Từ khi Lôi bị thương, Liên Hoa bi ai phát hiện thời gian mình có thể hoạt động tự do ngày càng ít. Ngay cả lúc đổi dược Lôi cũng nhìn chằm chằm cậu, làm Liên Hoa cảm thấy rất buồn bực. Cũng không biết tiểu điểu long hiện tại thế nào rồi, đám phệ cốt long có quay lại quấy rầy chúng không nữa.
Nhịn vài ngày, Liên Hoa rốt cuộc nhịn không được, thừa dịp Lôi ra ngoài xử lý công vụ bộ lạc lập tức trộm tới gần chỗ ổ điểu long.
Lần này điểu long mụ mụ cũng ra ngoài kiếm ăn như trước, bất quá có một tiểu điểu long đang canh giữ sào huyệt. Tuy nói là tiểu điểu long nhưng nó cũng đã cao khoảng 5 met Anh, đôi cánh cường tráng.
Tiểu điểu long phát hiện Liên Hoa lập tức cảnh giác vươn cổ, giương cánh bày ra tư thế phòng ngự. Liên Hoa thấy vậy không dám tùy tiện xâm nhập. Hắn quan sát xung quanh, từ trong lòng lấy ra một quả long nhãn đỏ rực quơ quơ, còn cố ý cắn nát một miếng——trong không khí lập tức tràn ngập mùi thơm ngọt ngào. Điểm này Liên Hoa cũng đã dự đoán từ sớm, ngay cả vật ‘hối lộ’ điểu long cũng chuẩn bị sẵn.
Tiểu điểu long khí thế rõ ràng giảm đi không ít, nó do dự nhích ra bên ngoài ổ, cái cổ dài thỉnh thoảng lại nhìn về hướng Liên Hoa. Liên Hoa cười hắc hắc, đong đưa tay, miệng còn lẩm bẩm: “Đến đây nè~~đừng sợ nga, mau tới~ăn ngon lắm nha.”
Không biết là bị thực quả hấp dẫn hay là ân nhân cứu mạng lần trước làm tiểu điểu long đối với Liên Hoa có chút thay đổi. Nó do sự một hồi, cuối cùng xòe cánh lắc lắc lắc lắc, lắc lắc lắc lắc bay tới. Vì sao lại nói như vậy, bởi vì tiểu điểu long loạng choạng tới, lúc cao lúc thấp mấy lần còn chệch khỏi quỹ đạo, vài lần như vậy làm Liên Hoa hết hồn——hóa ra tiểu điểu long này mới học bay không lâu.
Thật vất vả mới chờ được tới lúc tiểu điểu long an toàn chấm đất, nó không hề sợ hãi Liên Hoa. Đi tới một ngụm ‘ô ô’ táp lấy thực quả ngon lành. Liên Hoa đau lòng nhìn qua, sao không chịu nhai mà nuốt trọng a, thực là phí của trời mà. Tiểu điểu long còn chưa ăn đủ, áp sát Liên Hoa, cái mỏ nhẹ nhàng đùn đùn quần áo cậu. Đứa ngốc này! Liên Hoa giả vờ tức giận vỗ cái mỏ nó, kéo ra chùm trái cây để trong lòng sau đó cúi xuống phủi quần áo bị làm loạn. Tiểu điểu long không hiểu mình làm gì sai, có chút ủy khuất, nhìn thấy một đống quả to lại lập tức vui vẻ kêu lên ‘chiêm chiếp’.
Lúc ăn cơm nhóc con này rất ngoan, ngay cả Liên Hoa vuốt ve cơ thể nó cũng không phản kháng. Liên Hoa một bên lưu ý động tĩnh chung quanh một bên tinh tế quan sát tiểu điểu long. Cơ thể có màu đỏ sẫm, bốn chi không có móng vuốt, bốn cái cánh gắn liền với chi trước vô cùng chắc chắn, chống đỡ mặt sườn cơ thể cùng chi sau là một lớp màng mỏng. Cấu tạo như lớp cánh của loài chim, mở rộng có thể dài gấp hai cơ thể. Chỗ cổ tay điểu long có khung xương đặt biệt như xương vai, có tác dụng chống đỡ lốp màng cánh.
