Thứ Nữ Cuồng Phi

Chương 100


Mà ngay lúc này, tay trái Tịch Nhan bị Hạ Thiên Thần giữ chặt, hai người đứng sát với nhau, từ góc độ của Mạc Vân Phỉ nhìn lại, giống như là Tịch Nhan đang tựa ở trong lòng của Hạ Thiên Thần, hơi ngước đầu, trong lòng nàng đã sớm nhất định Tịch Nhan tới câu dẫn Hạ Thiên Thần, hơn nữa ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nàng cũng cho rằng đó là cái nhìn đầy thâm tình vạn chủng, lập tức giận tím mặt.
“Mạc Tịch Nhan, ngươi có biết xấu hổ hay không? Lại có thể thừa dịp ta nghỉ trưa chạy đến khuynh Vũ Lâu câu dẫn Vương gia.”
Mạc Vân Phỉ nổi giận đùng đùng, chạy đến trước mặt Hạ Thiên Thần cùng Mạc Tịch Nhan, đưa tay đẩy mạnh đem Tịch Nhan đẩy ra ra.
Tịch Nhan làm sao không biết bản tính của người tỷ tỷ này của nàng trước nay đều điêu ngoa tùy hứng, đố kị thành tính, nàng vẫn chưa xuất thủ, đã gạt cánh tay của Hạ Thiên Thần đang giữ chặt tay của mình ra, đẩy mạnh hắn ra xa, có lẽ ngại vì có mặt Mạc Vân Phỉ, Hạ Thiên Thần cũng không dùng nhiều sức như mới vừa rồi, Tịch Nhan rất dễ dàng tránh thoát được tay của Hạ Thiên Thần.
“Hạ Thiên Thần, xem đi, ngươi luyến tiếc, yêu ngươi thì thế nào, không thương ngươi thì thế nào, con người của ta quá mạnh mẽ, còn con người của ngươi lại có quá hiều chuyện băn khoăn, tính toán cũng quá nhiều, hai người chúng ta nếu cùng ở một chỗ, cũng tuyệt đối không thể tương kính như tân, loại người như ngươi chỉ thích hợp với dạng nữ nhân ngu ngốc dễ lừa gạt, dễ dỗ dành giống như Mạc Vân Phỉ.
Tịch Nhan thối lui ra ngoài cửa, đưa tay xoa xoa cánh tay mới vừa rồi bị Hạ Thiên Thần giữ chặt, cười lạnh một tiếng, hết sức trào phúng.
“Mạc Tịch Nhan, ngươi có ý gì, ai đần, ta thấy ngươi mới là kẻ không tuân thủ nữ tắc, tứ Hoàng Tử dù sao cũng là tỷ phu của ngươi, giữa ban ngày, ngươi lại lén lúc ta vắng mặt đến đây câu dẫn chàng, ngươi có còn biết liêm sỉ không, ngươi chẳng khác nào mẹ ngươi, đều là tiểu tiện nhân không biết xấu hổ.”
“Mạc Vân Phỉ, ngươi im miệng cho ta.”
Hạ Thiên Thần mày nhăn lại, gương mặt tối tăm, xoay người, quay sang giận dữ hét với Mạc Vân Phỉ, ngược lại hung tợn trừng mắt nhìn Tịch Nhan, người nữ nhân này đang cố ý, cố ý để cho mình cưới một nữ nhân thích tranh giành tình nhân như vậy, nàng đang ước gì Đông Thần phủ vĩnh viễn không có ngày nào yên ổn.
Mạc Vân Phỉ nuốt nước miếng một cái, lại càng hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, rụt cổ một cái, nàng từ nhỏ đều được nuông chiều, đâu phải chịu ủy khuất như vậy, rõ ràng là Mạc Tịch Nhan sai, vì sao tứ Hoàng Tử lại la mắng nàng?
Mạc Vân Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, không khỏi vành mắt mù quáng, ngồi dưới đất, lớn tiếng khóc hu hu, chẳng khác nào một người đàn bà chanh chua chửi bậy: “Mạc Tịch Nhan, ngươi không phải nói không thích Vương gia nhà ta sao? Ngươi là cái đồ hồ ly tinh ăn ở hai lòng, đáng đời ngươi gả cho một kẻ bất lực vô năng cả đời sống quả, ngươi là cái loại bại hoại thấp hèn, muốn giả bộ đến bao giờ? muốn ta cho người đánh chết tươi tên ngốc kia sao?”
