Trong đầu Hạ Thính Ngưng như nổ tung, hỗn độn không chút đầu mối, ý nghĩ chạy vèo vèo, không biết nên bắt lấy cái gì.
Hiên Đế bình tĩnh nhìn phản ứng của Hạ Thính Ngưng, thanh âm khẳng định lại truyền đến, ánh mắt ông đen tối không rõ:
“Xem ra ngươi quả thật đúng rồi.”
Hai chân Hạ Thính Ngưng như mọc rễ, thẳng tắp trụ tại chỗ. Nàng há miệng th.ở dốc, lại không biết mở miệng nói cái gì.
Hiên Đế này chẳng lẽ cũng là xuyên không đến hay sao? Hay là Thiên Kỳ quốc có pháp sư lợi hại, có thể bấm độn đoán mạng?
Đủ loại ý nghĩ chạy trong đầu Hạ Thính Ngưng, lại đoán không ra đến cùng là loại nào.
Còn không đợi Hạ Thính Ngưng nghĩ ra cách ứng đối, Hiên Đế vốn đứng ở bên án thư đột nhiên bước đến, đồng tử ông đột nhiên mở to, hai tay gắt gao nắm chặt cánh tay Hạ Thính Ngưng, có chút cuồng loạn nói:
“Ngươi nói cho Trẫm, Trẫm đến cùng điểm nào không tốt, nàng lại nhẫn tâm quyết rời bỏ Trẫm mà đi. Trẫm cho nàng ngôi vị Hoàng Hậu, để nàng làm nữ nhân quý nhất trên đời này tôn, có cái gì không tốt. Ngươi nói, vì sao nàng muốn rời Trẫm mà đi, ngươi nói nha.”
Lúc này Hiên Đế hoàn toàn chìm vào trong cảm xúc bi thương, cuồng loạn mà bướng bỉnh rung lắc Hạ Thính Ngưng, như muốn nàng phải đưa ra đáp án.
Hạ Thính Ngưng cắn răng nhíu mày, chịu đựng đau đớn trên cánh tay truyền đến, Hoàng Thượng này êm đẹp phát điên cái gì, là muốn bóp nát cánh tay nàng hay sao.
May mà nghe được những lời này của ông, nàng có thể kết luận Hiên Đế khẳng định không phải nhân sĩ xuyên không đến, đồng hương của nàng hẳn là “nàng” rời ông mà đi trong miệng ông.
“Hoàng Thượng, người nên tỉnh táo lại trước, ngươi nắm ta như vậy, muốn ta trả lời thế nào.”
Hạ Thính Ngưng nghiến răng nghiến lợi trấn an.
Cánh tay nàng, không cần nhìn cũng biết, khẳng định là bầm tím rồi.
Mẹ nó, tên bạo lực cuồng này.
Đến cùng cũng là Hoàng Đế một quốc gia, Hiên Đế rất nhanh đã khống chế được cảm xúc của bản thân, buông lỏng tay đang nắm tay Hạ Thính Ngưng ra.
Hạ Thính Ngưng nhíu mày xoa cánh tay, chịu đựng đau nói:
“Hoàng Thượng không nói rõ ràng mọi chuyện, làm sao ta biết vị kia… Tiền bối, bà ấy vì sao rời đi.”
Nàng dừng một chút, vẫn là dùng hai chữ tiền bối để hình dung vị đồng hương kia, ai mướn người ta trước đến nha.
Hiên Đế nghe vậy có chút thất thần, mặt ông mang hoảng hốt, dường như lâm vào hồi ức trước kia.
“San San là khi Trẫm còn làm Hoàng tử, một lần trong lúc vô ý cứu từ trên ngọn núi về, khi đó nàng mặc y phục lố lăng, một đầu tóc ngắn, dáng vẻ quá sức quái dị. Sau khi tỉnh lại nàng làm ầm í mấy ngày, nằng nặc la hét đòi về nhà, khi với người làm Hoàng tử là Trẫm cũng không hề khách khí.”
