“Hay tìm nữ y sư đến đỡ đẻ?” Lott cũng ở một bên giúp nghĩ cách. “Chuyện nam nhân mang thai không thể để người ta biết, đến lúc đó giết chết y sư kia là được.”
“Không...” Phong Tình đổ mồ hôi lạnh lắc đầu, yếu ớt nói. “Đừng gọi người...” Hắn phải hết sức bảo đảm, không thể để bất cứ ai biết hắn lấy thân phận nam nhân sinh con, bằng không bảo bảo chắc chắn sẽ bị để ý, sẽ rất nguy hiểm, không chừng sẽ bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác thường vì mẫu thân là nam nhân.
“Vậy làm thế nào, làm thế nào đây....” An Nhiên cảm thấy đầu cũng muốn nổ.
“Dìu ta... Dìu ta vào nhà, trước tiên đệm nhiều chăn lên giường.” Phong Tình cố nén đau phân phó, bây giờ bụng là từng cơn đau âm ĩ, nước ối vỡ còn phải chảy một lúc, bảo bảo hẳn là còn chưa lập tức sinh ra, phải chuẩn bị nhanh một chút.
“Hảo! Các ngươi cũng đến giúp chứ!” An Nhiên thét về phía hai lang.
Hai lang bất đắc dĩ liếc nhau, biến thành hình người, hai nam tử tuấn lãng có tám phần tương tự, vươn vươn tay xoay xoay cổ, đi tới hỗ trợ.
Họ vẫn thích bản thân hình lang hơn, dùng hình người không được tự nhiên.
“Trước tiên chuẩn bị một chút vải sạch...” Phong Tình môi tái nhợt run run. “Còn.... Còn kéo nữa...”
“Đều chuẩn bị tốt rồi, còn cần gì nữa?” An Nhiên nhanh chóng chuẩn bị xong vật phẩm.
“Không, không biết...” Hắn chỉ thấy trên phim truyền hình, lúc nữ nhân sinh tiểu hài tử chung quy sẽ có người kêu la chuẩn bị mấy thứ này, cái khác đều không biết. “Thay, thay ta xoa xoa bụng...”
An Nhiên lập tức ngồi vào bên giường chậm rãi xoa nhẹ cái bụng cực đại kia, cảm thấy dưới tay không ngừng động động, giống như có cái gì đang cuồn cuộn bên trong.
“A.... Đau...” Đột nhiên kéo tới một trận đau đớn, làm Phong Tình đau ra tiếng, tay không thể kiềm chế nắm chặt chăn bông dưới thân, bụng dùng sức, đem tiểu hài tử làm ầm ĩ trong bụng đẩy ra bên ngoài, nhưng có lẽ thông đạo quá nhỏ hoặc còn chưa tới lúc, tiểu hài tử hình như kẹt bên trong, không lộ đầu.
“Chảy!! Chảy máu, a a...” An Nhiên bị máu tươi chảy ra ở hạ thể Phong Tình dọa cho kêu sợ hãi.
“Lúc nữ nhân sinh hài tử cũng sẽ chảy máu, hẳn là bình thường?” Lott nói.
“Vậy, vậy sao?” An Nhiên lúc này mới bình lặng chút, mặt tái nhợt nhìn Lott hy vọng y có thể cho một cái khẳng định, lại bị tiếng kêu của Phong Tình làm khẩn trương quay đầu.
“Giúp ta, giúp ta...” Phong Tình đầu đầy mồ hôi, tóm chặt cổ tay An Nhiên.
“Giúp thế nào? Ta thế nào giúp ngươi?” An Nhiên cũng lo lắng thay hắn.
“Ấn bụng...”
“Hảo hảo.” An Nhiên để tay lên cái bụng nhô cao, là phải trợ lực giúp Tiểu Tình Tình ép bảo bảo ra sao? Đó là ấn xuống hướng hạ thể.
“A a---” An Nhiên nhấn xuống một cái, Phong Tình lập tức cảm thấy bụng dưới đau như muốn căng nứt ra, thét chói tai, rồi mới cắn chặt răng cố gắng dồn bảo bảo ra ngoài.
