Ngang cùng Đề Khắc Tư trở lại cốc mãnh sư đã là một giờ sau. Y Cách Tát Tư một giờ này cứ nhấp nha nhấp nhỏm ngồi không yên, vài lần xúc động nhịn không được muốn trực tiếp xuất cốc tìm người, y đi tới đi lui trong căn nhà gỗ nhỏ của Selair, cảm giác lâu như mình đã chờ cả một thế kỷ.
Rất nhanh, bên ngoài phòng nổi lên từng trận cuồng phong, thổi thành một cơn bão hoa—— sau một tiếng rống cao vút, hai mãnh sư hoàng kim thật lớn vững vàng đáp xuống trước ốc.
Y Cách Tát Tư siết chặt nắm tay, tâm tình có chút phức tạp, trừ bỏ kích động, còn có cảm giác khác thường không nói lên lời—— đồng bạn, đồng bạn mãnh sư y vất vả tìm kiếm rốt cuộc đã xuất hiện trước mắt, chính là trong lòng từ bỏ kích động, Y Cách Tát Tư còn ẩn ẩn cảm giác được tia uy hiếp cùng khó chịu.
Mãnh sư là sinh vật có ý thức lãnh địa rất mạnh, dòng máu dã thú tiềm tàng trong cơ thể làm bọn họ miệt thị hết thảy thú nhân: khát vọng gặp được mãnh sư khác, đồng thời tiềm thức cũng xem đồng bạn là đối thủ uy hiếp.
“Phụ thân…” Norah hô to một tiếng, dẫn đầu lao ra khỏi nhà gỗ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực ẩn ẩn lúm đồng tiền đáng yêu bên má.
Bé vui sướng lao vào lòng ngực một nam tử đã biến hình, bị nam tử nhấc lên cao, đặt trên vai. Trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú bất cần đời của nam tử lộ ra biểu tình sủng nịch, ôn nhu.
Y Cách Tát Tư theo sau ra khỏi nhà gỗ, y vừa xuất hiện, lập tức thay đổi không khí ở đây. Lấy lại bình tĩnh, Y Cách Tát Tư yên lặng đánh giá đồng bạn trước mắt.
Hai vị mãnh sư này có dáng người cao ngất. Nam tử ôm Norah nhíu mày, gương mặt tà mị làm người ta không thể dời tầm mắt; còn nam nhân đứng bên cạnh có gương mặt nghiêm khắc hơn rất nhiều, một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ xương gò má kéo dài qua khỏi mắt, vẻ ngoài tản mát ra khí thế cùng cuồng bạo.
“Thật là mãnh sư.” Theo một tiếng cảm thán, âm thanh trong trẻo, ôn nhuận từ không trung truyền tới. Y Cách Tát Tư hơi sửng sốt, giương mắt nhìn lên, trong phút chốc liền thất thần——
Sợi tóc đỏ rực tung bay trên không trung, xinh đẹp tựa như hồ quang; lại giống như hỏa diễm đang thiêu cháy, tràn ngập sức sống.
Là ưng nhân đi? Nhưng, chưa từng nghe nói có ưng nhân cánh đỏ. Y Cách Tát Tư im lặng đánh giá ưng nhân trẻ tuổi đang đập cánh trên không trung, đồng thời cảm giác được thú nhân mãnh sư ở bên cạnh toát ra tình tự bất mãn.
“Không tệ, cuối cùng cũng tìm được.” Ưng nhân thu hồi đôi cánh, yên lặng đáp xuống bên cạnh Y Cách Tát Tư.
Quan sát gương mặt tuấn mỹ kia ở khoảng cách gần như vậy, Y Cách Tát Tư lại càng thêm hoang mang, người trước mắt là thú nhân giống đực đi? Nhưng ngũ quan tuấn dật cân đối, đôi ngươi ngân sắc linh động, cùng đôi cánh lộng lẫy sau lưng đều tản mát ra lực hấp dẫn trí mạng, đẹp đến mức làm người ta đui mù.
