“Nhan Nhan, không phải ta cố ý.”
Hạ Dạ Bạch khóc rất đáng thương, dường như con khỉ kia là do hắn giết không bằng.
“Đừng nghe hắn nói bậy, hắn đang gạt ngươi đấy.”
Tịch Nhan ngồi xuống, đưa tay lau khô nước mắt của Hạ Dạ Bạch. Đúng là là tên ngốc, kẹo hồ lô này có hai đồng một xâu, dùng máu người nuôi lớn cái nỗi gì, chỉ thua thiệt cho bọn họ mà thôi. Xem ra, để cho Tiểu Bạch bị chê cười, bọn họ đã vất vả tính toán.
Lúc này Hạ Dạ Bạch làm sao có thể nghe lời Tịch Nhan, hắn lấy hai tay che mắt, khóc rất thương tâm, tiếng khóc ngày một lớn. Người đi đường ào ào dừng bước nhìn về bên này, chỉ vào Hạ Dạ Bạch, cười cười nói nói rất vui vẻ.
“Nhưng mà – “
“Nhưng mà – - “
Dưới ánh mặt trời, kẹo hồ lô đỏ chói y như sắp chảy ra máu. Hạ Dạ Bạch lau nước mắt, khóc thút thít.
Hồng Đậu và Tương Tư nhìn nhau, thực tại có chút bất đắc dĩ. Lời như vậy mà Vương gia cũng tin, lại còn khóc lóc như trẻ nhỏ. Nơi này đông người như vậy, tiểu thư biết để mặt mũi vào đâu. Nhưng mà thật sự không hiểu nổi tiểu thư vì sao cứ tự làm mình mất mặt, lúc nào cũng bảo vệ tên ngốc Vương gia này.
“Đường phèn quả thực là máu của con khỉ ta nuôi, ta chưa bao giờ lừa tên ngốc, mọi người xem – - “
Tên nam nhân hèn mọn kia e sợ Hạ Dạ Bạch không tin, vội xắn tay áo lên. Trên tay hắn in đầy những vết đao, rõ ràng vô cùng: “Đây là vết thương ta cho khỉ hút máu lưu lại.” Nếu để tên đần này mất mặt, trở thành trờ cười của cả thành Triều Dương, trở về hắn sẽ có tiền thưởng.
Đôi mắt của Hạ Dạ Bạch nhìn chằm chằm vết thương kia, nước mắt vừa mới lau khô lại tiếp tục rơi không ngừng, so với lúc trước còn khóc to hơn.
Nếu đây là Vương phủ, Tịch Nhan nhất định sẽ hung tợn dạy dỗ Hạ Dạ Bạch. Máu người? Máu khỉ ư? Có mà người khác xem hắn như con khỉ để trêu đùa thì có. Nhưng nơi này đông người như vậy, nàng muốn lập uy cho hắn. Nếu nàng còn dạy dỗ hắn như dạy dỗ con cái, thử hỏi sau này bọn dân chúng sẽ đối xử với hắn ra sao. Mà tên ngốc này nói gió thì tin mưa, tin người khác chứ không tin nàng, thật sự là làm nàng tức chết mất.Tịch Nhan một bụng đầy lửa, đang định ra tay thì cánh tay đã bị Hạ Dạ Bạch túm chặt, đôi mắt hắn tràn đầy hoảng hốt, bi thương.
“Nhan Nhan, con khỉ kia muốn tới lấy mạng, từ nay ta không thể ngủ chung với ngươi.”
Giọng nói bi thiết, giống như con khỉ kia đã tới tìm hắn lấy mạng vậy.
Hệt như một tảng đá lớn ném vào mặt hồ, gợi lên hàng ngàn tầng sóng. Một đám người mới vừa rồi còn ôm niềm vui trong lòng bây giờ lập tức im bặt, đầu óc nổ oanh.
“Không thể nào. Tứ tiểu thư lại ngủ chung với tên đần kia.”
“Vương gia này là người đần độn, biết cái gì gọi là sinh hoạt vợ chồng chứ?”
“Là nam nhân, gặp được mĩ nhân như vậy, chuyện ấy còn phải dạy ư?”
Ngay từ đầu Tịch Nhan vẫn chưa lấy lại tinh thần, qua nửa ngày mới hiểu ý tứ của hắn. Nàng mỉm cười, cũng không hề qua tâm lời bàn tán của đám người kia khó nghe ra sao. Tên ngốc này, thì ra là sợ nàng cũng bị con khỉ kia lấy mạng. Đừng nói con khỉ kia có đến lấy mạng hay không, cho dù có, nàng chỉ sợ nó lấy không được.
Tịch Nhan liếc nhìn gã nam nhân trung niên, tia rét lạnh phụt ra, sắc bén vô cùng, cất giấu sức mạnh có thể nuốt hết tất cả mọi thứ. Giết gà dọa khỉ, nàng đang lo không tìm thấy người, ai ngờ lại có kẻ không sợ chết đụng vào họng súng đã lên nòng. Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười khát máu. Người này tuyệt đối không thể tha thứ, số kiếp đã định.
Nhưng mà lúc này Hạ Dạ Bạch còn đang khóc lóc không ngừng. Tịch Nhan thật sự không biết nên làm thế nào.