Lúc này, Shogula ở Rừng rậm sương mù xa xôi cảm thấy trong lòng kinh động một trận, tim đập thình thịch không thể khống chế, y cảm thấy có một thứ mãnh liệt làm linh hồn y không ngừng rung động, đến từ phương xa kêu gọi cộng hưởng.
Đây là chuyện gì?
“Xảy ra chuyện gì, hài tử?” Lão Krone chú ý thấy y khác thường.
Shogula đem cảm giác quỷ dị này miêu tả cho phụ thân, lão Krone lập tức nghiêm túc lên. “Đây là hiệu triệu bản năng của con cái khi ra đời đối với cha mẹ! Chắc chắn là hài tử của ngươi đang ở giai đoạn xuất thế hiệu triệu ngươi, ngươi nên lập tức đi tìm nó, đó là vương tử tương lai của tộc ta!”
Hài tử của y? Shogula ngớ người, hài tử của y? Y không có kết giao cùng giống cái nào, chỉ có tình ái với người kia... Người kia??
“Phụ vương, có phải bản thân 'ngự thú giả' bất luận là nam hay nữ, cũng đều có thể mang thai?”
“Cái này...” Lão Krone trầm tư, cái này lão không rõ lắm, nhưng nghe nói mấy 'ngự thú giả' trong quá khứ đều là nam nhân... Lão Krone không khỏi nghiêm mặt. “Hài tử, nam nhân kia rất có thể chính là 'ngự thú giả', hắn đang sinh con nối dõi cho ngươi, phải lập tức tìm hắn!”
“Dạ!” Shogula mở cánh ra bay lên trời cao, nháy mắt đã mất bóng, lão Krone nâng râu, bỗng nhiên hét lớn hạ lệnh.
“Tập kết quân đội! Toàn quân cảnh giới, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị khai chiến vong linh giới!”
Cùng lúc, Ericter ở vong linh giới cũng có cảm giác giống Shogula, thậm chí dị thường mãnh liệt, Ericter chưa từng có hài tử, không biết cảm giác này là có chuyện gì, bực bội đi qua đi lại.
“Ra, thấy trán!” An Nhiên kinh hỉ lên tiếng, thấy huyệt động nhỏ hẹp bị căng thành huyệt khẩu có thể thấy được, hai tay vừa ép bụng Phong Tình vừa quan sát hạ thể Phong Tình. “Thêm chút lực nữa, sắp được rồi !”
Tiểu bảo bảo tra tấn người ta này, hành hạ lâu như thế mới thoát ra được cái trán nhỏ.
“Ngô... Ngô...” Phong Tình cắn chặt răng, trong miệng sớm đã nếm được mùi máu tươi, có thể đầu lưỡi hay môi bị cắn phá, nhưng bây giờ hắn không rảnh cũng không có tâm tư chú ý tới cái này, đem tất cả tinh lực cùng sức mạnh đặt vào bụng dưới, trong lòng nhớ đến Eri cùng Shogula, như vậy sẽ ít đau một chút.
“Lại ra một chút...” An Nhiên kêu. “Lott, rửa tay mau tiếp lấy tiểu bảo bảo!”
Tiểu hài tử ra ngừng từng chút, cuối cùng hoàn toàn ra được, kéo theo một bãi máu trượt ra từ hạ thể Phong Tình, cuống rốn trên bụng tiểu hài tử.
“Hảo hảo, cuối cùng cũng hảo! Là một tiểu nam hài!” An Nhiên cắt cuống rốn, rửa sạch tiểu hài tử đặt vào vải mềm chuẩn bị sẵn, bọc lại, bỗng nhiên thấy đứa trẻ vẫn rất im lặng. “Nha, nó không khóc, cần đánh mấy cái vào mông không?” Lại lấy tiểu hài tử từ trong bọc ra, đánh đánh mấy cái vào mông, tiểu hài tử không có động tĩnh, An Nhiên khẩn trương lên, lại tăng thêm lực đánh mấy cái, cuối cùng nó oa oa oa khóc lớn, thanh âm vang dội, An Nhiên lúc này mới thở phào. “Khóc, ha ha, Tiểu Tình Tình, ngươi xem!” Ôm đến bên mặt Phong Tình, Phong Tình rất muốn nhìn kỹ bảo bảo, nhưng thật sự không tập trung tinh thần được, hạ thể vẫn còn đau kịch liệt, hơn nữa, bụng xẹp xuống một chút, nhưng vẫn còn rất lớn.
