“A, thật là, ta sao lại nói chuyện xúi quẩy như vậy.” Mặc Lợi Nhi lau nước mắt sắp trào ra, lộ ra tươi cười như bình thường nhìn Khải Ân: “Cục cưng sinh ra phải để ta ôm một cái nga~”
Khải Ân nhìn vẻ mặt miễn cưỡng tươi cười của Mặc Lợi Nhi có chút không đành lòng, trong lòng âm thầm quyết tâm: đợi tiêu diệt dị hình trùng xong nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề sinh dục của thú nhân.
Chạng vạng những dũng sĩ ra ngoài săn bắn trở về, Khải Ân ngạc nhiên nhìn bó hoa oải hương tím nhạt Tây Thụy Tư đưa cho hắn, đóa hoa có bốn năm tầng, màu sắc ngày càng đậm, thật kỳ lạ. Từ nhụy hoa màu vàng tản mát ra từng làn hương thơm mát, thanh cao nhưng không ướt át, đặc biệt mùi hương này làm tâm tình Khải Ân dịu đi rất nhiều.
Khải Ân nhìn thấy Tây Thụy Tư đặt đóa hoa nhỏ tới trước ngực mình, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Tát ba kỳ hoa đối với cơ thể ngươi rất có lợi.” Tây Thụy Tư đơn giản trả lời, chính là những vết ứ ngân chi chít trên cơ thể y làm Khải Ân biết chuyện tình không phải đơn giản như y nói.
Khải Ân chậm rãi xoa miệng vết thương trên người Tây Thụy Tư, tuy rằng không nghiêm trọng lắm nhưng vẫn làm hắn đau lòng không thôi.
“Không có việc gì, đây là vết thương cũ.” Tây Thụy Tư vội vàng giải thích, không muốn để Khải Ân lo lắng.
Vết thương cũ? Khải Ân liếc Tây Thụy Tư, lực đạo trên tay cũng tăng dần lên.
“Ai——đừng nhéo, ta không sao. Có Khảm hỗ trợ, đám mãnh thú bảo hộ tát ba kỳ hoa không chiếm được chút tiện nghi nào của ta.” Tây thụy Tư đè lại hai tay đang làm chuyện xấu của Khải Ân, vẻ mặt thờ ơ, y mới không để bọn mãnh thú ấy vào mắt.
“Khảm không có việc gì đi.”
“Không có việc gì, tên kia rất quen thuộc loại hoa này, mỗi lần ra ngoài đều hái một đóa về cho Mặc Lợi Nhi. Tát ba kỳ hoa cũng có tác dụng thúc đẩy giống cái mang thai.”
Nói xong, Tây Thụy Tư có chút đăm chiêu nhìn về cách đó không xa, Khải Ân nương theo tầm mắt y nhìn lại, đúng là Mặc Lợi Nhi vui vẻ ôm lấy Khảm. Thân ảnh hai người dây dưa cùng một chỗ tạo thành một chiếc bóng thật dài đổ trên mặt đất nổi bật trong ánh tà dương đỏ như máu có ma lực hút hồn người ta, làm Khải Ân hoảng hốt một trận…. một lát sau, âm thanh Tây Thụy Tư từ trên đỉnh đầu Khải Ân truyền tới.
“Khải Ân, chúng ta thực may mắn, thật sự……”
Đêm hôn đó, Khải Ân trằn trọc không ngủ được, trong đầu có rất nhiều thứ lẫn lộn, có khi linh quang chợt lóe lên một đáp án sinh động, giây tiếp theo lại lướt qua, cứ như thế lặp đi lặp lại làm Khải Ân đến khi gần sáng mới chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Giữa trưa hôm sau, Khải Ân bị tiếng ‘tích tích’ đánh thức. Tây Thụy Tư sốt ruột cầm dụng cụ phát ra âm thanh mà không biết làm thế nào. Khải Ân tối hôm qua nhất định ngủ không tốt, vốn đau lòng định để hắn ngủ nhiều thêm một chút, chỉ sợ thứ này đánh thức hắn. Đang lúc Tây Thụy Tư nghĩ có nên nện cho nó một quyền không thì Khải Ân ngồi dậy tiếp nhận máy liên lạc. Là tin tức từ số 7, cậu ta nói bản nghiên cứu thú nhân đã hoàn thành nên muốn Khải Ân tới thánh địa. Điều này làm nhãn tình Khải Ân sáng lên, lập tức cùng Tây Thụy Tư chạy tới thánh địa.