Mặc dù nhiều lần chịu thua thiệt dưới tay của Tịch Nhan, bất quá Mạc Vân Phỉ này luôn hết sẹo lại quên đau, có lẽ do trước đây ăn hiếp Mạc Tịch Nhan thành thói quen rồi, cũng không quan tâm Hạ Thiên Thần hiện đang đứng ở bên cạnh, luôn miệng thốt ra lời nói chanh chua, càng nói càng khó nghe.

Mạc Vân Phỉ nói những lời cay nghiệt, nói xong câu cuối cùng, liền đưa tay lau khô nước mắt, đôi mắt căm phẩn, hợp với giọng nói cắn răng nghiến lợi, quả thật rất khó nghe.
“Ngươi thử động vào hắn xem.”
Tịch Nhan ngồi xổm trước mắt Mạc Vân Phỉ, đưa tay nâng cằm của nàng ta lên, để ánh mắt của Mạc Vân Phỉ nhìn thẳng vào mặt Tịch Nhan, Mạc Vân Phỉ chợt cảm thấy phát lạnh, nhịn không được rùng mình một cái.
Người đang ngồi trước mặt nàng là Mạc Tịch Nhan sao? đôi mắt dịu dàng như nước kia khẽ nheo lại, đột nhiên, không khí chung quanh dường như bị đôi mắt hẹp dài này bắn ra hàn quang làm ngưng kết thành băng, rõ ràng lúc này đang là giữa trưa, nắng hè chói chang, mặt trời treo trên đầu ngọn liễu, thế nhưng đôi mắt sắc lạnh kia lại đem đến cảm giác lạnh lẽo giữa mùa đông. gió lạnh thổi qua ngày hè còn lạnh thấu xương hơn cả gió rét mùa đông, mang theo sát khí không hề che giấu.
Mạc Vân Phỉ ngồi dưới đất mắt mở thật to, không còn vẻ điên cuồng khóc loạn như vừa rồi, trong lòng hoảng sợ thế như lại không dám gọi, cũng không dám khóc, thậm chí ngay cả hít thở cũng phải cẩn thận từng li từng tí e sợ chọc giận mãnh thú điên cuồng trước mắt này
“Kẻ bất lực là ngươi có thể nói sao? Kẻ ngốc là ngươi có thể tùy tiện nói ra sao, trắc vương phi.”
Ba chữ cuối cùng, âm ngoan cay nghiến, Tịch Nhan nhìn chằm chằm vào trong mắt của Mạc Vân Phỉ rồi đột nhiên dời đi, bàn tay nắm cằm nàng ta khẽ dùng lực, mơ hồ nghe thấy thanh âm khanh khách của xương, lập tức cả khuôn mặt Mạc Vân Phỉ vặn vẹo, sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt trán đổ đầy mồ hôi, bộ dáng vô cùng đau đớn.
“Mạc Tịch Nhan, ngươi muốn làm gì?”
Cho dù hắn không thích Mạc Vân Phỉ, nhưng dù sao nàng ta cũng là trắc vương phi của hắn, huống chi bên phía tướng phủ cũng cần nàng ta góp vài lời, để được tể tướng dốc toàn lực ủng hộ, nàng ta chính là quân cờ tốt nhất lúc này.
“Nếu dám lần sau ngươi còn dám nói lung tung về hắn, ta mà nghe được, thì ta sẽ cho ngươi rớt quai hàm, để xem ngươi còn dám ăn nói lung tung nữa hay không?”
Đôi mắt trợn to khẽ híp lại, không còn vẻ âm ngoan như vừa rồi, cũng không còn vẻ băng hàn như mình vừa tưởng tượng, từng câu từng chữ nàng nói ra, chỉ nhàn nhạt bình thường, như là mua đồ ngoài chợ mà thôi, bình thản đến mức dễ dàng bỏ qua, Mạc Vân Phỉ nhìn vẻ mặt ung dung thanh thản của Mạc Tịch Nhan, khóe miệng cong lên, hoàn toàn không còn vẻ kinh hãi giống như vừa rồi, nhưng đau đớn trên cằm liên tục truyền đến đã nhắc nhở cho nàng biết, tất cả đều là sự thật.
