Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 152

Buổi chiều, dùng xong một chút bữa tối, Hạ Thính Ngưng xoa nhẹ bả vai, ngồi ở giường bên cửa sổ. Một tay đỡ gò má, dáng vẻ suy tư.

Vãn Ngọc cùng Lục Vu thấy thế cũng đều không dám quấy rầy, chỉ nhẹ tay nhẹ chân dọn dẹp tháp, phủ xa tanh lên.

Sau một lúc lâu, Hạ Thính Ngưng mới từ trong trầm tư hồi thần, nhìn giấy tuyên thành ở trên bàn vuông nhỏ trước mặt, bàn tay trắng nõn cầm bút, vừa suy tư vừa viết xuống giấy đâu vào đấy.

Cửa sổ mở một nửa gió lạnh thổi vào nhè nhẹ, cũng khiến sợi tóc bên tai Hạ Thính Ngưng bay phấp phới.

Đợi nét mực trên giấy tuyên thành khô, Hạ Thính Ngưng mới mở miệng khẽ gọi Vãn Ngọc một tiếng.

Nghe được gọi, Vãn Ngọc vội vàng đừng việc trong tay lại, đi vài bước đến bên người Hạ Thính Ngưng, hỏi:

“Tiểu thư, có việc căn dặn nô tì?”

“Ừ.”

Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, bàn tay trắng nõn khẽ nâng, đưa giấy qua nói:

“Từ ngày mai bắt đầu, cho trù phòng theo phần thực đơn này mà chuẩn bị bữa.”

Vãn Ngọc vội vàng đưa tay giấy nhận, nhìn kỹ một cái, phát hiện bên trên đều là thực đơn mỗi ngày được kế hoạch cực kỹ càng, cũng không nghi ngờ có gì khác, gấp giấy cất đi. Gật đầu nói:

“Ngày mai nô tỳ liền để trù phòng sắp xếp.”

Theo nàng thấy, đây tám phần là tiểu thư muốn dùng để điều trị thân mình. Ngày mai nên để người trong trù phòng đều cẩn thận chút mới được.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò xong việc này, nàng liền đứng dậy vào phòng trong tắm rửa.

Vãn Ngọc thì lại đi trở về giúp Lục Vu dọn dẹp, hai người nhanh nhẹn dọn giường xong.

Ánh nến trong chụp đèn chớp nhảy, nhuộm không khí trong phòng ấm cúng.

Hạ Thính Ngưng vừa cột dây bên eo vừa từ phòng trong đi ra, đi đến trên giường lớn khắc hoa đưa tay liền tháo ngọc trâm cố định mái tóc đen.

Vãn Ngọc cùng Lục Vu thu dọn phòng xong sớm lui đi ra ngoài, trong phòng liền chỉ còn một mình Hạ Thính Ngưng nằm ở trên giường, nương ánh vàng kia đọc bộ sách thú vị ghi lại phong thổ các quốc gia.

Bách Lí Dung Cẩn mới vừa từ thư phòng cùng Tiêu Cảnh Uyên thương lượng xong việc về trong phòng, tình cảnh nhìn thấy là thế này.

Hắn bước chân hướng Hạ Thính Ngưng, bên môi mang chút tươi cười nói:

“Đang nhìn cái gì?”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy ngẩng đầu lên, trên mặt nở rộ ra mỉm cười điềm tĩnh cao quý, lật bìa sách, chỉ cho hắn xem trả lời:

“À, xem phong thổ một ít nơi, quyển sách này viết vô cùng tốt.”

Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt ở bên cạnh nàng ngồi xuống, chóp mũi nghe thấy được trên người nàng truyền đến hương thơm thanh nhã.

“Nàng tắm rửa rồi.”

“Ừ.”

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, nói:

“Chàng cũng đi tắm rửa đi, đêm dài nên nghỉ tạm.”

“Tốt.”

Bách Lí Dung Cẩn khẽ lên tiếng, đứng dậy đi vào gian trong.

Hạ Thính Ngưng thì lại tiếp tục nằm nghiêng đầu ở trên giường, lật sách trên tay, đôi mắt híp lại hiển rõ sự lười nhác.

Đợi Bách Lí Dung Cẩn một thân trung y từ phòng trong đi ra, nằm đến bên sườn Hạ Thính Ngưng, nàng liền khép sách lại, tùy tay gác qua bên giường.

Bách Lí Dung Cẩn đưa tay nhẹ ôm Hạ Thính Ngưng, dung nhan tinh tế như bạch ngọc gần trong gang tấc.

“Không xem nữa?”

Hạ Thính Ngưng khẽ lắc đầu, đôi mắt không hề chớp nhìn hắn nói:

“Ta có lời nói với chàng.”

“Hửm?”

