Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 59

Edit: voi còi

Lí thị mang theo bà tử vội vã đi tới Xuân Hi cư, vừa vào cửa liền sinh động như thật hướng Hạ lão phu nhân miêu tả sự tình theo như lời của bà tử. Nói được quả thực giống như là bà tận mắt nhìn thấy vậy.

Hạ lão phu nhân nghe được cả kinh, thẳng đứng lên nói “Con nói nhưng là thật sự? Nhị nha đầu kia thật sự nửa đêm gặp tình lang?”

Đây chính là chuyện lớn nha, nếu như là thật, bắt được nhược điểm này, bà còn có cơ hội xoay người.

Lí thị liên tục gật đầu, lại đẩy bà tử phía sau một phen nói “Nương, đương nhiên là thật, đây chính là Mai bà tử tận mắt nhìn thấy đến. Không tin người hỏi bà ta một chút.”

Mai bà tử bị Lí thị đẩy, vội vàng tiến lên vài bước nói “Đúng vậy, lão phu nhân, lão nô nhưng là nhìn xem thật thật nhất thiết, nhị tiểu thư kia cùng gian phu kia dựa vào được thật gần, nói hai người này không có gì, ai tin thế nào.”

Chậc chậc, thật sự là không nghĩ tới, bà chẳng qua là đi nhà xí trở về, nhưng lại để bà đánh lên bí mật to như vậy. Nhị tiểu thư hẹn hò tình lang, cái này muốn truyền ra, vậy thật đúng không thể tưởng tượng nha.

Hạ lão phu nhân lại cấp thiết hỏi “Ngươi có nhìn rõ ràng kia thật sự là nam nhân sao? Có biết là ai hay không?”

Mai bà tử lời nói chuẩn xác nói “Tuy rằng trong ngõ nhỏ có chút tối, nhưng lão nô có thể khẳng định kia tuyệt đối là nam nhân. Về phần là ai, lão nô liền không thấy rõ.”

Xem thân hình người nọ, người sáng suốt vừa thấy đều biết đến đó là một nam nhân. Có nữ tử nào sẽ mặc áo choàng, còn so với Nhị tiểu thư muốn cao hơn một cái đầu. Mắt bà lại không mờ, người nọ tuyệt đối là gian phu.

Hạ lão phu nhân nghe vậy chậm rãi ngồi trở lại vị trí, không biết suy nghĩ cái gì.

Nhưng là Lí thị dẫn đầu thiếu kiên nhẫn, gấp giọng nói “Nương, chúng ta muốn hiện tại phải đi bắt gian chứ?”

Nguyên bản bà còn đang lo về sau không chuẩn sẽ luôn luôn bị tiện chân kia đè nặng, không nghĩ tới ông trời có mắt, nhưng lại đem một nhược điểm lớn như vậy đưa đến tay bà, chỉ cần có nhược điểm, lo gì tiểu chân kia dám không nghe bà.

Hạ lão phu nhân lạnh lùng  lườm Lí thị nói “Hồ đồ, lúc này người ta cũng đi rồi, hiện tại con định đi bắt gian thế nào a. Sai bọn hạ nhân nhìn chằm chằm cửa hông cho tốt, lại có phát hiện liền lập tức đi lại thông báo, con nhưng đừng đả thảo kinh xà, khiến Nhịn nha đầu sinh nghi. Bằng không đến lúc đó nhược điểm không bắt đến, nàng ta lại thẹn quá thành giận, không chừng liền đem tranh kia dán ra ngoài.”

Ngu xuẩn không đầu óc này, trước khi làm việc cũng biết muốn động não suy nghĩ một chút, khó trách ngay cả một tiểu nha đầu lừa đảo đều trị không được.

Hạ lão phu nhân thầm mắng Lí thị đồng thời, lại xem nhẹ  chính mình đồng dạng cũng liên tiếp thua ở trong tay Hạ Thính Ngưng. Nào có tư cách gì đi nếu nói đến ai khác.

Lúc này Hạ Thính Ngưng còn không biết, Lí thị cùng Hạ lão phu nhân nhưng lại đem Bách Lí Dung Cẩn trở thành gian phu.

Một đường tâm tình tốt trở lại Lê viện, đầu tiên Hạ Thính Ngưng là đi thiên sảnh gặp Thủy thị cùng Hạ Tử Vân, để hai người yên tâm. Lại ngồi ở đó một lát, mới mang theo Vãn Ngọc cùng Lục Vu trở về phòng nghỉ tạm.

Trước gương tang điểm, Vãn Ngọc một bên vì Hạ Thính Ngưng gỡ xuống trâm cài cùng châu hoa, một bên nói “Tiểu thư, buổi tối ngài đi đâu nha, đi ra ngoài dầy đủ hơn hai canh giờ đâu.”

Nếu không phải biết xưa nay tiểu thư làm việc cực có chừng mực, phu nhân cùng thiếu gia đã sớm sốt ruột muốn đi ra ngoài tìm người.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng cười, cực kì đẹp mắt “Không đi đâu, chính là đi ra ngoài nhìn cảnh đêm mà thôi.”

Vãn Ngọc nghe vậy liền thức thời không lại hỏi nhiều, chỉ nhanh hơn động tác trong tay, đem vật trang sức đều lấy xuống dưới, lại lấy qua lược ngọc tinh tế đem sợi tóc buông xuống chải mượt.

Lục Vu đã trải giường xong xuôi, đem xiêm y cùng áo choàng đều chỉnh tề treo lên giá treo.

Hạ Thính Ngưng chỉ mặc một thân áo ngủ làm bằng tàm ti tốt nhất, vẫy vẫy tay nói “Các ngươi đều đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Ban đêm khi ngủ nàng thường không cần người gác đêm.

Vãn Ngọc cùng Lục Vu rõ ràng cũng là biết quy củ này, đều ngoan ngoãn gật đầu lui xuống.

Thổi tắt ánh nến sáng ngời, Hạ Thính Ngưng lên giường chui vào trong đệm chăn mềm mại ấm áp, lúc lơ đãng lại nghĩ đến nụ hộ nhẹ kia, trong bóng đêm gợi lên một chút tươi cười, hắn sợ là bị nàng dọa đến đi.

Đối người hiện đại như nàng mà nói, đây quả thực chính là một việc nhỏ không đáng kể, nhưng với hắn mà nói, hành động của nàng sợ là có chút kinh thế hãi tục thôi.

Hạ Thính Ngưng nhất thời tâm tình tốt nhắm hai mắt lại, khóe môi mỉm cười tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, một đêm ngủ ngon Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng xốc lên đệm chăn đứng dậy, miễn cưỡng vươn thắt lưng. Gọi Vãn Ngọc ngoài cửa tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Mặc xiêm y cùng trang sức xong, bọn hạ nhân liền bưng đồ ăn sáng tới, Hạ Thính Ngưng dùng đồ ăn sáng sớm một chút, ngày không cần sáng sớm đi thỉnh an chính là tốt.

Dùng xong đồ ăn sáng, Hạ Thính Ngưng liền mang theo Vãn Ngọc đi lên xe ngựa xuất môn, trước khi đi, nàng cũng chưa từng quên cho gã sai vặt trông cửa hông kia tiền thưởng. Tối hôm qua lúc trở về đi vội vàng, nàng đã quên. Liền thừa dịp này ra cửa bù lại, miễn cho người ta cho rằng nàng là người nói chuyện không tính toán gì hết đâu.

Xe ngựa vững vàng chạy đi, hôm nay nàng muốn tới ‘Trân Bảo Hiên’ mới khai trương nửa tháng trước đi thị sát, thuận tiện xem xem nàng phân phó chế tạo trang sức đã làm tốt hay chưa.

Xe ngựa một đường đi đến cửa ‘Trân Bảo Hiên’, Hạ Thính Ngưng mang theo Vãn Ngọc xuống xe liền nhấc chân đi vào.

Hôm nay là mồng một tháng giêng, người trong cửa hàng cũng là không nhiều lắm, quý phu nhân cùng tiểu thư từ trước đó vài ngày đã đến bốn phía mua đồ qua. Hôm nay chỉ có tốp năm tốp ba khách nhân tới cửa, cũng coi như bình thường.

Từ chưởng quầy của Trân Bảo Hiên đã theo trong quầy đi ra đón, đem Hạ Thính Ngưng mời lên trên lầu vào nhã gian chuyên thuộc về nàng.

Bàn tay trắng nõn của Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng lật xem sổ sách thu vào nửa tháng của ‘Trân Bảo Hiên’, trên mặt mang nụ cười nhẹ, một hàng trang sức này quả thật là kiếm tốt, không nghĩ tới mới ngắn ngủn nửa tháng thời gian, lợi nhuận của Trân Bảo Hiên liền cao tới hai mươi vạn lượng.

Tuy rằng nơi này các vị quý phu nhân cùng tiểu thư đều có thói quen định kỳ sẽ thêm trang sức mới, nhưng trừ bỏ điểm này, trong ngày thường sinh ý của Trân Bảo Hiên cũng là cực kì lửa nóng, nói là ngày kiếm vạn kim cũng không đủ.

Từ chưởng quầy ở một bên cười đến mặt mày loan loan “Tiểu thư, trang sức châu báu của Trân Bảo Hiên chúng ta đó nhưng là cung không đủ cầu, hiện thời giá đã là liên tiếp kéo lên, nhưng vẫn ngăn không được những phu nhân tiểu thư có quyền thế tới cửa đặt mua. Các thợ thủ công ngày ngày đều đang đẩy nhanh tốc độ đâu.”

Mới đầu ông còn lo lắng tiểu thư định giá có phải rất cao hay không, một cái trâm cài sẽ hai ngàn lượng, này sẽ có người thăm sao? Không nghĩ tới sức mua lúc đầu của các phu nhân cùng tiểu thư quả thực sẽ không thể sử dụng lẽ thường đến suy luận, chỉ cần là mắt coi trọng mắt, chẳng sợ lại quý cũng sẽ đào bạc.

Hạ Thính Ngưng gật đầu lên tiếng, những trang sức này đều bị nàng gia nhập nguyên tố hiện đại, xa không phải một hình thức đơn điệu mà triều đại này có khả năng so sánh, tiwj nhiên giá phải cao còn có rất cao.

Nữ nhân này vừa thấy đến châu báu trang sức sẽ điên cuồng, muốn thực sự trong lòng thích, xài bao nhiêu tiền đều sẽ không cảm thấy đau lòng. Đây cũng là nguyên nhân nàng dám định giá cao như vậy.

Khép lại trướng bạc, Hạ Thính Ngưng ngẩng đầu nói “Từ chưởng quầy,lần trước ta sai người ta đưa tới bản vẽ hình thức, ngươi đều làm cho người ta tạo ra tốt lắm sao?”

Từ chưởng quầy liên tục gật đầu “Đây là tự nhiên, đã tạo ra được gần đủ rồi, cũng chỉ còn lại một hai bộ trang sức còn chưa có tìm được bảo thạch thích hợp để khảm. Chờ thêm mấy ngày nguyên liệu mới chuyển đến, sẽ gặp lập tức làm cho người ta chọn lựa bảo thạch thích hợp khảm lên. Những thứ đã chế tạo xong đã khóa ở tại trong khố phòng, tiểu thư có phải đi qua nhìn xem không?”

Hạ Thính Ngưng gật gật đầu “Cũng tốt, dẫn đường đi.”

Từ chưởng quầy vội vàng đi ở đằng trước, dẫn Hạ Thính Ngưng cùng đi đến khố phòng. Lấy chìa khóa mở khóa lớn của khố phòng ra, cung kính mời Hạ Thính Ngưng đi vào.

Đi đến trước mặt bày mười mấy cái hòm lớn, Từ chưởng quầy mở một hòm trong số đó ra, chỉ vào trang sức bên trong nói “Tiểu thư mời xem.”

Hạ Thính Ngưng nhìn vào trong hòm, chỉ thấy bên trong bày đầy đủ loại kiểu dáng kim trâm xinh đẹp, kiểu dáng mỗi một cây cũng không quá giống nhau, tản ra ánh vàng rạng rỡ.

Từ chưởng quầy lại duỗi tay đem tầng trên nhất bỏ ra, lộ ra kim trâm đặt tại tầng tiếp theo. Thì ra một cái hòm như vậy chia ra chín tầng, mỗi một tầng đều bày đầy các loại hình thức  kim trâm, liền một hòm này, ít nhất cũng có trên dưới một trăm cái.

Từ chưởng quầy lại tiếp tục nói “Tiểu thư, đây là hòm để kim trâm, phía sau hòm kia là bày biện ngân trâm. Hòm kim trâm cài ở phía trước, vòng tay các loại có một hòm, vòng tay vàng, vòng tay tay cùng vòng ngọc ở một hòm khác, khuyên tai cũng có một hòm, chuỗi hạt cùng các trang sức châu hoa tinh xảo khéo léo đặt ở cùng một hòm. Mặt khác năm mươi bộ trang sức trọn bộ liền bày đầy năm hòm.”

Từ chưởng quầy vừa nói vừa đem tất cả các hòm đều mở ra, để cho Hạ Thính Ngưng cẩn thận xem xét một chút, lần lượt xem qua.

