm quen rồi mới đúng.

Hắn vỗ vỗ bụi đất đứng lên, theo tung tích Ưu lao vào rừng rậm.

………..

Tiểu nhân ngư lúc này một bụng lửa giận, cậu vừa mắng Fazio vừa loạng choạng chạy vào rừng, thẳng đến khi đôi chân mỏi nhừ, kháng nghị kêu gào mới hoảng hốt phát hiện mình bị lạc giữa rừng rậm âm u.

Ưu chán nản dựa vào một gốc cây, trong lòng tràn ngập ủy khuất nhưng lại không có chỗ phát tiết, chỉ đành buồn bực đấm lên thân cây. Đều tại Fazio xấu xa, đều tại tên bại hoại đó……lúc ấy cậu sợ tới mức trái tim cũng sắp ngừng đập, trong lòng chỉ còn một ý niệm──nếu Fazio chết, cậu phải làm cái gì bây giờ…….

Cậu chưa từng sợ hãi như vậy, loại tâm tình thống khổ bất an này, thậm chí so với lúc ca ca mất tích càng mạnh liệt hơn……..

Vì cái gì?

Fazio bất quá chỉ là một tên đáng ghét, là một con thối điểu luôn trêu chọc cậu, vì cái gì…….vì cái gì mình lại để ý hắn như vậy……..thậm chí còn nhiều hơn ca ca…….

Đáng giận! Fazio vì cái gì còn chưa tới tìm cậu, rốt cuộc đang làm cái gì a! Ưu càng nghĩ càng ủy khuất, rầu rĩ cúi đầu vào gối.

Gió đêm thổi quét qua rừng rậm kéo tới từng trận lạnh lẽo, Ưu nhịn không được run rẩy. Nhiệt độ cơ thể của nhân ngư vốn thiên hàn, không thê thích ứng với nhiệt độ biến hóa quá đột ngột, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm trên lục địa làm nhân ngư rất khó chịu.

Lạnh quá! Phải tìm một nơi qua đêm mới được.

Ưu chịu đựng gió đêm lạnh lẽo đánh quật vào người, đứng dậy tìm kiếm một nơi thích hợp để qua đêm. Cậu đi được vài bước đột nhiên nghe thấy tiếng chim trên đỉnh đầu truyền tới.

Chỉ thấy đám chim chóc lúc nãy lướt qua cậu bay xuyên vào rừng rậm, giống như dẫn đường đập cánh bay tới một hang động bí ẩn phía trước.

Ánh mắt Ưu sáng lên, mừng thầm trong lòng. Nếu không có đám chim này, cậu thật sự không biết nơi này có một sơn động.

Ưu theo đám chim chóc chạy vào trong. Cửa sơn động không quá lớn, nhưng bên trong cũng rất rộng rãi, bất quá sâu phía trong lại tối đen như mực. Ưu không dám đi vào, đành dựa vào vách hang ngồi ngay cửa động.

Tục ngữ nói lòng hiếu kì giết chết miêu, Ưu tuy rằng ngồi ngoài cửa động, nhưng ánh mắt lại nhịn không được cứ liếc vào bên trong. Đột nhiên, một vật thể hấp dẫn cậu. Đó là một tảng đá nho nhỏ phát ra luồng sáng mong manh. Bởi vì góc độ, Ưu phải nghiêng người mới có thể phát hiện ra nó.

Kia rốt cuộc là cái gì? Tiểu nhân ngư cẩn thận tiến tới, đưa tay nâng tảng đá lên, cậu phát hiện trên vách tường trước mắt có rất nhiều tảng đá như vậy.

Ưu một đường đi theo ánh sáng phát ra từ những tảng đá này, bất tri bất giác đã tiến sâu vào bên trong.

“Đây là…….cửa?”

Nương theo ánh sáng mỏng manh, Ưu dần dần thấy rõ vật thể chặn trước mắt. Tuy trên đó bao trùm một lớp rêu, nhưng vẫn có thể nhìn ra nó có hình dạng một cánh cửa.

Chính là ai lại xây một cánh cửa trong sơn động như vậy? Ưu dùng sức đẩy một chút nhưng cánh cửa vẫn bất động. Cậu nhụt chí đấm vào vách đá một cái, không ngờ trên đó mọc đầy đám thực vật nhớp nháp, dính dính vào tay vô cùng ghê tởm.

Ưu chán ghét vẫy vẫy tay, kinh ngạc nhìn lên, trên vách núi, chỗ vừa bị cậu cọ phải lộ ra một mảng lớn, một vật thể rất kì quái──

Nó là một tinh thể lớn cỡ bàn tay có hình lập phương, bên ngoài phủ một lớp màng mỏng như gợn nước.

Ưu vươn ngón tay, chạm nhẹ vào tinh thể. Chỉ thấy lớp màng mỏng trong nháy mắt tản ra, tiếp đó từ chính giữa phát ra luồng ánh sáng đỏ, chậm rãi đảo qua toàn thân cậu.

Ưu sợ tới mức lui vài bước ra sau, chờ hồng quang đảo qua một lượt, tinh thể một lần nữa được bao bọc bởi lớp màng trong suốt lúc nãy.

“Wow, thật kì lạ, đây rốt cuộc là thứ gì?”

Ưu lại thử chạm vào tinh thể, nhưng lần này không có gì phát sinh. Tiểu nhân ngư không từ bỏ ý định, tiếp tục gõ gõ tinh thể.

“Ngươi đang làm gì?”

“A a a a──Fa, Fazio!”

Trong sơn động tối đen, đột nhiên bên cạnh ló ra một cái đầu, cho dù là ai cũng bị dọa một trận. Ưu vốn đã nhát gan lại càng không phải nói, lập tức phát ra tiếng hét với đề xi ben cao độ.

“Ồn quá, không phải ta thì là ai?” Fazio xoa xoa cái lỗ tai bị chấn động, một tay ôm lấy tiểu nhân ngư, cúi đầu cẩn thận đánh giá vật thể đang phát sáng.

“Đây là cái gì?” Hắn cũng giống Ưu chọt tinh thể một chút.

Giống như tình huống lúc nãy, tia sáng đỏ quét qua cơ thể Fazio xong lại không phản ứng nữa.

“………..”

“Thứ này làm người ta thực khó chịu.” Fazio chậc một tiếng, giây tiếp theo liền vung tay hung hăng đầm về phía tinh thể trước mặt.

“Chờ đã, không cần──”

Ưu không kịp ngăn cản chỉ có thể trơ mắt nhìn Fazio đấm xuống.

“Ầm!”

Một tiếng động inh ỏi vang lên, tinh thể có chút gợn sóng nhưng không hề sứt mẻ, ngược lại vách đá xung quanh chấn động một trận, rớt xuống đá vụn.

“Ôi……..cứng quá, rốt cuộc là thứ quỷ gì.” Fazio ăn đau rút tay về, trên tay còn sót lại chút điện quang màu xanh tím.
Bình Luận (0)
Comment