Kết quả nghiên cứu của số 7 làm Khải Ân thực giật mình. Nghiên cứu cho thấy thú nhân mặc kệ là hình thái gì nhưng kết cấu và gen di truyền vẫn hệt như nhân loại, có thể xác thực mà nói chính là nhân loại. Mà thú nhân cũng là được dung hợp từ gen mãnh thú, loại dung hợp vô cùng hoàn mỹ, khiếm khuyết duy nhất chính là thú nhân hình người không thể tái sinh dục.
Khải Ân cẩn thận cân nhắc, thú nhân là di dân từ địa cầu sao? Tổ hợp gen này là tự nhiên hay được biến đổi? Nếu là nhân loại như vậy mục đích là gì?
Phát hiện kế tiếp của số 7 lại làm Khải Ân hoảng hốt, số 7 cái tiến một vài thiết bị trinh sát trên phi thuyền sau đó kết nối với năng lượng thủy tinh, sau đó tiến hành dò xét vài lần. Thăm dò cho thấy, tinh cầu này tồn tại một tia phóng xạ rất yếu. Nếu không cẩn thận quan sát sẽ không nhận ra sự khác biệt với các khoáng thạch khác. Kỳ lạ chính là vị trí của nó, nó nằm ở trung tâm ngôi sao thủy tinh 5 cánh mà Khải Ân phát hiện. Càng trùng hợp hơn chính là đây cũng chính là đại bản doanh của trùng tộc. Vật chất phát ra tia phóng xạ kia rốt cuộc là cái gì, ngay cả số 7 cũng không biết.
Lúc số 7 phân tích bước sóng phóng xạ trên màn hình, đồ thị năng lượng truyền cho Khải Ân xem, hắn kinh ngạc hồi lâu không nói nên lời! Đây chính là ‘vũ khí bí mật’ trong căn cứ ở sao Diêm Vương. Đây là bí mật ngay cả số 7 cũng không biết, bởi vì tham dự vào kế hoạch bảo hộ ‘vũ khí bí mật’ là một người bạn thân của Khải Ân, tiến sĩ Mark chủ trì việc xây dựng đã từng cho Khải Ân xem qua loại sơ đồ vật chất này. Về kế hoạch, điều duy nhất Khải Ân biết là: thứ này có thể gây trí mạng cho trùng tộc nhưng sẽ cấu thành uy hiếp cho nhân loại, bởi vì tia phóng xạ nó phát ra sẽ khiến công năng sinh dục của nhân loại gặp khó khăn, cũng sẽ tổn hao một lượng lớn năng lượng, khiến người ta dần dần suy yếu. Cũng vì lý do này mà kế hoạch xây dựng được chuyển dời tới sao Diêm Vương cách địa cầu rất xa!
Khải Ân cảm thấy chính mình quả thực không thể tiêu hóa được chuyện này, nếu đây là di dân từ địa cầu, như vậy vì sao thứ vũ khí nguy hiểm ở sao Diêm Vương lại xuất hiện ở đây? Theo lý thuyết vũ khí có thể tiêu diệt trùng tộc lại trở thành hang ổ cho chúng sinh sống? Tất cả bí mật này ai có thể cởi bỏ? Khải Ân cảm thấy nhức đầu, cảm giác tối hôm qua lại bắt đầu xuất hiện, trong đầu nảy sinh ra rất nhiều hình ảnh, muốn bắt lấy nhưng bất lực……. Tây Thụy Tư cảm thấy Khải Ân khác thường, khẩn trương ôm hắn vào lòng.
Khải Ân ở trong lòng ngực Tây Thụy Tư dần dần bình tĩnh trở lại, chỉnh lý lại suy nghĩ, Khải Ân nhớ lại từ khi nào trong đầu mình luôn có những đoạn hình ảnh kỳ quái. Là mấy tháng gần đây sao? Không, có lẽ trước đó nữa, có lẽ là từ lần đi săn bắn phát hiện ra thủy tinh. Nghĩ như vậy, một suy nghĩ nhảy ra làm Khải Ân giật mình: bộ dáng của hắn không phải giống như bị hạ ‘ám chỉ’ sao? Có lẽ thủy tinh muốn gửi tin nhắn gì đó cho hắn.