“Đẻ—— trứng??”
Tiểu Miêu sợ hãi, đôi mắt trừng to, run rẩy đưa tay chỉ vào ưng nhân.
“Ngươi, không phải ngươi đang nói đùa đi!”
Ưng nhân nhíu mày, đối với biểu tình kinh hoảng của Tiểu Miêu rất khó hiểu. Ưng tộc bọn họ đều sinh sản hậu duệ như vậy, giống cái thụ thai sau 3 tháng sẽ đẻ trứng. Trứng không lớn, so với trẻ con mới sinh bình thường nhỏ hơn rất nhiều, vì thế ấu tử sinh ra cũng rất yếu ớt. Sau đó còn phải trải qua 6 tháng ấp ức, nếu có chút sai sót nào sẽ chết non, cũng không thể làm vỡ lớp vỏ.
Nếu sinh ra là ấu tử giống đực sẽ có cánh chim thì sống cùng tộc đàn, nếu là ấu tử giống cái sẽ bị đuổi về bộ lạc của tộc nhân, đây là thiên tính của bộ tộc ưng nhân.
Ưng tộc thích ứng với hoàn cảnh tự nhiên khắc nghiệt sau một quá trình dài đăng đẵng, phần lớn thường sinh hoạt trên các vách đá cao cheo leo, giống cái thể chất yếu nhược rất khó thích ứng với hoàn cảnh này. Lâu ngày ưng tộc không còn giống cái, mỗi khi tới mùa giao hợp, bọn họ sẽ “cướp” giống cái của các bộ lạc khác để đẻ trứng cho mình, sau đó sẽ thả họ về. Cũng có nhiều tộc nhân muốn lưu lại giống cái, bất quá đó cũng là chuyện rất khó khăn.
Tiểu Miêu cảnh giác nhìn ưng nhân, thân mình lặng lẽ nhích về hướng cửa hang. Ánh mắt ưng nhân khẽ lóe, một tay túm được Tiểu Miêu trở lại. Bàn tay gầy vuốt ve thắt lưng Tiểu Miêu.
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi không được xằng bậy.” Tiểu Miêu sợ tới mức cứng ngắc cả người, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình.
Ưng nhân quan sát thật kỹ giống cái trước mắt, hắn lật Tiểu Miêu lại, áp xuống đất. Bàn tay vói vào làn da bên dưới lớp áo…….
“Chết tiệt, ngươi! Ngươi làm gì!”
Tiểu Miêu vừa tức vừa giận, mặt đỏ lên, con chim này cư nhiên, cư nhiên——
“Chết tiệt, buông ra! Buông ra!”
Tiểu Miêu túm được thời cơ hung hăng cắn ưng nhân một ngụm, thừa dịp này dồn hết sức xoay người chạy về hướng cửa hang.
“A a a a——”
Tiểu Miêu hoảng sợ nhắm mắt lại hét to, bên ngoài là vách đá dựng đứng, sâu không thấy đáy. Tiểu Miêu chạy quá nhanh không kịp dừng lại, theo quán tính lao xuống. Bên tai là tiếng gió gào thét lạnh thấy xương, tiêu rồi! Lần này chết chắc rồi! Ngay lúc Tiểu Miêu tuyệt vọng thì cơ thể bị một người nhấc lên từ phía sau, vững vàng đứng trên mặt đất.
“Hô………hô…………” Tiểu Miêu vẫn chưa hết sợ hãi từng ngụm từng ngụm hít thở, vừa rồi suýt chút nữa cậu đã thành thịt vụn. Cậu còn chưa bình tỉnh lại đã bị một bàn tay to ôm lấy, lúc này Tiểu Miêu mới nhớ tới trong sơn động còn có một phiền phức lớn!
55555555555~vì cái gì cậu lại xui xẻo như vậy a! Tiểu Miêu vừa bất lực giãy dụa vừa gào thét trong lòng, cậu không cần đẻ trứng, làm gì có mèo đẻ trứng a! 55555555, Á Luân Đặc rốt cuộc ở đâu rồi, mau tới cứu cậu đi!
Bất quá ông trời tựa hồ cũng không quản tới cậu. Tiểu Miêu bị ưng nhân áp dưới thân, hai tay bị cố định trên đỉnh đầu, hai chân bị mở rộng, quần áo trên người cũng bị lột sạch lộ ra cơ thể trắng nõn trơn bóng.
“Ô…….không cần…….van cầu ngươi không cần………”
Trong mắt Tiểu Miêu tràn ngập hoảng sợ, bất lực, nước mắt dọc theo gò má chảy xuống. Cơ thể theo động tác của ưng nhân mà không ngừng run rẩy.
Lôi cũng không thoải mái lắm. Thứ nhất, vật nhỏ này còn chưa trưởng thành, không xác định có thể thành công thụ thai hay không; thứ hai vật nhỏ quá gầy, cho dù thành công mang thai cũng không nhất định có thể chịu nổi hoàn cảnh khắc nghiệt trên núi.
