Phạm buông Nặc Á, thả người nhảy xuống nhánh cây, da lông màu đen xuôi theo thú văn nháy mắt bao trùm cả cơ thể. Y cúi thấp người phát ra tiếng gầm giận dữ, tông mao hoàng kim nhanh chóng dài ra từ phần cổ, dọc theo sống lưng chạy thẳng xuống đuôi, cơ thể thú nhân cũng phát sinh biến hóa. Theo tiếng rít gào iu nghiêm điếc tai, một con hắc hổ thật lớn xuất hiện, dùng bộ dáng vô cùng dữ tợn sẵn sàng công kích đối mặt với cự tích.
Cự tích đè thấp cơ thể, tứ chi bấu sâu vào mặt đất, cái đuôi thật lớn quật trên mặt đất phát ra những tiếng vang thật lớn, tiếp đó nó vọt về phía Phạm! Nặc Á không ngờ động tác của cự tích lại nhanh đến vậy, cậu sợ tới mức suýt rớt từ trên nhánh cây xuống. Nhưng động tác của cự thú còn nhanh hơn, Phạm giống như một tia chớp đen xẹt qua cơ thể cự tích, không ai thấy rõ động tác của y, chỉ nghe ‘rẹt rẹt’ một tiếng, đám cốt giáp cứng rắn trên lưng cự tích bị xé xuống.
Cự tích phát ra một tiếng thét dài thống khổ, cơ thể mất thăng bằng bị đánh bay vào một thân cây, mặt chấn cũng bị chấn động.
“Oa── a!” Nặc Á từ nhánh cây bị chấn động rớt xuống đất, vừa lúc té lăn quay tới ngay trước mặt cự tích…
Ánh mắt cự tích khóa chặt thiếu niên trước mặt, ngửi được hương vị tản mát giống như thú nhân, vẻ mặt nó trở nên vô cùng phẫn nộ, không chút do dự há mồm táp về phía Nặc Á!
“Rống──” Cự thú giận dữ nhảy lên, động thân chắn giữa người Nặc Á cùng hàm răng sắc nhọn của cự tích.
Răng nanh bén nhọn ‘phốc’ một tiếng xuyên vào lớp da lông, cắm phập vào cẳng tay Phạm. Nếu đổi là Nặc Á, một kích này có thể chắc chắn cự tích sẽ cắn đứt cái cổ nhỏ nhắn của cậu!
Cự tích thấy thời cơ vừa tới, liền dùng sức cắn xé, ý đồ muốn xé toạt tứ chi cự thú. Ánh mắt xanh biếc lóe ra sát ý, máu tươi từ miệng vết thương trào ra lại càng kích thích khát vọng săn mồi của cự tích.
Tông mao hoàng kim phần phật theo gió, chi trước cự thú chậm rãi xuất hiện biến hóa, thú văn kì lạ xuất hiện trên miệng vết thương, cảm giác cường đại áp bách tất cả sinh vật trong phạm vi gần đó.
Cự tích choáng váng, răng nanh của nó cắm phập trong cơ thể cự thú hệt như cắn vào tảng đá cứng rắn, không thể động đậy.
Cánh môi hơi cong lên để lộ chiếc ranh nanh sắc bén không thua gì cự tích, Phạm hừ lạnh một tiếng, quay đầu cắn lên phần gáy cổ không có giáp cốt bảo hộ của nó── cự tích phát ra tiếng kêu thê lương, cơ thể điên cuồng vặn vẹo vì sợ hãi tử vong ập tới. Cái đuôi tráng kiện quất tới đâu là tàn phá tới đó, cây cối đỗ ngã chồng chéo lên nhau.
Nặc Á kinh hô một tiếng, ôm đầu quỳ rạp xuống mặt đất mà run rẩy. Cự thú không nhúc nhích bảo hộ trước mặt Nặc Á, giống như móng vuốt sắc bén đang xé rách da thịt trên người mình căn bản chẳng là gì.
Qua vài phút sau, cự tích liền ngừng thở, cơ thể to lớn nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích. Lúc này Phạm mới buông tha đối thủ, y biến về hình người, tiện tay rút răng nanh cắm trên cánh tay, tiếp đó nhẹ nhàng ôm lấy Nặc Á.
“Ngô…” Còn chưa hồi phục tinh thần khỏi màn kinh hiểm khi nãy, Nặc Á trừng to mắt không ngừng run rẩy. Rất nhanh, cậu cảm giác cơ thể mình rơi vào một vòng tay ấm áp, trái tim cũng theo đó mà bình tĩnh lại.
Nặc Á ngẩng đầu nhìn về phía thú nhân, Phạm cũng cúi đầu nhìn cậu, lúc tầm mắt hai người chạm vào nhau, trái tim Nặc Á không khỏi rung động, cậu vội vàng nghiêng đầu, muốn xem nhẹ cảm giác kỳ quái này.
“A, vết thương của ngươi!” Nặc Á nhịn không được kinh hô, trên người thú nhân còn lưu lại vết trảo, trên cánh tay phải là miệng vết thương đầy máu, thoạt nhìn cũng làm người ta cảm thấy vô cùng đau đớn.
Phạm lắc đầu biểu thị mình không có việc gì, y ôm lấy Nặc Á nhanh chóng nhảy lên cây, vội vàng rời khỏi nơi này. Loáng thoáng, Nặc Á nhìn thấy thi thể cự thích bị một đoàn màu đen vây quanh, sống lưng lạnh run.