Bất đồng với loài chim là, cánh dực long ngoại trừ lớp màn bên trong có các sợi tự nhiên, không cần khung xương chống đỡ. Nhưng chúng nó có năng lực vận động rất mạnh, trên cơ thể còn có lớp lông mao rất dài. Số ‘mao’ này có tác dụng giữ ấm, phòng ngừa nhiệt lượng trong cơ thể bị tiêu tan, có thể điều tiết nhiệt độ cơ thể.
Tiểu điểu long ăn uống no say chậc lưỡi, lại lắc lắc lắc bay trở về. Sau đó cứ vài ngày Liên Hoa lại mang thức ăn tới dụ dỗ, dần dần bắt đầu thân mật với tiểu điểu long, Liên Hoa thậm chí còn đặt tên cho nó gọi là ‘Drakon’, tiếng Hy Lạp có nghĩa là rồng.
Dần dần, tài nghệ phi hành của Drakon ngày càng lợi hại, đã có thể một mình bay ra sơn cốc. Nó cùng Liên Hoa sau này không còn đề phòng nữa, thậm chí chủ động chở Liên Hoa bay tới ổ của mình. Đám tiểu điểu long mới sinh không bao lâu đã có thể mở mắt, chúng chớp mắt tò mò nhìn Liên Hoa. Nhất là cái con đầu tiên nở ra, lập tức nhận ra được âm thanh của Liên Hoa, vui sướng bổ nhào tới người cậu.
Lôi ở cách đó không xa nhìn một màn này tấm tắc, điểu long tuy rất ngoan ngoãn, nhưng cũng không phải sinh vật dễ dàng phục tùng như vậy, Liên Hoa cư nhiên trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thiết lập mối quan hệ thân thiết thực sự không đơn giản. Lôi nhìn thấy Liên Hoa vui sướng lộ ra lúm đồng tiền làm Lôi đánh mất ý định ngăn cản cậu trong đầu, vừa nhìn Liên Hoa vừa cảnh giác, đề phòng phệ cốt long xuất hiện lần nữa.
Liên Hoa nhìn tiểu điểu long cọ xát trong lòng mình rất vui thích, lại lo lắng cho tương lai của bọn nó, phệ cốt long đối với chúng là một mối nguy hiểm lớn, có lẽ cậu có thể thử thuyết phục Lôi trợ giúp chúng nó. Như vậy cũng có thể hóa giải ngăn cách giữa điểu long cùng ưng nhân. Nhìn thấy đôi cánh dần dần cường tráng của Drakon, Liên Hoa âm thầm quyết tâm, giúp Lôi làm xong chuyện này sẽ rời đi, cậu chậm trễ ở đây cũng quá lâu rồi……
Buổi tối Lôi trở về nhà gỗ thì Liên Hoa chủ động tới bắt chuyện với hắn, điều này làm Lôi có chút vừa mừng vừa lo. Điểu long thường tới quấy rối quả thực gây phiền toái không nhỏ cho ưng nhân, nếu có thể một lần giải quyết hết đám phệ cốt long lại làm điểu long một lần nữa tín nhiệm bọn họ thực sự không còn gì tốt hơn. Liên Hoa đề nghị, phệ cốt long tuy hung hãn nhưng phân tán thì không phải đối thủ của ưng nhân, huống hồ chúng nó thể hình khá nhỏ nên không thể chống lại lá chắn gió ở cửa cốc. Lôi chỉ cần phái vài ưng nhân đột ngột vọt vào đáy cốc chỗ đám phệ cốt lông ở, làm nó hoảng sợ vọt tới cửa cốc, lá chắn gió tự nhiên sẽ phân tán bọn nó, đến lúc đó tiêu diệt bọn nó rất dễ dàng.