“Để đó trước đi, còn, còn một đứa.” Phong Tình môi run rẩy, yếu ớt nói.
“Hả? Còn một đứa?” An Nhiên kinh sợ, vội vàng đem bảo bảo bên cạnh Phong Tình kia vào nôi gỗ đã chuẩn bị, quay qua ép bụng Phong Tình.
Đứa thứ nhất đã ra được, đứa thứ hai phải càng thuận lợi ra khỏi mới đúng, nhưng Phong Tình vừa mới sinh đứa thứ nhất đã dùng quá nhiều khí lực, toàn thân hư nhuyễn không kiếm ra lực, hai mắt từng trận biến đen, chống chịu không ngất đi đã thật không tồi. Không có mẫu thân trợ lực, tiểu hài tử nghẹn trong thông đạo, lỗ mãng do xuống không được, làm Phong Tình cùng An Nhiên cũng nóng ruột.
“Ta không thể...” Phong Tình khàn khàn khóc, hắn chưa từng chịu đau hành người dài như thế, dù bị Eri thô lỗ thao cũng thoải mái hơn cái này ngàn vạn lần.
“Vừa rồi không phải sinh được một đứa sao, cái này phải dễ hơn mới đúng, dùng sức, nhiều sức chút là được.” An Nhiên động viên hắn.
“Ta không có khí lực.... Hu hu...” Phong Tình không chịu nổi khóc. “Khốn nạn, một thằng hai thằng ai cũng ức hiếp ta...” Phụ thân chúng ức hiếp hắn, bảo bảo trong bụng cũng ức hiếp hắn, hu hu hu....
Các ngươi đều khốn nạn.
Phong Tình lại cắn chặt răng, khí lực xông lên tập trung ở bụng dưới, thân thể co rút gần như nghẹn, hậu huyệt lại bị căng ra xé rách, hắn cảm thấy bảo bảo cũng đang cố gắng phối hợp ra ngoài.
Nghe thấy An Nhiên vui mừng kêu “Ra rồi, ra rồi, lại là một tiểu nam hài!” Phong Tình nhếch miệng lặng lẽ cười cười, quay đầu, ngất đi.
“Vương tử thú một sừng kia lại đến.” Phoenix vồn vã thông báo.
“Hắn lần này lại tới làm gì?” Ericter giận dữ, y đang bực bội, gia hỏa kia lại tới phá loạn cái gì?
“Hắn đang ở ngoài lâu đài, hắn kêu ngươi trả 'Phong Tình' lại cho hắn.” Phoenix nhấn mạnh tên người kia.
“Nói với hắn, người đã không còn ở đây.” Ericter sốt ruột khua khua tay.
“Nga.” Phoenix chạy ra lại chạy về, nhún vai. “Hắn không tin, hắn nói không giao 'Phong Tình' ra liền phải dùng bạo lực.”
“Hừ.” Ericter khinh thường. “Cứ việc, ta sợ hắn sao ?”
******************
Bên vành tai nói nhao nhao, có thanh âm tiểu hài tử khóc lớn, nhốn nháo làm Phong Tình không thể hảo hảo ngủ sâu, từ từ mở mắt ra, vừa vặn thấy An Nhiên nhào lại.
“Tiểu Tình Tình! Hu hu hu...” An Nhiên ghé sấp trước ngực Phong Tình khóc lớn. “Ngươi cuối cùng đã tỉnh, ngươi ngủ ba ngày, ta còn tưởng rằng ngươi không qua được!”
Phong Tình vỗ vỗ An Nhiên, muốn dậy, vừa động, phần eo lại đau nhói một trận, đuôi xương sống giống như bị tẩm thạch cao, vừa đau vừa nặng, trong nhục huyệt phía dưới hình như cũng tắc nghẽn cái gì đó...
“Cơ thể của ta... Xảy ra chuyện gì?”
“Nơi đó của ngươi nứt rất nghiêm trọng, nhưng ta không biết chữa, kêu Lott tìm chút dược thảo trị ngoại thương xay lại nhét vào, cảm thấy thế nào? Có dễ chịu chút nào hay không?”