Hiên Đế nói đến đây, trên mặt lộ ra một chút tươi cười ấm áp, ông mở to đôi mắt tiếp tục nói:
“Những chuyện nàng làm rất khác với người khác. Tất cả mọi thứ trên người nàng đều hấp dẫn Trẫm thật sâu. Nàng là nữ tử có kiến thức không thua nam tử, Trẫm thích bàn luận chuyện triều chính với nàng. Nàng thường nói một lời liền khiến người ta kinh sợ, ngay cả chính sách trị quốc cũng là hạ bút thành văn. Chúng ta dần dần yêu nhau, đoạn thời gian kia là ký ức tốt đẹp nhất trong đời này của Trẫm. Sau này, Trẫm được Tiên đế nhìn trúng, có thể nói nguyên nhân rất lớn là nhờ nàng bày mưu tính kế. Nhưng là …”
Ông nói đến này, ánh mắt biến âm u, cảm xúc lại không nhịn được kích động hẳn:
“Nhưng là nếu muốn đi lên ngôi vị Hoàng Đế, không thể không mượn thế lực trong triều duy trì. Khi Tiên đế tứ hôn cho vì Trẫm, Trẫm hứa với nàng một khi đăng cơ, liền lập nàng làm hậu. Trẫm không hề có chút tình cảm nào với những nữ nhân được nạp vào phủ, ta cho rằng nói với nàng như vậy nàng sẽ nghĩ thông suốt. Nhưng nàng tự nhốt mình trong phòng ba ngày không chịu ra.
Đến lúc gặp lại nhau, nàng vừa mở miệng liền nói muốn rời khỏi ta. Ta kích động, kinh sợ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải. Ta giam lỏng nàng ở trong phủ, lặp đi lặp lại nói với nàng, cho dù có nữ nhân khác, người ta yêu cũng chỉ có nàng. Nhưng mặt nàng luôn luôn không có biểu cảm, không chịu mở miệng đáp lại Trẫm.”
“Trẫm cho rằng giam lỏng nàng ở bên người liền không có việc gì, rồi sẽ có một ngày nàng sẽ suy nghĩ thông suốt. Nhưng là Trẫm đã quên, nàng khác với những người khác. Ở một ban đêm nọ, nàng cứ thế biến mất ở trước mặt Trẫm, vô luận Trẫm tìm như thế nào, đều không tìm được nàng dù chỉ là một chút tung tích. Ngươi nói, vì sao, vì sao muốn rời Trẫm mà đi?”
Nói xong lời cuối cùng, Hiên Đế giống như thất thần, thì thào hỏi chính mình.
Hạ Thính Ngưng khẽ híp đôi mắt.
Hóa ra là kịch bản vừa nói quá vừa giả tạo. Nàng nhàn nhạt nhìn Hiên Đế nói:
“Trong lòng Hoàng Thượng không phải đã có đáp án sao. Đã là một nữ tử có kiến thức cùng sự thông minh không thua kém nam tử, sao bà ấy có thể như những nữ tử khác, dễ dàng tha thứ việc bà cùng những người khác hầu hạ chung một phu quân chứ.”
Hiên Đế nghe vậy mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng nói:
“Trẫm cho nàng địa vị Hoàng Hậu của một quốc gia, chẳng lẽ không đủ sao? Trẫm yêu nàng, nàng cũng yêu Trẫm, vì sao không thể ở lại?”
“Không thể.”
Hạ Thính Ngưng chắc như đinh đóng cột ngắt lời:
“Hoàng Hậu của một quốc gia? Có lẽ ở trong mắt ngươi, Hoàng Hậu của một quốc gia quả thật là địa vị tôn quý nhất của nữ tử trên thế gian này, nhưng là bà ấy không cần. Bà chỉ cần một đời một kiếp môi đôi người liền đủ. Thân là Hoàng Hậu, có lẽ thân phận thật tôn quý, nhưng ở trong mắt chúng ta, chẳng khác gì tiểu thiếp. Chỉ cần là cùng người khác chia sẻ chung một phu quân, cho dù danh tiếng có to lớn cỡ nào, không phải cũng là như nhau sao?