“Kia… kia là thứ gì?” Thế nhưng ngay cả Phạm cũng có chút sợ hãi.
Thú nhân nghe vậy cúi đầu, liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, chậm rãi phun ra hai chữ: “Hủ điệt.”
“Hủ điệt?” Nặc Á chưa từng nghe tới loại sinh vật này, cậu đoán đại khái là một loại đỉa.
“Bị bò lên, thực phiền toái.” Phạm không nhiều lời, bên đường hài một ít lá cây kì quái bôi quét lên cánh tay. Đợi đến lúc miệng vết thương không còn chảy máu, Phạm mang theo Nặc Á một đường bay vọt về phía nam, đi tới một khoảng rừng trống trải. Vốn muốn mang Nặc Á đi săn bắn, không ngờ trên đường lại gặp chút phiền toái. Thời gian đã qua giữa trưa, lúc này điều Phạm lo lắng nhất là Nặc Á có đói hay không.
Phạm có chút ảo não, y quá sơ suất, nếu không sẽ không để Nặc Á gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy. Không thể bảo hộ tốt giống cái của mình đối với thú nhân mà nói là một đả kích không nhỏ. Nặc Á không biết được tâm tư Phạm, tất cả lực chú ý của cậu bị cảnh vật trước mắt hấp dẫn, nhịn không được than nhẹ một tiếng──
Rừng rậm cư nhiên cũng có nơi thế này!
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá chiếu rọi thành những đốm sáng trên mặt nước, gió thổi nhẹ, mặt ao trong suốt có thể thấy tận đáy hơi lăn tăn gợn sóng. Đủ loại thú ăn cỏ tụ tập xung quanh nguồn nước, hưởng thụ sự yên lặng này.
“Thức ăn, muốn ăn gì?” Phạm áp sát bên tai Nặc Á, nhẹ nhàng hỏi.
“A?” Đây là muốn hỏi ý kiến cậu sao? Nặc Á nhìn một vòng xung quanh. Nhìn thú nhân nghiêm túc hỏi mình muốn ăn gì, khóe miệng Nặc Á không khỏi hơi nhếch lên: gia khỏa này, cũng không phải hoàn toàn thô lỗ.
“Ta muốn ăn cá, được không?”
Phạm gật đầu, biến thân thành cự thú thả người nhảy vào trong nước. Bọt nước bắn lên, nhóm động vật uống nước bên cạnh ao lập tức giải tán, chạy trốn không còn bóng dáng.
Không quá vài phút, chỉ thấy một con cá lớn màu bạc bị quăng lên từ trong nước, giãy dụa lạch bạch trên mặt đất. Cự thú ngậm trong miệng một con cá lớn khác, chậm rãi leo lên bờ.
Giữa trưa, Phạm cùng Nặc Á ở bên cạnh ao dùng cơm, cá do Nặc Á tự tay uống, cuối cùng cũng có thể ăn thức ăn chín cứ không phải nửa sống nửa chín nữa, Nặc Á thỏa mãn thở dài. Phạm tựa hồ cũng thực thưởng thức tay nghề của Nặc Á, liên tục gặm vào con cá lớn, vùi đầu ăn sạch không còn một mảnh.
Nặc Á sớm biết sức ăn của thú nhân rất lớn, nhưng tận mắt nhìn thấy Phạm ăn hết số thức ăn gấp ba lần thú nhân bình thường, cũng không khỏi ngây người.
Buổi chiều, Phạn lại mang Nặc Á tới những địa điểm săn bắn khác, sau khi tuần tra một vòng lãnh địa của mình mới hài lòng trở về hang động.
“A, ta làm cho!” Thấy thú nhân đã lột da con mồi, đang định bắt kệ nướng, Nặc Á giành thức ăn qua. Nếu để Phạm nướng, nhất định lại nửa sống nửa chín rất ghê tởm. Nặc Á chuyên thú nướng thức ăn, hoàn toàn không chú ý mình dựa vào người Phạn gần thế nào.
Thú nhân hơi sửng sốt, một khắc Nặc Á tiếp cận, cơ thể y có chút siết chặt, sau đó mới chậm rãi thả lỏng, đôi ngươi xanh biếc dừng lại trên người Nặc Á, không hề chớp mắt cái nào.
“Tốt lắm, có thể ăn…” Chống lại tầm mắt thú nhân, Nặc Á lúc này mới cảm thấy không thích hợp. Cậu giống như bị đông cứng tại chỗ, không thể động đậy. Phạm nhìn cậu, ngũ quan tuấn lãng nhìn không ra biểu tình.
Nhất thời, Nặc Á bị tầm mắt của Phạm làm kinh hoảng, cậu cảm thấy có sự bối rối khác thường lủi vào đầu mình. Ánh mắt thú nhân thật sắc bén, nó khóa chặt cậu, cứ như mãnh thú đang quan sát con mồi──
Sau một lúc lâu, Phạm mới chậm rãi tiếp nhận thức ăn trong tay Nặc Á, tầm mắt vẫn không chịu rời đi. Đôi mắt chim ưng của Phạm quét từ hàng mi run rẩy của đối phương, nhìn tới cái cổ mảnh khảnh, cơ thể trắng nõn, sâu trong ánh mắt bắt đầu lóe sáng.
Nặc Á gục đầu xuống, cố gắng né tránh tầm mắt đối phương. Cậu thầm mắng mình ngu ngốc, không có việc gì sao lại làm thú nhân chú ý a.