Lôi nghe xong lời Liên Hoa nhất thời tỉnh ngộ, ưng nhân tới nay luôn bị động phòng ngự chưa từng ra chủ ý chủ động tấn công, kết quả đánh mất thời cơ. Liên Hoa không hỗ là bầu bạn hắn coi trọng, là cứu tinh của ưng tộc. Nghĩ vậy Lôi nhịn không được ôm chầm lấy Liên Hoa muốn yêu thương một phen, nhưng nghĩ tới bộ dáng lãnh đạm của cậu mấy ngày nay lại ngượng ngùng sờ mũi, không khỏi có chút ủ rũ.
Liên Hoa làm sao không biết tâm tư của hắn, chủ động nắm lấy tay Lôi.
Cứ như vậy đi, có lẽ đây là lần cuối cùng……………
Lôi có chút không thể tin, trợn to mắt nhìn Liên Hoa. Đột nhiên, hắn gầm nhẹ một tiếng áp Liên Hoa lên giường——đương nhiên, rất chú ý không đè lên bụng cậu. Liên Hoa chủ động ôm lấy cổ hắn, thân mình áp sát Lôi. Được Liên Hoa ngầm đồng ý Lôi vô cùng kích động, nóng bỏng cắn mút cánh môi cùng cổ Liên Hoa, đôi tay ntôn kính nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng còn chưa lộ rõ. Liên Hoa than khẽ một tiếng hôn lên môi Lôi, chậm rãi nhắm mắt lại………..
Ngày hôm sau, Lôi liền tập trung các dũng sĩ ưng nhân mạnh nhất trong bộ lạc, xuất phát tới hang ổ đám phệ cốt long. Trước khi đi còn dặn dò Liên Hoa không nên chạy loạn, ngoan ngoãn chờ hắn về. Liên Hoa mỉm cười tạm biệt Lôi, mãi đến khi gương mặt có cảm giác lạnh lẽo mới giật mình giác giác mình vừa khóc.
Cậu cố gắng chùi nước mắt vừa tự giễu chính mình, thật sự là ngày càng thích khóc, nếu thiếu úy biết nhất định cười chết cậu. Chính là chua xót trong lòng nên giải thích thế nào đây, vì cái gì cậu lại cảm thấy không muốn đi……..
Liên Hoa chậm rãi tới hang ổ điểu long ở phụ cận, Drakon đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy Liên Hoa nó vui vẻ kêu to một tiếng. Liên Hoa nhẹ nhàng vuốt ve đầu Drakon, điểu long mụ mụ cách đó không xa có chút lo lắng nhìn bọn họ. Liên Hoa trong lòng khẽ động, mụ mụ đều như vậy sao, tha thiết hi vọng đứa nhỏ mình sinh ra là tâm tình thế nào? Hắn đi rồi Lôi nhất định rất thống khổ đi, Liên Hoa chua sót mỉm cười, lại có chút đố kị với đứa con trong bụng.
“Ba ba của ngươi thực yêu ngươi, hắn nhất định rất hận ta…….bởi vì ta không thể lưu ngươi lại, thực xin lỗi…….”
Liên Hoa thì thào với đứa nhỏ trong bụng, mang đứa con của ưng nhân có lẽ là sai lầm của cậu, cậu càng sợ hãi không biết mình sẽ sinh ra cái gì, đứa nhỏ của người cùng ưng nhân……cậu không dám nghĩ tới, đây cũng là một trong các nguyên nhân làm cậu nôn nóng rời đi. Cứ ở lại đây lại càng thống khổ, mặc kệ là cậu hay Lôi……..
“Đi thôi.” Liên Hoa vỗ vỗ điểu long đã đủ lông đủ cánh, Draco kêu to một tiếng, huy động hai cánh bay về hướng cửa cốc.
Lôi lúc này đang chỉ huy tộc nhân bao vây tiêu diệt đám phệ cốt long, bởi vì miệng vết thương còn chưa khép lại hoàn toàn nên hắn cũng không đi xuống đáy cốc với tộc nhân, mà chọn một vị trí có tầm nhìn trống trải quan sát toàn cục. Đột nhiên một bóng đen lướt qua không trung làm hắn chú ý, hắn ngẩng đầu liếc mắt một cái lập tức sững sờ, sau đó lửa giận phừng phựt bùng lên.
