Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa, ấm áp rớt xuống tấm thảm da thú trắng tuyết, cánh tay trắng nõn vì trở mình mà vươn ra ngoài tấm thảm, lộ ra da thịt nhẵn nhụi.
An duỗi người, còn chưa mở mắt đã nghe thấy mùi thức ăn. Ổ chăn vừa ấm áp lại mềm mại, cậu trở mình như một con mèo cọ cọ mặt thảm, trên đó vẫn còn lưu lại mùi hương của Lạc Khắc…
“Ngô…”
Đại khái là bị động tác của An quấy nhiễu, vật nhỏ béo tròn bên dưới thảm lông thú giật giật, phát ra tiếng lầm bầm không rõ.
An ngồi dậy, xốc thảm da thú, buồn cười nhìn đứa con cuộn mình thành một đoàn.
Thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa năm, bé con này đã từ một cục bông nhỏ trưởng thành thành một tiểu thú, cũng thuận lợi biến thành hình người. An nhớ mang máng lúc bé con này mới hiến hình, rất ngạc nhiên vì cánh tay béo tròn của mình, nó nghi hoặc nhìn phụ thân, sau đó ra sức vung vẫy cánh tay nhỏ, đại khái không hiểu vì sao móng vuốt của mình biến đâu mất tiêu, bộ dáng ngây ngốc hồ đồ kia làm Lạc Khắc bật cười to.
Cho dù là hiện tại, nhóc con này vẫn có thói quen duy trì thói quen lúc bé, lúc ngủ thích cuộn mình thành một đoàn.
“Sớm a, tiểu bảo bối.”
An cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc bạch kim của đứa con.
Đúng vậy, tóc bạch kim. Tiểu bảo bối của cậu bất đồng những thú nhân bảo bảo khác, không chỉ màu da trắng hơn rất nhiều, ngay cả thú văn cũng rất nhạt.
Hai lỗ tai lông xù giật giật, cái đuôi nhỏ màu trắng chậm rãi lắc lư, đây là dấu hiệu bé con sắp tỉnh lại.
“Ngô…”
Hàng mi mỏng màu bạc hơi giật giật, ngay sau đó đột nhiên mở ra, lộ ra đôi ngươi dị sắc sáng ngời——mắt phải xanh mướt tựa như cây thông tràn ngập sức sống, mắt trái là màu vàng thần bí mà cao quý của thái dương.
Hai đôi mắt tương tự một lớn một nhỏ nhìn nhau một lát, đột nhiên bé con chớp chớp mắt, An còn chưa kịp phản ứng thì bé con đã nhiệt tình nhào tới.
“Ha ha, Lôi Âu, tiểu gia hỏa này.”
An vội vàng ôm lấy bé con vừa nhào tới nhưng vẫn bị lực va chạm làm nằm ngửa xuống. Không hổ là thú nhân bảo bảo, còn nhỏ như vậy đã tràn ngập sức mạnh.
“Tốt lắm, đừng nháo.” An nhéo nhéo lỗ tai đứa con, ôm bé xuống giường: “Nhìn xem phụ thân chuẩn bị gì cho ngươi.”
Cái mũi nhỏ giật giật, theo mùi hương thức ăn mà nghiêng qua. Ngay sau đó một thân ảnh màu trắng phóng ra khỏi lòng An, nhanh tựa tia chớp. Nhìn lại khuỷu tay mình, nào còn bóng dáng tiểu Lôi Âu.
Âm thanh ‘hổn hển hổn hển’ truyền tới, không cần xem An cũng biết đó là âm thanh đứa con mình đang vùi đầu vào thức ăn. An biết sức ăn thú nhân rất lớn, nhưng không ngờ ngay cả tiểu thú bảo bảo cũng vậy. Mỗi lần nhìn đứa con lang thôn hổ yếu, An lo lắng sợ bé ăn no tới vỡ cái bụng nhỏ. Nhưng sự thực thì tiểu Lôi Âu không no căng, ngược lại dùng tốc độ kinh người mà lớn dần.
“Hức——”
Tiểu sư tử ăn uống no đủ ợ một tiếng, cảm thấy mỹ mãn ngồi phịch lên bàn.
An lắc lắc đầu, nhận mệnh ngồi xuống xoa xoa bụng cho đứa con bảo bối. Cậu cũng từng nói với Lạc Khắc đừng để con ăn tới no căng như vậy, nhưng thú nhân cứ tỏ ra không sao cả, dù sao cũng chưa từng nghe nói có tiểu thú nào bị no mà chết a.
Xoa bụng một hồi, An mang đứa con ra ngoài tản bộ. Lúc này tất cả dũng sĩ đã ra ngoài săn thú, cả bộ lạc to lớn có vẻ im lặng, trống trải rất nhiều.
Mới vừa ra khỏi cửa, tiểu sư tử liền nhăn nhó giãy dụa muốn nhảy ra khỏi ngực An. Mỉm cười, An vỗ nhẹ đầu đứa con, sau đó thả bé xuống.
Bé con ngao ô một tiếng, vươn tứ chi lao đi, rất nhanh sau đó lại có mấy viên thịch tròn vo từ xung quanh chạy tới hội hợp với tiểu Lôi Âu.
Nhóm tiểu thú ầm ĩ quấn lấy nhau, rất nhanh lớp da lông trắng tinh của tiểu sư tử đã nhuộm thành màu bụi. An cũng không giận, mỉm cười nhìn đám tiểu thú bảo bảo đang chơi đùa với đứa con.
Cậu từng không thích đứa nhỏ, thậm chí cũng không muốn sinh, không muốn bị trói buộc. Cho tới hôm nay An mới hiểu loại trói buộc này ngọt ngào cỡ nào, hạnh phúc cỡ nào.
“An, Uy Tạp Đặc đang tìm ngươi, muốn thương lượng chuyện trú đông——”
Tộc nhân mới trở về từ thánh địa, thấy An liền truyền lời. An gật đầu, phân phó tộc nhân giúp cậu để mắt tới tiểu Lôi Âu, sau đó lập tức chạy tới thánh địa.
Nửa năm trước, sau khi trải qua sự kiện tấn mãnh long biến dị, Khải Ân cũng không loại bỏ danh hiệu đại diện tộc trưởng của An, ngược lại để cậu tiếp tục xử lý chuyện trong bộ lạc.
Nói thật An rất cảm kích Khải ân, cũng thực cảm kích tộc nhân khoan dung. Bọn họ giúp cậu không có kinh nghiệm chăm sóc tiểu Lôi Âu, trợ giúp cậu xử lý chuyện trong bộ lạc, làm hết thảy chậm rãi bước vào quỹ đạo.
An lúc này mới biết ý tưởng một mình gánh vác của mình có bao nhiêu khờ dại, bộ lạc thú nhân là một chỉnh thể, nó cần một người lãnh đạo xuất sắc, nhưng hơn thế nữa nó cần những đồng bạn biết đoàn kết hỗ trợ chặt chẽ với nhau.
Bọn họ là một chỉnh thể, chỉ có cùng nhau cố gắng mới có thể sáng tạo ra ngày mai tươi sáng hơn.
Chạng vạng, thú nhân ra ngoài săn bắn cũng lục đục trở về.
Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu rọi lên người nào đó phát ra sáng chói mê người… cho dù đứng giữa đàn thú nhân cao lớn, thân ảnh Lạc Khắc vẫn cao ngất đặc biệt như vậy.
Tiểu thú trong lòng sớm đã nhịn không được hưng phấn hô hào, An đứng ở cừa nhà, mỉm cười nghênh đón bầu bạn trở về.