Cho dù bà ấy yêu ngươi, nhưng bà ấy cũng có điểm cuối của mình, vượt qua điểm cuối này, cho dù bà ấy yêu ngươi nhiều thế nào, cũng sẽ nhịn đau lựa chọn rời đi. Bởi vì chúng ta, có tôn nghiêm chính mình không thể vứt bỏ.”
Hạ Thính Ngưng nhìn vào mắt sững sờ của Hiên Đế, nói:
“Có lẽ ta đổi một loại cách nói khác. Ví dụ như bà ấy nói với ngươi, bà ấy không có cách nào chỉ có một mình ngươi làm phu quân, còn phải nuôi thêm vài cái trai lơ, nhưng bà ấy lại chỉ yêu có một mình ngươi, ngươi có thể nhận sao?”
Hiên Đế nghe vậy như bị tia chớp đánh trúng, nhất thời sẽ tức giận.
Khóe môi Hạ Thính Ngưng giương lên nói:
“Xem, Hoàng Thượng chính ngươi cũng không thể nhận, lại có tư cách gì yêu cầu người khác. Thứ mình không muốn thì đừng ép người khác. Bà ấy rời khỏi ngươi, ngươi không hề oan ức chút nào. Bởi vì ở trong lòng ngươi, ngôi vị Hoàng Đế này vĩnh vĩnh quan trọng hơn bà ấy. Con đường này là chính ngươi chọn, có hậu quả gì cũng do chính ngươi gánh vác.”
Hiên Đế có chút thất hồn lạc phách ngồi xuống ghế tựa, thì thào nói:
“Là ta đã quên, nàng kiêu ngạo như vậy, sao có thể dễ dàng tha thứ việc ta có nữ nhân khác. Là ta ảo tưởng, cho rằng có thể giữ nàng lại.”
Dại ra một lúc lâu, Hiên Đế lại đứng dậy vội nắm lấy Hạ Thính Ngưng nói:
“Ngươi nói cho Trẫm, nàng đến cùng đã đi đâu? Vì sao Trẫm tìm như thế nào cũng không tìm thấy nàng.”
Hạ Thính Ngưng nhìn Hiên Đế lại có chút điên cuồng, vội gỡ tay ông, đẩy ông ra:
“Hoàng Thượng, ngươi bình tĩnh một chút, sao ta có thể biết bà ấy đi đâu.”
“Không, không, ngươi nhất định biết đến, nói cho Trẫm nàng đi đâu vậy.”
Hiên Đế có chút làm loạn hét lên.
Hạ Thính Ngưng cau mày, gằn từng chữ một:
“Ta chỉ có thể nói, khả năng lớn nhất đó là bà ấy về nhà.”
Nói đến đây, nàng lại thêm một câu:
“Đó là một nơi dù ngươi có cố gắng cả đời cũng không có cách nào có thể tới được.”
“Vì sao?”
Hiên Đế mở to đôi mắt đờ đẫn nói.
Hạ Thính Ngưng chậm rãi giải thích:
“Ta nói đơn giản nhất có thể với ngươi. Trung Quốc tồn tại ở thế giới kia. Mà chúng ta sở dĩ đến nơi này có lẽ là cơ duyên xảo hợp, đó là tỷ lệ một vạn người chưa chắc có một người. Ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng đi đến nơi đó. Tựa như ta cũng không có cách nào để trở về. Trên người bà ấy hẳn là có chất xúc tác gì đó, mới có thể đột nhiên biến mất rời khỏi nơi này, đó là một ngoại lệ.”
Hiên Đế thất thần ngồi trở lại ghế tựa, hi vọng bị cắt đứt, ông không bao giờ có thể nhìn thấy bà.
Về nhà sao?
Nghĩ đến người nhà mà nàng hay nhắc tới, có thể về nhà mà nói, nàng nhất định là thật vui vẻ.
Bên môi Hiên Đế lộ ra một chút chua sót.
Là ông đã tổn thương bà sâu sắc, nên bà mới lựa chọn rời khỏi sao.
Hạ Thính Ngưng nhìn Hiên Đế trước mắt từ chối cho ý kiến.
Hoàng Đế này chịu giáo dục của cổ đại mà lớn, có ý nghĩ như vậy cũng không quá đáng, ai mượn đây là thời đại mà địa vị của nử tử thấp kém như vậy a.
Nhưng là vị tiền bối xuyên không mà đến kia, bà ấy có thể kiên quyết rời đi như vậy, cũng khiến nàng khâm phục từ tận đáy lòng. Nếu như những nữ chính trong tiểu thuyết xuyên không khác, vì yêu mà nguyện ý ở lại trong chốn thâm cung cùng người khác chia sẻ phu quân, vậy nàng sẽ thất vọng đến cực độ.
Nhìn thấy Hiên Đế có thể sẽ cần một đoạn thời gian mới có thể khôi phục cảm xúc, Hạ Thính Ngưng cũng không để ý, trực tiếp ngồi xuống ghế tựa, dù sao có tổ tiên ở phía trước, hành động này của nàng hẳn là không quá đáng đi.
Đang lúc Hạ Thính Ngưng có chút buồn bực, nghĩ có nên để người mang chén trà cho nàng giải khát, cùng chút điểm tâm vào để nàng bổ sung cái bụng. Vừa rồi bị ép buộc như vậy, giờ đã tới giờ bữa trưa, nàng lại bị vội vàng triệu vào cung, cái gì cũng chưa ăn nha.
Hiên Đế cũng đã khôi phục lại cảm xúc, ánh mắt nhìn Hạ Thính Ngưng có chút sâu thẳm:
“Ngươi rất giống nàng, nàng ở trước mặt Trẫm, cũng không bị gò bó như vậy.”
Đến cùng, vẫn là ông phụ bạc bà nha.
Hạ Thính Ngưng bị lời nói đột nhiên phun ra làm phát hoảng, theo bản năng liền trừng qua, lại chọc Hiên Đế sững sờ một trận.
Ông giương lên một tia cười yếu ớt đầy hoài niệm.
“Đã thật lâu không ai dám đối với Trẫm như vậy.”
Nữ tử ở trong ký ức của ông đã sớm rời bỏ ông.
Hạ Thính Ngưng nhíu mày, lúc này mới hỏi:
“Hoàng Thượng bằng cách nào biết ta cùng bà ấy đến từ cùng một chỗ?”
Nàng làm sao bị lòi?
Hiên Đế không đáp nói ngược lại:
“Sau này liền gọi Trẫm là di phu đi, con cũng là sinh tức của Trẫm, đây có lẽ là ông trời cho Trẫm một chút an ủi.”
Sau khi nói xong mới chậm rãi nói:
“Hôm qua Trẫm ra cung đi Thiêu Khảo trường một chuyến, có lẽ con không biết, loại thức ăn này San San cũng từng làm cho Trẫm ăn, đó không phải hẳn chuyện người khác có thể hiểu được.”
Hạ Thính Ngưng hiểu rõ gật gật đầu, nói:
“Hoàng Thượng biết Trung Quốc?”
Hiên Đế lắc đầu nói:
“Trẫm chỉ từng nghe San San nói qua một chút, khi chúng ta yêu nhau đã thật lâu, nàng mới nói cho Trẫm nàng không thuộc về nơi này. Nàng đến từ một quốc gia xa xôi. Trẫm chỉ biết là, quốc gia kia của các ngươi dương như vô cùng kỳ lạ. San San nói, nữ tử giống nàng, ở nơi kia của các ngươi trên đường cái tùy tiện nắm là có một bó to. Trẫm vốn còn có chút không tin, sau khi biết thân phận của con thì Trẫm có chút tin.”
Kỳ tài kinh thương, kiến thức cũng không nhỏ, quả thật rất giống nàng.
Hạ Thính Ngưng từ chối cho ý kiến nhún vai.
Mọi người đều tiếp thu nền giáo dục khác nhau, nữ tử ở hiện đại đối với người cổ đại mà nói, quả thật là độc lập tự cường.
Nhìn Hạ Thính Ngưng tự nhiên tùy ý hành động, Hiên Đế không khỏi nhớ tới bà, trong lòng đau xót, thở dài nói:
“Con đi về trước đi, Cẩn Nhi hẳn cũng chờ đến sốt ruột.”
Ông cần bình phục nỗi lòng một chút.