Hắn bất quá chỉ xem xét cơ thể nhóc con này một chút, không ngờ hắn lại sinh phản ứng, điều này làm Lôi thực bất ngờ. Hắn phóng nhẹ động tác trong tay, dỗ dành Tiểu Miêu thả lỏng cơ thể của mình, nhưng đáng tiếc nhóc con này vẫn cứng ngắc, run rẩy như trước. Hay quên đi, thời gian còn rất dài……Lôi thả Tiểu Miêu ra, mặc quần áo giúp cậu.
Tiểu Miêu vừa được tự do lập tức co rụt vào góc, đôi mắt sợ hãi gắt gao nhìn chằm chằm Lôi.
Lôi nhìn vết thương bị Tiểu Miêu cắn, bất đắc dĩ cười. Lúc nhóc con này giương nanh múa vuốt hệt như một con mèo đang tức giận; vừa nãy thì lại làm ra bộ dáng sợ hãi khiếp đảm chọc người ta trìu mến, lúc này thì cả người đầy gai như một con nhím. Hơn nữa chỉ cần mình động một chút nhóc con này làm như lâm đại địch, hệt như con mèo lúc gặp nguy hiểm sẽ dựng lông, thực thú vị.
Lôi còn muốn tiếp tục đùa giỡn với giống cái mới bắt được này, chỉ là nghe thấy tiếng huýt bên ngoài——là âm thanh liên lạc của tộc đàn.
Lôi không dây dưa với Tiểu Miêu nữa, giương cánh bay ra khỏi huyệt động, tuyệt đối không hề lo lắng chuyện Tiểu Miêu chạy trốn. Dù sao trải qua kinh nghiệm vừa nãy, nhóc con này cũng tự biết mình không thể trốn khỏi vách núi đen dựng đứng.
Mắt thấy ưng nhân bay khỏi sơn động, trái tim vẫn treo cao của Tiểu Miêu mới bình tĩnh lại. Vừa rồi thực đáng sợ, cậu nghĩ……chính mình lúc nãy có thể đã bị…… gương mặt Tiểu Miêu trắng bệt, nhịn không được nức nở.
Cậu không cần, không cần ai khác ngoài Á Luân Đặc chạm vào mình! Cho dù là ai cậu cũng cảm thấy đáng sợ! Đều là cậu không tốt, cậu không nên trốn tránh để Á Luân Đặc thương tâm…. Á Luân Đặc, ngươi ở đâu, vì cái gì còn chưa……..
……….
“Đây rốt cuộc là thứ gì?”
Austineli cau mày nhìn bóng đen trong lớp băng, giống như một con——sâu khổng lồ!
Á Luân Đặc cùng Cơ Tái thì vô cùng khiếp sợ, không thể tin vào mắt mình! Austineli có thể không biết, nhưng từ nhỏ lớn lên ở bộ lạc thú nhân, bọn họ vô cùng quen thuộc với thứ này. Nhìn không dưới một ngàn lần hình ảnh số 7 phát ra, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhìn lầm! Thứ này….. đáng lẽ đã phải diệt vong hơn 20 năm trước——dị hình trùng!
Mọi người chăm chăm nhìn vào con dị hình trùng đáng ra đã sớm bị tuyệt chủng, không khí có chút quỷ dị………..
“Bíp………..bíp………..” Đột nhiên một tiếng quái dị vang lên trong bóng đêm, tựa hồ ở sát bên tai mọi người, rất gần……..
Không biết nên Austineli thực sự bị dọa sợ. Á Luân Đặc liếc hắn một cái sau đó từ gói to bên hông lấy ra một thiết bị tinh xảo, đúng là thứ này vừa phát ra tiếng vang.
Austineli có chút lúng túng, may mắn bốn phía tối đen không thấy được biểu tình xấu hổ của hắn. Austineli nghiêng đầu, thầm mắng, cái tên Á Luân Đặc này luôn mang theo những thứ kỳ quái.
Á Luân Đặc liếc mắt nhìn máy liên lạc một chút lập tức sắc mặt đại biến, cũng không thềm để ý con dị hình trùng kia nữa, gọi mọi người mau trở về.
“Xảy ra chuyện gì?”
Cơ Tái lần đầu tiên thấy vẻ mặt Á Luân Đạc hoảng loạn như vậy, thầm đoán sự tình không ổn.
Á Luân Đặc dừng lại, trên mặt hiện ra một tia tàn bạo, liếc mắt nhìn một cái liền làm Cơ Tái toát mồ hôi lạnh.
“Tiểu Miêu bị ưng nhân bắt đi!”
“Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Trong nháy mắt câu nói bật ra, một vệt sáng lóe lên, thân ảnh cự thú màu rám nắng nhảy ra khỏi khe hở, theo sát là màu xanh và màu đen, biến mất trong bão tuyết mù mịt……