Thú Nô

Chương 29

“Người nọ nói ra trấn cứ hướng phía nam đi ba ngày ba đêm là có thể tới một nơi gọi là Vĩnh trấn.”

“Chúng ta đang đi về phía nam sao?” Phong Tình ngẩng đầu nhìn trời.

“Ân... Chắc vậy...” Vạn phần không chắc chắn.

“Chúng ta đang đi hướng đông!”

“Hả? Thật không? Ngươi thế nào biết được?”

“Bây giờ là buổi sáng, chúng ta đi hướng mặt trời ngay mặt.”

“Vậy thì sao?” An Nhiên vẻ mặt mông lung, Phong Tình trừng mắt.

“Mặt trời mọc ở phía đông lặn ở phía tây, chút kiến thức cơ bản ấy ngươi cũng không biết sao? Uổng cho ngươi còn nói mình là học sinh ưu tú.”

“OH!” An Nhiên lúc này mới hiểu, nói thầm.” Cái này là kiến thức cơ bản sao?”

“Giáo sư không dạy ngươi sao?”

“Hẳn là không có dạy.”

“Hẳn là?”

“Giáo sư của ta toàn dạy thế nào mạo hiểm, thế nào càng cường đại hơn.” An Nhiên kỳ quái nhìn chăm chăm Phong Tình.” Giáo sư không phải đều dạy những thứ đó sao?”

“Ách....” Hồi tưởng một chút, hình như ở trường học là không học gì khác ngoài pháp thuật! “Đó.... Đó.”

‘Mặt trời mọc ở phía đông lặn ở phía tây’ cũng không đứng vững, hắn lại tự nhiên đem kiến thức thế kỷ 21 áp đặt lên thế giới này...

“Nếu chúng ta đang đi hướng đông, ta thấy... Trên bắc dưới nam trái tây phải đông....” Thấy Phong Tình bỗng nhiên cúi đầu trầm tư không trả lời mình, An Nhiên cũng không quấy rầy hắn, nhìn mặt trời lại nhìn trái nhìn phải một phen, rất ngớ ngẩn tính toán phương hướng.” Vậy phía nam hẳn là ở...”

“Ta không chắc chắn chúng ta có phải đang đi hướng đông không...” Phong Tình uể oải cắt ngang tính toán của An Nhiên.

“Hả? Chúng ta đối diện mặt trời, ngươi không phải nói mặt trời mọc đông lặn tây là kiến thức cơ bản?”

“Ta có nói sao? Không à, ngươi nghe lầm!” Phong Tình thân trên mềm nhũn, dựa vào cái đầu to của trọng địa thú, tay vòng vòng trong đám lông xù trên đầu, đem mặt mình vùi vào trong khuỷu tay.

“..............” Trừng!

“Ngươi muốn đi đâu thì đi, ta ngủ, Z Z Z Z.” Chuyển chuyển mông, mặt vẫn chôn.

An Nhiên dở khóc dở cười, bây giờ còn là buổi sáng! Hai người cũng vừa mới tỉnh ngủ ăn xong bữa sáng, đâu có thể nào lại mệt nhanh như thế? Dù mệt thật, cũng không thể mới nói muốn ngủ liền lập tức ngáy. An Nhiên nhớ Tiểu Tình Tình không có tật ngáy...

Tuy nói quái lạ, nhưng có thể lần đầu nhìn thấy Tiểu Tình Tình chơi xấu, dám đùa giỡn mình không so đo.

Tùy tiện chọn một hướng đi, nhưng khiến người ta chán nản chính là, qua tròn bảy ngày, hai người còn chưa nhìn thấy một bóng người, một đường đi tới đều là cây, đại thụ chọc trời cành lá dày đặc che lấy đại bộ phận ánh nắng, ánh nắng xuyên qua khe lá thưa thớt bắn xuống mấy chùm trên mặt đất, giữa rừng rậm cực kỳ âm u, Phong Tình mừng vì còn có một trọng địa thú đi bộ thay, nếu không ẩm ướt nhiều như thế, hắn sớm đã bệnh phong thấp khớp.

“Ngao ── ô ── ngao ngao ngao....” Sâu trong rừng rậm bỗng nhiên vang lên một trận gào khóc thảm thiết, chấn kinh vô số chim thú.

“Đừng gây tạp âm nữa!” Phong Tình móc móc tai mắt trợn trắng, hắn cách nguồn tạp âm gần nhất, trực tiếp chịu oanh tạc màng tai.

