Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 65.2

Sau khi lo liệu xong chuyện mấy cửa hàng, Hạ Thính Ngưng liền trực tiếp vẫy tay để nhóm chưởng quầy này đều đi xuống, trong giây lát trong đại sảnh liền chỉ còn lại có hai vị quản sự cùng Quan Nguyên.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng quay đầu nhìn phía Quan Nguyên, chờ đối phương mở miệng.

Quan Nguyên cũng giống như những người khác dâng tráp cùng mấy bản sổ sách thật dày, cười nói “Tiểu thư, đây là lợi nhuận của Nghi Hưng thàng và các thành lân cận, cùng sở hữu hơn ba mươi vạn lượng. Vài cái thôn trang cũng giống như vừa rồi Thường quản sự nói, sau khi trở về tiểu nhân sẽ dựa theo tiểu thư nói xử lý nguyên liệu nấu ăn này.”

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu nói “Tốt, việc này liền giao cho ngươi. Mặt khác, chuyện kia làm được thế nào?”

Quan Nguyên chỉnh chỉnh thần sắc nói “Tiểu thư, lúa nước mọc vô cùng tốt, phụ thân cũng nghe theo ngài  phân phó đem thôn trang trồng lúa nước này đều cẩn thận canh gác, ở trong đều là những người có thể tin tưởng, cũng không có để những người khác biết. Riêng về ruộng đất đang tiếp tục mua xuống, chờ đủ lớn, liền lại cho xây lên gieo trồng lúa nước.”

Khi hắn mới nhìn thấy lúa nước này liền cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, lúa nước bình thường làm sao giống loại này, vừa thấy chỉ biết sản lượng nhất định là tốt hơn bình thường vài lần. Bọn họ đã trồng hơn mười mẫu đâu, đến thời điểm thu hoạch lúa này còn lại không nhiều lắm đều cất vào trong kho. Tiểu thư đến cùng là từ đâu làm ra mầm móng này, đúng là thần kỳ như vậy. Phải biết rằng loại lúa nước này, nhưng để được với người khác trồng vài mẫu đâu.

Nhưng mà cũng đang bởi vì cái dạng này, hắn mới hiểu được lúc trước vì sao tiểu thư cực kỳ coi trọng chuyện này, còn luôn mãi dặn dò nhất định phải tìm người cực kỳ tin cậy đến làm. Việc này nếu như bị người khác biết, không nghĩ biện pháp đến gieo trồng gấp mới là lạ đâu. Đó nhưng là so bình thường còn muốn nhiều ra vài lần lợi nhuận đâu.

Hạ Thính Ngưng gật gật đầu, tiếp tục nói “Năm nay thời điểm thu hoạch cũng đừng tìm nhiều người quá, dù sao bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, thà rằng vất vả chút nhiều bận việc vài ngày, cũng đừng để người khác phát hiện. Đến lúc đó liền gian cửa hàng gạo bán đi. Bình thường làm việc cũng muốn chú ý nhiều hơn, sau này thu hoạch nhiều lúa toàn bộ khóa vào trong kho hàng cho ta, đừng làm cho người biết chúng ta có sản lượng như vậy.”

Dù sao có bao nhiêu mẫu đều rõ ràng đặt tại nơi đó, nếu sau khi thu hoạch xong vô duyên vô cớ nhiều ra vài lần sản lượng, có thể nào không khiến người ta nghi ngờ.

Quan Nguyên cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, liên tục gật đầu. Lương thực đối với một quốc gia mà nói nhưng là cực kỳ quan trọng, tiểu thư nếu là cầm cái này, vậy đã có thể thật sự là không thể hiểu rõ.

Hạ Thính Ngưng lại quay đầu phân phó Thường thúc “Ngươi cũng bắt đầu chung quanh mua xuống một ít đi, trước chuẩn bị sẵn sàng.” Nàng muốn chậm rãi nắm giữ mặt hàng lương thực này.

Thường thúc cũng ứng thanh vâng.

Xử lý xong chuyện làm ăn, Hạ Thính Ngưng liền mang theo gần mười bản sổ sách cùng hơn bảy mươi vạn lượng ngân phiếu đi lên xe ngựa về tới Hạ phủ. Một bước vào phòng của chính mình  phòng, liền tiến tới không ngừng xem sổ sách, tập trung tinh thần tính trướng.

Vãn Ngọc đối với Hạ Thính Ngưng không cần bàn tính chỉ dùng giấy bút tính toán các khoản đã sớm thấy nhưng không thể nói gì, thập phần nhu thuận đứng ở một bên mài mực.

Đầy đủ đi qua hơn nửa canh giờ sau, Hạ Thính Ngưng mới xem xong một quyển sổ sách thật dày cuối cùng, cũng đối chính mình danh nghĩa này cửa hàng  tiền lời có hiểu biết. Đối lập sổ sách tháng trước, công trạng quả thật có điều gia tăng. Này đối nàng mà nói là tin tức tốt.

