Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 240

“Nặc Á, là Nặc Á!”

Trận ồn ào này đánh thức Nặc Á đã đi vào giấc ngủ. Cậu mở mắt, kinh ngạc nhìn thân ảnh quen thuộc đứng cách đó không xa, nhất thời thực hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không!

“Lạc Y Đức, Khâu Ân, Đặc Lâm! Sao các ngươi lại ở đây!”

Biểu tình Nặc Á vô cùng hưng phấn cùng kích động, không thể tin nổi mình đã gặp được tộc nhân ngày đêm mong đợi. Này không phải đang nằm mơ đi, thật là tộc nhân!

“Chúng ta…” Thú nhân trẻ tuổi tên Đặc Lâm muốn nói lại thôi, hắn nhìn nhìn thú nhân cao lớn phía sau Nặc Á, ánh mắt tràn ngập không tín nhiệm.

“Nặc Á, ngươi còn sống là tốt rồi.”

Lạc Y Đức cầm đầu giơ tay, ý bảo hai đồng bạn không cần làm tư thái công kích nữa.

“Chúng ta phát hiện dấu chân ngươi bên cạnh rừng rậm tử vong.” Lạc Y Đức không nói tiếp. Phỏng đoán sau khi Nặc Á rơi vào rừng rậm tử vong, tộc nhân đều buông tha tìm kiếm, vì mọi người đều cho rằng cậu không còn khả năng sống sót. Chỉ có Tát Khắc vẫn kiên trì cho rằng Nặc Á còn sống, không ngừng buông tha tìm kiếm cậu.

“Nặc Á, Tát Khắc thực lo lắng cho ngươi.” Lạc Y Đức vừa nói vừa thầm quan sát Phạm. Hắn không nhìn ra thú nhân trước mắt thuộc bộ lạc nào. Thú văn trên người thú nhân này vô cùng kì lạ cùng phức tạp, nó đại biểu sức mạnh của người này phi thường cường đại, cao hơn hẳn bất cứ người nào trong bộ lạc!

“Ta biết… ta…” Nặc Á nức nở cúi thấp đầu, lồng ngực đau xót, nước mắt suýt chút nữa nhịn không được đã rơi xuống.

Cậu cũng thực hôi hận ngày đó giận dỗi mà chạy ra khỏi bộ lạc, không chỉ mình chịu khổ, còn làm tộc nhân lo lắng… Nhất là Tát Khắc! Với tính tình của hắn, không tìm được thi thể của cậu nhất định sẽ không từ bỏ… Tát Khắc, nhất định đã chịu rất nhiều khổ sở…

“Nặc Á, y là ai vậy?” Khâu Ân tính tình vội vàng xao động nhất đột nhiên hỏi. Không khí trong sơn động rất nặng nề, nhất là ánh mắt thú nhân đối diện nhìn bọn họ, tràn ngập cảm giác áp bách! Hắn hiện tại nếu là hình thái dã thú, nói không chừng lông mao toàn thân đã dựng đứng cả rồi!

Nặc Á lén liếc mắt nhìn Phạm một cái, phát hiện sắc mặt đối phương vẫn bình thường, không có dấu hiệu tức giận, lúc này mới nhẹ giọng giới thiệu với tộc nhân.

“Y gọi là Phạm, là.. là người đã cứu ta.”

Phạm lúc này mới thu hồi ánh mắt sắc bén, một lần nữa đốt lại đống lửa. Y không nói tiếng nào ngồi giữ lửa, đôi tay ôm chặt Nặc Á công khai chủ quyền của mình.

Nặc Á đối với tầm mắt tìm tòi của tộc nhân cũng có chút xấu hổ, chính là chỉ cần giãy một chút, Phạm lại càng siết chặt vòng tay, ôm cậu càng chặt hơn nữa!



Mưa không có xu hướng ngừng lại, độ ấm ngoài động cũng ngày càng thấp.

Mấy thú nhân dằm mưa nên đã sớm ướt sũng. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhịn không được sự hấp dẫn từ ngọn lửa ấm áp, dưới ánh mắt ngầm chấp nhận của Phạm, tất cả đều ngồi vây quanh đống lửa.

Đặc Lâm là thú nhân trẻ tuổi nhất, có chút cảm giác nghé con không sợ hổ dữ. Hắn bình thường cũng khá thân thiết với Nặc Á, nên đối với Phạm cũng là người tò mò nhất.

So với hai đồng bạn im lặng kiềm chế, Đặc Lâm nhanh chóng đánh vỡ im lặng, bắt chuyện với Nặc Á.

“Nặc Á, mọi người vẫn tìm ngươi a! Sao ngươi lại chạy tới rừng rậm tử vong, còn bị… Phạm cứu?”

“Ân… Ta, ta vốn định ra ngoài giải buồn, không ngờ bị lạc đường, sau đó… bị dã thú đuổi theo, rồi gặp Phạm…” Nặc Á nói khá ngập ngừng, đại khái là nguyên nhân cậu chạy ra khỏi bộ lạc có chút khó nói, mà quá trình cậu gặp gỡ Phạm lại càng không thể nói, không thể để tộc nhân biết mình bị Phạm ép buộc, nếu không hai bên không đánh nhau mới là lạ… Huống chi cậu hiện giờ cũng có thể xem là cùng Phạm ở một chỗ, sau này còn muốn mang Phạm về bộ lạc, không nên gây chuyện thì tốt hơn.