Trong mắt xinh đẹp của Bách Lí Dung Cẩn xẹt qua chút nghi hoặc, ngón tay thon dài nhẹ m.ơn trớn mái tóc đen thùi của nàng nói:

“Chuyện gì?”

“Chàng muốn một hài tử sao?”

Hạ Thính Ngưng chớp chớp mắt nước nói.

Tay Bách Lí Dung Cẩn đang vỗ về sợi tóc nhất thời dừng lại, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc nói:

“Không phải nàng đã nói, chậm chút mới có sao?”

Hạ Thính Ngưng khẽ nhúc nhích môi phấn nhuận, nói:

“Hiện tại muốn, cũng không phải không thể.”

Nàng là muốn giữ nguyên kế hoạch, mà lúc này tình huống có biến, phương châm sớm định ra cũng sẽ không phải không thể thay đổi một chút.

Bách Lí Dung Cẩn kinh ngạc nâng mặt nàng, trong thanh âm mang theo vui sướng nói:

“Thật sự?”

Hạ Thính Ngưng kinh ngạc nhìn hắn, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, thần sắc nhu hòa nói:

“Ta nghĩ rồi, chúng ta có một hài tử đi.”

Tuy rằng sớm hơn so với mong muốn của nàng nhiều lắm, nhưng, Dung Cẩn dường như thật vui sướng, điều này làm cho nàng cũng theo đó mà sung sướng lên.

Trên mặt Bách Lí Dung Cẩn mang theo chút tươi cười say lòng người, cúi đầu hôn cái trán Hạ Thính Ngưng nói:

“Nàng đã nghĩ kỹ rồi sao?”

Lúc trước không phải có chút băn khoăn sao.

Hạ Thính Ngưng càng thêm nhích lại gần hắn, nói:

“Ta suy nghĩ kỹ rồi, thân mình chàng cũng điều trị đủ rồi, hiện tại có hài tử cũng không có gì không tốt.”

Tuy rằng phó thân này của nàng tuổi nhỏ chút, nhưng cũng may ph.át dục vô cùng tốt. Hoài sớm liền hoài sớm đi, chỉ cần mỗi ngày nàng cân đối dinh dưỡng, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Nói xong Hạ Thính Ngưng lại tiếp tục bổ sung một câu:

“Ta đã nghĩ xong thực đơn, dùng để điều dưỡng thân mình. Ngày mai liền bắt đầu.”

Vừa rồi nàng giao cho Vãn Ngọc chính là thực đơn mỗi bữa sau này, điều trị thân thể đến trạng thái tốt nhất, mới có thể hoài bảo bảo khỏe mạnh.

Đôi mắt trong trẻo của Bách Lí Dung Cẩn nhìn nàng, môi mỏng dán nàng, nhẹ nhàng hôn, giữa môi phun ra lời nỉ non:

“Hảo, chúng ta có một hài tử.”

Y phục cởi hết, màn trướng hạ xuống xong là xuân sắc kiều diễm.

Ngày hôm sau, Bách Lí Dung Cẩn mang theo tâm tình vô cùng tốt ra phủ vào triều, đôi mắt mỉm cười, như gió xuân.

Hạ Thính Ngưng ôm gối mềm ngủ thẳng đến giờ tỵ, nhóm tỳ nữ vì lúc Bách Lí Dung Cẩn đi đã căn dặn, cũng không dám tiến lên quấy rầy, liền ngay cả người Tĩnh Vương phi phái đến đưa canh bổ cũng bị gác lại ở một bên. Gấp đến độ tỳ nữ tiến đến đưa canh không biết như thế nào cho phải.

Vẫn là Lục Vu cực có ánh mắt tiến lên nói:

“Tỷ tỷ vẫn là đừng đợi, trước lúc Thế tử đi đã căn dặn, ai cũng không được quấy rầy Thế tử phi nghỉ tạm, cảm giác sợ là còn ngủ thật lâu đâu.”

Tỳ nữ đưa canh mang theo nôn nóng nói:

“Nhưng là Vương phi căn dặn, canh này nhất định phải để Thế tử phi ăn vào. Ta còn chờ mang chén canh trở về báo cáo kết quả công tác nha.”

Thế tử phi ngủ thêm một chút, nhưng nàng cũng không có lá gan đánh thức người ta dậy nha.

Lục Vu giữ chặt ống tay áo vị tỳ nữ này, đi đến bên cạnh nói nhỏ:

“Tỷ tỷ để canh bổ lại, đợi Thế tử phi dậy, muội muội sẽ hầu hạ người ăn canh. Về phần Vương phi bên kia, tỷ tỷ chỉ cần nói theo sự thật, muội muội cũng không gạt tỷ tỷ, Thế tử phi đây là vì tối hôm qua bị mệt.”

“A?”

Tỳ nữ nghe vậy khẽ trừng mắt, nhỏ giọng hô ra, sắc mặt có chút đỏ bừng nói:

“Hóa ra là như vậy, khó trách nha.”