“Tiểu Tình Tình, ta sắp chết...” An Nhiên mới nãy còn đang kéo cổ họng kêu như quỷ, lúc này lại mặt khổ, nhuyễn nhừ ngồi trên vai trọng địa thú lắc trái lắc phải.

Ô.... An Nhiên nhớ ổ chăn mềm mại, nhớ đồ ăn thơm hương, còn tiếp tục cơm sương nước gió như vậy, mình sẽ phát điên ngao ngao ngao---

“Dưới tay giáo sư Dịch Lỗ Lỗ cư nhiên còn một học sinh không thích ứng dã ngoại như ngươi, giáo sư chắc chắn rất bi thương.” Phong Tình châm chọc nguội lạnh. Vì một triệu hoán sư cần thường xuyên đến nơi dã ngoại nguy hiểm tìm kiếm thu phục triệu hoán thú, cho nên môn triệu hoán luôn đòi hỏi sinh tồn dã ngoại rất cao.

“Triệu hoán thuật là phụ hệ của ta.” Một khi có lớp sinh tồn dã ngoại hắn đều tránh được nên tránh, tránh không được liền lợi dụng sắc đẹp đánh loạn bám vào người có năng lực, như lần trước mặt dày ăn loạn uống loạn bám lấy Ericter, bất quá lần đó sắc đẹp không có dùng.” Hừ, người chỉ biết dựa vào Tiểu Ter Ter không có tư cách nói ta.” An Nhiên cũng nguội lạnh bắn lại.

Phong Tình liếc liếc, thở dài.

Thật đáng ghét, An Nhiên hại hắn lại nhớ Eri, nếu có Eri ở đây, sẽ không để mình ăn thịt không vị muối, năng lực Eri mạnh như vậy, nếu có y, chắc chắn sớm đã tìm ra thành trấn.

Lúc Shogula rời đi từng nói mấy ngày sau phải trả lời, hắn chạy trốn, đến bây giờ còn chưa nghĩ trả lời thế nào thì hảo, nếu Shogula đột ngột đến tìm hắn, xuất hiện trước mặt hắn, hắn phải nói gì? Nói thế nào? Sau khi cùng Eri tự giao tâm cùng thân thể, hắn thế nào có thể, thế nào có thể ---

Ngao ngao ngao---

An Nhiên liếc nhìn Phong Tình bộ dạng phát điên, một hồi trầm tư, một hồi thở dài, một hồi thương cảm, một hồi bỗng nhiên lại mạnh bạo cào tóc, cảm thấy quái lạ.

Lại qua ba ngày, cuối cùng tới một nơi có người, nhìn tường thành cao cao xác thực cách đó không xa, hai người không khỏi ôm nhau gắt gao, đồng thời khóc rống chảy nước mắt, kêu như quỷ chạy về phía trong thành, bay thẳng vào tửu lâu gần nhất.

May mà Phong Tình kiên trì mỗi ngày dùng pháp thuật tụ nước tẩy trừ thân thể, hai người còn chưa bẩn thỉu, mới không bị người phục vụ đá ra ngoài.

***************************

“Ngô... Ân.... Ân???”

“Tỉnh?” Hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập mơ hồ, nhìn song mâu xanh biếc sương mù dần thanh tỉnh biến thành kinh ngạc, Shogula hơi kéo môi, vươn tay, ngón tay nhẹ xoa trên chóp mũi nhỏ đáng yêu.

“Ách... Ngươi....” Hắn nhớ... Hắn cùng An Nhiên khó khăn lắm mới tìm được một thành thị, ăn no một cái, muốn đi ngủ trong phòng hai gian, thế nào vừa tỉnh dậy lại bị Shogula ôm vào trong ngực.” Ngươi sao lại...”

Biết hắn muốn hỏi gì, Shogula trả lời.

“Ta vẫn luôn ở xung quanh ngươi, không rời khỏi quá xa.”

“Hả?” Đó không phải đã nhìn sạch tình cảnh quẫn bách của hắn cùng An Nhiên ở trong rừng rậm?

Quả thật bị nhìn sạch, thấy Shogula vừa tiếc thương vừa buồn cười. Y vẫn không hiện thân hỗ trợ là vì tức giận Phong Tình trốn tránh, cố tình làm hắn chịu chút khổ, mà bây giờ hiện thân là vì đồ dưa ngốc này tự thân gây phiền mà còn không biết.

“Ách...” Phong Tình xoay tròn con mắt, cân nhắc giữa làm bộ chuyện gì cũng không xảy ra mà chào hỏi hay cứ giả làm đà điểu nhắm mắt tiếp tục ngủ?