Ánh mắt Lạc Y Đức nhìn Phạm có chút thâm ý, Nặc Á nhìn thấy ánh mắt khác thường của hắn, trái tim liền nảy lên ‘thình thịch’. Lạc Y Đức là một trong những thú nhân từng trải nhiều nhất trong bộ lạc, so với các dũng sĩ thú nhân khác, địa vị của hắn chỉ sau Tát Khắc, cũng là người nhìn cậu lớn lên từ nhỏ. Muốn giấu diếm ánh mắt của hắn, tựa hồ có chút khó khăn…

“Vận khí của ngươi cũng thật may mắn, khu rừng này thật sự rất khủng bố!” Đặc Lâm nhanh nhẩu lớn tiếng gào to: “Chúng ta ở trên đường gặp phải một con báo có cái đầu còn to hơn cả bách túc trùng! Hai cái răng nanh trong miệng nó còn sắc bén hơn răng kiếm xỉ hổ! Ngươi xem, cánh tay ta bị nó xé mất một tầng da!” Nói xong, Đặc Lâm còn đưa cánh tay mình ra cho Nặc Á xem.

Nặc Á sáp tới nhìn… quả nhiên là miệng vết thương máu chảy đầm đìa, may mắn cũng không quá sâu.

“Bình thường không phải mọi người đều săn thú ở rừng rậm Ai Tháp Lạc sao? Sao lại chạy tới rừng rậm tử vong?”

“Đừng nói nữa…” Đặc Lâm thở dài, tiếp đó trán hắn nổi đầy gân xanh, hận tới nghiến răng nghiến lợi nói: “Trùng tộc, trùng tộc xâm chiếm rừng rậm Ai Tháp Lạc.”

Nặc Á trừng to mắt, gương mặt ‘soạt’ một tiếng trắng bệch, cậu há mồm nửa ngày cũng không nói nên lời──

Trùng tộc, cừu nhân không đội trời chung của thú nhân!

Chúng nó tàn khốc hung bạo, vô cùng điên cuồng! Những mãnh thú lớn khác chỉ vì sinh tồn mới bắt giết con mồi; nhưng trùng tộc lại khác, chúng nó thuần túy chỉ giết chóc vì muốn giết chóc mà thôi!

Mục tiêu công kích hàng đầu của chúng nó là bộ lạc thú nhân, lúc mọi người lơ đãng nó sẽ đột ngột xuất hiện, mang đến cho thú nhân sự sợ hãi, huyết tinh cùng tử vong…

Nặc Á hận trùng tộc, trùng tộc đã giết đồng bạn của cậu, tộc nhân của cậu, ca ca cậu yêu thương nhất!

“…ngày đó có một đám trùng lớn xông ra từ rừng Ai Tháp Lạc, tất cả mọi người đều sợ hãi…” Lạc Y Đức khàn khàn nói, âm thanh vô cùng bi thiết: “Chúng ta không có chuẩn bị, hi sinh rất nhiều đồng bạn… Tát Khắc chỉ có thể dẫn chúng ta tạm thời di chuyển vào hướng rừng rậm tử vong, trùng tộc cũng e ngại khu rừng này.”

“Mới đầu chúng ta cũng không dám tiến vào nơi này! Chính là mùa mưa ập tới, bên ngoài căn bản không tìm được con mồi, Tát Khắc nói không thể trơ mắt nhìn mọi người đói chết.” Lạc Y Đức dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Hôm trước hắn mang theo một ít người vào rừng rậm, vẫn không thấy trở về… chúng ta, là tự nguyện đi tìm Tát Khắc.”

“Mưa lớn thế này, hoàn toàn không tìm được mùi của bọn Tát Khắc.” Khâu Ân im lặng nãy giờ cuối cùng nhịn không được mở miệng, hắn vốn không tình nguyện đi tìm người, giờ thì hay rồi, ngay cả bọn họ cũng bị vây trong khu rừng này.

“Kia bọn Tát Khắc… có phải đã xảy ra chuyện không!” Nặc Á bối rối túm chặt cánh tay Phạm, sắc mặt so với khi nãy còn trắng hơn vài phần, móng tay vô thức bấu sâu vào da thịt thú nhân.

Biểu tình kinh hoảng của Nặc Á làm Phạm chú ý, Phạm nhíu mày, ôm bầu bạn đang run rẩy trong lòng mình chặt hơn nữa, bàn tay to lặng lẽ chuyển qua phần bụng đối phương.

“Ta không rõ tình huống Tát Khắc lắm. Ai, chúng ta hiện giờ cũng lạc đường.” Lạc Y Đức thở dài, cơn mưa chết tiệt đã cuốn đi tất cả mùi vị cùng dấu chân, thậm chí ngay cả con đường nhỏ cũng biến thành dòng suối, ngay cả dấu hiệu lưu lại ven đường cũng tìm không được!

“Lạc đường… đúng rồi!” Nặc Á hô to một tiếng, quay đầu lại nhìn Phạm.

“Phạm, ngươi rất quen thuộc khu rừng này đúng không? Ngươi có thể tìm tộc nhân của ta không?”

Nặc Á vừa nói, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía Phạm. Lạc Y Đức tựa hồ đã sớm đoán được, ánh mắt nhìn Phạm mang theo chút kiểm tra cùng tìm tòi; Khâu Ân thì tràn ngập địch ý cùng không tín nhiệm; chỉ có Nặc Á cùng Đặc Lâm thẳng tính là dùng biểu tình chờ mong cùng khẩn cầu nhìn Phạm.

“Có thể.”

Phạm thản nhiên nói, ánh mắt xanh biếc thong thả đảo qua ba thú nhân khác, thu hết biểu tình trên gương mặt bọn họ vào đáy mắt, cuối cùng chống lại tầm mắt Nặc Á.

“Sau khi tìm được, chúng ta cùng trở về bộ lạc của ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment