Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 161

Hạ Thính Ngưng khẽ nhắm mắt, chậm rãi nói:

“Sau khi các ngươi trở về cũng hảo hảo quản túc tiểu nhị một chút. Nếu giống như hôm nay, mặc kệ là ai, ta tuyệt đối sẽ không dung túng.”

Các vị chưởng quầy vội vàng gật đầu, bọn họ quản cửa hàng, ít nhiều cũng có một hai cái là thân thích trong nhà. Dù sao nước phù sa không chảy đến ruộng ngoài, cửa hàng nhà ai cũng đều là như vậy, giờ chỉ xem bọn họ là dạng người như thế nào.

Nếu thành thật trung hậu, làm việc theo bổn phận, thế thì may mắn. Nếu giống phu thê Lưu Sơn vừa rồi, các chưởng quầy vừa nghĩ tới đây, cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng. Lần này quyết định sau khi trở về muốn hảo hảo gõ gõ tiểu nhị bên dưới, nhất là mấy đứa có quan hệ họ hàng.

Bằng không vạn nhất ngày nào đó xảy ra chuyện, bọn họ làm sao mà thoát khỏi liên quan được.

Xử lý xong chuyện trong trang, Hạ Thính Ngưng cũng không trì hoãn thêm, để các chưởng quầy đều trở về trong cửa hàng làm việc.

Nàng thì cùng Trần chưởng quầy trở về Ấm Yên lâu, thay thân nam trang, rửa mặt, chải tóc, lúc này mới mang theo Vãn Ngọc cùng Lục Vu cũng đã đổi về nữ trang ra sương phòng.

Đi xuống dưới lầu, xa phu sớm ăn uống no đủ chờ ở bên xe ngựa.

Vừa thấy Hạ Thính Ngưng mang theo tỳ nữ xuất ra, vội vàng đặt ghế nhỏ lên trên đất, để Hạ Thính Ngưng dẫm bước lên xe ngựa.

Vừa ngồi ổn, Hạ Thính Ngưng liền nghe được thanh âm xa phu nói:

“Thế tử phi, người muốn đi đâu?”

“Đi Tuyết Đoán phường đi.”

Hạ Thính Ngưng đáp.

Nàng lấy cớ như vậy, dù sao cũng phải đi qua một chuyến mang mấy cuộn chất liệu hồi phủ. Bằng không không cẩn thận bị xé vỡ cớ kia, vậy liền không tốt.

Xa phu cung kính lên tiếng, đánh xe ngựa hướng Tuyết Đoán phường mà chạy.

Từ Tuyết Đoán phường chọn mấy cuộn vải dệt xong, Hạ Thính Ngưng liền trực tiếp trở về Tĩnh Vương phủ.

Hơn mười ngày sau, Thiêu Khảo trường đã chính thức chuẩn bị xong, Hạ Thính Ngưng để Trần chưởng quầy an bày tất cả thỏa đáng. Chọn ngày hoàng đạo liền tuyên bố khai trương.

Ngày khai trương này, Hạ Thính Ngưng tất nhiên là muốn tới trường nhìn, Bách Lí Dung Cẩn không thể không đồng hành. Tiêu Cảnh Uyên thân là nửa lão bản, đương nhiên cũng là hưng trí bừng bừng đến.

Hạ Thính Ngưng còn đặc biệt mang theo Hạ Tử Vân, miễn cho hắn ở Hạ phủ, nhìn gương mặt khiến người ta phiền của Hạ lão gia.

Thiêu Khảo trường to như vậy được xây cực kì khác biệt, sân bãi phong cảnh tươi đẹp, đan xen với gạch đá dùng để dựng hang nướng được phân bố hợp lí.

Trong trường có rất nhiều tiểu nhị chỉ dẫn, dù sao tất cả mọi người đều là lần đầu tiên đến, không quen thuộc cũng thật bình thường.

Bởi vì mấy ngày liền Ấm Yên lâu đẩy mạnh tuyên truyền về Thiêu Khảo trường, ngày khai trương tới không ít khách nhân, nam nữ đều có, phần lớn đều là nhóm ba nhóm năm kết bạn cùng đi.