Tịch Nhan xoay người, liếc mắt nhìn Hạ Thiên Thần, không nói gì, buông bàn tay đang nắm cằm của Mạc Vân Phỉ ra, Mạc Vân Phỉ thở phào nhẹ nhõm, ho kịch liệt vài tiếng, gương mặt đỏ bừng, liên tục thở dốc, hoàn toàn mất hết dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo mới vừa rồi.
Mạc Vân Phỉ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong kinh hách, nhịp tim vẫn chưa trở về bình thường, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm vào mắt của Mạc Tịch Nhan, đột nhiên trừng lớn hơn.
Tịch Nhan cười cười, đưa tay phải ra, không ngừng vuốt ve bụng dưới của nàng, động tác rất nhẹ rất nhẹ, rất là ôn nhu, nụ cười trên khóe miệng trông có vẻ rất dịu dàng, thế nhưng lại khiến Mạc Vân Phỉ sợ nổi da gà, rợn tóc gáy muốn hét to lên, bởi vì hoảng sợ quá độ, cả người cứng ngắc, không nhúc nhích, tuyệt đối không dám nhúc nhích, chỉ sợ bản thân xê dịch một chút thì bàn tay của Mạc Tịch Nhan sẽ xuất lực.
“Tỷ tỷ, cái bụng đã lớn như vậy rồi sao? Mấy tháng?”
Cặp mắt trợn to, đáy mắt mờ mịt, trong đó còn có sợ hãi, môi nhấp máy nhiều lần, nhưng thế nào cũng không thể thốt ra dù chỉ một chữ. Không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đây có thật là nữ nhân không? trông nàng chẳng khác nào ác ma từ địa ngục đến.
“Tứ Hoàng Tử rất cần cần đứa bé này nhé.”
Tịch Nhan xoay người, ngửa đầu, đáy mắt Hạ Thiên Thần chợt hoảng hốt nhưng vẫn không thoát khỏi nhãn lực của nàng, nàng cười, đáy mắt trong suốt vô tội.
“Con nối dòng của Hoàng gia không nhiều lắm, có thể trưởng thành được càng ít hơn.”
Tịch Nhan thở dài, hai tay Hạ Thiên Thần nắm chặt thành quyền, không nói gì.
Đôi kia tay, tuyết trắng lại thon dài, mười ngón tay nhỏ và dài, nước sơn trên móng tay trong suốt, sạch sẽ, nhìn không ra một chút máu tanh nào, Tịch Nhan mỉm cười dịu dàng, bàn tay đặt trên bụng Mạc Vân Phỉ dần dần trượt xuống phía dưới, mày nhăn lại, giống như là muốn dùng sức ấn xuống, Mạc Vân Phỉ thấy thế, sắc mặt trắng nhợt, bị hành động này của Tịch Nhan hù dọa hôn mê bất tỉnh.
Tịch Nhan lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Vân Phỉ nằm trên đất, chán chường vỗ tay một cái, đứng lên: “Muốn đánh người thì phải cho người chăm sóc đứa cháu ngoại này thật kỹ, tứ Hoàng Tử, thủ đoạn của ta, ngươi đã biết, khó lòng phòng bị.”
Có thể trở thành chưởng môn Vũ gia, trên tay của nàng, thứ không thiếu nhất chính là máu tươi, ngay cả đồng nghiệp tốt nhất cũng có thể động thủ, nàng đã được giáo dục theo cách tàn bạo đặc biệt cũng bị ý niệm này quán triệt, cho tới bây giờ chưa từng phân chia trẻ con và người lớn.

“Đã không muốn thua thì không nên trêu chọc ta, lại không nên trêu chọc Vương gia nhà ta.”
Mảnh đất Liễu gia kia đã bắt đầu khởi công, việc làm ăn của cửa hàng gạo và cả dược liệu vừa mới bắt đầu, vẫn còn phải nhập gạo ngon và đưa nó đi vào quỷ đạo, vấn đề của Hạ Dạ Bạch vẫn chưa được giải quyết, Lan Phi vẫn cử người đến làm phiền mình, nàng bề bộn nhiều việc, Hạ Thiên Thần chẳng phải kẻ đơn giản, hắn rất tàn nhẫn, trong khoảng thời gian ngắn nàng còn có chuyện trọng yếu hơn phải xử lý.