“Ai nói không thể ngủ cùng nhau, nếu con khỉ kia đến lấy mạng, ta sẽ ở cạnh ngươi.”
Đường lớn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng người đương hít thở. Tịch Nhan nhìn chằm chằm gã nam nhân kia, hừ lạnh một tiếng, sau đó vươn tay lấy hai xâu kẹo hồ lô. Một xâu còn chưa ăn xong, một xâu khác đã bị nhét vào miệng. Hai xâu kẹo hồ lô lót bụng không tới một phút đồng hồ. Đôi môi đỏ tươi như được thoa loại son thượng đẳng, so với đường phèn kia còn mê người hơn.
Tịch Nhan lau miệng, sau đó lè lưỡi liếm liếm ngón tay mình. Chỉ một động tác nhỏ đã mang theo mị hoặc không thể kháng lại. Tiếng bàn tán chung quanh nhỏ dần, thay vào đó là tiếng nuốt nước bọt ừng ực. Mà gã nam nhân hèn mọn kia cứ nhìn chằm chằm ngón tay nàng, hận không thể biến thành chúng.
“Vừa rồi ngươi chỉ mới ăn một xâu kẹo hồ lô, còn ta ăn những hai xâu, cho dù con khỉ kia muốn lấy mạng cũng sẽ tìm ta trước. Nếu chết ta chịu thay ngươi. Chẳng qua chỉ là vài con khỉ mà thôi, nếu bọn nó dám làm ngươi bị thương, ta vặt hết lông chúng.”
“Nhan Nhan.”
Hạ Dạ Bạch cúi đầu gọi một tiếng. Mặc dù không khóc thét như vừa rồi nhưng nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.
Tịch Nhan cẩn thận lau khóe mắt hắn, không có nét dịu dàng ngày xưa mà thêm vào đó vài phần nghiêm nghị: “Đây là đường phèn, làm gì có máu. Không được tin lời người khác, bọn họ vốn chỉ coi ngươi như khỉ để trêu chọc. Ngoài ta ra, ai cũng không tin được. Nơi này là đường lớn, ngươi lại là Vương gia, có thể ung dung khoe khoang thân phận. Ở đây nhiều người như vậy, nếu lần sau người khác tùy tiện nói cái gì mà ngươi đã khóc lên, ta sẽ bỏ ngươi lại đây, vĩnh viễn không để ý tới ngươi nữa, hiểu chưa?”
Bây giờ nếu không dạy dỗ tốt tương lai chỉ càng chịu thiệt, con người ai chẳng có thói hư tật xấu, cũng vì hắn động một tí là khóc nên những người này mới biến hắn thành đối tượng để trêu đùa.
Hạ Dạ Bạch nhìn Tịch Nhan nhưng cái hiểu cái không, sau đó thu lại nước mắt. Giờ phút này đôi mắt hắn như phủ một tầng sương mù, giọt sương trong suốt đọng trên mi, ngay cả chớp mắt cũng không dám vì e sợ nước mắt rơi xuống. Hắn im bặt, dáng vẻ thoạt nhìn làm người ta thương xót.
“Nhan Nhan, ta nín rồi. Không được phép làm lơ ta, cũng không được bỏ ta lại đây.”
Hắn bấu chặt Tịch Nhan, sợ nàng sẽ bỏ mình lại rồi chạy trốn.
“Ngoan ngoãn thì ta sẽ không làm vậy.”
Tịch Nhan nắm lấy bàn tay hắn đương túm chặt ống tay áo mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ta đi xử lý chút chuyện, ngươi ở một bên nhìn là được rồi.”
“Dùng máu khỉ chế thành đường phèn, quả thật là lần đầu tiên ta nghe, rất sáng tạo.”
Bàn tay trắng nõn xẹt qua đường phèn, giọng nói êm ái, ánh mắt lạnh băng đảo qua gã tiểu thương, Tịch Nhan “hừ” một tiếng, mang theo hương vị khát máu.
Mũi chân khẽ nhón, cả người nàng nhẹ như chim yến bay lên. Gã tiểu thương hèn mọn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy bàn tay Tịch Nhan hướng đến. Đôi mắt gã trừng lớn, tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi, lúc sực nhớ phải tránh đi thì đã bị Tịch Nhan chế trụ, móng tay bén nhọn xẹt ngang cổ, dòng máu đỏ tươi lập tức rỉ ra. Sắc mặt gã nhất thời xám ngắt, đôi mắt trừng to, kinh hoảng không biết làm gì, ngay cả cầu xin tha thứ cũng quên mất.
Dung nhan tuyệt mỹ, nụ cười thánh khiết như đóa Tuyết Liên. Khoảnh khắc nhìn thấy máu tươi ứa ra, Tịch Nhan cười càng xán lạn hơn: “Không biết con khỉ kia có thích máu này không?”
Chỉ trong nháy mắt, gương mặt gã tiểu thương đã không còn huyết sắc, làm gì còn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn vừa rồi.
“Hồng Đậu, mang hai gia đinh đi tìm một con khỉ sống đến đây.”
“Tương Tư, ta cần nước nóng, nhất định phải là nước vừa đun sôi.”