Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 242

Mưa dần tạnh, ánh mặt trời một lần nữa chiếu sáng khắp các ngõ ngách trên đại lục.

Nặc Á mấy ngày nay đều không ngủ ngon, Phạm không ở bên cạnh làm cậu cứ cảm thấy bất an, cho dù ngày đêm cùng tộc nhân ở một chỗ chờ đợi. Ánh mắt Nặc Á trống rỗng nhìn chằm chằm cửa sơn động, trong lòng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, ánh mắt dại ra cứ như mất hồn.

Bộ dáng ỉu xìu của Nặc á làm Lạc Y Đức không đành lòng nhìn tiếp, chính là hắn cũng không biết làm thế nào an ủi, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Phạm mau chóng tìm bọn Tát Khắc trở về!

‘Tách tách’… ‘tách tách’… bọt nước đọng trên vách động không ngừng nhiễu xuống, như một chuỗi hạt châu lóng lánh.

Cơn gió mát mẻ thổi vào sơn động, mang tới luồng không khí tươi mát; đồng dạng cũng truyền tới tín hiệu nguy hiểm…

“Rống──”

Khâu Ân cùng Đặc Lâm cùng lúc phát ra tiếng rống cảnh cáo; ngay sau đó lập tức biến hóa thành hình thái dã thú, một trái một phải che chắn ở cửa động.

“Sao vậy…?” Nặc Á dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi.

Nặc Á thuận theo tiếng gầm gừ cảnh báo của tộc nhân nhìn ra ngoài cửa động, đôi mắt trợn to làm cậu lập tức tỉnh táo, cố nén nuốt tiếng thét chói tai suýt phát ra trở về trong bụng.

──đó là một con xà thật lớn! Đầu nó phình ra thành hình tam giác, cơ thể thô to bằng đùi của thú nhân trưởng thành, trên đỉnh đầu là một hàng vảy thật lớn, dưới ánh mặt trời phản xạ hàn quang âm lãnh.

“Cẩn thận, là độc xà.” Lạc Y Đức lên tiếng bảo hai người trẻ tuổi bình tĩnh đừng hành động nóng nảy. Hắn đưa Nặc Á ra sau lưng, đồng thời bày ra tư thái phòng ngự.

“Ti ti… ti ti…”

Cự xà lắc lư đầu, phun ra cái lưỡi đỏ au, như khiêu khích, cũng như dò xét thực lực thú nhân, đồng tử hẹp dài đảo qua Đặc Lâm cùng Khâu Ân.

“Hai ngươi đừng xúc động.” Lạc Y Đức hạ giọng nói với đồng bạn, ánh mắt không rời khỏi cự xà, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của đối thủ.

“Nó tạm thời nhìn không ra sơ hở, sẽ không tiến công lại đây. Khâu Ân, Đặc Lâm, các ngươi nghe kĩ. Một hồi nữa cùng ta hành động, chậm rãi tiến tới. Ngàn vạn lần phải cẩn thận! Chú ý đầu tác phần đầu nó, loại xà này có kịch độc!”

Lạc Y Đức nhẹ giọng nói với hai thú nhân trẻ tuổi đã biến về hình thái dã thú, cơ thể bọn họ hơi lùi ra sau, không còn vội vàng xao động như khi nãy nữa.

Đồng tử cự xà co rút kịch liệt, ánh mắt vàng chóe hiện lên một đạo hàn quang, ánh mắt nhắm thẳng Lạc Y Đức đang chỉ huy──

“Xem ra nó chuyển mục tiêu rồi.” Lạc Y Đức cũng không kích động, từ cổ họng phát ra một tiếng gầm của dã thú, thú văn toàn thân bắt đầu khởi động, trở nên đậm hơn, đồng thời thú hóa chi trước thành móng vuốt sắc bén.

Cự xà cảm nhận được uy hiếp, đầu nó đột nhiên phóng về phía Lạc Y Đức dò xét; tốc độ của Đặc Lâm cùng Khâu Ân cũng không chậm, cùng lúc cự xà khởi xướng công kích, một trái một phải ngăn cản đường đi của nó, nhếch môi lộ ra răng nanh bén nhọn.

“Rống rống!”

“Ti──” Cự xà thu hồi công kích, thú nhân phòng ngự quá chặt, không tìm thấy chút sơ hở.

“Tốt lắm, Đặc Lâm, Khâu Ân, cứ bảo trì như vậy, nghe theo chỉ thị của ta chậm rãi tiến tới. Còn Nặc Á──”

Lạc Y Đức không quay đầu lại, một bên cùng cự xà khẩn trương giằng co, một bên nhanh chóng phân phó Nặc Á đã bị dọa hoảng.

“Đợi lát nữa chúng ta bức cự xà rời khỏi cửa sơn động, ngươi thừa dịp nó bị bao vây lập tức chạy ra ngoài!”

“….Được.”

“Nhớ kỹ, đừng chạy quá xa, tìm một hốc cây nào đó trốn tạm.”

“Ân.”

“Chuẩn bị nào, chúng ta lên──”

Lạc Y Đức hét lớn một tiếng, khom người trong nháy mắt hoàn toàn biến thành dã thú. Ba khuê báo thật lớn ăn ý chậm rãi tiến tới gần cự xà.