Hạ Thính Ngưng mang theo Hạ Tử Vân, cùng Bách Lí Dung Cẩn và Tiêu Cảnh Uyên tùy ý tìm một hang nướng, ngồi lên băng ghế đá bên cạnh.

Từ khi Tiêu Cảnh Uyên bước vào Thiêu Khảo trường, mắt liền lộ ra kinh ngạc, nhìn chỗ nào cũng thấy thật hứng thú.

“Biểu tẩu, cái giá này sao lại một bên lớn một bên nhỏ nha?”

Tiêu Cảnh Uyên tò mò chỉ vào hang nướng được dựng từ đá.

Hang nướng này được dựng lên từ gạch đá, một bên lớn một bên nhỏ, tạo thành hình chữ ‘Đột’.

Hạ Thính Ngưng chỉ vào chỗ nhỏ hơn nói:

“Đây là chuyên dùng để nướng thịt xiên, hoặc mảnh nhỏ.”

Lại chỉ chỉ kia chỗ lớn hơn nói:

“Đó là dùng để nướng nguyên một con vật. Phải làm lớn thì mới bỏ vào được.”

Tiêu Cảnh Uyên gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được:

“Chúng ta hiện tại có phải nên đi săn thú hay không?”

Hắn nhìn thấy có rất nhiều người dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị hướng phía sau núi bên kia mà đi, hẳn là đi khu săn bắn.

Hạ Thính Ngưng nhíu mày nói:

“Đúng, nhưng đệ không thể tham gia. Chỉ có chờ ở một chỗ.”

Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy nhất thời có chút không vui, không thể tham gia a, vậy thì buồn bực lắm nha.

Thấy dáng vẻ này của hắn, vẫn là Bách Lí Dung Cẩn cười khuyên nhủ:

“Biểu đệ, đệ chỉ có thể chịu đựng thêm chút thời gian, nơi này cũng không phải là trường săn bắn Hoàng gia, nhiều ánh mắt như vậy, sao đệ có thể tham gia.”

Tiêu Cảnh Uyên càng nghe càng buồn bực, hắn còn tưởng rằng có thể lại chơi thêm một hồi cho đã nghiện nha. Nhưng hắn cũng biết biểu ca nói có lý. Hiện tại hai chân hắn còn không thể lộ ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ Tiêu Cảnh Uyên bất mãn, Hạ Thính Ngưng cũng không quan tâm hắn, trực tiếp mang theo Bách Lí Dung Cẩn cùng Hạ Tử Vân đi khu săn bắn phía sau núi.

Hạ Tử Vân cũng thực ham thích cưỡi ngựa săn thú, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm thần thái phấn khởi.

Đoàn người đi đến khu săn bắn, chỉ thấy ở cửa vào núi có xây một gian nhà gỗ nhỏ, có tiểu nhị đang đứng đó đưa cung tiễn cho khách nhân. Còn không quên thuyết minh nguyên tắc, từng khách nhân vào núi cần giao mười lượng bạc, mỗi người chỉ có thể săn năm động vật.

Mà chưởng quầy mới nhậm chức của trường săn bắn đã ở nơi đó từ sớm, con mắt nhìn người qua lại, chỉ sợ mắt nhìn không kỹ sẽ bỏ qua Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng mang theo người trực tiếp tiến lên, An chưởng quầy vừa thấy người đến, dưới chân như có gió, vội vàng đi đón, cúi đầu nhỏ giọng nói:

“Tiểu thư, người đến.”

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng lên tiếng, bước đến hướng nhà gỗ.

An chưởng quầy cực có ánh mắt để bọn tiểu nhị nhanh đưa mấy bộ cung tiễn đến, lại đi cùng đoàn người Hạ Thính Ngưng vào núi.

Động vật trên núi này phong phú, con mồi không hề thiếu, rất nhiều khách nhân sớm kích động lao vào săn bắn. An chưởng quầy cho người đưa ngựa đến, Bách Lí Dung Cẩn liền mang theo Hạ Tử Vân vào núi săn thú.

