Ánh trăng xuyên qua tầng tầng mây đen, chiếu sáng yếu ớt.
Trong sơn cốc u ám cuối cùng cũng có được một tia sáng lờ mờ của ánh trăng chiếu vào.
“Ngô…….”
Một tiếng than nhẹ yếu ớt bật ra khỏi miệng thiếu niên. Giải dược rất nhanh đã có tác dụng, Selair tỉnh lại. Nhưng ý thức vẫn còn khá mơ hồ, nơi bị đuôi xích vĩ hạt long đâm trúng bỏng rát đau đớn.
“A, Arcelor?” Thiếu niên dùng sức chớp mắt, nương theo ánh sáng mỏng manh rốt cuộc thấy được bóng người trước mắt──
Là Arcelor!…….. còn có Ngang nữa.
“Arcelor…….” Nhìn ưng nhân đã tiều tụy đi không ít, ánh mắt Selair đỏ lên.
Cậu vội vàng đứng dậy, không ngờ chỉ vừa nhúc nhích một chút, thắt lưng lại bị siết chặt, bất ngờ không kịp phòng bị ngã vào bức tường thịt cứng rắn phía sau. Selair căm giận quay đầu lại, quả nhiên đối mặt chính là gương mặt căng cứng tuấn tú của Đề Khắc Tư.
Cậu bị xích vĩ hạt long đâm trúng bị hôn mê bất tỉnh, đương nhiên không biết Đề Khắc Tư đã liều mạng thế nào để mang cậu chạy trốn, sau đó vất vả lắm mới tìm được nơi này. Cả quá trình bị xích vĩ hạt long đuổi giết làm chấn động lòng người mà cậu hoàn toàn không biết gì cả.
“Đi thôi.”
Ngang đang ngồi nhắm mắt lúc này đột nhiên đứng lên, dẫn đầu đi sâu vào trong hang động. Ưng nhân hít sâu một hơi theo sát sau lưng y.
Bọn họ không có khả năng theo đường cũ ra ngoài, bên ngoài đang có hàng ngàn hàng vạn con xích vĩ hạt long, chỉ có thể hi vọng vào hang động sâu dưới lòng núi này.
Theo kích thước của hang động này, xem ra đã hình thành một thời gian khá dài, hơn nữa đã bị mạch nước ngầm ăn mòn hết lớp nham thạch mềm xốp, tạo ra một hang động rất sâu. Rất có thể nó sẽ thông ra bên ngoài.
“Mặc kệ là gặp phải thứ gì, ngàn vạn lần đừng lên tiếng!”
Đề Khắc Tư đột nhiên ôm chặt lấy Selair, lực đạo to lớn hệt như muốn khảm cậu vào sâu trong máu thịt mình……. mãi tới khi đối phương phát ra tiếng rên thống khổ kháng nghị, hắn mới thoáng thả lỏng tay, nhưng vẫn ôm cậu rất chặt.
Selair còn muốn hỏi vì cái gì, nhưng nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của Đề Khắc Tư lập tức mím chặt môi.
Rất nhanh, cửa động được ánh trăng yếu ớt đã biến mất không thấy đâu. Bốn phía đen kịt, không khí tràn ngập tro bụi, hiu quạnh, u ám, âm lãnh cùng vô cùng ẩm ướt.
Selair thực sợ hãi, cậu túm chặt cánh tay rắn chắc của thú nhân. Không có thị lực có thể nhìn trong bóng tối, cậu hệt như một người mù. Nếu không phải đỉnh đầu truyền tới tiếng hít thở đều đều, cùng với nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh chứng minh cậu không phải một mình, rất có thể cậu sẽ bị bóng tối vô tận này cắn xé tâm trí.
Cũng không biết đi bao lâu, cậu đơn giản nhắm mắt lại kề sát vào lòng ngực thú nhân. ‘!!!’ Tiếng tim đập thông qua màng tai dường như lại phóng đại vài lần, như tiếng trống trận khua vang, nặng nề mà dồn dập.
Selair kinh ngạc mở mắt──nhịp tim của Đề Khắc Tư so với bình thường nhanh hơn rất nhiều!
Ngang dẫn đầu đi trước đột nhiên dừng lại, trong bóng tối truyền tới một trận lạch cạch.
“Sao vậy?” Arcelor đè thấp giọng hỏi.
“Không có đường.” Lời nói của Ngang mang theo một tia ảo não, mỗi khi gặp lối rẽ y đều rất dè đặt, theo mùi tỏa trong không khí cùng với kinh nghiệm nhiều năm của mình mà phán đoán, vì sao vẫn là đường cùng!
“Chờ đã.” Arcelor sờ soạng dọc theo vách núi, tới phía đông nam thì ngừng lại: “Nơi này đất rất ẩm ướt.”