Hạ Thính Ngưng cũng không hàm hồ, đem từng cái thùng gì đó đều tinh tế  nhìn một chút, vừa lòng  gật gật đầu nói “Làm được không tẹ, một ít đồ cổ tranh chữ cùng ngọc khí, ngươi đều có đi thu mua?”

Mấy thứ này đều là đồ cưới nàng tự mình chuẩn bị, nhìn ra được đến thợ thủ công thật dụng tâm, trang sức tạo ra được thập phần tinh xảo đẹp mắt.

Từ chưởng quầy tất nhiên là gật đầu “Đây là tự nhiên, tiểu thư phân phó, tiểu nhân nào dám không theo. Tám hòm đặt tại bên kia đó là đồ cổ cùng tranh chữ đã thu mua về. Về phần một ít vật trang trí ngọc khí, đã thu mua rất nhiều nguyên liệu ngọc thạch trở về điêu khắc.”

Hạ Thính Ngưng mím môi cười “Tốt, vậy gia tăng chút đi. Chờ tất cả mọi thứ chuẩn bị dầy đủ xong, liền đưa đến Lê viện Hạ phủ đi.”

Từ chưởng quầy gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

Hạ Thính Ngưng liền cũng không lại ở lâu, mà là ra Trân Bảo Hiên, đi đến Noãn Yên lâu, hiện tại một loại đồ cưới là trang sức đã chuẩn bị tốt, cũng còn lại vải vóc cùng xiêm y cần nàng mang đi theo.

Đi đến Noãn Yên lâu, Vu thúc đang ở ghi chép sổ sách, mắt thấy Hạ Thính Ngưng đi đến, vội vàng buông bút lông trong tay nghênh đón.

“Tiểu thư, ngài đến.” Vu thúc cung kính nói.

Hạ Thính Ngưng gật đầu “Lên lầu lại nói.”

Vu thúc vừa nghe vội vàng đón Hạ Thính Ngưng cùng tiến lên lầu vào nhã gian.

Tự mình pha nước trà, có thế này Vu thúc mới mở miệng hỏi nói “Hôm nay tiểu thư tới, nhưng là có việc muốn phân phó?”

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu “‘Tuyết Đoàn phường’ chuẩn bị được thế nào? Lúc trước ta phân phó những vải vóc cùng xiêm y đều làm đến đâu rồi?”

Tuyết Đoàn phường là nàng chuẩn bị mở cửa hàng xiêm y vải vóc, chẳng những cung ứng thợ may cũng cung ứng vải vóc. Chính là hiện thời còn chưa khai trương, bởi vì nàng để tất cả thợ nhuộm cùng thợ cắt may gấp gáp làm đồ cưới cho nàng, nên đem thời gian khai trương lùi lại một thời gian.

Vu thúc mở miệng nói “Hôm qua lão nô mới nhìn qua, tơ lụa vải vóc dùng tàm ti tốt nhất dệt thành đều đã nhuộm xong, xiêm y cũng dựa theo bản vẽ ngài đưa làm được hơn hai mươi kiện. Áo choàng sẽ chờ da lông tốt nhất vận chuyển đến liền có thể chế tác. Lão nô nghĩ tiếp qua mấy ngày hẳn là có thể hoàn công.”

Tiểu thư phân phó làm những thứ này quả thực chính là đủ loại, thật nhiều dạng đều là văn sở vị văn (nghe những điều chưa hề nghe), cũng may là có bản vẽ. Nhóm thợ mới hiểu được theo thế nào vào tay.

Nhưng mà vải vóc nhuộm ra làm xiêm y đúng là tinh mỹ dị thường, chọc được lão sư phụ nhuộm vải tán dương không ngừng, nói muốn lấy ra đi bán giá trị nhất định là xa xỉ nha.

Hạ Thính Ngưng nhợt nhạt cười “Vậy là tốt rồi, để nhóm thợ gia tăng chút.”

Lại có mấy tháng nàng liền muốn xuất giá, đồ cưới này phải chuẩn bị thật tốt trước mới được.

Vu thúc tất nhiên là liên tục gật đầu, ông tự nhiên biết mấy thứ này đều là muốn làm vì đồ cưới của tiểu thư, nào dám chậm trễ.

Ra Noãn Yên lâu, Hạ Thính Ngưng mang theo Vãn Ngọc về tới Hạ phủ, nằm đổ lên trên giường cẩn thận suy nghĩ, bây giờ đồ cưới đã đều chuẩn bị được không sai biệt lắm, nàng phải cẩn thận suy nghĩ còn có khiếm khuyết gì, miễn cho sau khi gả qua thất lễ với người.

Vãn Ngọc đã ở một bên hỗ trợ nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu nói “Đúng rồi, tiểu thư, tỳ nữ bên người ngài còn chưa có thêm mới đâu. Sau này gả đến Tĩnh vương phủ đi, không thiếu được cũng phải có sáu tỳ nữ có thể sai sử nha.”

Hạ Thính Ngưng ngẩn ra, điều này nàng nhưng là đã quên, dù sao từ trong khung nàng cũng mang tư tưởng là người hiện đại, cho tới bây giờ đều độc lập thật sự, tuy rằng bên người có Vãn Ngọc cùng Lục Vu hầu hạ, nhưng đại đa số thời điểm nàng đều là chính mình động thủ, cho nên những tỳ nữ này công việc mỗi ngày đều thực nhẹ nhàng, không có gì cần mệt nhọc.

Bởi vậy nàng cũng không nghĩ tới thêm tỳ nữ. Chính là hiện tại, Vãn Ngọc nói đúng, nàng sẽ gả đến Tĩnh vương phủ, bên người sao có thể chỉ mang theo ba tỳ nữ. Từ lúc lần trước đem Niệm Song bán đi khỏi đây, nguyên bản bốn tỳ nữ hầu hạ  nàng cũng chỉ còn lại ba người, trong sinh hoạt hằng ngày nàng cũng không cảm thấy thiếu, liền luôn luôn không thêm người.

Bây giờ Vãn Ngọc nhắc tới như vậy, nàng cũng cảm thấy có lý. Cũng nên thêm vài người tỳ nữ, xem ra qua mấy ngày phải gọi người môi giới tới đây một chuyến.

Bỏ những việc vặt này qua một bên, Hạ Thính Ngưng kéo chăn qua đắp lên người, chợp mắt một chút.

Một ngày này, Hạ Thính Ngưng trừ bỏ bồi Thủy thị cùng Hạ Tử Vân nói chuyện, đó là ngồi ở trong phòng xử lý chuyện buôn bán. Cũng không lại ra cửa, dù sao còn có mấy tháng nàng sẽ xuất giá, muốn thừa dịp trong khoảng thời gian bồi bồi mẫu thân cùng đệ đệ. Nơi này cũng không so với hiện đại, nàng một khi gả đến Tĩnh vương phủ, thân là tức phụ nhà người khác, muốn về nhà mẹ đẻ đã không được tự do như vậy.