An chưởng quầy đứng bên cạnh cùng với Hạ Thính Ngưng, nghe nàng căn dặn công việc trong Thiêu Khảo trường.

Tiêu Cảnh Uyên cũng cực kỳ hứng thú đứng ở bên cạnh nghe.

Mấy khắc chung sau, Bách Lí Dung Cẩn liền mang theo Hạ Tử Vân trở lại, hẳn là không muốn để Hạ Thính Ngưng cùng Tiêu Cảnh Uyên chờ lâu lắm, bọn họ vội vàng bắt mấy con mồi xong liền đi ra.

Đoàn người mang theo con mồi xuống núi, lại ngồi về vị trí đã chọn ban đầu.

Hạ Tử Vân nhìn con mồi được mang xuống núi, hỏi Hạ Thính Ngưng:

“Tỷ tỷ, mấy thứ này nướng thế nào?”

Lông cũng chưa nhổ, nội tạng cũng chưa xử lý nha.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy cười cười, chỉ chỉ một dòng suối phía trước nói:

“Bên kia có người chuyên môn xử lý mấy thứ này, gọi tiểu nhị đến đưa cho hắn là được rồi. Người ta tự nhiên sẽ xử lý con mồi sạch sẽ còn đưa trở về, một lần sẽ thu một lượng bạc.”

“À.”

Hạ Tử Vân ngoan ngoãn gật gật đầu, đang muốn vẫy tay gọi tiểu nhị đi lại. An chưởng quầy đứng ở bên cạnh sớm giành lấy việc này, cười nói:

“Thiếu gia chỉ cần ngồi ở đây là được, việc này giao cho tiểu nhân đi làm.”

Trường săn bắn này là của tiểu thư, ông nào dám để thiếu gia ra bạc.

Nói xong liền vội vàng phất phất tay để tiểu nhị đem mấy con mồi này đi.

Hạ Thính Ngưng nhàn nhạt cười yếu ớt, nàng nói lời này cũng chỉ là giải thích cho mấy người này nghe, những khách nhân lần đầu đến đây, chỉ cần cầm theo con mồi đều có tiểu nhị tới để hướng dẫn.

Mà đệ đệ cầm con mồi lại không có người lên hỏi là vì An chưởng quầy đứng đợi ở bên cạnh, tiểu nhị có ánh mắt nên không đi tới va chạm.

Đợi tiểu nhị xử lý con mồi xong đưa trở lại, An chưởng quầy sớm cho người đưa đầy đủ mọi công cụ tới.

Ném than củi vào trong hang nướng, đốt lửa, ở trong hang nướng có chỗ để sẵn vỉ nướng, Hạ Thính Ngưng rắc gia vị lên xiên thịt xong đặt lên vỉ nướng. Những xiên thịt đủ loại kiểu dáng này đều có thể mua được ở Thiêu Khảo trường, cũng là một dạng thu nhập khác của nơi này.

Về phần con mồi này, sớm được xử lý sạch sẽ cũng đã được xuyên vào giá nướng. Hạ Thính Ngưng đặt chúng nó vào bên hang nướng lớn hơn, rắc thêm các loại hương liệu lên, nhẹ nhàng xoay giá nướng.

Tiêu Cảnh Uyên nhìn mà ngạc nhiên không thôi, nói:

“Hóa ra là như vậy a, biểu tẩu, thực mệt tẩu có thể nghĩ ra.”

Bên lớn có thể lật nướng nguyên con, bên nhỏ thì có vỉ, có thể thịt xâu nướng hoặc miếng thịt, thậm chí còn có rau dưa.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy khẽ cười.

Chuyện này thì có là gì, ở hiện đại chỉ là thứ thật thông thường mà thôi.

Bách Lí Dung Cẩn cũng đưa tya nhẹ nhàng chuyển động một con lợn sữa, nhẹ giọng nói với Hạ Thính Ngưng:

“Cẩn thận, đừng để bị phỏng.”

Hạ Tử Vân cũng tương tự cầm xiên thịt lật qua lật lại, miễn cho nướng quá lâu mà cháy đen. Vãn Ngọc cùng Lục Vu tất nhiên là ở bên cạnh hỗ trợ.

Liền ngay cả Tiêu Cảnh Uyên cũng cực hưng thú lật xiên thịt dê.

Mùi đồ ăn bên này rất nhanh liền bay ra xung quanh, khiến khách nhân gần đó ào ào nhìn qua.

Đoàn người ngồi ở phía bên trái Hạ Thính Ngưng, là một đoàn thiếu nam thiếu nữ, bọn họ thấy Hạ Thính Ngưng lắp vỉ nướng rồi nướng xiên thịt, không khỏi hướng tiểu nhị gần đó hỏi:

“Bên kia tại sao lại có những xiên thịt nha?”

Không giống như chỗ họ, trên vỉ nướng đều là từng mảng thịt cắt từ trên thân con mồi.

Tiểu nhị mang khuôn mặt tươi cười đáp:

“Này là xiên thịt nướng, Thiêu Khảo trường chúng ta có bán, một lượng bạc hai mươi xâu, có nhiều loại thịt có thể lựa chọn, còn có một ít là rau dưa.”

Một thiếu nữ trong số nhóm người này nghe vậy vội vàng nói:

“Vậy cho chúng ta bốn mươi xâu.”

Dứt lời liền quay đầu để tỳ nữ giao bạc.

Khách nhân khác nghe thế, cũng vội yêu cầu mấy chục xâu.

Trong khoảng thời gian ngắn, xiên thịt nướng đẩy mạnh tiêu thu, bán đến hừng hực.

Mà bên Hạ Thính Ngưng sớm nướng xong một mớ xiên thịt, lúc này Tiêu Cảnh Uyên đang ăn đến cực kỳ sung sướng.

Hạ Tử Vân sớm ăn xong mấy xiên thịt bò nướng. Bách Lí Dung Cẩn thì lại đang cầm cây trúc tách thịt ra cẩn thận đút cho Hạ Thính Ngưng.

Tiêu Cảnh Uyên vài ngụm đã ăn hết xiên thịt dê trên tay, chậc lưỡi nói:

“Biểu tẩu, sao tỷ lại nghĩ ra chuyện bán xiên thịt này nha?”

Dù sao mọi người đều săn thú, ăn phần lớn đều là con mồi chính mình bắt được.

Hạ Thính Ngưng cẩn thận chuyển động thỏ trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói:

“Khách nhân đến nơi này phần lớn đều là thiếu gia nhà có tiền, thói quen có người hầu hạ, đi săn bắt vài lần liền hết hứng, dù sao săn thú cũng cực phiền toái. Hơn nữa Thiêu Khảo trường cũng bán nguyên con, đủ chủng loại, về sau đến quen rồi bọn họ sẽ lựa chọn mua trực tiếp ở Thiêu Khảo trường. Nhưng là nướng nguyên con sẽ không dễ dàng, chín chậm không nói, nếu nướng không có kỹ thuật thì đừng hòng được ăn ngon.”

Hạ Thính Ngưng vừa nói vừa chuyển con thỏ đã nướng xong qua phần vỉ không có than, dùng dao nhỏ cắt chân thỏ xuống, nói:

“Mà xiên thịt thì thuật tiện hơn, trải qua tẩm vị đặc biệt, nướng một lát là có thể ăn, hương vị còn cực kỳ ngon. Một lượng bạc hai mươi xâu, chút tiền này đối với các thiếu gia tiểu thư mà nói, quả thực chỉ là mưa bụi. Hơn nữa mấy thứ này, mới là thứ kiếm tiền nhiều nhất ở Thiêu Khảo trường.”

Ánh mắt Tiêu Cảnh Uyên sáng lên, có chút nhỏ giọng để sát vào nói:

“Biểu tẩu, xiên thịt kia thật sự kiếm được nhiều tiền sao?”

Hạ Thính Ngưng khẽ cười cười, nói:

“Phí tổn rất thấp, đệ không phát hiện những xiên thịt này nhiều nhất cũng chỉ một miếng thịt sao, nguyên một con có thể làm được bao nhiêu xiên thịt nha.”

Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy hít một hơi thật sâu.
Bình Luận (0)
Comment