Hắn còn đang cảm thấy kỳ lạ, Liên Hoa sao lại thay đổi thái độ giúp hắn, hóa ra vì muốn trốn khỏi hắn! Đáng giận! Vì cái gì, mình đối xử với cậu chưa đủ tốt sao? Vì cái gì đã mang đứa nhỏ của hắn vẫn muốn rời đi! Đôi mắt Lôi đỏ ngầu, phẫn nộ xông lên bầu trời, ý niệm duy nhất trong đầu là bắt Liên Hoa lại.
Sắp tới cửa cốc, gió mạnh làm mái tóc đỏ rực của Liên Hoa tung bay, giống như ngọn lửa không ngừng lay động. Liên Hoa cúi đầu, áp sát lên người điểu long. Đột nhiên dư quang ở khóe mắt xuất hiện một bóng người sắp tiếp cận bọn họ. Liên Hoa nhìn lại, sắc mặt thoáng trắng bệt——là Lôi đang đuổi theo!
“Drakon, chạy mau!” Liên Hoa giờ phút này cũng không biết làm sao, kích động hô to. Điểu long dưới thân cũng cảm nhận được cậu đang sợ hãi lại càng cố sức vỗ cánh. Lôi nghe thấy tiếng thúc dục của Liên Hoa, nghĩ cậu đang vội vàng trốn thoát lại càng tức giận hơn——hắn tuyệt đối sẽ không để Liên Hoa trốn đi!
Lôi nương theo dòng khí rất nhanh đuổi kịp điểu long, ngay lúc ngón tay hắn sắp túm được Liên hoa thì miệng vết thương lại đúng lúc này co rút đau đớn, làm khoảng cách của hắn và Liên Hoa lại bị kéo dãn.
Chết tiệt! Lôi tức giận gầm lên một tiếng sau đó lại tiếp tục đuổi theo.
Liên Hoa lúc này đã đổ một thân mồ hôi lạnh, Lôi phẫn nộ tới cực điểm làm cậu không dám nghĩ tới cảnh bị bắt lại sẽ có kết cục gì. Thoáng an ủi là lúc tiến vào lá chắn gió, dòng đối lưu mãnh liệt ngăn cản bước tiến của Lôi. Liên Hoa chỉ có thể liều mạng hi vọng chút khoảng cách này có thể cắt đứt được Lôi.
Một đường bay ra khỏi sơn cốc, Liên Hoa ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ có thể nhắm chặt mắt ôm chặt Drakon. Nhiều lần hắn nghe thấy tiếng rống giận của Lôi vang lên bên tai, cã người run rẩy không ngừng, chỉ hi vọng Draco có thể cắt đuôi Lôi.
Cứ như vậy không biết bay bao lâu, phi hành đường trường làm miệng vết thương của Lôi một lần nữa vỡ ra, máu tươi tràn ra thấm ướt cả tấm lưng. Đau nhức làm thể lực hắn dần dần không thể chống đỡ nỗi, nhưng mắt thấy đã sắp bắt kịp Liên Hoa, hắn không cam lòng dừng lại!
Lại thêm một lát, cơ thể Lôi đã đạt tới cực hạn, hắn không còn khí lực đuổi theo nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Liên Hoa dần rời xa khỏi tầm mắt mình, trái tim cũng rơi xuống vực sâu không đáy.
Vì cái gì! Vì cái gì phải rời khỏi hắn! Vì cái gì——trong khoảnh khắc rơi xuống Lôi phát ra tiếng gào thét bi thảm, tiếng kêu tuyệt vọng kia dường như cắn xé tâm Liên Hoa. Cậu ép bức chính mình không được quay đầu lại, cứ như vậy chấm dứt hết thảy đi, nhưng lại không kiềm được nước mắt đã sớm rơi đầy mặt……
Phía sau đã không còn nghe được âm thanh Lôi, màu trắng của tuyết bên dưới không biết từ khi nào đã thay thế bằng rửng rậm xanh ngắt. Liên Hoa vừa định lấy dụng cụ xác định phương hướng ra thì nghe thấy Drakon kêu lên một tiếng yếu ớt, thể lực cạn kiệt đột ngột cắm đầu xuống đám cây cối bên dưới. Trước mắt Liên Hoa đột ngột tối sầm……….