“Ngang, không ôm đồng bạn của ngươi một chút sao?” Ưng nhân nghiêng đầu, không hề e ngại vẻ lãnh khốc của thú nhân cao lớn, trêu chọc đối phương.
Thú nhân mãnh sư tên Ngang bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay ôm lấy bầu bạn. Hành động chiếm giữ của Ngang làm Y Cách Tát Tư giật mình một phen.
Ưng nhân tựa hồ đã sớm thành thói quen, thuận theo dựa vào lòng thú nhân. Đôi ngươi ngân sắc liếc qua phía này, nụ cười bên môi chói mắt hệt như ánh mặt trời.
“Ta gọi là Arcelor.” Chỉ qua nam nhân cao lớn bên cạnh: “Đây là bầu bạn của ta, Ngang.”
Thú nhân không chút biến sắc lẳng lặng đứng sừng sững, mặc dù thiếu một con mắt nhưng từ ánh mắt hoàng kim vẫn có thể toát ra khí thế đè ép, làm người ta rét run cả người, có cảm giác hít thở không thông.
Mãnh sư tên Ngang này—— rất mạnh!
Y Cách Tát Tư áp chế tình tự bốc lên trong lòng, đơn giản giải thích ý đồ mình tới. Mọi người trong cốc mãnh sư tựa hồ đã sớm biết, đặc biệt là ưng nhân Arcelor kia còn bảo y không cần gấp gáp, không cần lo lắng.
Sau khi vào nhà, Y Cách Tát Tư trơ mắt nhìn Arcelor rót một loại chất lỏng màu nâu vào miệng Bội Ân, y khắc chế xúc động muốn xông lên, y biết rõ trước mắt chỉ có những người này có thể cứu Bội Ân, cứu vớt đứa nhỏ trong bụng cậu. Nhưng cảm giác bị bí ẩn cùng nghi hoặc vây khốn làm người ta phi thường khó chịu, Y Cách Tát Tư cấp bách muốn có ai đó đứng ra giải đáp tất cả nghi hoặc trong lòng y.
“Tạm thời không có việc gì, bầu bạn của ngươi ngày mai có thể tỉnh lại.”
Arcelor thở phào, cẩn thận đánh giá giống cái trẻ tuổi đang mê man: gương mặt rất xinh đẹp nhưng cũng rất tiều tụy. Xem tình huống thì cậu ta còn vất vả hơn lúc mình cùng Selair mang thai, vì thể chất sao? Nhưng thân hình Bội Ân cũng không tính là quá gầy yếu, phỏng chừng nguyên do do hoài thú nhân bảo bảo đi.
“Ngang, giải thích với Y Cách Tát Tư một chút đi.” Thản nhiên liếc mắt nhìn thú nhân đứng ngồi không yên bên cạnh, Arcelor tốt bụng mở miệng. Nếu còn không nói, phòng chừng mãnh sư trẻ tuổi mới vào cốc sẽ gấp chết mất.
Nam nhân lãnh khốc trầm mặc im lặng gật đầu: “Đi ra ngoài nói.” Ngang cùng Đề Khắc Tư trao đổi ánh mắt, sau đó bước ra khỏi nhà gỗ.
Y Cách Tát Tư vội vàng đi theo.
Ba nam nhân cao lớn rời đi, Selair nhất thời thở phào, lập tức cảm thấy thoải mái rất nhiều. Thú nhân mãnh sư bộ dáng rất cao lớn, làm người ta có cảm giác áp bách rất mạnh. Selair không ít lần hoài nghi nhà gỗ của mình sẽ bị phá hư mất.