“Nước giếng chẳng phạm nước sông, Mạc Tịch Nhan, ngươi chẳng phải kẻ cam nguyện làm người đứng dưới.”
Chớp mắt một cái, Hạ Thiên Thần đã không còn dáng vẻ chật vật mới vừa rồi, khóe miệng khẽ nhếch lên, mỉm cười, vẻ tàn bạo trên mặt nhất thời biến mất, cúi đầu vỗ vỗ xiêm y trên người, lại ngẩng đầu, Hạ Thiên Thần được người trong thiên hạ tán thưởng này, luôn mang mặt nạ hoàn mỹ, tìm không ra điểm tỳ vết nào.
Người này, trong thâm tâm của hắn có thể chịu được sức ép rất lớn, lại co được dãn được, đứng ở góc độ khách quan mà nói, người này rất ưu tú, đứng ở góc độ đối nghịch mà nói, người đàn ông này, là đối thủ cạnh tranh mạnh, bởi vì hắn có thể đem tất cả âm mưu trong lòng che giấu đằng sau nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết kia, thủ đoạn của hắn cũng đủ tàn nhẫn giống như nàng, để đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn.
“Ngươi làm như vậy, bất quá muốn ta cho ngươi cơ hội thở dốc mà thôi, hiện tại làm kẻ khuất phục là vì tương lai có thể đem ta dẫm nát dưới chân sao?”
Hạ Thiên Thần liếc mắt nhìn Mạc Vân Phỉ trên đất, đuôi lông mày nhếch lên, nhàn nhạt hỏi.
“trong chốn triều dã, tứ Hoàng Tử gây thù hằn không ít, mà ta cũng không phải người chủ yếu nhất.”
Hạ Thiên Thần nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Quả thực như vậy, nếu một ngày kia, lông cánh của ngươi đầy đủ, chẳng phải sẽ thành đối thủ khó đối phó hơn sao, bóp chết khi còn trong trứng, cớ sao lại không làm?”
“Nếu là như thế, chỉ sợ tứ Hoàng Tử nếu không bóp chết ta, thì người chết chính là mình, ta cũng là người rất yêu quý tính mạng của mình, chỉ cần tứ Hoàng Tử không đụng điều kiêng kỵ của ta, đương nhiên ta cũng không muốn chuốc phiền vào thân.”
Thực lực của hắn ngang ngửa với thái tử Hạ Minh Húc, nàng cho rằng chỉ cần làm hắn phân tân thì có thể thể đối phó sao? Có phần coi thường nàng, lại thêm coi thường Hồng Ngọc nhé.
“Ta thật ngưỡng mộ thất hoàng đệ, có thể có một Hiền phi vì hắn suy nghĩ cẩn thận như vậy.”
Hạ Thiên Thần tấm tắc khen vài lời, vẻ hâm mộ trong đáy mắt hoàn toàn chẳng phải giả bộ.
“Tứ Hoàng Tử còn nhớ rõ ta đã từng nói gì sao? Mỗi người đều có chỗ đứng của riêng mình, nếu không chú tâm vào một việc mà chỉ biết ước ao của người khác, hoặc không thèm để mắt đến những thứ mình đang có, thì chính là tự tìm tội, trắc vương phi tuy rằng đố kị thành tính, thế nhưng đối với tứ Hoàng Tử cũng một tấm chân tình, chỉ cần che mắt nàng ta một chút, tin chắc nàng ta cũng nguyện ý bỏ công bỏ sức phục vụ cho tứ Hoàng Tử, mà ta là tuyệt không cam nguyện trở thành quân cờ của người khác, lại không thể chia sẻ nam nhân của mình với bất cứ nữ nhân nào, duy chỉ hai điểm này, ngươi đã không thể thỏa mãn được ta, tứ Hoàng Tử ngươi khống chế không được ta, thứ mình không thể khống chế được, chiếm được cũng chỉ làm người khác tổn thương, trên đời này, cũng không phải chỉ có thứ không lấy được mới là thứ tốt, trên đời còn nhiều người như vậy, mà thứ không lấy được cũng không ít, nếu không tự biết thỏa mãn với những gì mình đang có, đến phút cuối cũng chỉ tay trắng hoàn tay trắng mà thôi, Tịch Nhan ta đã nói đến nước này rồi, việc còn lại xin tứ Hoàng Tử tự mình cân nhắc.”