Thật lâu, thật lâu sau, một âm thanh dễ nghe vang lên bên tai cậu, cùng lúc đó có vật gì đó áp lên trán mình.
“Ngươi tỉnh, cảm giác thế nào?”
Liên Hoa chậm rãi mở mắt, đối diện là một gương mặt tuyệt sắc. Người nọ chớp đôi mắt xanh biếc như bảo thạch, mỉm cười với Liên Hoa.
“Ta gọi là Elias, là ta cứu ngươi.”
“Elias……”
Liên Hoa có chút mờ mịt nhìn thiếu niên tuyệt sắc trước mắt….. nơi này là đâu? Cậu nhớ mang máng mình và Drakon bị rơi xuống, sau đó cái gì cũng không biết. Drakon….. đúng rồi Drakin thế nào rồi.
Liên Hoa ngồi dậy, có chút lo lắng giữ chặt thiếu niên trước mắt, sợ Drakon trở thành thức ăn của bọn họ: “Elias, con điểu long đi cùng ta thế nào rồi.”
“A, ngươi nói con chim to kia sao?” Thiếu niên cười hì hì nói: “Nó là bữa ăn tối nay nga~ cư nhiên lại có thức ăn đưa tới cửa.”
“Cái gì!” Liên Hoa nghe thấy vô cùng kinh hãi, quýnh quíu lên không ngừng ho khan: “Nó là bạn của ta, khụ khụ…….xin đừng tổn thương nó.”
“Ai nha, ngươi đừng gấp.” Thiếu niên vội vàng bưng một chén nước qua: “Ta đùa ngươi thôi, ta đương nhiên biết con chim to kia là bạn ngươi. Bất quá nếu bị những người khác thấy thì không ổn, nên ta đã giấu nó vào đám cây cối phụ cận rồi.”
Hóa ra là vậy, Liên Hoa lúc này mới yên lòng: “Cám ơn! Nơi này là đâu?”
“Nơi này——” Thiếu niên mới nói được một nửa liền bị tiếng bước chân từ xa tiến tới đánh gãy. Cậu suỵt một tiếng, đáy mắt hiện ra một tia chán ghét, đỡ Liên Hoa nằm lại giường nhỏ ghé bên tai cậu nói: “Ngươi nằm yên đừng cử động, nhớ kỹ, đừng cử động!”
Liên Hoa tuy có chút mê mang nhưng vẫn gật đầu, lúc này cửa bị người mạnh mẽ đẩy ra, vài người khoác lân giáp màu đen tiến vào, vừa thấy thiếu niên liền lớn tiếng ồn ào: “Này, Elias, giống cái kia còn chưa tỉnh sao.”
“Vẫn chưa.” Thiếu niên lúc này bày ra tư thái nhu thuận, cúi đầu cung kinh trả lới.
Thú nhân ‘chậc’ một tiếng, sau đó có chút ngả ngớn nâng cằm thiếu niên lên: “Thật là, ngươi cũng đừng quan tâm tới giống cái hôn mê này nữa. Tối hôm nay là ngày ngươi cùng tộc trưởng cử hành đại điển, còn không mau chuẩn bị đi!”
“Đã biết.” Thiếu niên hạ tầm mắt, vẫn giữ bộ dáng nhu thuận. Thú nhân cảm thấy không thú vị, nói thêm vài câu liền xoay người ly khai.
Chờ những người đó bỏ đi hết Liên Hoa mới bò dậy, tò mò nhìn thiếu niên ở bên cạnh đang xếp quần áo, vừa làm cái miệng vừa xụ xuống. Cậu còn chưa kịp hỏi gì đã bị thiếu niên lôi kéo một phen, cúi người chui theo một cái cửa nhỏ luồn ra ngoài.
“Đây là…….”
Còn chưa nói hết, thiếu niên đã vội vàng che miệng cậu lại, cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó ra dấu im lặng, kéo Liên Hoa theo một đường nhỏ rời khỏi bộ lạc.
Ly khai bộ lạc một hồi lâu thiếu niên mới thả chậm cước bộ, mang Liên Hoa tiến sâu vào rừng rậm.