“Tình huống của cậu ta thế nào, Arc?” Vừa hỏi, Selair vừa thuận tay kéo bé con đang định theo phụ thân chạy ra ngoài. Selair lắc lắc ngón tay, dạy dỗ đứa con không tình nguyện: “Norah, đừng quấy rầy phụ thân, phụ thân có việc phải làm.” Bé con lúc này mới hậm hực lui trở về.
Cụp mi mắt, Arcelor khẽ thở dài, hàng mi dài tạo thành bóng mờ xinh đẹp: “Có chút không xong, cơ thể cậu ra rất yếu. May mắn Y Cách Tát Tư mang tới cốc mãnh sư kịp lúc, không bằng kết cục bọn họ cũng giống như cha mẹ Keister.”
Selair cúi đầu, yên lặng nhìn nam tử tiều tụy đang mê man. Keister là con nuôi của Arcelor cùng Ngang. Bảy năm trước, lúc Arcelor cùng Ngang về cốc mãnh sư trùng hợp cứu được tiểu Keister mới sinh ra không lâu, đồng thời cũng phát hiện song thân đã chết của Keister ở cốc mãnh sư… Giống cái, hẳn là sinh trứng mãnh sư không bao lâu thì chết; còn giống đực mãnh sư thì tự kết liễu sinh mệnh của mình.
Bi ai của mãnh sư, bi kịch của số mệnh… may mắn, hiện giờ hết thảy đã qua, mãnh sư rốt cuộc cũng được cứu giúp.
Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc không nói gì.
Qua thật lâu, Y Cách Tát Tư yên lặng tiến vào nhà gỗ. Cơ thể y run khe khẽ, gương mặt còn mang theo tình tự kích động chưa tan.
“Ngươi hiểu rõ hết chưa?”
“Ân.”
“Bất quá, chu độc trong cốc tạm thời không có.” Arcelor chậm rãi nói, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt hổ phách nhanh chóng đảo qua, mang theo tình tự hoảng sợ cùng kích động.
“Đừng nóng vội, Ngang cùng Đề Khắc Tư sẽ đi lấy một ít chu độc trở về, sau đó đưa tới bộ lạc ưng tộc chế tạo dược vật phá lớp chất hóa, này cần chút thời gian.”
“Ta cũng đi!” Y Cách Tát Tư vội vàng rống lên.
“Không, ngươi ở lại bên người Bội Ân, cậu ấy cần ngươi chăm sóc.” Arcelor đứng dậy, nhường vị trí bên cạnh Bội Ân cho Y Cách Tát Tư: “Chúng ta tuy có thể chế tạo dược vật làm mềm lớp vỏ ngoài, nhưng để duy trì Bội Ân cần máu của ngươi. Y Cách Tát Tư, Bội Ân hoài có thể là mãnh sư bảo bảo, nó làm cậu ấy phi thường vất vả, ngươi phải luôn canh giữ bên cạnh cậu ấy.”
Mãnh sư trẻ tuổi cắn chặt răng, nắm chặt tay bầu bạn đang mê mang.
Selair ở bên cạnh cũng an ủi: “Đề Khắc Tư cùng Ngang rất mạnh, bọn họ sẽ thuận lợi mang chu độc về, ngươi cứ an tâm ở lại cốc mãnh sư đi.”
“Đúng vậy, ở lại đây, hảo hảo chiếu cố bầu bạn.” Nắm lấy bả vai Y Cách Tát Tư, giọng nói của Arcelor giống như thiên âm.
“Tương lai của các ngươi chỉ vừa bắt đầu thôi.”
Lời nói ấm áp phảng phất như ôn tuyền nhẹ nhàng phá đổ bức tưởng trong lòng y. Y Cách Tát Tư trong nháy mắt giống như nghe thấy âm thanh thứ gì đó trong lòng mình bị vỡ nát, dòng nước ấm áp bắt đầu theo huyết mạch chảy khắp tứ chi.
“Cám ơn các ngươi…” Y khàn khàn mở miệng, nắm tay Bội Ân thành kính đặt lên trán, che khuất mặt mình. Y duy trì tư thế này hồi lâu, thật lâu sau đó mới hít sâu một ngụm.