Hạ Thính Ngưng vươn thắt lưng một chút, để Vãn Ngọc đem sổ sách cùng ngân phiếu đều thu hồi lại khóa vào trong rương đi. Lại nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, giờ phút này, mẫu thân hẳn là ngủ trưa dậy.

Hạ Thính Ngưng hơi có chút suy nghĩ mang theo Vãn Ngọc đi tới trong phòng Thủy thị, rất xa xác thực nhìn thấy có người mới từ trong phòng mẫu thân nàng đi đến.

Đối phương thình lình cùng Hạ Thính Ngưng đối mặt, trên mặt thần sắc có chút kinh ngạc, sau một lúc lâu mới sợ hãi nói “Nhị tỷ tỷ.”

Người này đúng là Hạ Thanh Hà không thể nghi ngờ.

Hạ Thính Ngưng nhìn đối phương nhàn nhạt nói “Tứ muội muội là tới gặp nương của ta.”

Hạ Thanh Hà một bộ dáng ngại ngùng ngượng ngùng nói “Đúng vậy, Nhị tỷ tỷ. Muội muội là tới hướng di nương học thêu.”

Đôi mắt Hạ Thính Ngưng ở đảo qua một cây trâm cài song điệp đùa nghịch bằng vàng gắn đá quý trên đầu đối phương hơi ngừng lại, thần sắc không thay đổi mở miệng nói “Đây là tính toán phải đi sao, không lại nhiều ngồi một lát?”

Hạ Thanh Hà mỉm cười lắc đầu, cùng với động tác của mình, trâm vàng trên đầu kia cũng dần hiện ra hào quang rạng rỡ, chỉ nghe đối phương nói “Không cần, đã làm phiền di nương một hồi lâu. Thanh Hà cũng nên đi trở về.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy cũng không lại giữ lại “Vậy Tứ muội muội đi thong thả.”

Hạ Thanh Hà vẫn duy trì tươi cười thỏa đáng, sau khi gật đầu liền tiếp tục đi về phía trước, ra Lê viện.

Hạ Thính Ngưng cũng nâng bước chân đi vào trong phòng Thủy thị, chỉ thấy mẫu thân nhà mình đang ngồi ở trước gương trang điểm xem xét trang dung của mình.

Từ trong gương nhìn thấy Hạ Thính Ngưng, liền vội vàng xoay người lại, vui mừng nói “Ngưng Nhi, con tới?”

Bà vươn tay kéo nữ nhi qua ngồi bên cạnh mình.

Hạ Thính Ngưng cũng liền thuận theo đi qua ngồi xuống, đôi mắt đảo qua hộp trang sức trước bàn, quả nhiên thấy bên trong thiếu một chiếc trâm vàng.

Nhàn nhạt mở miệng nói “Nương, Hạ Thanh Hà lại tới.”

Thủy thị đầu tiên là ngẩn ra, sau lại phản ứng lại nói “Đúng vậy, đứa nhỏ kia mới vừa đi, con chắc là ở bên ngoài cũng gặp nàng rồi.”

Khi Thủy thị nói chuyện giọng điệu rất là nhẹ nhàng, cũng không có ý thức được nữ nhi của mình xưng hô đối phương vì Hạ Thanh Hà mà không phải Tứ muội muội.

Hạ Thính Ngưng lại tiếp tục nói “Nương đem trâm vàng song điệp đùa nghịch gắn đá quý kia cho nàng sao.”

Những trâm cài tóc này của mẫu thân đều là nàng sai người riêng tạo ra, mỗi một chiếc đều cực kỳ hoa lệ quý báu.

Thủy thị gật đầu nói “Đúng vậy, con không biết. Đứa nhỏ kia rất đáng thương, ngay cả một kiện trang sức đều không có, tốt xấu cũng là tiểu thư nha. Không nghĩ tới ngày qua được không tốt như vậy, nương liền đem trâm cài cho nàng, coi như là lễ gặp mặt.”

Phu nhân cũng thật không phải người có thể khoan dung người khác, tuy rằng là thứ nữ, nhưng cũng không nên ngay cả kiện trang sức tốt một chút cũng không cấp đi. Thủy thị nghĩ vậy, không khỏi lắc lắc đầu.

Hạ Thính Ngưng nhíu mày “Nha, nàng là nói như thế với mẫu thân sao.”

Đổ thật sự là sẽ giả trang đáng thương, còn muốn ra chiêu này đến tranh thủ đồng tình của mẫu thân nàng.

