Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 300

“Ngô… ồn quá.” Norah nhu nhu mắt, ngồi dậy.

“A—— tiểu Lôi!”

“Ngao ô ngao ô…” Lôi Nhân Tư tiếp tục giả vờ yếu ớt, kêu la thảm thiết.

Theo góc độ của Norah chỉ có thể thấy Lôi Nhân Tư bị cắn, cả người co ro nằm dưới thân Al, chỉ lộ ra cái đầu cùng móng vuốt nho nhỏ đang run rẩy. Đương nhiên, Norah không nhìn thấy dưới bộ lông xõa tung, chân sau của Lôi Nhân Tư đang đá mạnh lên phần bụng của Al.

“Al! Ngươi mau buông tiểu Lôi ra.”

Norah hoang mang chạy tới muốn giải cứu Lôi Nhân Tư, bất đắc dĩ Al lại không chịu nhả, thậm chí còn hướng về phía Norah phát ra tiếng gầm gừ ‘ô ô’ uy hiếp, bộ dáng hung ác cứ như người mình đang cắn là địch nhân cừu hận không đội trời chung!

“Thật là, Al, ngươi mau nhả ra a.” Norah vừa nói vừa ôm lấy tiểu mãnh sư hồng sắc cố kéo ra ngoài. Bé mất sức của chín trâu hai hổ, thật vất vả mới miễn cưỡng thuyết phục Al quật cường nhả ra. Thật là, Al vì sao mỗi lần thấy Lôi Nhân Tư đều bạo phát? Chẳng lẽ Al cùng tiểu Lôi từ nhỏ đã là tử địch, không thể hóa giải??

Tiểu mãnh sư kim sắc lảo đảo bò lên khỏi mặt đất, run run lông mao, khập khiễng tập tễnh đi về phía Norah, miệng còn không ngừng phát ra tiếng nức nở đáng thương.

“Thật là, Al, ngươi thật quá đáng!”

“Rống——”

Tiểu mãnh sư hồng sắc phẫn nộ cùng cực gầm lên một tiếng, né tránh khỏi cái ôm của Norah, hung ác nhào qua phía tiểu thú đang cố ra vẻ đáng thương—— bé mới không cắn mạnh! Lôi Nhân Tư, tên hỗn đản này! Cứ giả vờ! Sớm biết vậy cứ cắn chết cho rồi!

Tiểu mảnh sư hồng sắc phẫn nộ không ngừng công kích, Lôi Nhân Tư linh hoạt lách người trốn ra sau lưng Norah, dùng cơ thể Norah làm lá chắn. Bé tiến vào trong lòng Norah, móng vuốt lắc lắc kêu la, cái cánh nhỏ run rẩy, bộ dáng kia muốn đáng thương bao nhiêu thì đủ bấy nhiêu.

“Al!” Norah nghiêm mặt tức giận khiển trách Al Reid, nhân tiện giang tay cẩn thận bảo hộ Lôi Nhân Tư trong lòng—— người lớn nói không được khi dễ kẻ yếu, huống chi tiểu Lôi còn là đứa nhỏ trong cốc mãnh sư, tựa như đệ đệ của bé cùng Al. Al rõ ràng là ca ca, sao có thể khi dễ đệ đệ nhỏ yếu hơn mình!

Tiểu mãnh sư hồng sắc đúng lúc dừng thế tấn công, không thương tổn đến Norah vô tội. Bất quá, nhìn thấy Lôi Nhân Tư đắc ý tìm được lá chắn, ngọn lửa giận trong lòng Al lại càng dâng lên, cơ thể đè thấp không ngừng lớn tiếng gầm gừ với đối phương.

Cơ thể Lôi Nhân Tư trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó vô pháp ức chế bắt đầu run rẩy… Bé nâng cái đầu trong lòng Norah lên, đáng thương hề hề nức nở vài cái; ánh mắt to trong suốt mông lung, phát huy bộ dáng tiểu thú run rẩy, bất lực, đáng thương tới cực hạn.

“Al, ngươi dọa tiểu Lôi!” Norah nhịn không được lại nghiêm khắc trách cứ Al Reid vài câu

“Tiểu Lôi đừng sợ, ta bảo hộ ngươi.” Bé nhẹ giọng an ủi tiểu ấu tử bị dọa trong lòng mình; rõ ràng cũng chỉ là đứa nhỏ choai choai mới lớn, còn dùng âm thanh con nít nhu nhu mềm mềm dỗ dành đứa nhỏ khác.

Cũng khó trách tâm trạng bảo vệ tiểu động vật của Norah bành trướng, ấu tử mãnh sư quả thật đáng yêu vô cùng—— bộ lông mao cùng lông vũ xỏa tung mềm mại, làm ấu tử từ xa xa nhìn qua hệt như một quả cầu xù lông.

Lôi Nhân Tư nhút nhát ngẩng cái đầu tròn tròn, ánh mắt hổ phách to tròn trong suốt thỉnh thoảng chớp chớp; bé cố ý thả lỏng cơ thể run run lớp lông mao, làm cơ thể mình nhìn qua tròn tròn béo béo, mềm mại, đáng yêu đến mức làm người ta nhịn không được muốn xoa bóp một phen.