Tịch Nhan quay đầu, nhìn Mạc Vân Phỉ đang nằm trên cỏ, nước suốt văng tung tóe lên xiêm y của nàng, hở ra cái bụng hơi nhô lên, sắc mặt tái nhợt, sợi tóc mất trật tự, nhưng Hạ Thiên Thần từ đầu chí cuối cũng chẳng thèm để ý đến, nha hoàn đứng bên cạnh cũng không dám bước lại.
Bất thình lình nàng cảm thấy rất may mắn, bởi vì nàng gả cho ngốc vương Hạ Dạ Bạch chứ không phải là Hạ Thiên Thần.
Hạ Thiên Thần không nói gì, Vương gia không giữ lại, chỉ sững sờ đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng Tịch Nhan dần biến mất. Những lời nàng vừa nói không sai, người nữ nhân này, hắn khống chế không được.
Thông kim bác cổ, tài hoa hơn người, thần thái lúc nói chuyện rạng rỡ, lưng thẳng tắp, ung dung tự tin, như là xung quanh không có bất kỳ vật gì có thể làm khó được nàng. Nhưng nếu như giở thủ đoạn ra đùa bỡn nàng, thì khắp đất lưu ly này, chỉ có nàng ta mới làm được như vậy, không chỉ nói là nữ tử, cho dù là nam nhi cũng khó mà sánh bằng.
Nghe nói hôm ở Vũ Lâu, nàng một thân áo tơ trắng, tựa ở trên kệ xích đu, áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, xích đu nhẹ nhàng lắc lư, tay áo phấp phới, mắt ngọc mày ngài, như là bức tranh sơn thủy, tiên nữ chợt bừng tỉnh từ trên chín tầng mây đáp xuống phàm trần, cuộc đời nếu chỉ như lúc ban đầu gặp gỡ, nàng chính là nữ tử dưới ánh trăng đêm đó, mà hắn là người đứng bên cạnh ngắm nhìn, thì mọi thứ sẽ tốt đẹp biết bao.
Hai tay Hạ Thiên Thần nắm chặt thành quyền, tận đén khi bóng lưng Tịch Nhan dần dần biến mất, không còn nhìn thấy nữa mới lấy lại được tinh thần, xoay người, liếc nhìn Tiểu Cúc còn đang sững sờ, “Đưa trắc vương phi vào phòng đi, chăm sóc nàng cho thật tốt.”
Nếu thời gian có thể đảo ngược thì tốt biết bao, đã không thể nạp nàng, kể từ sau ngày chúc thọ lão thái quân ở tướng phủ, hắn nhất định sẽ không chút do dự trở lại Đông Thần điện, tuyệt không rảo bước tiến lên Thính Vũ Lâu, càng không có bất cứ ràng buộc nào với nàng, nếu như vậy, hiện tại hắn tất nhiên sẽ không rơi vào kết cục thế này, nên chém đoạn sẽ quyết tuyệt chặt đứt, nên hạ thủ tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, hơn nữa khi cưới Mạc Vân Phỉ cũng không chán ghét đến mức độ này.
Tịch Nhan đi học theo con đường nhỏ vừa rồi bước ra ngoài, khi đi đến cửa chính, thì thị vệ canh cửa vừa lén ngủ đã tỉnh dậy, nhìn Tịch Nhan từ bên trong phủ đi ra, hai mắt trừng lớn, chẳng khác nào vừa gặp quỷ, sau một khắc, trong lòng run sợ, hắn vừa lén ngủ một giấc, không biết có ai trông thấy hay không, có điều người này vừa đi vào, hy vọng bên trong đừng xảy ra chuyện gì nhé.
Nghĩ như vậy, thủ vệ kia duỗi dài cổ ra, liếc mắt nhìn vào trong, vểnh tai nghe ngóng nhưng một hồi lâu vẫn không nghe thấy gì, lúc này mới yên lòng.

“Ta chẳng trộm cái gì đâu, chỉ không cẩn thận chạm mặt tứ Hoàng Tử và trắc vương phi thôi.”
Người nọ vừa nghe thể, hoảng hốt ngây người, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tịch Nhan, gương mặt trắng xanh.