“Đói bụng không? Ta đi gọi người đưa đồ ăn đến.” Shogula nói, xốc chăn lên, xuống giường đi ra ngoài, Phong Tình ở trên giường, chỉ ngây ngốc chớp mắt không rõ.

Ách... Thế nào lại là loại tình huống này? Hắn còn tưởng rằng chắc chắn trốn không thoát một trận ép hỏi, nhưng thế nào... Thế nào mà bộ dạng Shogula giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra?

Trở về phòng, phục vụ đem đồ ăn mang lên bàn, Shogula liền để họ lui ra, gọi nhân nhi trên giường ăn cơm.

Bữa cơm này, Phong Tình ăn thật không biết vị, thường hay nhìn Shogula bên cạnh ân cần gắp rau cho mình, nơm nớp lo sợ hy vọng y vẫn như vậy, đừng hỏi mình vấn đề này nọ, sợ vừa hỏi xong mình vẫn không biết đáp lại thế nào, lại cảm thấy hoang mang đối với phản ứng như không có việc gì của y, lòng tràn đầy bất an thấp thỏm.

Ánh mắt Shogula lúc đối diện mình, hắn thấy, vẻ mặt y có chút không đồng dạng, mặc dù vẫn cứ lạnh lùng như thường ngày, nhưng rõ ràng nhu hòa đi không ít, đáy mắt đạm mạc kia, thấp thoáng ôn nhu cùng sủng nịch.

Bữa cơm, hai người đều không nói chút gì, không khí có chút trầm buồn.

“!!!!!!!”

Phong Tình vừa buông đũa, cửa bỗng nhiên bị gõ chấn rung.

“Tiểu Tình Tình... Thức dậy!” An Nhiên ở ngoài cửa kéo cổ họng hô to, Shogula nhíu mày, đứng dậy mở cửa trước Phong Tình một bước.

“Tiểu Tình Tình... A? Ngươi tới rồi... Ân? Tiểu Tình Tình....” An Nhiên thấy mở cửa chính là Shogula, bất ngờ sửng sốt, rồi mới thấy cơm thừa canh cặn trên bàn bên trong, lập tức gào ma thét quỷ.” Ăn cơm cư nhiên không gọi ta... Đáng ghét... Cũng ăn xong rồi, không chừa cho ta một chút!”

Phong Tình hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, hắn từ lúc mới tỉnh đến giờ đều một mực nghĩ chuyện Shogula, đem An Nhiên ném ra sau não.

“Tái gọi người làm chút đưa lên không?” Phong Tình đề nghị.

“Quên đi, bây giờ cũng là buổi chiều, trên đường hẳn là bày rất nhiều hàng quán ăn vặt, ta đi tiểu quán ăn.”

“Tiểu quán?” Là như quán mì nước thịt nướng thế kỷ 21 sao? Hắn cũng muốn đi.” Ta cũng đi!”

“Vậy nhanh đi! Tiểu La La đi không?”

Tiểu La La? Shogula nhíu mày, nhịn xuống.

“Ta không đi, các ngươi có tiền chơi sao?”

“Có! Tiểu Tình Tình mang theo rất nhiều tiền.”

“Chỉ năm trăm ba mươi Jas.” Còn chưa đủ tiền trọ cho các ngươi, Shogula nói lạnh lạnh.

“Hả?” An Nhiên trừng mắt Phong Tình.” Ngươi không phải nói mang theo rất nhiều tiền sao?”

“Ách... Ta cho rằng nhiêu đó tiền đã rất nhiều...” Phong Tình ngập ngừng. Ở Biên trấn, một trăm Jas là có thể mua rất nhiều thứ, hắn đâu biết giá cả nơi này cao như thế....

“OH!” An Nhiên vỗ gáy rên rỉ.” Thiếu chút nữa bị ngươi hại chết, may mà Tiểu La La đến, nếu không chúng ta chỉ có nước ở đây làm công trả nợ...”

Phong Tình lúng túng cười gượng, thường ngày đều là Eri quản lý tiền bạc, sau đó lại là Shogula quản lý tiền bạc, hại mình ở phương diện này rất ngu ngốc.

Trên đường rất náo nhiệt, hai bên đường bày đầy các loại tiểu quán rao hàng ồn ào, An Nhiên kéo Phong Tình linh hoạt chen tới chen lui trong đám người, chơi vui vẻ náo nhiệt, cho đến nửa đêm, hai người mệt mỏi đi bên lề đường , bụng cũng thật sự chống chịu không nổi nữa mới chịu yên tĩnh, ý còn chưa hết trở về tửu lâu nghỉ ngơi.

