Tịch Nhan nhìn bộ dáng này của Hạ Dạ Bạch, lửa giận trong lòng càng lớn. Nàng vươn tay, chỉ nghe được thanh âm “bang bang bốp bốp”, hai món một canh phút chốc rơi xuống đất vỡ tan tành. Nàng đột nhiên xoay người, hai tay nắm thành quyền, hùng hổ bước đến trước mặt nha hoàn vừa rồi đưa cơm tới, quát một tiếng: “Cho quản gia lập tức tới gặp ta.”
Nha hoàn kia sợ hãi tới mức cả người run bần bật, nửa ngày cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết im lặng đứng một bên.
“Ngươi là kẻ điếc sao? Ta nói lớn tiếng như vậy còn không nghe thấy, cho Vương Quyền lập tức tới gặp ta ngay.”
Ngữ điệu của Tịch Nhan đột nhiên cao thêm vài phần, cả người nàng tản ra khí tức lạnh băng, sắc mặt âm trầm khiến người ta sợ hãi. Nếu không phải đã nhiều lần tận mắt chứng kiến, Tương Tư và Hồng Đậu cũng không cách nào chấp nhận nổi sự thật này, tiểu thư của các nàng từ giây phút tỉnh lại sau khi tự sát đã hoàn toàn thay đổi.
Hai người các nàng hầu hạ Tịch Nhan hơn mười năm, sớm quen với một tiểu thư dịu dàng thiện lương. Tịch Nhan đột ngột thay đổi, các nàng vẫn chưa thích ứng được, nhưng mà trong lòng hai người đều hiểu, bản thân ở hoàn cảnh như vậy, tiểu thư mới có thể bảo vệ tốt mình, mới có thể không bị khi dễ.
“Tiện tì, dám không nghe mệnh lệnh của Vương phi.”
Hồng Đậu không nghĩ ngợi nhiều, lập tức xông lên phía trước cho nha hoàn kia một tát, sau đó hung hăng đẩy nàng ta ngã sóng soài trên đất.
Cùng là hạ nhân, căn bản không có bất luận việc gì phải khó xử, có trách thì trách nha đầu kia không đem lời nói của tiểu thư để vào mắt, nếu không cho nàng ta một bài học, tiểu thư làm sao có chỗ đứng lâu dài trong Vương phủ?
Nàng và Tương Tư từ nhỏ lớn lên ở phủ Tể Tướng, chịu sự che chở của Tịch Nhan, chi tiêu ăn mặc không kém cỏi so với bất kỳ nha hoàn nào, chỉ tính riêng tiền hàng tháng tiểu thư khen thưởng cũng bằng một năm tiền công của hạ đẳng nha hoàn, trong phủ không có hạ nhân nào là không nể mặt các nàng.
Tiểu thư tuy là thứ xuất nhưng tài mạo song toàn, tất cả mọi người trong thiên hạ đều cho rằng tiểu thư sẽ gả cho hoàng tử có tiền đồ nhất nên một đám nha hoàn phủ Tể tướng thay phiên nịnh bợ nàng và Tương Tư tỷ tỷ, thật không ngờ cuối cùng tiểu thư lại gả cho Thất vương gia. Những lời tiểu thư nói hôm qua một chữ cũng không sai, nếu ngay cả các nàng cũng bất kính với Vương gia, thử hỏi Vương phủ này còn ai phục hắn, mà nếu không ai phục hắn thì khi đó Vương phi đặt ở đâu?
Cùng lắm chỉ là một nha hoàn đưa cơm, mới bước vào cửa đã bày ra điệu bộ bề trên, đem hộp đựng thức ăn giao cho Tương Tư cũng không chào hỏi Vương phi một tiếng, thậm chí ngay cả Vương gia cũng không thèm liếc mắt lấy một lần. Nha hoàn như vậy, nếu còn nhân nhượng khẳng định sẽ được đằng chân lân đằng đầu, tiểu thư thân là Vương phi còn bị đối xử như thế chứ đừng nói chi nàng và Tương Tư là hai hồi môn nha hoàn.
“Vương phi hỏi ngươi đó? Điếc ư?” Hồng Đậu cao giọng, dáng dấp kia dường như ẩn giấu cái gì đó sắc bén, bởi vì phẫn nộ mà hai bên má đỏ ửng lên.
Tịch Nhan quan sát hết thảy, đáy mắt ánh lên tia hài lòng, vốn tưởng rằng chỉ là một nha hoàn hấp tấp, không ngờ nha đầu này lại cực kì thông minh. Tương Tư âm trầm nội liễm, không kiêu ngạo không nóng nảy, Hồng Đậu nhanh mồm nhanh miệng, phản ứng nhạy bén, thông minh khác thường, hai nha hoàn này, một tĩnh một động, hoàn toàn có thể trở thành trợ thủ đắc lực của nàng.
“Chỉ là một nha hoàn, nhìn thấy vương phi cũng không hành lễ, là ai cho ngươi ăn gan hùm mật gấu?.”
Tương Tư lạnh giọng chất vấn, nha hoàn ngã trên đất kia bị Tương Tư và Hồng Đậu dọa cho sợ hãi đến mức khóc lóc nỉ non, vội vàng bò đến trước mặt Tịch Nhan, níu kéo quần áo của nàng: ”Nô tì biết sai rồi, Vương phi đại nhân đại lượng tha cho nô tì.”