Nàng đã nói sao Thế tử phi ngủ đến canh giờ này còn chưa dậy, hóa ra lại là… bị mệt.

Tỳ nữ đưa canh cũng theo đó thấp giọng nói:

“Đã là như thế, vậy chén canh bổ này ta liền nhờ vào muội muội, nghĩ đến Vương phi cũng sẽ không trách tội.”

Không chừng nghe tin tức này, còn thật sự vui mừng nha.

Lục Vu cười gật đầu nói:

“Tỷ tỷ yên tâm, muội muội thì sẽ làm thỏa đáng làm. Tỷ tỷ trở về đáp lời, có khi Vương phi còn ban cho nha.”

“Mượn lời tốt đẹp của muội.”

Tỳ nữ đưa canh hờn dỗi liếc Lục Vu một cái, mặt đầy tươi cười mang theo người đi rồi.

Tỳ nữ này trở lại Tố viên mặt ửng đỏ nói lại chuyện vừa rồi, Tĩnh Vương phi quả thực từ tháp bật dậy, lòng tràn đầy vui mừng nói:

“Thực sự?”

Tỳ nữ không dám giấu diếm, vội hỏi:

“Thế tử phi đến giờ còn chưa đứng dậy, là tỳ nữ bên người nàng – chính miệng Lục Vu nói. Thế tử vừa ra trước cửa dặn dò như vậy, nghĩ đến chắc chắn là…”

Nói đến đây, tỳ nữ cũng ngậm miệng, nàng đến cùng vẫn là hoa cúc khuê nữ, loại chuyện này làm sao có thể dễ dàng nói ra miệng được.

Nhưng là Lí ma ma bên người Tĩnh Vương phi tiếp lời:

“Đã là lời của tỳ nữ bên người Thế tử phi nói, vậy chắc chắn không giả, nghĩ đến tối hôm qua là tỳ nữ này thủ đêm.”

“Ừ.”

Tĩnh Vương phi nghe vậy cũng là đồng ý gật gật đầu.

Không sai, tỳ nữ bên người này mỗi ngày đều phải gác đêm cho chủ tử, đối việc này là cực kỳ rõ ràng.

Nghĩ vậy, Tĩnh Vương phi liền cực kì vui mừng thưởng cho tỳ nữ đưa canh này. Xem ra không bao lâu, bà liền có hi vọng ôm tôn tử rồi.

Hạ Thính Ngưng tất nhiên là không biết việc bên Tố viên, lúc này nàng mới vừa tỉnh lại, giật giật thân mình cực kì đau nhức, có chút vô lực gọi tỳ nữ.

Vãn Ngọc nghe thấy, vội vàng đẩy cửa phòng ra, cột màn trướng lên, nâng Hạ Thính Ngưng dậy nói:

“Tiểu thư, người tỉnh.”

Hạ Thính Ngưng khép hờ ánh mắt nhẹ nhàng gật đầu, nói:

“Giờ nào?”

“Đã là giờ tỵ, Vương phi mới vừa rồi còn phái người tới đưa canh bổ nha.”

Vãn Ngọc vừa nói vừa gọi tỳ nữ đến chuẩn bị đồ dùng để rửa mặt chải đầu.

Cái gì? Giờ tỵ?

Hạ Thính Ngưng nghe vậy giật mình một cái, nhất thời thanh tỉnh lại, xốc chăn gấm lên đang muốn xuống giường:

“Muội cùng Vãn Ngọc sao lại không gọi ta đứng dậy.”

Cũng đã trễ thế này, nàng lại ngủ đến hiện tại.

Động tác biên độ lớn như vậy, Hạ Thính Ngưng đau nhức toàn thân đánh úp lại, âm thầm nhíu mày.

Thật sự là muốn mệt chết nàng.

Vãn Ngọc vội ngăn cản nói:

“Thế tử căn dặn không được đánh thức người. Vương phi cũng phái người đến cho người hôm nay không cần đến thỉnh an.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy trên tay dừng một chút, nhẹ nhàng thở ra nói:

“Như vậy, Thế tử đâu?”

Canh giờ này, hắn sớm hạ triều hồi phủ chứ.

Vãn Ngọc cầm nước súc miệng tỳ nữ đưa vào, đưa cho Hạ Thính Ngưng nói:

“Thế tử trở về thấy người còn chưa dậy, cùng Tam Hoàng tử Điện hạ dùng bữa sáng xong liền đi thư phòng.”

Hạ Thính Ngưng tiếp nhận chén trong tay Vãn Ngọc, rửa mặt xong sau mới xốc chăn lên xuống giường, đi cũng có chút bất ổn.

Tùy ý Vãn Ngọc hầu hạ thay xiêm y, sơ hảo búi tóc. Mặc hoàn chỉnh xong mới ngồi ở bên cạnh bàn.