Nghe giọng điệu của nữ nhi thập phần lạnh nhạt, Thủy thị có thế này cảm thấy có chút không đúng, ngẩng đầu nhìn mắt nữ nhi nói “Vậy thật không có, chính là ta xem nàng trang điểm quá mức trắng trong thuần khiết, trên đầu ngay cả cây trâm cài tóc đều không có, cũng chỉ đeo vòng ngọc chất lượng cực kém. Có thế này cho nàng cây trâm cài tóc. Như thế nào? Có cái gì không đúng sao?”

Chẳng qua bà chỉ tặng cây trâm cài cho đứa nhỏ kia thôi, sao thấy bộ dạng Ngưng Nhi không quá cao hứng.

Hạ Thính Ngưng khẽ thở dài “Nương, Hạ Thanh Hà kia người thiếu tiếp xúc tốt hơn. Nàng bỗng nhiên bắt đầu đối với người thân thiện lên, sợ là không có tâm tư tốt.”

Nàng cũng không phải luyến tiếc trâm cài kia, chẳng qua trên đời này cũng không có cơm trưa miễn phí. Lúc trước nàng mới cho đối phương không ít ngân lượng, lần trước khi Hạ Thanh Hà này tới gặp nàng cũng không trang điểm khó coi như hôm nay. Lúc này lại tận lực như vậy, ngẫm lại đều biết đến đối phương không có lòng tốt.

Hôm nay mẫu thân nàng cho đối phương trâm cài tóc, ngày mai cho đối phương vòng tay. Dần dà, dễ dàng có thể được đến thứ tốt như vậy, sẽ chỉ làm nàng ta càng ngày càng chưa thỏa mãn, tâm càng lúc càng lớn, nhận định những thứ này là nàng ta nên có.

Thủy thị cả kinh, mở to hai mắt nói “Không thể nào, ta xem đứa nhỏ kia thực thành thật. Ngưng Nhi, có phải là con suy nghĩ nhiều hay không?”

Đứa nhỏ Thanh Hà kia đối với bà rất nhiệt tình, hơn nữa thoạt nhìn lại có chút mềm mại, rất khiến người yêu thích, nàng ta thực sẽ giống như Ngưng Nhi nói đối với mình không có lòng tốt như vậy sao?

Hạ Thính Ngưng khẽ nhíu mày nói “Nương, tâm phòng người không thể không có. Người này tâm cách cái bụng, nàng ta cũng không phải người sinh, chính mình có thể có một mẫu thân ruột đâu. Không có việc gì lại cả ngày hướng Lê viện chạy, nói nàng ta không có tâm tư khác, ai sẽ tin.”

Mẫu thân của nàng chính là mọi chuyện đều sẽ không nghĩ nhiều, người ta nói cái gì bà sẽ tin cái đó. Cũng không hiểu phải đi cân nhắc hàm ý người khác làm như vậy.

Thủy thị nhất thời nghẹn lại, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lý, Thanh Hà này quả thật là đã nhiều ngày mới đột nhiên thân thiện với bà. Lúc trước đối phương chuyên môn tìm đến bà học thêu, lại biểu hiện được cực nhu thuận, bà cũng liền không hướng chỗ sâu nghĩ. Bây giờ nữ nhi nhắc tới như vậy, quả thật là có chút không thích hợp.

Thủy thị nhướng mày nói “Ngưng Nhi, con cảm thấy nàng ta làm như vậy sẽ là vì cái gì?” Chẳng lẽ là tham chút trang sức của bản thân sao?

Hạ Thính Ngưng thưởng thức một cây trâm cài trong hộp trang sức, lộ ra một chút cười yếu ớt nói “Còn có thể vì cái gì, hơn phân nửa là muốn lấy lòng người, từ đó theo chỗ này của ta được đến cái gì đó.”

Tâm tư của đối phương nàng có thể đoán ra đại khái đến, nữ tử triều đại này cả đời đều vì gả cho phu quân tốt mà tìm cách. Hạ Thanh Hà nói vậy cũng không ngoại lệ, hơn nữa tâm tư đối phương không nhỏ, sợ là muốn gả cho người có quyền thế đi. Điểm ấy theo lần trước nàng cùng đối phương nói chuyện với nhau liền đã nhận thấy được chút manh mối, chính mình rất nhanh sẽ gả vào Tĩnh vương phủ, đối phương phải làm là muốn mượn  thân phận thế tử phi của bản thân tìm người tốt.

Thủy thị vẻ mặt lo lắng “Vậy nàng có phải giống lão phu nhân cùng phu nhân khởi tâm tư đối phó con hay không?”

Có vết xe đổ, hiện tại bà cũng không thể không hướng chỗ hỏng nghĩ.

Hạ Thính Ngưng mỉm cười “Nàng sẽ không, ít nhất hiện tại sẽ không.” Chỉ cần đối phương không ngu, cũng chỉ sẽ lấy lòng nàng, thẳng đến có thể đạt tới mục đích mới thôi.
Bình Luận (0)
Comment