Tịch Nhan nhìn mặt tái nhợt của hắn, cảm thấy rất thú vị, vỗ tay một cái, đắc ý nhíu mày, nghênh ngang bước ra.
“Công tử.”
Mặc dù biết Tịch Nhan là nữ nhân, Võ Vũ vẫn không thay đổi cách xưng hô, thấy Tịch Nhan bước ra, vội vàng cung kính nghênh đón, Tịch Nhan gật đầu, ừ một tiếng, vén rèm lên, trực tiếp nhảy lên xe ngựa.
Hồng Ngọc vẫn lẳng lặng ngồi ở bên hông nghe thấy thanh âm, từ từ mở mắt, đưa tay chống đầu, nằm nghiêng trên sàn, mị nhãn như tơ, quan sát Tịch Nhan một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, toát ra vẻ lười biếng mê người không nói ra được, đôi môi khẽ mở: “Thế nào? Không có động thủ?”
Tịch Nhan vuốt tay, cười ha ha hai tiếng: “Ở trong mắt ngươi, ta là cái loại thích bạo lực sao? Không có động thủ, chỉ vào nói mấy câu, ai ngờ Mạc Vân Phỉ lại vô dụng như vậy, chưa kịp ra tay gì đã hôn mê bất tỉnh, bất quá Hạ Thiên Thần vẫn còn rất tốt.”
Hồng Ngọc ừ một tiếng, ngồi thẳng người, sửa lại mái tóc của mình, “Người còn tốt, thế nhưng trong bụng đã bị ngươi làm cho tức giận muốn chảy máu bụng rồi, có điều trong khoảng thời gian ngắn này, hắn sẽ không đến quấy rầy ngươi, ngươi đã không có cảm giác với người ta, đang yên đang lành lại đi câu dẫn người ta làm gì, có ta còn chưa đủ sao?”
“Ta nào biết đâu sự tình sẽ diễn biến thành cái dạng này?”
Tịch Nhan quệt mồm, sự kiện kia nàng vẫn chưa làm quá mức, có điều sau đó bị người ta đạp cho một cước, mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay vậy, tạm thời Hạ Thiên Thần chắc sẽ không đến gây sự với mình nữa, thế nhưng không thể không đề phòng.
Tịch Nhan thở dài, ngồi xuống bên cạnh Hồng Ngọc, “Hồng Ngọc, ngươi nói không sai, cái này chính là số mệnh, trong lòng ta biết rất rõ hắn có bản lĩnh, nhưng vẫn không chịu đựng được khi nhìn thấy có người bắt nạt hắn, từ đại hôn đến bây giờ, ta chịu mệt nhọc, một mực làm trâu làm ngựa cho hắn. vừa rồi lại không nhịn được quậy một hồi, ngươi nói hắn dựa vào cái gì để cho ta phải vì hắn làm nhiều chuyện như vậy?”
Tịch Nhan nhìn Hồng Ngọc, gục đầu xuống, nhịn không được oán giận.
“Cho nên…?”
Hồng Ngọc nhíu mày, Tịch Nhan quay đầu chỗ khác, nàng cái dạng này, nếu như ngồi trước mặt nàng là một người đàn ông, cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng phải giơ tay lên đầu hàng.
“Cho nên ta phải đi về không thể để cho bản thân chỉ bị hắn càn quấy, sau đó ta sẽ cho hắn làm trâu làm ngựa, ta cũng muốn để cho hắn làm trâu làm ngựa cho ta. Như vậy mới công bình.”
Hồng Ngọc dò xêt nhìn Tịch Nhan một lát, ừ một tiếng, tỏ ra chẳng đáng: “Muốn trở về thì cứ nói thẳng.”
Tịch Nhan cười cười, vén rèm lên: “Võ Vũ, hồi phủ.”
Buông mành xuống, xoay người, một đôi mắt sáng, như ánh sao trong đêm tối, thông minh lại bén nhạy, nhìn Hồng Ngọc, khuôn mặt tự đắc, “Hồng Ngọc, lần này trở lại, ta nhất định sẽ dằn vặt hắn đến hộc máu ra, để cho hắn nếm mùi ăn không được nhả không xong, nuôi cơn tức trong lòng sẽ có mùi vị thế nào.”


Bình Luận (0)
Comment