Ngang khoét một bụm đất đưa tới bên mũi ngửi, một hương vị khác thường ập vào xoang mũi.
“Tránh ra một chút!”
Y gầm nhẹ một tiếng, tông mạnh vào vách núi, làm đi làm lại vài lần thì vách núi rất nhanh xuất hiện một khe nứt.
Một con đường nhanh chóng được khai thông, bên trong tràn ra một hương vị nồng đậm. Mùi hương ghê tởm này làm người ta nhịn không được muốn nôn mửa, trong hang tràn ngập bóng tối làm người ta rợn da gà, như có một sự uy hiếp vô cùng khủng bố đang ẩn úp trong bóng tối.
“Nôn ──” Selair ôm bụng, mùi tanh tưởi kích thích cảm quan, một trận buồn nôn dâng lên cổ họng.
Ngang nheo mắt đánh giá hang động. Nơi này rất rộng, cả sơn động có hình trứng được chống đỡ bởi 8 cái cột lớn. Mà bên dưới cột đá chất đầy xương trắng, số lượng còn lớn hơn số bọn họ thấy trên đường tới đây!
Ngang suy nghĩ một hồi nhắc chân bước vào bên trong, Arcelor cùng Đề Khắc Tư theo sát phía sau.
Selair vẫn như trước không thấy gì cả, thứ duy nhất cậu cảm nhận được chính là bóng tối dường như càng thêm âm u, nồng đậm, bất cứ âm thanh nào cũng bị cắn nuốt. Giống như vừa tiến vào một không gian được tạo ra bởi bóng tối.
“Là trứng!”
Trong bóng tối truyền tới tiếng kinh hô của Arcelor, cậu cảm giác được cánh tay Đề Khắc Tư đang ôm mình lập tức siết chặt.
“Mau, phía trước có đường.”
Âm thanh Ngang có chút dồn dập, mọi người lập tức tăng nhanh tốc độ.
Selair cắn răng chịu đựng xóc nảy, ngẫu nhiên còn có cảm giác dính dính lướt qua cánh tay cùng bắp đùi. Cậu theo bản năng ôm chặt lấy Đề Khắc Tư không dám hỏi thứ kia rốt cuộc là gì.
Đột nhiên bốn phía vang lên tiếng rét rét, nghe như âm thanh vải vóc bị xé vụn. Cậu nghe thấy Đề Khắc Tư thầm mắng một tiếng, tựa hồ như muốn nói ‘trứng nở’ linh tinh gì đó.
Trái tim Selair đập thình thịch, cảm giác sợ hãi lan tràn sang tay chân──
Lúc có một cái gì đó cứng rắn đầy lông mao và gai nhọn chạm phải cánh tay cậu, sợ hãi như một con mãnh thú nhào ra khỏi lồng ngực, cậu rốt cuộc không thể chịu được lớn tiếng hét lên sợ hãi!
“A a──”
Tiếng va chạm nặng nề cùng tiếng gầm nhẹ của Ngang đồng thời vang lên!
Con nhện khổng lồ tòng teng trên đỉnh động đang hạ xuống, 8 đôi mắt đen như than đang chăm chú quan sát con mối. Trên trán nó lồi ra hai cái kẹp đỏ tươi. Tám chân cồng kềnh không ngừng cử động, vặn vẹo các khớp xương cao ngất trên lưng phủ đầy lông nhọn, tựa như kim châm. Bên dưới mỗi cái chân là móng vuốt thật dài vô cùng sắc bén.
Ngang nổi giận gầm lên một tiếng hóa thành mãnh sư xông tới, hang động tốc om nhất thời nổ tung. Arcelor cùng Đề Khắc Tư vội vàng đối phó đám ‘nhện con’ đang bao vây bốn phía. Mặc dù vừa thoát khỏi trứng nhưng hình thể nó đã to gần bằng một thú nhân trưởng thành!
Selair hoảng sợ bị treo trên người Đề Khắc Tư, theo động tác kịch liệt của hắn mà không ngừng lay động. Không ngừng có âm thanh kì phát ra ở xung quanh, mỗi lần đám xúc tua ghê tởm đó vừa chạm vào người cậu lập tức phát lên một tiếng kêu rên bị đập văng ra xa.
“Đi mau!”
Giọng nói của Ngang lộ ra một tia thống khổ, ngay sau đó, cậu cảm nhận cơ thể Đề Khắc Tư biến hóa.
Hai mãnh sư một trước một sau chạy như điên ra khỏi thông đạo…… rốt cục, phía trước cũng truyền tới làn không khí tươi mát, hơn nữa ngày càng nhiều hơn!
Là lối ra!
Ánh sáng mỏng manh xuất hiện trước mắt, nhất thời châm lên một tia hi vọng trong màn đêm mịt mù. Selair kích động suýt chút nữa khóc thành tiếng.