Lí thị lại phái ra vài bà tử ở bên cửa hông theo dõi, yêu cầu muốn ở trong thời gian nhanh nhất bắt lấy nhược điểm của Hạ Thính Ngưng.

Ngày này, Hạ Thính Ngưng vừa dùng xong đồ ăn sáng, gã sai vặt canh giữ ở cửa hông liền báo lại, chiếc xe ngựa lần trước lại tới nữa.

Hạ Thính Ngưng vội vàng buông sách trong tay, khoác thêm áo choàng ra cửa phòng.

Mang theo Vãn Ngọc một đường đi đến bên ngoài cửa hông Hạ phủ, nhẹ bước thuần thục đi lên xe ngựa.

Bà tử luôn luôn tránh ở bên cây trông giữ trông thấy chỉ kém không cao hứng nhảy lên, đợi lâu như vậy, cuối cùng là để bà đợi đến, Nhị tiểu thư này rốt cục lại đây hẹn tình lang. Không được, bà phải chạy nhanh trở về nói cho phu nhân một tiếng, miễn cho lát nữa đôi gian phu dâm phụ trốn thoát.

Trong Xuân Hi cư, sau khi Lí thị nghe được bà tử thông báo, vẻ mặt vui mừng “Ngươi xem rõ ràng? Nàng thực lên xe ngựa gặp tình lang?”

Bà tử liên tục gật đầu “Đó là đương nhiên, nhị tiểu thư vừa rồi lên xe ngựa, lão nô lập tức sẽ trở lại cùng ngài bẩm báo một tiếng, lúc này đi qua nhất định có thể bắt tận nơi.”

Lí thị cười đến mặt mày loan loan, quay đầu lại nói với Hạ lão phu nhân ngồi ở bên trên “Nương, ngài có nghe được chứ? Chúng ta còn chờ cái gì, phải chạy nhanh qua mới được nha.”

Này giữa ban ngày, không nghĩ tới tiểu chân này dám lớn mật hẹn gặp tình lang như vậy. Nguyên bản bà còn tưởng rằng phải thủ thêm vài ngày đâu. Cư nhiên nhanh như vậy khiến cho bà đợi đến, nghĩ đến đợi lát nữa có thể bắt lấy nhược điểm của tiểu chân kia, bà liền hưng phấn không được. Tiểu chân chết tiệt này, lúc trước khiến bà ăn bao mệt, lúc này xem nàng còn có thể chạy thế nào.

Hạ lão phu nhân cũng đồng ý gật đầu nói “Đi, chúng ta lúc này sẽ liền đi qua.”

Bà đồng dạng cũng khẩn cấp  muốn nhéo lỗi của nhị nha đầu kia, hảo mượn cái này đắn đo nàng. Vãn hồi uy nghiêm thân là tổ mẫu của bà.

Hai người vội vã mang theo bà tử hướng cửa hông tiến đến.

Hạ Thính Ngưng vào toa xe, cười yếu ớt ngồi vào bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn. Nửa điểm cũng không có cảm giác không thích ứng, trải qua đã nhiều ngày ở chung, nàng đã có thể cực kì tự nhiên cùng đối phương một chỗ.

Bách Lí Dung Cẩn vươn tay cầm tay Hạ Thính Ngưng, nhẹ nhàng xoa bóp giúp nàng sưởi ấm, đây đã thành thói quen của hắn.

Vừa ấm áp trong tầm tay nàng nói “Ta mang theo điểm tâm của Noãn Yên lâu cho nàng, nàng nếm thử xem có thích hay không.”

Hôm nay sau khi hạ triều hắn tiện đường đi Noãn Yên lâu đồ ăn cho hai đệ đệ, nghĩ đợi lát muốn đi qua gặp nàng, liền nhiều mua một phần điểm tâm, muốn mang cho nàng nếm thử xem, nếu là thích, về sau hắn liền sẽ giúp nàng mang đến.

Hạ Thính Ngưng cũng không cự tuyệt động tác của đối phương, tay hắn so với tay nàng rộng rãi hơn rất nhiều, cũng có thể bao bọc toàn bộ tay nàng.

Lại nghe đến lời nói của đối phương, liền cười gật gật đầu nói “Tốt.”

Làm khó hắn mỗi lần có gì tốt đều có thể nghĩ nàng, nàng tất nhiên là sẽ không cự tuyệt.

Bách Lí Dung Cẩn lấy ra thảm hồ mềm mại một bên, phủ lên trên người Hạ Thính Ngưng. Đem đặt thực hộp để trên bàn nhỏ mở ra, lấy điểm tâm bên trong ra, cầm lấy một khối đưa tới bên môi Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng cũng không e thẹn, liền cắn một ngụm điểm tâm trên tay đối phương, ngọt hương nhuyễn ngấy, là hoa quế cao.

“Ăn ngon sao?” Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt hỏi một câu. 

Hạ Thính Ngưng ăn hoa quế cao trong miệng gật đầu “Ăn ngon.” Hoa quế cao này là nàng dạy cho sư phụ làm điểm tâm của Noãn Yên lâu, tuy rằng mỗi ngày nàng đều có thể ăn đến, nhưng đây là Dung Cẩn mua đến, ý nghĩa tất nhiên là bất đồng.

Bách Lí Dung Cẩn lại cầm hoa quế cao trong tay đưa tới trước mặt Hạ Thính Ngưng “Chỗ kia còn có chút điểm tâm tươi mới khác, lần tới lại mang tới cho nàng nếm thử, nếu là thích, vậy về sau liền gọi bọn hắn chuyên đưa đến vương phủ đi.”

Hạ Thính Ngưng khẽ nghiêng đầu, chủ ý này nhưng là không tệ, nàng có lẽ có thể lo lắng mở một cửa hàng điểm tâm, cung ứng điểm tâm mỗi ngày cho người nhà giàu dùng ăn.

Bách Lí Dung Cẩn gặp Hạ Thính Ngưng tựa hồ suy nghĩ cái gì, liền không đánh gãy, chỉ đem điểm tâm trên tay mà nàng cắn một ngụm đưa vào trong miệng.

Hạ Thính Ngưng đang muốn mở miệng nói cái gì đó, đột nhiên lại nghe đến bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng của Vãn Ngọc “Lão phu nhân, Lí phu nhân, sao ngài lại tới đây?”