“Ách... Ngươi, ngươi ngủ ở đây?” Thấy Shogula theo mình vào phòng, Phong Tình cảm thấy hơi bất an, có chút bất ổn, cẩn thận hỏi.

“Ân.” Shogula trả lời đương nhiên, trong phòng sớm có một bồn tắm to có thể chứa hai đại nam nhân, lấy tay xem thử độ ấm, vừa vặn, Shogula rất tự nhiên bắt đầu cởi quần áo.

“Vậy... Ta đi phòng khác...” Phong Tình muốn chạy trốn, bị tay Shogula duỗi ra tóm lấy.

“Ngươi cũng ngủ ở đây.”

“Ách.... Như vậy không thích hợp đâu... Ta, ta vẫn ngủ ở phòng khác đi...” Phong Tình không ngừng vùng vẫy, thế nhưng cánh tay vòng lấy mình quá mạnh mẽ, mình giãy giụa cũng không lay được nửa phần.

“Trong nhà gỗ trên núi chúng ta đều ngủ một giường, ngươi sợ cái gì?” Shogula kéo môi cười khẽ.

Y đang hưng phấn, đặc biệt hưng phấn. Hưng phấn với lĩnh ngộ tình cảm của mình, máu y đang sôi trào, thừa số hiếu chiến chôn sâu trong thân thể đang huyên náo, đang rục rịch. Là thánh thú một sừng --- thánh thú quang minh hệ cao quý, thánh khiết, nhiệt tâm ôn hòa, rời xa phân tranh trần thế --- thật sự không nên có xúc động như vậy, nhưng vì quyền sở hữu ái nhân mình nhận định, y không ngại làm mình từ một thân sĩ biến thành một phần tử hiếu chiến điên cuồng.

Bộ tộc thú một sừng, cả đời chỉ nhận định một tri kỷ, vì ái luyến cả đời này, chúng tuyệt đối không lùi bước!!!

Nhiệt huyết thiêu đốt, y vạn phần mong đợi, khoảnh khắc cùng con u linh long vương kia chính diện giao chiến!!!

“Ta chỉ là.... Ta, oa!!! Ngươi làm gì --- cởi y phục ta ra làm gì?” Phong Tình luống cuống tay chân ngăn cản, lại ngăn không được bàn tay đem quần áo mình từng cái rút đi.

“Tắm rửa.” Quần áo cởi hết, Shogula tay ôm eo Phong Tình, ngã ra sau, hai người cùng nhau ngã vào bồn tắm, bọt nước văng khắp nơi.

Phong Tình bị sặc nước.

“Khục khục! Ngô... Ta không cần kéo... Ô!” Thân thể bị khuỷu tay hữu lực gắt gao xiết lại, đè xuống nước, mắt hoa lên, trên môi phủ một mảnh mềm mại, lời muốn nói bị lấp về cổ họng.

Nụ hôn sâu dưới nước bá đạo lâu dài, không khí trong phổi bị bóc lột không còn một mảnh, mũi bị ngạt không thể hô hấp.

Chết chắc...

Thật lâu sau mới được giải phóng, bởi vì thiếu dưỡng khí, toàn thân run nhẹ, tứ chi bủn rủn vô lực, bị người ôm nổi lên mặt nước, nhuyễn trong ngực người nọ, tham lam từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí trong lành, ho nhẹ mấy cái.

Shogula dựa vào thành bồn, một tay chắn Phong Tình, một tay lúc có lúc không hất nước lên da thịt Phong Tình lộ ra trên mặt nước, nước từ da trượt xuống, trân châu nước tích lưu lại trên da thịt trắng nõn. Dục hỏa trong đồng tử màu vàng càng cháy càng mạnh, cuối cùng chịu không nổi cảnh đẹp hấp dẫn, cúi đầu, nuốt liếm từng viên bọt nước, ngậm lấy khối nhỏ nõn nà, hút nuốt, gặm cắn, kế tiếp đến viên ô mai đáng yêu.

“Shogula.... Đừng....” Phong Tình run rẩy, thanh âm cũng phát run.

“Đừng thế nào?” Ánh mắt Shogula thâm thúy, tay quét qua hai tiểu hồng quả trước ngực Phong Tình, hướng xuống, đột nhiên bắt lấy tiểu khí quan trầm ngủ giữa khố. “Đừng thế này sao?”

Xấu xa khó thấy.
Bình Luận (0)
Comment