Ưng tộc nằm trong một sơn cốc được phong kín, bọn họ sinh sống trên một cổ thụ đã trăm ngàn năm tuổi. Sau khi lang tộc cùng ưng tộc hóa giải mâu thuẫn, ưng nhân không còn khép kín sơn cốc nữa, bắt đầu mở một con đường thông với bên ngoài.
“Trong bộ lạc có một nơi như vầy sao?”
Andy theo Arcelor đi vào một con đường mòn bí ẩn, tinh tế đánh giá khe núi nhỏ. Cây cối mọc san sát nhau tạo thành một con đường nối liền với hồ ôn tuyền thiên nước. Nước suốt ấm áp róc rách chảy ra từ mạch nước ngầm, bốc lên nhiệt khí, trong ao thỉnh thoảng lại truyền ra từng trận tiếng đập nước.
Andy nhướng mi nhìn về phía Arcelor đang nhe răng cười vừa đi vào trong vùng sương mù.
“Keruier!”
“Arcelor!”
Trong nước truyền tới một tiếng vui sướng, tiểu nhân ngư có mái tóc nâu nhạt cố sức nhảy ra khỏi mặt nước, bổ nhào tới trên người Arcelor.
“Nghe nói ngươi mất tích, ta thực lo lắng!”
“Không sao, không sao, ta không phải trở về rồi sao.” Arcelor ôm lấy cá nhỏ quá nhiệt tình, bị va chạm lảo đảo lui về sau vài bước.
“Keruier, ta có việc cần ngươi hỗ trợ.”
“Hỗ trợ? Ta có thể giúp ngươi cái gì?” Cá nhỏ cười tủm tỉm ôm chặt cổ Arcelor. Một ánh mắt nóng rực bắn tới, lúc này cá nhỏ mới phát hiện bên cạnh Arcelor còn một người khác.
Không thích tầm mắt trắng trợn của đối phương, Keruie quay về phía Andy làm mặt quỷ, sau đó vui sướng dán sát người Arcelor.
“Ngươi nhớ đường về đông hải không? Cánh của ta tạm thời không thể bay được, cần mượn dùng thủy đạo của nhân ngư.”
“Nhớ rõ a, năm nào ta cũng về. Bất quá Arcelor, ngươi định tới đông hải làm gì?” Keruier tò mò nhìn Arcelor: “Huống chi thủy đạo của nhân ngư không thích hợp với ngươi đâu, sau khi ra thủy đạo còn phải bơi một chặn đường rất xa.”
“Không đi được sao?” Arcelor khó xử nhíu mi, như vậy kế hoạch của cậu không phải thất bại rồi sao?
“Arcelor, ngươi muốn tới đông hải làmchi a?” Keruier túm chặt tay Arcelor, cái đuôi xinh đẹp vẫy vẫy theo bước đi của đối phương.
“Ta cần bảo vật thần bí của tộc nhân ngư, khoáng thạch làm tăng sức mạnh. Ta phải mạnh hơn mới được!”
“Arcelor, ngươi đã rất lợi hại a…….” Keruier ôm chặt cậu, áp má vào lồng ngực Arcelor, nở nụ cười ngọt ngào.
“Ngoan, ngươi không hiểu đâu. Ta còn có việc, sau này lại tới tìm ngươi.” Arcelor véo tiểu nhân ngư đang làm nũng, ôm cậu ta đặt lại vào trong nước.
“Arcelor!” Keruier vội vàng giữ chặt góc áo cậu, đôi mắt to tròn nổi lên một tầng hơi nước: “Ngươi phải đi sao……..”
“Ta sẽ tới thăm ngươi mà.” Arcelor sủng nịch xoa đầu cá nhỏ, trong mắt cậu Keruier là một đứa em thích làm nũng, chỉ tưởng Keruier đơn thuần chỉ muốn làm bạn với mình mà thôi.
“Chờ một thời gian nữa, ngươi trưởng thành có thể biến hóa hai chân, ta sẽ mang ngươi đi những tới ngươi muốn. Ngươi không phải muốn nhìn sơn cốc với đầy các loài hoa dị thảo sao, còn có thảo nguyên mênh mông nữa? Sau này muốn đi đâu, ta sẽ mang ngươi bay tới đó.”
“Arcelor……..” Vẻ mặt Keruier có chút phức tạp nhìn cậu, chậm rãi gật đầu. Cậu rất muốn có thể sớm dùng đôi chân để đi lại, nhưng cậu càng muốn được ở cùng một chỗ với Arcelor hơn…….
“Tốt lắm, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây đi, một hồi thúc thúc sẽ quay lại.”
Tiểu nhân ngư nhìn bóng người rời đi, trong lòng tràn ngập thất vọng. Cậu phải mau chóng trưởng thành, như vậy có thể đuổi kịp Arcelor, lúc nào cũng được ở bên cạnh Arcelor.
Đi được một nửa, Andy đột nhiên quay đầu lại. Cá nhỏ bối rối vội vàng cúi đầu, nhưng không thể thoát được ánh mắt sắc bén của lang nhân. Andy nhịn không được mỉm cười, tâm tình rất tốt theo Arcelor rời đi.
“Ai……..phải làm sao mới lấy được loại khoáng thạch này?”
“Hóa ra biện pháp ngươi nói là cái này.”
“Bằng không ngươi nghĩ là cái gì a.”