“Nợ ân tình của các ngươi, ta nhất định sẽ báo đáp.” Ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt hơi phiếm hồng.
Nghe thấy lời y, Arcelor cùng Selair cùng nhìn nhau, đồng thời bật cười ‘khanh khách’.
“Ngươi đang nói gì vậy, ân tình gì chứ.” Selair xoa xoa khóe mắt: “Đề Khắc Tư cùng Ngang tuy ngoài mặt không nói, nhưng bọn họ vẫn luôn chờ đợi mãnh sư khác trở về đây. Ngươi chính là đồng bạn bọn họ vất vả lắm mới chờ được a.”
“Đúng vậy, ở cốc mãnh sư, chúng ta giống như một đại gia đình.” Arcelor mỉm cười sáng lạn: “Sau này ngươi sẽ hiểu.”
“Thúc thúc sẽ ở lại sao?” Norah không cam lòng bị bỏ quên, bé giữ chặt tay Y Cách Tát Tư lắc lắc qua lại.
Mãnh sư trẻ tuổi nhất thời nghẹn lời, y cô độc thật lâu, thật vất vả mới tìm được Bội Ân, lúc này mới tìm được ý nghĩa sinh tồn. Sau đó bầu bạn lại ngoài ý muốn mang thai, y đã nghĩ sinh mạng mình sau khi đứa nhỏ sinh ra sẽ kết thúc… Hiện giờ lại xuất hiện kỳ tích—— không những tìm được đồng bạn, hơn nữa còn có người nói với y bầu bạn cùng đứa nhỏ sẽ bình an vô sự, trong lúc nhất thời thật sự làm Y Cách Tát Tư không biết nên phản ứng thế nào.
Nhớ tới lời Bội Ân từng nói, Y Cách Tát Tư khẽ gật đầu. Định cư ở cốc mãnh sư, trước kia y chưa bao giờ nghĩ tới, hiện giờ xem ra là một lựa chọn không tồi. Y muốn cho Bội Ân một gia đình ấm áp, không cần phiêu bạc khắp nơi nữa.
“Thật tốt quá…” Norah hoan hô một tiếng, nhảy nhót chạy ra khỏi nhà gỗ. Âm thanh sung sướng của bé, cách thật xa vẫn còn nghe thấy——
“Thật tốt quá… Keister ca ca… Al… Sắp có tiểu mãnh sư được sinh ra nữa rồi!”
“Norah thực vui vẻ a.”
“Đúng vậy.” Selair mỉm cười: “Nó muốn có em thật lâu rồi.”
“Sao ngươi cùng Đề Khắc Tư không sinh thêm một đứa?”
“Đề Khắc Tư không chịu.” Nhớ tới hành vi của bầu bạn, Selair cúi đầu, gương mặt có chút ngượng ngùng: “Hắn không muốn để ta mang thai nữa, hắn sợ ta vất vả.”
Arcelor hiểu rõ gật đầu, cùng Selair chuyển ánh mắt qua Bội Ân đang mê man bất tỉnh. Nếu nhóm bầu bạn của mình đều ôm ý tưởng như vậy, thế thì trọng trách sinh tiểu mãnh sư liền rơi xuống vai hai người này đi.
“Ta trở về chuẩn bị một chút, ngày mai cùng Ngang xuất phát.” Nghĩ nghĩ, Arcelor vẫn quyết định cùng Ngang tới khe núi quỷ, thứ nhất cậu hiểu khá rõ tập tính của loài nhệnh núi Angora, với lại để Đề Khắc Tư ở lại cốc mãnh sư thì yên tâm hơn một chút.
“Mấy ngày này phiền toái ngươi, giúp ta chiếu cố Al cùng Keister.”
“Không thành vấn đề.”
Hoàn Chương 31.