Lí thị cùng Hạ lão phu nhân vội vã đuổi tới cửa hông, liền trông thấy một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa mỹ dừng ở bên cạnh, mà tỳ nữ Vãn Ngọc bên người của Hạ Thính Ngưng cũng đang đứng ở bên xe chờ đợi. Điều này không khỏi làm bọn họ cảm thấy vui vẻ từ trong tâm.

Thập phần nắm chắc nâng bước chân liền đi qua.

Vãn Ngọc vừa thấy Hạ lão phu nhân cùng Lí thị đến, đó là cả kinh, hai người này sao lại tới đây, nàng cũng không quên đối phương lại nhiều lần muốn hãm hại tiểu thư đâu.

Lí thị dẫn đầu nói “Tiểu thư của ngươi đâu, còn không đem nàng kêu lên cho ta.” Hôm nay bà liền muốn theo tiểu chân kia hòa nhau một ván.

Vãn Ngọc cau mày nói “Này....” Tiểu thư đang cùng Tĩnh vương thế tử ở trên xe ngựa, nàng vội vàng đi gọi tiểu thư xuống dưới không tốt lắm đâu.

Lí thị cũng mặc kệ nhiều như vậy, bà chỉ cảm thấy gương mặt Vãn Ngọc ngượng nghịu, nhất định là sợ hãi bị bà biết, tiểu chân này đang gặp gỡ tình lang. Liền cất cao thanh âm nói “Thế nào, chẳng lẽ ngươi có tật giật mình, không dám đem người kêu xuống dưới, sợ ta biết nàng tại đây gặp gỡ gian phu.”

Vãn Ngọc trừng lớn mắt nói “Lí phu nhân, nói cũng không thể nói lung tung, tiểu thư chúng ta đi được vững, ngồi được ngay. Bao lâu có gian phu gì. Ngài đừng vô duyên vô cớ  hủy hoại danh dự tiểu thư nhà ta.”

Cái gì gian phu, Tĩnh vương thế tử nhưng là hôn phu tương lai của tiểu thư, nhưng lại bị trở thành gian phu, Lí phu nhân này thật đúng là nói cái gì đều dám nói ra bên ngoài.

Lí thị nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình “Ngươi đồ tiện tì chết tiệt, dám nói với ta như vậy, cẩn thận ta lọt da của ngươi. Nàng nếu đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, làm sao có thể chột dạ không dám xuống dưới đâu, còn không phải sợ bị người biết nàng đang ở cùng gian phu hẹn hò sao.”

Quả thật là người mà tiện chân kia dạy dỗ xuất ra, dám nói chuyện với đương gia chủ mẫu là bà như vậy. Chờ bà bắt được nhược điểm của tiểu chân này, quay đầu mới dọn dẹp các nàng một chút.

Hạ lão phu nhân cũng hừ một tiếng nói “Còn không đem nàng kêu xuống dưới cho ta, ta đổ muốn nhìn lúc này nàng còn có cái gì để nói.”

Nếu không muốn bà đem sự tình náo đại, vậy sau này nhị nha đầu nhất định phải nghe bà mới được.

Hạ Thính Ngưng ở trong xe cơ hồ không bị điểm tâm làm nghẹn chết, gian phu? Thực mệt hai người này nghĩ ra, cho rằng ai đều giống bọn không biết xấu hổ sao.

Bách Lí Dung Cẩn hiển nhiên cũng nghe đến đối thoại ngoài xe, một trương mặt nhất thời lạnh xuống dưới. Hắn tới gặp thê tử sắp quá môn của mình, nhưng lại bị trở thành gian phu.

Hạ Thính Ngưng thật sự nghe không nổi lời nói không đầu óc của Lí thị cùng lão phu nhân nữa, quay đầu nói với Bách Lí Dung Cẩn “Huynh ở trên xe chờ là tốt rồi, ta đi xuống một chuyến.”

Bách Lí Dung Cẩn khẽ nhíu mày, hắn có chút lo lắng nàng không ứng phó được đến.

Hạ Thính Ngưng tiến qia nhẹ nhàng để ở cái trán đối phương, hai người thân mật khăng khít “Không có việc gì, ta có thể ứng phó, huynh phải tin tưởng ta.”

Bách Lí Dung Cẩn ngẩn ra, xem dung nhan nàng gần trong gang tấc, trong lòng vừa động, vươn tay nhẹ nhàng phủ ở mặt nàng “Nàng phải cẩn thận chút.”

Hạ Thính Ngưng cười gật đầu, liền xốc lên màn xe xuống xe.

Lí thị cùng Hạ lão phu nhân vừa thấy Hạ Thính Ngưng theo trên xe xuống dưới, đều là vui vẻ.

Hạ Thính Ngưng lạnh lùng cười “Các ngươi đi tới bên này làm cái gì?”

Cũng không biết hai cái không đầu óc theo người nào biết nói nàng đang ở bên này, trước khi đến đây cũng không làm rõ ràng tình huống, cư nhiên cứ chạy tới bắt gian như vậy.

Lí thị tự nhận đã bắt được nhược điểm của Hạ Thính Ngưng, liền thẳng lưng nói “Ngươi còn có mặt mũi nói, một nữ nhi gia dám giữa ban ngày hẹn hò tình lang, ngươi nhưng là đã bị hoàng thượng tứ hôn cho Tĩnh vương thế tử. Cư nhiên dám làm ra chuyện như vậy, gian phu kia đâu đâu, sao không thấy hắn cũng lăn xuống đây. Lần này tang chứng nhân chứng cũng lấy được, các ngươi là trốn không thoát.”

Lí thị càng nói liền càng đắc ý, tiện chân này, cuối cùng là để bà bắt được nhược điểm.

Hạ lão phu nhân cũng là vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt “Nhị nha đầu, tuy rằng tổ mẫu biết ngươi không nghĩ gả đi Tĩnh vương phủ, nhưng ngươi cũng không thể làm ra chuyện như vậy. Việc này may mắn chỉ có ta cùng mẫu thân ngươi biết, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, vậy việc này chúng ta xem như không phát sinh qua.”

Hạ Thính Ngưng khinh miệt  cười “Ngoan ngoãn nghe lời? Ý tứ của lão phu nhân là?”

Hạ lão phu nhân tận lực ho khan vài tiếng “Chỉ cần ngươi cam đoan ngày sau gả vào Tĩnh vương phủ có thể vì Hạ phủ làm việc, hơn nữa chuyện kia của Liên nhi xóa bỏ, về sau không lại nhắc tới. Ta đây cùng mẫu thân ngươi liền bỏ qua cho ngươi lần này, cơ hội cũng chỉ có lúc này đây, ngươi phải nắm chắc thật tốt mới được.”

Hạ Thính Ngưng nhàn nhạt  nói “Ta đây nếu không đáp ứng đâu.”