“Cho trù phòng truyền bữa.”

Hạ Thính Ngưng chịu đựng đau nhức cả người nói.

Vãn Ngọc nghe vậy lên tiếng, vội căn dặn nhóm tỳ nữ đi trù phòng truyền bữa.

Hạ Thính Ngưng nhịn không được tựa vào trên bàn, khởi động tinh thần hỏi Vãn Ngọc:

“Muội mới vừa nói bà bà phái người đưa canh bổ tới, người đâu?”

Thấy dáng vẻ này của Hạ Thính Ngưng, Vãn Ngọc bước lên phía trước vừa xoa bóp bả vai của nàng,vừa trả lời:

“Lục Vu đã đuổi người đi.”

Phỏng chừng lúc này đang ở Tố viên lĩnh thưởng nha.

Nói xong Vãn Ngọc lại hỏi:

“Canh bổ kia, tiểu thư còn uống sao?”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy vội lắc đầu nói:

“Quên đi, lặng lẽ xử lý.”

Nàng tưởng hoài hài tử không cần phải uống canh ngấy chết người kia.

Vãn Ngọc hiểu được gật gật đầu.

Trù phòng chỉ chốc lát liền dâng lên thức ăn tinh xảo, tất cả đều theo thực đơn tối hôm qua Hạ Thính Ngưng viết.

Lúc này Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy cực đói, do Vãn Ngọc chia thức ăn ăn không ít này nọ.

Vừa dùng đến một nửa, Bách Lí Dung Cẩn liền từ thư phòng trở lại, y phục ngân bạch, trong mắt mỉm cười, da trắng như sơn.

Hạ Thính Ngưng nhìn Bách Lí Dung Cẩn thần thái sáng láng, một chút không khoẻ cũng không có, âm thầm oán.

Tối hôm qua ép buộc đến trời gần sáng, nàng đều mệt đến đòi mạng, sao hắn vẫn là vô cùng tinh thần. Trời thật bất công.

Bách Lí Dung Cẩn chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Thính Ngưng ngồi xuống, tay thon dài trắng nõn ôm eo nàng, cười yếu ớt ở bên tai nàng ấm áp nói nhỏ:

“Tỉnh, còn mệt sao.”

Tối hôm qua hắn nhất thời nhịn không được, quấn quýt si mê nàng vài lần. Sáng sớm lúc tỉnh lại nàng còn nặng nề ngủ như trước, nghĩ đến là cực kỳ mệt.

Còn dám nói, Hạ Thính Ngưng quay đầu lườm Bách Lí Dung Cẩn một cái, vừa rồi nàng đứng lên, toàn thân luôn luôn đau nhức đến bây giờ, đều do tên đầu sỏ này gây nên.

Bên môi Bách Lí Dung Cẩn mỉm cười say lòng người, tay nhẹ nhàng xoa xoa eo đau nhức cho Hạ Thính Ngưng, bám vào bên tai nàng tiếp tục trầm thấp nói:

“Buổi tối ta sẽ nhẹ chút.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời trừng đôi mắt xinh đẹp.

Buổi tối còn muốn tiếp tục?

Chọc Bách Lí Dung Cẩn khẽ cười ra tiếng, nhịn không được ôm eo nàng sát lại, nhợt nhạt dịu dàng hôn nàng.

Buổi chiều tự nhiên lại không tránh khỏi một phen nội trướng kiều diễm.

Hai ngày sau, sứ giả Tư Kỳ quốc vào kinh, người lần này tới thăm là Vương tử nước bọn họ.

Hiên Đế hạ chỉ mệnh quần thần tiến cung, thiết yến nghênh đón vị Vương tử Tư Kỳ quốc đến.

Bách Lí Dung Cẩn tất nhiên là không thể trốn tránh, Hạ Thính Ngưng sửa sang lại xiêm y cho hắn, đeo ngọc bội lên thắt lưng nói:

“Lần này ta không thể vào cung, chàng dự yến xong sớm trở về.”

Nghênh đón sứ giả ngoại quốc, phụ nhân như nàng là không thể tham gia yến hội.

Tư Kỳ quốc này kỳ thật liền tương đương với ngoại quốc ở hiện đại, nghe nói người chỗ kia tóc vàng mắt xanh, màu tóc màu mắt đều khác hẳn với người Thiên Kỳ quốc. Nghĩ đến hẳn là người nước Anh ở hiện đại.

Lần này không thể vào cung, Hạ Thính Ngưng vẫn có chút tiếc nuối, không thể gặp người nước anh ở cổ đại một lần, còn là Vương tử lận nha.

Bách Lí Dung Cẩn hơi gật đầu, khẽ hôn Hạ Thính Ngưng rồi xoay người cùng Tĩnh Vương gia vào cung.
Bình Luận (0)
Comment