Cự xà hơi lui về sau một chút, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nó biết lúc này chỉ cần công kích một thú nhân nào, hai cự thú khác lập tức đánh về phía nó, cắn vào tử huyệt nó!

“Ti── ti──” Cự xà bị buộc nhích ra khỏi cửa hang động; tiếp đó nó chậm, rãi nheo ánh mắt màu vàng, đồng tử sung huyết dần dần trở thành màu đỏ đậm!

“Rống!” Lạc Y Đức lúc này cũng có chút nóng nảy, thúc giục Nặc Á mau mau rời đi.

Nặc Á hít sâu, xem đúng thời cơ chạy thật nhanh ra khỏi sơn động── ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chạy như điên tới trước, cậu chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau thật lớn cùng tiếng gào rống ở phía sơn động truyền tới.

Nặc Á chạy thật lâu, trong đầu ‘ong ong’ một trận, hoàn toàn không có chủ ý gì… Thẳng đến khi không nghe tiếng đánh nhau của tộc nhân cùng cự xà nữa, đôi chân cậu mới chậm rãi ngừng lại.



Có lẽ vì mới đổ một trận mưa nên phiến rừng rậm đã lâu không được ánh mặt trời chiếu sáng giảm đi vài phần kinh khủng, phá lệ an bình cùng trong lành.

Mặt trời lộ ra khỏi tầng mây, xuất hiện trên không trung. Sau cơn mưa bầu trời xanh thăm thẳm, giống như một mặt gương không nhiễm bụi; ngẫu nhiên cò có những đám mây trắng bồng bềnh phiêu đãng như lông chim chậm chạp lướt qua; không khí nhẹ nhàng khoan khoái, tràn ngập mùi hương bùn đất cùng thảo mộc.

Hết thảy nhìn qua thật an tường, nhưng Nặc Á lại cảm thấy toàn thân rét run!

Cậu ôm chặt cơ thể, thần kinh căng cứng tới cực hạn── bọn Lạc Y Đức liệu có gặp nguy hiểm gì không? Cậu thật muốn quay lại… Không, không được! Trở về cũng chỉ gây thêm phiền toái cho tộc nhân, nói không chừng bọn họ có thể vì bảo hộ cậu mà bị cự xà cắn bị thương!

“Phạm… Phạm!” Nặc Á yếu ớt há mồm, cuối cùng nhịn không được, khổ sở kêu lên cái tên quanh quẩn trong lòng mình mấy hôm nay.

Tình cảm kịch liệt một khi trào ra sẽ không thể thu hồi.

Nặc Á giờ phút này mới biết thì ra mình nhớ Phạm đến vậy, nhớ đến mức trái tim cũng phát đau.

Cậu ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa hai chân, trong lòng vừa ủy khuất lại sợ hãi; nhất là lúc này lại lẻ loi cô độc giữa rừng rậm yên

tĩnh, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn mình cậu… Nghĩ vậy, Nặc Á lại nhịn không được sợ tới bật khóc, đôi vai run rẩy kịch liệt, nhìn qua hệt như một con mèo nhỏ đáng thương bị lạc đường.

“Nặc Á──” Tiếng nói trầm thấp quen thuộc có vẻ vô cùng khẩn trương, trong giây lát vang lên phá vỡ sự im lặng của khu rừng.

Nặc Á chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt lung lay một chút… Ngây ngốc ngẩng đầu, đại não còn chưa kịp tỉnh táo đã bị ôm vào một lồng ngực ấm áp!

“Nặc Á, Nặc Á!” Phạm lo lắng gầm nhẹ, bầu bạn sắc mặt tái nhợt trong lòng đang ngây ngốc nhìn mình, một chút phản ứng cũng không có.

Bởi vì mưa to nên Phạm mất một chút thời gian mới tìm được đám người Tát Khắc; hơn nữa bản thân y lại không biết nói chuyện, cho dù có tín vật của Lạc Y Đức, muốn Tát Khắc hoàn toàn tin tưởng cũng mất công phu một phen. Vốn tưởng tìm được người có thể lập tức quay về, không ngờ nửa đường lại gặp phải cơn lũ bất ngờ, Phạm chỉ có thể mang mọi người đi đường vòng, vì thế so với dự tính vài trễ hơn vài ngày.

“Nặc Á, Nặc Á──” Càng lo lắng lại càng không nói nên lời, Phạm gấp tới độ đầu đổ đầy mồ hôi! Y rõ ràng đã dặn Lạc Y Đức đừng rời khỏi sơn động, vì sao Nặc Á lại ở trong rừng!

Lúc cảm giác được hơi thở của Nặc Á, Phạm còn có chút hoài nghi, không ngờ lúc đuổi tới đây, hình ảnh đập vào mắt làm trái tim y suýt chút nữa đã ngừng đập──

Nặc Á của y, bảo bối y thề phải cẩn thận che chở đang cô độc một mình, bất lực mà thút thít!

“Sao vậy… đừng khóc──”

Phạm luống cuống tay chân an ủi bầu bạn, đột nhiên, bị một lực đạo hung hăng nhào tới làm y ngã ngửa xuống đất, thắt lưng cũng bị một đôi tay mảnh khảnh ôm chặt.

“Phạm! Ô oa oa── vì sao tới giờ ngươi mới trở về, ta rất sợ!”
Bình Luận (0)
Comment