“Đừng nôn nóng, ta đưa ngươi tới chỗ con chim kia.” Thiếu niên theo dấu hiệu lưu lại, quanh quẹo bảy tám lần đi tới trước một hốc cây, cậu đẩy đám cỏ khô qua một bên, lộ ra Drakon đang vù vù ngủ bên trong.
“Drakon!” Liên Hoa nhìn thấy nó bình yên vô sự thì rất kích động, lập tức nhảy vào hốc cây. Drakon lúc này cũng tỉnh lại, thấy Liên Hoa liền vui sướng đập cánh, ‘chiêm chiếp’ kêu to.
Thiếu niên cười hì hì nhìn bọn họ, mở miệng nói: “Ta không nói sai đi, ngươi có thể yên tâm. Còn nữa, ta còn chưa biết tên ngươi.”
Liên Hoa cảm kích nhìn thiếu niên: “Ta gọi là Liên Hoa, nó là DraKon, bạn của ta.”
“Drakon? Phát âm thực kỳ quái.” Thiếu niên nhăn mặt nhăn mũi, ngồi xuống bên cạnh Liên Hoa: “May mắn hôm nay ngươi tỉnh, nếu không ta cũng không cứu được ngươi.”
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Liên Hoa đang nhìn mình, thiếu niên nghịch ngợm nháy mắt: “Mấy ngày trước ta đã định bỏ trốn,vì ngươi mà cố đợi thêm hai ngày. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, nếu ngươi vẫn chưa tình thì ta cũng không có cách nào, chỉ có thể bỏ đi một mình.”
“Chạy trốn? Ngươi bị bọn họ bắt sao?”
“Ừm……cũng không hẳn.” Thiếu niên trầm tư một chút: “Ta được bọn họ vớt lên từ dòng sông. Lúc ấy ta bị thương so với ngươi còn nghiêm trọng hơn, Kiều……. chính là người cứu ta, nói lúc đó toàn thân ta đều là vết thương to nhỏ, đầu cũng sưng lên một cục to!” Thiếu niên khoa tay múa chân xoa xoa cái gáy, nhớ tới bộ dáng như quỷ của mình lúc đó không khỏi bật cười.
“Hi~khi đó mỗi ngày ta đều bị bọc kín bông băng, giống như quái vật vậy~ bất quá sau khi thương lành thì phiền toái cũng tới, cái lão đầu ghê tởm kia cư nhiên muốn ta làm…… của hắn…..”
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nói: “Ta mới không thèm, chỉ hận không thể đá hắn một cú!” Cậu nhìn Liên Hoa cười ‘hắc hắc’ siết chặt nắm tay:”Ta vốn định bỏ chạy một mình, may mắn ngươi xuất hiện. Nếu ngươi ở lại bộ lạc nhất định sẽ bị lão già kia chà đạp, ngươi nhất định phải cám ơn ta nga.”
Liên Hoa nhìn bộ dáng ngây ngốc của thiếu niên, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Elias, cám ơn ngươi.”
Thiếu niên cười tít mắt, gương mặt kiều mị tăng thêm một tia hồn nhiên. Đột nhiên cậu nghĩ tới gì đó, nháy mắt lại ủ rũ: “Kì thực ta cũng không nhớ tên mình……”
Thiếu niên đột nhiên nói: “Chuyện lúc trước ta không nhớ rõ, Kiều nói có thể vì ta rơi xuống sông đập phải đá nên bị chấn động. Cậu ta nói lúc ta hôn mê trong miệng cứ lặp đi lặp lại từ này. Vì thế ta liền lấy tên này, Elias……ta mỗi lần nghe thấy lại cảm thấy rất ấm áp, giống như có thể nhớ ra điều gì đó….. nhưng vẫn như cũ không nhớ được………”
Thiếu niên lúc này có vẻ thực cô đơn, ánh mắt tràn ngập thất vọng. Liên Hoa nhìn có chút không đành lòng, nắm lấy tay thiếu niên nói: “Ta nghĩ Elias nhất định là người rất quan trọng của ngươi, ngươi nhất định có thể nhớ ra hắn!”