Nhưng nguy cơ vẫn chưa qua đi, âm thanh lách cách vẫn theo sát phía sau họ, một giọt chất lỏng lạnh băng rơi xuống gáy Selair, rét tới tận xương.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu──trên đầu là vô số con nhện lúc nhúc!
Đề Khắc Tư nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hết toàn lực xông tới. Bọn họ hiện tại phải giành giật từng giây, nhất định phải thoát ra trước khi bị con nhện đuổi kịp!
Mãnh sư khổng lồ nhào tới húc vào vách núi, theo một trận nổ lớn, vách núi bị phá thủng một lỗ to, ánh mặt trời lập tức đổ vào.
Ngay trong nháy mắt Ngang phóng ra khỏi sơn động thì mấy ngàn con nhện đồng thời phun tơ.
Sợi tơ xám trắng rất nhanh phủ đầy sơn động làm Đề Khắc Tư giống như húc vào một cục bông mềm nhũn, một tấm lụa mỏng chậm rãi bao vây lấy hắn, làm thế nào cũng không giãy ra được.
“Đề Khắc Tư!” Arcelor gào to. Mãnh sư cuồng nộ lập tức quay đầu lại, quơ chi trước bị thương vừa vào vừa cắn đám tơ nhện.
Từng giọt huyết tích lên số tơ nhện, trong động thỉnh thoảng truyền tới tiếng cự thú gầm rống cùng âm thanh vật lộn.
Mạng nhện đan ngày càng dày, rất nhanh từ bán trong suốt đã trở nên trắng đục. Tơ nhện bám chặt trên vách núi, mỗi lần xé rách lại kéo theo nham thạch rơi xuống.
Cửa hang không ngừng phát ra tiếng ồn ầm ĩ, đá vụn ào ạt rơi xuống, chỉ một lát liền cao hơn nửa thân người.
Ngang cùng Arcelor càng thêm kinh hãi, kéo xé hết nửa ngày mới vạch được một cái lỗ nhỏ chính giữa. Ngay sau đó Selair vô cùng hoảng sợ nhanh chóng bị cự thú đẩy ra ngoài, Arcelor lập tức bắt được cậu kéo ra──
Ngay khoảnh khắc này, một tảng đá thật lớn lăn xuống cắt đứt một tia hi vọng cuối cùng!
………..
Bụi bậm bay tán lạn, nham thạch lạnh như băng cắt đứt tất cả âm thanh. Ngang trừng mắt nhìn sơn động bị bịt kín, không thể tin được những gì phát sinh trước mắt.
Y không tin! Không có khả năng, Đề Khắc Tư, Đề Khắc Tư vẫn chưa ra! Không, không có khả năng!
“Rống──”
Dã thú đau đớn rít gào, tựa như một bài ca tiễn biệt bi thương, vang vọng thật lâu trên sơn cốc mênh mông…….
———-
“Đi!” Ngang túm lấy Selair suy yếu, thô lỗ kéo cậu đi.
“Ngươi làm gì?” Arcelor vội vàng nhào tới, muốn đoạt lấy thiếu niên không còn chút sức sống nào trong tay y.
“Câm miệng!” Ngang gạt tay Arcelor, lửa giận thiêu đốt ánh mắt y, cơ hồ sắp cắt đứt một tia lí trí cuối cùng.
Y hận không thể lập tức giết chết giống cái trước mắt, nhưng y không thể bỏ mặc thỉnh cầu cuối cùng của Đề Khắc Tư.
“Mang Selair về phía nam.” ──Đây là tin tức cuối cùng hắn để lại.
Vì cái gì, vì cái gì lại tới bước đường này! Vì cái gì! Ngang ngửa mặt lên trời rống lên giận dữ──
Đề Khắc Tư, phải trả giá bằng sinh mệnh, thật sự đáng giá sao?
“Ngang………”
Âm thanh Arcelor mang theo một tia nức nở, vai phải thú nhân huyết nhục mơ hồ, vết thương sâu tới tận xương, máu tươi không ngừng truyền ra.
Vết thương của y phải lập tức trị liệu, nhưng Ngang lại giống như đang phát điên kéo Selair và cậu chạy như điên, thậm chí còn muốn mở đôi cánh bị thương để phi hành. Sát bên cạnh chính là vách núi đen, chỉ cần không cẩn thận cả ba sẽ lập tức ngã xuống!
“Ngang, dừng lại đi…….”
Ngay lúc Arcelor không chịu từ bỏ ý định lên tiếng cản lại thì một thân ảnh trắng toát như một tia chớp lao tới, đánh mạnh về phía thú nhân.
Đồng tử Ngang phóng đại, theo phản xạ buông lỏng tay──
Arcelor ngã vào trên lưng bạch lang, trơ mắt nhìn thú nhân ngã xuống vách núi đen, đầu óc trống rỗng………