“Gian phòng hôm nay còn chưa quét dọn, ngươi ngã trên đất, cả người dính đầy bụi, thế nào, quần áo của ta là khăn lau cho ngươi sao?”
Xiêm y thuần trắng, tuyệt mỹ dung nhan, khóe miệng nàng nhếch lên, phảng phất như đóa tuyết liên nở rộ, nhưng đối với nha hoàn quỳ trên đất kia mà nói chẳng khác nào ma quỷ tươi cười, sợ hãi tới mức khóc lóc rút tay lại, dập đầu cầu xin tha thứ.
“Vương phi, nô tì sai rồi, người tạm tha cho nô tì một lần được không? Tất cả là do quản gia sai khiến nô tì làm vậy, nô tì mà không làm theo, quản gia sẽ đuổi nô tì đi. Nô tì trên có già, dưới có ấu đệ, tất cả chỉ biết trông cậy vào một mình nô tì. Nô tì thật sự không dám nữa.”
Nha hoàn trên đất khóc lóc thảm thiết, hận không thể ôm đùi Tịch Nhan kể ra tình cảnh thê lương của mình, nghe nói Vương phi tài mạo song tuyệt, tâm địa Bồ Tát, tin tưởng mình nhất định sẽ được tha thứ, đáng tiếc nàng sai lầm rồi, Mạc Tịch Nhan sớm đã không còn là Mạc Tịch Nhan trước kia nữa.
Tịch Nhan không chút do dự một cước đá văng nha hoàn kia ra khỏi giày mình, bởi vì dùng sức quá mức nên người nọ ngã trên mặt đất, máu mũi chảy không ngừng.
“Biết sai lầm rồi chứ?”
Tịch Nhan cười lạnh hỏi. Nha hoàn kia ôm cái mũi đầy máu, đầu óc mơ màng, loáng thoáng chỉ nghe được tiếng Tịch Nhan chứ hoàn toàn không nhận thấy giọng điệu lạnh băng của nàng, vội vàng ra sức gật gật đầu: “Nô tì biết sai rồi.”
“Nhà ngươi trên có già, dưới có trẻ thì liên quan gì đến ta, ta không phải Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi, không có nghĩa vụ cứu vớt các ngươi, ta cũng không phải thánh mẫu Maria, bây giờ mới biết sai lầm, đầu óc ngươi để đâu vây, nhét toàn rơm rạ thôi sao? Vết thương lành sẹo sẽ quên đau, đêm qua ta vừa giáo huấn các ngươi, đảo mắt chưa tới một ngày đã ném lời ta nói lên chín tầng mây. Đây là Vương phủ, Vương gia mới là chủ tử của các ngươi, Vương Quyền cùng lắm chỉ là hạ nhân, dựa vào cái gì mà diễu võ giương oai. Xem ra nếu ta không giáo huấn một chút, các ngươi sẽ không nhớ lâu được.”
“Hồng Đậu, vả mồm cho ta.”
“Oa oa – “
“Oa oa – “
Tịch Nhan vừa ra lệnh cho Hồng Đậu, đang chuẩn bị vả mồm nha hoàn kia thì Hạ Dạ Bạch ngồi bên cạnh đột nhiên khóc lớn tiếng.
Tịch Nhan xoay người nhìn hắn, đang êm đẹp khóc lóc cái gì?
“Nhan Nhan thật hung dữ a – “
Tịch Nhan nhất thời toát mồ hôi lạnh, nàng độc ác, nàng hung dữ còn không phải vì hắn sao? Nếu hắn không chịu thua kém người khác thì hôm nay nàng cần gì phải làm ra loại chuyện này.
“Nhan Nhan bộ dạng này là trách ta sao?”
Coi như ngươi tự mình hiểu lấy, không trách ngươi thì trách ai, thân là Vương gia, cho dù có đần độn thế nào cũng không thể bất lực đến vậy.
“Nhan Nhan, ngươi quả thật trách ta.” Hạ Dạ Bạch chỉ vào Tịch Nhan đang bừng bừng hung thần ác sát, khóc càng lớn hơn.
“Tiểu Bạch, ta không có hung dữ với ngươi.” Tịch Nhan nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Dạ Bạch lau nước mắt, hệt như cô vợ nhỏ đi đến trước mặt Tịch Nhan, kéo kéo quần áo của nàng, khịt mũi một cái: “Đánh người rất đau, không cho phép Nhan Nhan giống con chuột đánh người tùy tiện.”
“Con chuột là ai?” Giọng điệu Tịch Nhan vẫn còn mang theo giận dữ.
“Ha ha, ngay cả con chuột cũng không biết.” Hạ Dạ Bạch buông tay Tịch Nhan, chỉ vào mặt nàng, dường như đang nói: Ngươi thật ngốc!
“Con chuột là – quản – - gia – ” Nha hoàn trên đất run rẩy thay Hạ Dạ Bạch trả lời câu hỏi của Tịch Nhan.
Con chuột? Quản gia? Tên kia mặt mày lấm la lấm lét , quả thật giống con chuột, nhưng là một con chuột hèn hạ.
“Bởi vì Vương gia gọi như vậy trước mặt quản gia, quản gia vô vùng tức giận, cho người đánh Vương gia rất nhiều bạt tai.”
Trong phòng nhất thời im ắng không còn một tiếng động, nha hoàn quỳ trên mặt đất dè dặt ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tịch Nhan. Người hồ đồ như nàng ta cư nhiên cũng nhận ra được – - sát khí.