“Hi vọng như vậy.” Thiếu niên ngẩng đầu cười khổ.
Liên Hoa cũng không biết nên nói gì để an ủi thiếu niên, liền chuyển đề tài: “Ngươi định làm thế nào tiếp theo.”
Thiếu niên lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ muốn mau chóng trốn khỏi bộ lạc rùi tính sau. Dù sao, chúng ta như vậy…. đi tới bộ lạc nào cũng sẽ bị bọn họ…….”
Nghe thiếu niên nói vậy, Liên Hoa nhớ tới Lôi từng gọi mình là giống cái, vừa nghĩ tới Lôi, trong lòng lại co rút đau đớn: “Giống cái….. là cái gì?”
“Ngươi không biết?” Thiếu niên trừng to mắt, không thể tin nhìn Liên Hoa, không phải cậu ta cũng mất trí nhớ đi: “Giống cáu là chỉ chúng ta, người không thể biến thân, không thể săn thú, chỉ có thể ở lại bộ lạc sinh đứa nhỏ. Vận khí tốt sẽ tìm được thú nhân yêu thương ngươi, nếu vận khí không tốt……..”
Thiếu niên không nói tiếp nữa, nhưng Liên Hoa cũng hiểu được ý tứ trong đó——nhân loại, cư nhiên suy bại tới mức bị thú nhân độc chiếm!
Tâm Liên Hoa dường như có vết nứt, từ đầu đến chân lạnh lẽo một trận. Nói như vậy thiếu úy là độc chiếm của thú nhân kêu là Tây Thụy Tư kia sao? Sẽ không, không có khả năng, thiếu úy sẽ không làm vậy, thiếu úy không có khả năng khuất phục thú nhân này, không có khả năng trơ mắt nhìn chuyện này phát sinh mà mặc kệ——Liên Hoa chua sót nhìn thiếu niên, đáy mắt có một tia tuyệt vọng.
Chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì cậu vừa tỉnh lại mọi thứ đều đổi khác, nếu sớm biết nhân loại bị thú nhân độc chiếm, cậu thà rằng không cần tỉnh lại……. hoặc là, cùng Lan Địch Tư chết ở sao Diêm Vương cũng rất tốt, cũng sẽ không….. thống khổ như bây giờ.
“A, ngươi. Ngươi khóc………làm sao vậy?”
Thiếu niên bất an nhìn Liên Hoa, nghĩ lời mình vừa nói đã dọa cậu, vội vàng giải thích: “Kỳ thực không phải tệ như vậy, phần lớn thú nhân rất yêu thương giống cái của mình, thiệt đó.”
“Ta không sao……chỉ nhớ lại vài việc thôi.” Liên Hoa suy yếu mỉm cười với thiếu niên: “Ngươi đã không có quyết định muốn đi đâu, như vậy cùng đi với ta đi.”
“Thật sao!” Nghe Liên Hoa nói vậy, bóng tối u ám trong lòng thiếu niên hóa thánh hư không, đôi lam mâu mở thật to, long lanh nhìn Liên Hoa: “Chúng ta đi đâu?”
“……..tới một nơi rất quan trọng đối với ta.” Liên Hoa vỗ vỗ Drakon, đầu áp lên trán nó, có chút không nỡ:”Drakon, vết thương của mày đã ổn rồi, mau quay về đi, quảng đường sau này ta tự mình đi được.”
Drakon dường như hiểu được lời cậu nói, bất mãn gầm nhẹ.
Liên Hoa thở dài ôm lấy nó: “Nghe lời đi drakon, mụ mụ mày nhất định rất lo lắng, đừng quên còn có đám đệ đệ cần mày chăm sóc. Mày đã giúp tao rất lớn, sau này….. Elias đi cùng tao rồi, mày cứ yên tâm.”
Được Liên Hoa khuyên bảo một hồi, Drakon mới lưu luyến mở cánh, bay về phương bắc.
Nhìn theo bóng dáng Drakon biến mất trên không trung, Liên Hoa hít sâu một hơi, xoay người đưa tay với thiếu niên——
“Chúng ta đi thôi.”—————————