Hai người này thật đúng là âm hồn không tiêu tan, khi nào thì đều muốn có thể tính kế nàng.

Lí thị giận dữ, lớn tiếng nói “Ngươi dám không đáp ứng, ngươi tin ta lập tức liền đem gièm pha ngươi làm truyền đế Tĩnh vương phủ kia hay không. Nhìn ngươi về sau còn có mặt mũi gì lập gia đình.”

Hạ lão phu nhân cũng hung tợn nói “Nhị nha đầu, ngươi nhưng đừng làm chuyện điên rồ. Ta nếu đem việc này nói ra đi, ngươi cho là Tĩnh vương phủ có thể buông tha ngươi, lui cửa hôn nhân này coi như nhẹ. Đến lúc đó không thiếu được muốn kéo ngươi cùng gian phu này đi dìm lồng heo.”

Hạ Thính Ngưng trong mắt lóe hàn quang “Các ngươi một ngụm một cái gian phu nói đủ chưa, sống đến một bó tuổi như vậy, làm chuyện gì đến quả thực chính là không thấy bốn sáu, trợn to ánh mắt của các ngươi nhìn rõ ràng cho ta, trên xe ngựa này đánh dấu là nhà ai.”

Một người hai người cũng không động động não ngẫm lại, có người nào ngu xuẩn sẽ ban ngày ban mặt ở cửa nhà gặp gỡ gian phu. Thật sự là dại dột đòi mạng.

Lí thị cùng Hạ lão phu nhân có thế này mới chú ý tới trên xe ngựa có một cái đánh dấu chữ ‘Tĩnh’ thật to, nhất thời sợ tới mức hồn rời khỏi thân thể, chẳng lẽ trong xe ngựa này không phải gian phu, mà là Tĩnh vương thế tử?

Bách Lí Dung Cẩn đã ở lúc này xốc màn xe lên, lạnh lùng nhìn về phía hai người Lí thị cùng Hạ lão phu nhân “Bản thế tử đến xem thê tử sắp quá môn của mình, Hạ lão phu nhân cùng Hạ phu nhân tựa hồ có ý kiến.”

Hai phụ nhân ngu xuẩn này dám trước mặt hắn uy hiếp Ngưng Nhi của hắn như vậy, quả thực chính là tội ác tày trời.

Hạ lão phu nhân cùng Lí thị sợ tới mức vội vàng quỳ xuống “Thế tử thứ tội, lão thân thật sự không biết là thế tử đại giá quang lâm, mong rằng thế tử thứ tội nha.”

Lí thị cũng là run run thân mình nói “Đúng, đúng nha, thế tử. Thần phụ thực tại không biết, còn thỉnh thế tử thứ tội.”

Bà tử kia rõ ràng nói cho bà tiểu chân này là ở nơi này gặp gỡ tình lang, thế nào nháy mắt liền biến thành Tĩnh vương thế tử. Bà tử không đầu óc kia, là muốn hại chết bà hay sao, Tĩnh vương thế tử tính gian phu gì nha.

Bách Lí Dung Cẩn lạnh lùng hừ một tiếng “Bản thế tử đi qua gặp Ngưng Nhi, chẳng lẽ còn muốn hướng các ngươi xin phép.”

Lí thị cùng Hạ lão phu nhân vội vàng đụng đầu liên thanh nói không dám.

Hạ Thính Ngưng khẽ nhíu mày, nơi này tuy rằng là cửa hông Hạ phủ, nhưng bên ngoài ngõ nhỏ khó tránh khỏi sẽ có người đi qua chú ý tới. Nếu như bị người nhìn đến phó tình cảnh này, không chừng truyền ra chuyện gì đến đâu. Liền đối với Bách Lí Dung Cẩn nhẹ lắc đầu.

Bách Lí Dung Cẩn tất nhiên là hiểu ý, trầm giọng nói “Các ngươi trở về đi, bản thế tử không nghĩ gặp lại các ngươi.”

Lí thị cùng Hạ lão phu nhân vội vội vàng vàng đứng dậy nói lời cảm tạ, run rẩy nâng bước chân giống như chạy trốn đi rồi.

Hạ Thính Ngưng lạnh lùng  nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi, đợi lát nữa lại cùng hai người này tính sổ.

Lại đi lên xe ngựa, trong toa xe.

Bách Lí Dung Cẩn cẩn thận  đem Hạ Thính Ngưng ôm vào trong lòng, hôm nay hắn mới tính lần đầu tiên kiến thức đến hai người kia vô sỉ, Ngưng Nhi của hắn thoạt nhìn mảnh mai như vậy, nhưng lại muốn độc thân đối mặt này đó sao.

Hạ Thính Ngưng ngoan ngoãn  nằm ở trong lòng Bách Lí Dung Cẩn, nàng biết hắn đây là trong lòng đau nàng, cười khẽ ngẩng đầu lên nói “Ta không sao, bọn họ không làm gì được  ta. Đừng lo lắng.”

Nàng nhưng là đường đường  người hiện đại, cũng không phải nữ tử cổ đại yếu đuối, làm sao dễ dàng làm cho người ta khi dễ được. Việc này đối nàng mà nói chẳng qua là việc rất nhỏ thôi, cũng không đáng sợ.

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng cầm tay Hạ Thính Ngưng “Phải đợi nàng gả cho ta, ta mới có thể thật sự không lo lắng.”

Tuy rằng biết Ngưng Nhi của hắn muốn so nữ tử khác kiên cường dũng cảm hơn, nhưng hắn vẫn là sẽ nhịn không được  lo lắng nàng.

Hạ Thính Ngưng nghiêng đầu nói “Cũng sắp, không phải sao.” Hôn kỳ là mùng sáu tháng ba năm nay, nháy nháy mắt liền đến.

Bách Lí Dung Cẩn xem nàng một bộ đáng yêu, nhịn không được siết thật chặt tay đang ôm thắt lưng của nàng. Vô cùng thân thiết dùng ngón tay vuốt ve hai má của nàng nói “Đúng vậy, cũng sắp đến.”

Hai người vô cùng thân thiết ở chung một hồi lâu sau, Hạ Thính Ngưng mới xuống xe mang theo Vãn Ngọc hồi phủ.

Thẳng tắp hướng Xuân Hi cư đi đến, nàng còn không cùng lão phu nhân cùng Lí thị tính sổ đâu.

Một đường đi đến Xuân Hi cư, Hạ Thính Ngưng trước khi đi vào nói với Vãn Ngọc “Ngươi đi đem cha ta mời đến.”

Vãn Ngọc gật gật đầu, xoay người liền đi.

Đôi mắt Hạ Thính Ngưng nhíu lại, nhấc chân liền vào Xuân Hi cư.

Đi vào đại đường, quả nhiên thấy Hạ lão phu nhân cùng Lí thị đang ngồi ở bên trong. Phía dưới còn có một bà tử đang quỳ, đang khóc hô nói “Lão phu nhân, phu nhân, lão nô là thật không biết gian phu kia chính là Tĩnh vương thế tử nha. Hôm kia buổi tối cảnh tối lửa tắt đèn, lão nô chỉ nhìn đến là nam nhân, nào biết nói hắn nhưng lại chính là hôn phu tương lai của nhị tiểu thư Tĩnh vương thế tử nha.”

Bà thật đúng là oan uổng, vốn định phát hiện cái bí mật lớn kinh thiên này, có thể theo lão phu nhân cùng phu nhân lấy đến đánh thưởng phong phú. Ai từng nghĩ, gian phu kia dĩ nhiên là Tĩnh vương thế tử. Tiền thưởng không lấy đến không nói, ngược lại còn chọc một thân tanh. Bà thật đúng là oan mà.

Lí thị nổi giận đùng đùng nói “Ngươi còn dám nói, ngươi đã không thấy rõ. Cư nhiên còn dám đến trước mặt ta lớn tiếng ồn ào nói đó là gian phu. Cái này khen ngược, người ta đường đường là Tĩnh vương thế tử bị kêu thành gian phu, ngươi là cố ý muốn hại chết ta hay sao.”

Cái chuôi này không bắt đến, ngược lại chọc được khiến Tĩnh vương thế tử không vui, người ta quyền thế lớn hơn trời, muốn thật sự là nóng giận, không phải bà một quan phu nhân tứ phẩm có thể thừa nhận được.

Hạ lão phu nhân cũng là tức giận đến thẳng chụp cái bàn “Ngươi cái đồ không đầu óc, lúc này thật thật là muốn bị ngươi hại chết. Người tới a, đem mụ ta tha đi ra ngoài cho ta trọng đánh sáu mươi đại bản.”

Bà tử quỳ gối trên sảnh đường nhất thời lớn tiếng khóc hô lên.

Hạ Thính Ngưng mắt lạnh xem trò khôi hài trong đại đường, cũng không ra tiếng, thì ra buổi tối hôm kia lúc Dung Cẩn đưa nàng trở lại bị bà tử này nhìn đến, báo cho Lí thị, cho nên mới có chuyện bắt gian hôm nay.

Hạ Thính Ngưng trầm ổn nâng chân bước chân đi vào đại đường. Hạ lão phu nhân cùng Lí thị nhìn đến Hạ Thính Ngưng bước vào đại đường, đều là cả kinh.

Lí thị càng là sắc mặt có chút trắng bệch nói “Ngưng Nhi, hôm nay chuyện đều là lỗi của bà tử này, nếu không phải mụ ta nói lung tung  ta cùng tổ mẫu ngươi lại như thế nào không lý do qua nhìn xem đâu, chúng ta cũng là sợ ngươi bị này bọn đạo chích bắt đi.”

Bà không thể không chịu thua, phải biết rằng trên tay tiểu chân này còn nắm bắt nhược điểm cuat Liên Nhi đấy, nàng muốn thật sự đem bức họa kia tung ra ngoài. Vậy sau này Liên Nhi còn làm người thế nào.

Hạ lão phu nhân cũng là dùng sức gật đầu “Đúng vậy, ta cùng mẫu thân ngươi đều là sợ ngươi bị người bắt. Việc này lại nói tiếp, đều là lỗi của bà tử này, tổ mẫu đã hạ lệnh đem mụ ta tha đi ra ngoài đánh sáu mươi đại bản.”

Lúc này bà nên cùng Lí thị đứng ở cùng một trận tuyến, mặc kệ thế nào, trước đem nhị nha đầu này trấn an xuống dưới lại nói. Bằng không họa kia muốn tung ra ngoài, mặt mũi Hạ phủ bọn họ có thể rơi dưới đất mặc người giẫm nát, sau này tại trong kinh đô cũng đừng tưởng có thể nâng được đầu dậy, đến lúc đó Dục nhi còn không phải oán chết bà.

Bà tử quỳ trên mặt đất lập tức khóc hô đi tới, muôn ôm chân Hạ Thính Ngưng, lại bị người sau nhẹ nhàng né tránh ra.

Chỉ nghe bà tử kia lão lệ tung hoành nói “Nhị tiểu thư, ngài đại nhân có đại lượng, hãy bỏ qua lão nô đi, lão nô lần sau cũng không dám nữa. Còn xin nhị tiểu thư tha mạng nha.”

Sáu mươi đại bản đánh xuống, mụ làm sao còn chịu đựng được.

Lí thị chán ghét giận dữ hét “Còn không mau đem bà tử này kéo xuống cho ta. Chẳng lẽ còn chờ ta tự minhg động thủ hay sao.”

Bên ngoài hạ nhân vội vàng đi đến bắt bà tử kia đem tha đi ra ngoài.

Hạ Thính Ngưng khẽ nhíu mày, nhưng chưa nói cái gì. Bà tử chẳng phải người trung với nàng, nàng không cần thiết cầu tình vì bà ta. Nếu không có đối phương thành công vĩ đại, làm sao có kết cục hôm nay như vậy. Trách chỉ trách bà ta cùng chủ tử sai lầm rồi.

Bà tử kia bị tha đi ra ngoài, Hạ lão phu nhân cùng Lí thị đều là vẻ mặt cười làm lành nhìn Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng lập tức đi đến ghế ngồi xuống, giọng điệu lạnh nhạt nói “Dựa các ngươi nói như vậy, việc này tất cả đều là lỗi của bà tử kia.”

Lí thị gật đầu như đảo tỏi “Đó là đương nhiên, cái này đều là mụ ta xúi giục, ta cùng tổ mẫu cuat ngươi tuyệt đối tin tưởng ngươi làm người.”

Hạ Thính Ngưng lạnh lùng cười “Phải không, chẳng lẽ là tai ta điếc, sao ta nhớ được hai người các ngươi vừa đến cửa hông liền ồn ào muốn bắt gian phu, bộ dáng mừng khôn tả xiết. Chẳng lẽ không đúng vì tự mình bắt được nhược điểm của ta mà đắc chí sao.”

Thực coi nàng là ngốc tử hay sao, hai người này chỉ sợ vừa nghe đã có nhược điểm của nàng có thể bắt được, chạy đến so với ai đều nhanh. Bà tử xúi giục? Chuyện ma quỷ như vậy ai sẽ tin.

Hiện tại vừa thấy sự tình bats lợi với mình, liền đều đổ lên trên người bà tử đi. Cũng không ngẫm lại xem chính mình lúc trước đều nói cái gì, còn dám dõng dạc như vậy.

Lí thị sắc mặt cứng đờ, ngượng ngùng nói “Không có, không thể nào.”

Hạ lão phu nhân tuy rằng không có mở miệng, nhưng trong lòng lại thập phần tức giận, nha đầu đáng chết, bà đều đã nói hết lời hay, ăn xong mềm, cư nhiên còn dám nhất quyết không tha như vậy.

Hạ Thính Ngưng lãnh trào một tiếng “Không có? Ta nhìn ngươi là ngay cả nữ nhi của mình cũng không muốn chiếu cố thôi. Đã ngươi thích bắt nhược điểm như vậy, tốt, ta đây liền đem bức họa Hạ Liên cùng Lí Hựu tư thông tung ra ngoài. Để người toàn kinh đô đều đến xem. Nói vậy đến lúc đó ngươi cũng liền không có tâm tư cả ngày muốn bắt nhược điểm thôi.”

Hai người này, cả ngày nghĩ bắt lỗi của nàng để uy hiếp nàng, cố tình tự thân lại đều là cái không biết điều, bị nàng phản cầm nhược điểm, đến lúc này vẫn không biết hối cải sửa đổi.

Muốn thực chọc giận nàng, xem nàng không đem họa kia vẽ ra tám trăm một nghìn, trong một đêm dán toàn bộ kinh đô.

Lí thị bị lời này làm sợ tới mức cảm thấy run lên, hoảng hốt nói “Đừng đừng đừng, Liên Nhi nhưng là muội muội của ngươi, ngươi không thể làm như vậy.”

Hạ lão phu nhân cũng là vội vàng nói “Loại chuyện không để ý tình tỷ muội này, sao ngươi có thể làm. Nếu truyền ra, người bên ngoài còn không phải đều mắng ngươi bạc tình quả nghĩa.”

Đôi mắt đẹp của Hạ Thính Ngưng rùng mình, mâu trung hàn quang thoáng hiện “Bạc tình quả nghĩa? Từ này ngươi còn có mặt mũi nói, lúc ba người các ngươi tính kế ta sao không cảm thấy tự mình là người bạc tình quả nghĩa. Muội muội? Ta xem lúc nàng tính kế ta thật cao hứng đi, bao lâu đem ta làm tỷ tỷ. Nói như vậy theo miệng các ngươi nhổ ra, thế nào cũng không cảm thấy ghê tởm.”

Cư nhiên dám nói nàng bạc tình quả nghĩa, toàn gia này không biết xấu hổ đến lúc này còn dám trả đũa. Nàng hướng tới là ‘Người kính ta một thước, ta còn người một trượng’, nếu không phải nhóm người này mãi nghĩ tính kế nàng, nàng làm chi muốn không có việc gì cùng bọn họ không qua được. Tự munhf đã làm sai chuyện còn không thừa nhận, chỉ biết là đổ lên trên người người khác.

Lí thị cùng Hạ lão phu nhân bị Hạ Thính Ngưng nói nghẹn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt. Chỉ có thể cương trực thân mình đứng ở tại chỗ.

Hạ Thính Ngưng lạnh lùng hừ lạnh “Không phản đối? Vậy đến nói chuyện bút trướng này chúng ta này đến cùng nên tính thế nào.”

Lí thị ngập ngừng nói “Ngươi muốn tính thế nào? Chỉ cần ngươi đừng bức họa của Liên Nhi tung ra ngoài, vậy, ta đây liền cho ngươi một trăm lượng.”

Nói xong một trận đau lòng, đây chính là tiền riêng tự bà tích góp từng tí một xuống dưới nha. Nghĩ bà đường đường một đương gia chủ mẫu, hiện thời nhưng lại muốn rơi vào chật vật như vậy, cho thứ nữ đưa bạc, thật sự là nghĩ như thế nào nghẹn khuất.

Hạ Thính Ngưng hơi hơi nhíu mày, một trăm lượng? Lí thị là đang cho ăn mày sao? Còn bày ra một bộ đau lòng như vậy, thật sự là gà mái sắt vắt chày ra nước.

Hạ lão phu nhân cũng là âm thầm lườm Lí thị liếc mắt một cái, mới một trăm lượng bạc sao nó cũng nói được xuất khẩu. Thật sự là càng sống càng đi trở về. Như thế nào cũng phải cấp hai trăm lượng.

Nhưng nghĩ lại, dù sao là cho Nhị nha đầu, một trăm lượng liền một trăm lượng đi. Cố gắng nàng sẽ đồng ý đâu.

Hạ Thính Ngưng nhàn nhàn  mở miệng nói “Một trăm lượng, phu nhân ra tay thật đúng là ‘Hào phóng’ nha. Thì ra danh tiết của Hạ Liên cũng chỉ có giá một trăm lượng?”

Lí thị nhất thời nóng nảy “Vậy ngươi muốn bao nhiêu? Hơn ta cũng không có.”

Tiểu chân chết tiệt này chẳng lẽ là muốn nhân cơ hội cướp đoạt tiền mồ hôi nước mắt của bà sao, thật sự là tiện nhân trong mắt chỉ có tiền.

Lí thị lại đã quên lúc trước là ai chết sống muốn nghĩ biện pháp cướp đồ cưới của người ta. Lúc này đến trên đầu mình, bà ta liền chịu không nổi mắng chửi người ta trong mắt chỉ có tiền. Một chút không nhớ rõ chính mình lúc trước sở tác sở vi.

Hạ Thính Ngưng khinh trào một tiếng “Ai hiếm lạ bạc của ngươi, tặng không cho ta ta đều không cần. Liền bộ dáng kia của ngươi, ta cũng không trông cậy vào ngươi có thể có bao nhiêu bạc.”

Nàng lại không thiếu tiền, chẳng qua chỉ là một trăm lượng, đối nàng mà nói ngay cả cái cái số lẻ cũng không tính, Lí thị thật đúng cho rằng nàng có thể để ý chút tiền trinh ấy.

Lí thị bị tức được uất nghẹn, chỉ cảm thấy đỉnh đầu chực bốc khói, tiểu chân chết tiệt là ý tứ hì. Cái gì kêu bộ dáng này của bà, bộ dáng này của bà như thế nào, chẳng lẽ không đủ cao quý, không đủ hào phóng sao.

Hạ lão phu nhân cũng là cau mày đang muốn nói cái gì đó.

Đột nhiên lại nghe đến tỳ nữ bên ngoài nói “Lão gia đến.”

Lí thị cùng Hạ lão phu nhân nhất thời nhất tề quay đầu lại, thấy Hạ lão gia một thân xanh đen sắc y bào vững bước đi đến. Phía sau rõ ràng đi theo Vãn Ngọc.
Bình Luận (0)
Comment