Nghe khẩu khí đương nhiên của Arcelor, khóe mắt Andy có chút run rẩy. Hắn cho tới giờ chưa từng nghe qua có ai lại muốn bảo vật thần bí của tộc nhân ngư!
“Đúng rồi, tiểu Bạch, nếu cách ngươi nghĩ không giống với ta, vậy ngươi nghĩ ra biện pháp gì?”
“Đã bảo đừng gọi ta như vậy!” Andy khinh thường hừ lạnh một tiếng, vượt qua Arcelor tiếp tục đi về trước. Tiểu ưng lập tức nhắm mắt theo đuôi chạy tới.
“Kia rốt cuộc là cách gì? Ngươi mau nói a.”
“Thực ngốc! Ngươi không nghĩ tới người bên cạnh mình sao?!”
“Người bên cạnh………. A!” Arcelor bừng tỉnh đại ngộ, mụ mụ không phải có rất nhiều thứ kì quái sao? Đáng chết, sao cậu lại không nghĩ tới chứ.
“Bất quá, ta nghĩ ngươi không có can đảm đi lấy.”
“Ai nói………” Nhớ tới mụ mụ đại nhân, khí thế của Arcelor lập tức giảm xuống vài phần. Đích xác mà nói……….cậu sợ nhất chính là Liên Hoa. Huống chi mụ mụ đại nhân lại nghiêm cấm cậu đụng tới những vật thể kì quái biết phát sáng đó.
“Bằng mấy thứ kia cũng không thể nói ta ngốc đi.” Bị nhìn thấu tâm tư, Arcelor bực bội hờn dỗi hừ một tiếng. Không được, cậu không thể để tiểu Bạch xem thường!
“Nếu ngươi tính toán dùng nắm đấm nói chuyện thì đi chết đi.” Andy không cho cậu một chút mặt mũi nào, nói thẳng sự thật.
“Ngay cả ngươi cũng………” Arcelor cúi đầu dấu đi tia không cam tâm trong lòng, hai nắm tay siết chặt.
Từ nhỏ trong mắt mọi người cậu đã là ngoại tộc, rõ ràng là giống đực lại có gương mặt giống cái……..Cậu cũng rất cố gắng rèn luyện, vượt qua đám đồng bạn, cùng bọn họ săn thú, cùng bay lượn, nhưng lúc nào cũng được tộc nhân cẩn thận bảo hộ. Cậu không phải giống cái, cậu không muốn như vậy! Cậu có thể bay cao như Walker, tốc độ cũng ngang nhau, nhưng trong mắt tộc nhân cậu vĩnh viễn không phải ứng cử viên cho chức tộc trưởng tương lai. Điểm này, cậu vĩnh viễn thua kém đứa em…….
Còn có hình thú của cậu! Từ lần đầu tiên biến thân cho tới giờ, cậu không bao giờ lộ ra hình thú trước mặt tộc nhân nữa. Đó là nỗi nhục của cậu, là bí mật vĩnh viễn không thể để ai biết…….. Hình thú của cậu, cả người đỏ rực không hề giống đồng loại! Không có màu kim cùng xám tro long lanh tỏa sáng dưới ánh mặt trời như ba ba và đệ đệ. Lông vũ của cậu là màu đỏ rực như lửa, lúc nào cũng nhắc nhở cậu chính là một con quái vật! Mụ mụ an ủi nói cậu có thể là phượng hoàng! Là phượng hoàng bay lượn trên bầu trời. Chính là cậu chưa bao giờ nghe thấy thứ gì gọi là phượng hoàng, cậu rất xấu xí, là ngoại tộc của ưng nhân……..
“Đây là sự thật, lang nhân hay ưng nhân cũng vậy, không có ai địch nỗi mãnh sư.”
Andy không nhận ra đau xót trong mắt Arcelor, hắn chỉ nghĩ cậu vì không cam lòng bị bại trong tay mãnh sư.
“Bất quá ta có chút hiếu kì, mãnh sư vì cái gì lại không giết ngươi? Thú nhân độc lập sống trong rừng rậm sẽ không dễ dàng tha thứ cho giống đực xâm phạm vào lãnh địa của mình.”
Nghe nói vậy Arcelor đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt trắng bệt, huyết sắc từng chút rút đi. Cậu trừng mắt nhìn Andy, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng rời mắt đi. Arcelor cố làm như bình thường, nhưng không thể nào che dấu được run rẩy trong giọng nói.
“Đó là……..y, y muốn đùa giỡn ta……lưu ta lại, làm nô lệ……..”
“Phải không?” Andy giữ chặt Arcelor, hai tay áp hai bên mặt cậu, vây cậu trong vòng tay, đôi mắt xanh biếc sáng ngời nhìn thẳng vào Arcelor.
“Thật sao, không có phát sinh chuyện gì khác?”
“Không có, không có! Cái gì cũng không có──” Tim Arcelor đập thình thịch, cậu đẩy Andy ra, gào to chạy đi.
Không cần dùng ánh mắt này nhìn cậu! Cái gì cũng không phát sinh, cái gì cũng không có! Cậu vẫn là Arcelor trước kia, cậu sẽ cố gắng trở thành một giống đực xuất sắc, cậu vẫn là Arcelor trước kia…….. cái gì cũng không phát sinh….. cái gì cũng không có……….