Tiểu ấu tử như vậy một chút cũng không có bóng dáng oai hùng mạnh mẽ của mãnh sư trưởng thành, người ngoài thực dễ dàng bị bộ dáng mãnh mai của bọn họ lừa gạt; nhưng thân là mãnh sư, nhóm ấu tử trên thực tế có lực sát thương rất lớn—— mãnh sư có được sức mạnh cùng tốc độ vượt xa thú nhân, cho dù là ấu tử mới mấy tháng, lúc bùng nổ cũng dễ dàng cắn đứt yết hầu của mãnh thú to lớn hơn mình vài lần.

“Kẻ lừa đảo!” Trong cơn thịnh nổ lại không thể làm gì đối phương, Al Reid chỉ đành căm giận biến về hình người. Bé dậm chân một cái, chỉ vào tiểu mãnh sư kim sắc mắng một câu.

Ánh mắt Lôi Nhân Tư sáng lên, vui vẻ hướng về phía tiểu Al tóc đỏ rực ‘ngao ngao’ hai tiếng.

“Câm miệng! Còn kêu nữa ta cắn chết ngươi!”

“Al… hung dữ quá nga.” Norah đau lòng sờ sờ đầu tiểu mãnh sư trong lòng, nhẹ nhàng thổi thổi vết thương bên vai phải Lôi Nhân Tư.

“Al, ngươi cắn tiểu Lôi chảy máu rồi.”

“Nó xứng đáng, tự tìm! Lần này không cắn chết đã là tiện nghi cho nó!”

“…”

Dẫu mỏ, trong lòng Norah có chút không thoải mái. Bé ôm Lôi Nhân Tư nằm xuống, cũng không để ý Al Reid đang dậm chân ở sau lưng, trực tiếp bỏ lơ đối phương.

“Tiểu Lôi, chúng ta ngủ thôi, không cần để ý tới Al.”

“Ngao…”

“Các ngươi——” Al tức giận đến mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sở dĩ bé chán ghét Lôi Nhân Tư, vì người này cứ thích giả vờ nhu nhược gạt người! Có giỏi cứ đường đường chính chính đánh một trận, như vậy mà là mãnh sư cái quái gì a! Hơn nữa thích giả vờ thì cứ giả vờ, nhưng vì sao tất cả mọi người đều giúp đỡ Lôi Nhân Tư?

Hiện giờ ngay cả Norah cũng chỉ trích bé không phải! Sao không có ai hiểu được ủy khuất của bé, không ai đến an ủi bé?!

Điểm này mới là điều làm Al tức giận cùng không thể chịu nổi! Bé tuyệt đối không thừa nhận Lôi Nhân Tư là đồng bạn!

Al thở phì phì xoay người rời đi, nhưng chạy không bao xa, bé lại do dự dừng lại—— tiểu bại hoại Lôi Nhân Tư kia sống hay chết không có quan hệ gì tới bé, nhưng Norah… Norah chính là giống cái, ở trong rừng rậm không có bé bảo hộ rất nguy hiểm.

Tuy thật chán ghét Lôi Nhân Tư nhưng Norah vô tội. Phụ thân dạy phải là một nam tử biết tha thứ, bé không thể cứ vậy mà bỏ mặc Norah!

Khẽ cắn môi, Al vẫn quay đầu chạy ngược trở về. Bé phụng phịu đặt mông ngồi dưới gốc đại thụ, kế bên Norah.

“Hì hì…” Norah trở mình, vươn bàn tay nhỏ bé kéo cánh tay Al.

“Hừ!” Vẫn như trước giận dỗi người nào đó mà quay đầu đi, từ lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh.

Nụ cười trên mặt Norah lại càng sáng lạn, bé không quản Al kháng cự, trực tiếp ôm tiểu Lôi Nhân Tư dựa vào lòng đối phương. Al run run bả vai nửa ngày rốt cuộc không thể hất ngã một người một thú này, cuối cùng đành phải thỏa hiệp để tiểu mãnh sư kim sắc nằm cạnh mình. Tiểu Lôi lần này không tác quái, vẫn an phận dựa vào trên đùi Norah, bất quá ánh mắt lòe lòe tỏa sáng thủy chung dính trên người Al.

Một đêm có thể xem như bình an trôi qua. Ngày hôm sau, đám nhỏ không ai đưa ra đề nghị trở về cốc mãnh sư, rất ăn ý quyết định tiếp tục lưu lại rừng rậm thám hiểm.

Norah không giống Al cùng Keister được nhóm người lớn thả lỏng, thân là giống cái bé luôn bị Đề Khắc Tư bảo hộ rất cẩn thận, rất ít có cơ hội một mình xuất cốc du ngoạn. Dọc theo đường đi bé không ngừng nói chuyện, hưng phấn ồn ào nói phải chơi thiệt đã, đã sớm quên đi mục đích ban đầu là ‘giáo huấn’ Lôi Nhân Tư mà phối hợp với Al. Mà Lôi Nhân Tư với danh nghĩa bị thương cố tình dính sát lấy Al, Al lại không có biện pháp đẩy ra.

Khóa rèn luyện của Lôi Nhân Tư, cuối cùng lại biến thành cuộc mạo hiểm của ba đứa nhỏ.

Hoàn Chương 41.
Bình Luận (0)
Comment