“A… cáp a…” Cuối cùng, một tiếng thở dốc giống như bị buộc tới cực hạn hộc ra từ hàm răng cắn chặt của Nặc Á.
Ánh mắt xinh đẹp ai oán liếc nhìn lên, vô thức chăm chú nhìn thú nhân, Nặc Á không biết giờ phút này mình mê người cỡ nào── ánh mắt ướt át như phủ một tầng sương mờ, đong đầy xấu hổ, mê mang cùng hoang mang…
Âm sắc trong trẻo vô thức mang theo quyến rũ khiêu khích thú nhân đang ôm chặt cậu.
“Ngô a!”
Cơ thể nhanh chóng bị lật lại, còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, Nặc Á đã phát hiện cổ mình bị Phạm kiềm chặt, hơi thở nóng bỏng trong giây lát dung hợp vào đôi môi cậu.
Cánh môi bị mạnh mẽ mút vào, nụ hôn của Phạm mãnh liệt như bão tố, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập khoang miệng Nặc Á, thô bạo cứ như muốn mút đứt đầu lưỡi đối phương.
Dưỡng khí trong phổi ngày càng ít, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nặc Á liều mạng giãy dụa, nhưng không thể nào giãy khỏi thú nhân cường tráng hơn cậu rất nhiều. Cơ thể Nặc Á hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý để Phạm bừa bãi đoạt lấy môi lưỡi mình, bàn tay thô bạo ma sát trên cơ thể non mềm.
Thật vất vả, thú nhân mới cảm thấy mỹ mãn buông Nặc Á ra. Nặc Á từng ngụm, từng ngụm hít thở, mặt đỏ ửng. Nặc Á ngẩng đầu căm giận trừng Phạm, không ngờ lại đụng phải một ánh mắt mãnh liệt đến mức làm người ta khó thở, không khí chung quanh nháy mắt trở nên nặng nề.
Đôi mắt xanh biếc lạnh lùng trầm ổn, không biết từ khi nào chậm rãi trở nên đậm hơn, phủ một tầng đỏ au lóng lánh, cứ như hỏa diễm bừng bừng hận không thể đốt trụi mục tiêu, mạnh liệt phóng về phía Nặc Á.
Cơ thể Nặc Á vô thức run rẩy, cậu khiếp sợ nhìn thú nhân, con ngươi vì phủ một tầng sương mờ mà hấp dẫn vô cùng.
Phạm đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, túm lấy hai chân Nặc Á mạnh mẽ tách ra, cơ thể mạnh mẽ xâm nhập vào, hai thân hình trần trụi quấn chặt lấy nhau.
“Không── a a!” Nặc Á hoảng sợ la to, thân trên không thể nhúc nhích, hai chân vì động tác của thú nhân mà bị ép mở ra thật lớn.
“Không cần… Ô ô… không…” Nặc Á bất lực đong đưa đầu, từ ngọn tóc đến đầu ngón chân đều run lẩy bẩy. Cậu có thể cảm giác vật thể cực lớn rục rịch giữa hai chân, cực nóng, cũng thật cứng rắn, theo hơi thở dồn dập của thú nhân mà từng chút va chạm vào cơ thể mình.
Kí ức đáng sợ như thủy triều ập tới, đau đớn pha lẫn xấu hổ, giận dữ, khí huyết toàn thân trong nháy mắt đều xông lên não.
Không để ý tới giãy dụa cùng cầu xin của Nặc Á, Phạm giữ chặt phần eo làm cậu không thể trốn thoát, thắt lưng mạnh mẽ va chạm, tham đao thật lớn trong nháy mắt không chút lưu tình đâm sâu vào trong!
“A a a──!!”
Nặc Á mím chặt cánh môi tới tái nhợt, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, bị ép phải tiếp nhận từng đợt tiến công dũng mãnh của thú nhân… Đầu tiên là chậm rãi rút ra, sau khi đâm vào thật mạnh, thật sâu, xâm chiếm mãnh liệt không ngừng lặp lại, một lần so với một lần lại càng nhanh hơn, mạnh mẽ hơn.
Đi vào, đi ra, đi vào, đi ra…
Hai cánh mông cùng phần bụng dưới bị lực va chạm phát ra tiếng vang, tiết tấu cuồng loạn quanh quẩn bên tai hai người…
…
Phạm nằm ngửa mặt trên mặt đất, hơi thở đã khôi phục bình ổn, thiếu niên kiệt sức cuộn mình rúc sâu vào lòng ngực y. Phạm cúi đầu, khẽ hôn phần trán ướt sũng mồ hôi của Nặc Á, bàn tay to nhè nhẹ vuốt ve tóc cậu.
Thiếu niên đang mê mang nhíu mi, bất an ưm một tiếng. Phạm lập tức cảnh giác, ôm chặt thiếu niên đang bất an. Xác định đối phương không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này mới thả lỏng cơ thể, ngón tay đẩy những sợi tóc vì ướt mồ hôi mà dính bết trên trán Nặc Á.
Hành động săn sóc này ngay cả Phạm cũng cảm thấy không thể tin được. Cơ thể y hành động trước cả suy nghĩ, theo bản năng muốn đối phương ngủ thoải mái một chút.
Bộ dáng của giống cái tựa hồ rất khó chịu… Lúc tiếp nhận mình cũng khóc lóc.
Phạm nhìn chằm chằm gương mặt có vẻ rất thống khổ của thiếu niên đang ngủ, tâm tư phức tạp bắt đầu xoay quanh trong đầu, loại cảm giác này trước kia chưa từng xuất hiện!
Nghĩ tới mình ngay cả tên đối phương cũng không biết, lồng ngực Phạm không hiểu sao dâng lên một ngọn lửa. Phẫn nộ không ngừng xoay quanh trong đầu, có cảm giác bất cứ nơi nào trên cơ thể mình cũng không thích hợp!
Phạm buồn bực gãi gãi đầu, quyết định không suy nghĩ những chuyện lộn xộn đó nữa. Đúng lúc này, thiếu niên trong lòng hơi giật mình.
Phạm liếm cánh môi khô khốc, ánh mắt xanh biếc không hề chớp mắt nhìn thẳng Nặc Á, sâu trong nội tâm có chút ngứa ngáy── mong chờ ánh mắt trong suốt sáng ngời kia mau mau mở ra, nhìn y, nhìn chăm chú vào y, để thân ảnh y hoàn toàn khắc sâu vào lòng người này!