“Khá tốt...” Hy vọng là An Nhiên nhét chứ không phải hai lang kia.” Thắt lưng của ta xảy ra chuyện gì?”
“Thắt lưng? Thắt lưng rất đau sao? Sau khi ngươi ngất đi, ta chỉ thấy ngoại thương rõ ràng bên dưới, nơi khác cũng không có vết thương, sao, thắt lưng xảy ra chuyện gì?”
“Không, không có việc gì.” Mới đầu hơi đau, bây giờ đã bớt, cảm thấy phần eo bây giờ là đau mỏi, đại khái là di chứng sau sinh sản sao. “Bảo bảo đâu?” Hắn nghe bảo bảo đang khóc.
“Ở đây.” An Nhiên xoay người đem hai tiểu hài tử bọc kín trong vải ôm qua, đặt lên giường, miệng oán giận: “Lớn thì ầm ĩ khóc suốt, nhỏ lại quá im lặng, cả hai đều không ăn cái gì, rõ ràng chính là uy cháo mềm rất thơm.”
“Sao lại không ăn?” Phong Tình nhăn mày, ngón tay vuốt nhẹ qua lại trên mặt hai tiểu bảo bảo, bảo bảo rõ ràng một lớn một nhỏ, nhỏ kia là sinh sau sao, thoạt nhìn thân thể không hảo lắm, không ăn gì sao được.
“Không biết, chính là kiên quyết không ăn, uy một nhổ một.” An Nhiên rất lo lắng.
Lúc này hai bảo bảo vốn đang khóc ngửi được mùi mẹ, mở mắt ra, cánh tay ngắn nhỏ hướng Phong Tình ê a.
Phong Tình nhìn cười, mỗi tay ôm một đứa trước ngực, sủng nịch hôn một cái. Bảo bảo có vẻ cũng rất vui, bi bô ủi vào ngực Phong Tình, trên lồng ngực gầy yếu không có mặc y phục, các bảo bảo tìm tiểu nhũ đầu bên trên, mở cái miệng nhỏ nhắn ra ngậm lấy, mút vào.
“Ách...” Phong Tình lúng túng, kéo chúng ra không được, không kéo cũng không được.
“Ác, khó trách không ăn, hoá ra muốn sữa.” An Nhiên nới rộng mắt ra, nhìn hai bảo bảo hút nồng nhiệt, một ngón đưa vào mình miệng mình, cư nhiên mút ngón tay mình.
“Ta, ta là một nam nhân thế nào có thể có sữa.” Phong Tình xấu hổ tức giận kéo hai tiểu hài tử ra, nhưng một cảnh trước mắt làm hắn trợn mắt há hốc mồm, kéo chúng ra, nhũ đầu bị hút nở to cư nhiên chậm rãi lưu lại một tia chất lỏng màu trắng?
“Sao lại có thể!” Thét chói tai không tin được.
“Oa oa oa...” Bảo bảo không có ăn, khóc thét.
“Ngươi đã có thể sinh hài tử, có sữa cũng không kỳ lạ gì.” An Nhiên cười gượng, chạy vội ra ngoài.
Hai lang đang biếng nhác phơi nắng bên ngoài, thấy An Nhiên đi ra, giương mắt, nhắm mắt tiếp tục phơi nắng. An Nhiên đi qua ôm lấy đầu sói to của Lott, liếm liếm môi nói. “Lott, chúng ta đã lâu rồi không có làm.” Thân thể cọ cọ thân lang.
Ánh mắt Lott và Rip đồng thời sáng ngời, mấy ngày nay An Nhiên vì lo lắng Phong Tình mà vẫn cự tuyệt hoan ái, đây chính là giải phóng cuối cùng sao?
“Ta muốn, các ngươi có muốn không?” An Nhiên kéo quần áo, hai tay vò nắn hai quả đỏ trên ngực mình, mũi cọ hướng Lott phun mạnh khí. “Ta nơi này rất ngứa...”
Cũng đã cấm dục lâu lắm rồi, hại hắn vừa mới thấy hai bảo bảo kia ăn sữa, đầu v* mình cũng cứng lên.
An Nhiên, ngươi biến thái!