Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 92

Edit:..Lam Thiên..

(*)Tề đại phi mẫu: Thành ngữ lấy từ chuyện của Thái tử Hốt nước Trịnh. Thời Xuân thu, Tề Hi Công nước Tề muốn gả con gái cho Thái tử Hốt của nước Trịnh, nhưng Thái tử Hốt từ chối nói: “Mỗi người đều có đối tượng riêng của mình, Tề là một nước lớn, không phải đối tượng của ta.” Sau này khi nước Tề nhờ nước Trịnh chi viện, Thái Tử Hốt đã giúp Tề thắng trận, Tề Hi Công lại nhắc đến chuyện này nhưng Thái tử Hốt vẫn từ chối: “Ngày trước ta không có công trạng gì với Tề mà con từ chối. Huống hồ nay ta phụng mệnh phụ thân đem binh giúp Tề, vừa thắng trận đã nói chuyện hôn nhân, e thiên hạ chê cười ta là kẻ lợi dụng” Giải nghĩa: ý nói người từ hôn tỏ vẻ chính mình dòng dõi hoặc vị thế hèn mọn, không dám trèo cao.

Trong văn học thường xuất hiện câu này khi một nhân vật trưởng bối muốn dựng vợ gả chồng, chọn lựa bạn đời cho con cháu, “Tề đại phi ngẫu” được lấy ra làm ví dụ để đại biểu quan niệm “môn không đăng hộ không đối thì khó hạnh phúc”, “trèo cao sợ té đau”.

Người xưa hay nói, xứng lứa vừa đôi, không chỉ nói về dung mạo, trình độ văn hóa mà còn cả gia thế dòng dõi. Người không thuộc cùng một cấp bậc, khó duy trì sự hòa thuận lâu dài.

--- ------ ------ ------ -------

Sáng sớm trời trong nắng ấm, sau khi Hạ Thính Ngưng và Bách Lí Dung Cẩn tới thỉnh an Tĩnh vương phi liền bước lên xe ngựa ở trước cửa Tĩnh Vương Phủ.

Xe ngựa chậm rãi chạy đi, hôm nay chính là ngày thứ ba lại mặt, sáng sớm Bách Lí Dung Cẩn đã xin phép, một mình cùng Hạ Thính Ngưng hồi phủ một chuyến.

Xe ngựa chạy một đường đi tới trước đại môn Hạ phủ, ở trước cữa, Thủy Thị và Hạ Tử Vân đã sớm đứng đấy chờ đợi, liền ngay cả Hạ lão gia cũng đã đứng trong hàng ngũ.

Sau khi xe ngựa dừng lại, Thanh Vũ đứng ở một bên  nâng tay xốc màn xe lên.

Bách Lí Dung Cẩn từ trên xe ngựa vững vàng bước xuống trước, sau đó xoay người lại tự mình cẩn thận đỡ Hạ Thính Ngưng xuống xe, không thỉnh nhờ người khác.

Hai chân Hạ Thính Ngưng  vừa mới chạm đất, Hạ Tử Vân ở phía trước chờ đợi đã  sớm nhanh như chớp chạy tới ôm chặt cánh tay  Hạ Thính Ngưng  không buông, trên gương mặt giống như đúc Hạ Thính Ngưng  hiện lên tràn đầy  vui mừng.

Hạ Thính Ngưng nhìn  thấy đệ đệ Hạ Tử Vân  liền vô cùng cao hứng, cao thấp đánh giá  một phen, mấy ngày không thấy, đệ đệ tựa hồ lại cao thêm một chút.

Bách Lí Dung Cẩn đứng ở một bên cười yếu ớt  nhìn bộ dáng thân thiết của hai người, người thê đệ này hắn có biết, năm ấy hắn mười tuổi thi đỗ tú tài, có thể thấy được văn thái bất phàm. Đồng thời hắn cũng để ý, Ngưng Nhi của hắn vô cùng đau sủng thân đệ đệ này.

Hạ lão gia cùng Thủy thị thấy thế cũng nhanh chóng chạy tới, bất quá mục tiêu của hai người đều là không giống nhau.

Hạ lão gia bước tới trước mặt Bách Lí Dung Cẩn, mặt đầy tươi cười  nói “Hiền tế đến.” Trong giọng nói vẫn đều là cung kính.

Đừng nhìn hiện tại Bách Lí Dung Cẩn đã cưới nữ nhi của hắn, Hạ lão gia cũng vẫn như trước không dám ở này trước mặt hắn làm càn. Trong lòng hắn hiểu, nữ nhi này gả cho hắn là xem như đã trèo cao, Hạ phủ cũng không phải thế gia đại tộc có quyền có thế, hắn làm sao dám ở trước mặt vị hiền tế cơ hồ quyền khuynh triều dã này bày ra tư thế nhạc phụ.

Bách Lí Dung Cẩn cười nhẹ, gật đầu nói “Nhạc phụ.” Tuy rằng Ngưng Nhi không muốn người phụ thân này, nhưng hắn cũng không tiện quá mức không cho người ta mặt mũi.

Hạ lão gia vừa nghe câu ‘Nhạc phụ’, trong lòng nhất thời liền lâng lâng lên.

Thủy thị bước từng bước một, có chút vội vàng  đi tới trước mặt Hạ Thính Ngưng, ánh mắt liên tục nhìn nàng không ngừng, sợ nữ nhi này có nơi nào chịu ủy khuất.

Hạ Thính Ngưng nhìn bộ dáng  quan sát của Thủy thị, làm sao lại không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nàng liền giương lên một nụ cười nói “Nương, mấy ngày nay con rất tốt, người đừng lo lắng.”

Thủy thị nhìn Hạ Thính Ngưng dạo qua một vòng, quả thật không có nơi nào không ổn, lại nghe nữ nhi nói như vậy, cũng liền để tâm xuống.

Chính là ngoài miệng vẫn nói “Tựa hồ gầy đi một chút, phải hảo hảo bổ bổ mới được.”

Hạ Thính Ngưng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nàng không phải gầy đi, mấy ngày nay hết ăn lại ngủ, làm cái gì cũng đều có người hầu hạ, nàng rõ ràng cảm thấy chính mình béo lên mới đúng.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng biết mẫu thân đây là quan tâm nàng mới có thể nói như vậy, liền cũng không đáp lại cái gì, chỉ kéo Bách Lí Dung Cẩn qua nói “Nương, đây là Dung Cẩn.”

Bách Lí Dung Cẩn cực kì có lễ gọi nhạc mẫu.

Thủy thị cao thấp đánh giá  một lần,  vô cùng cao hứng trả lời.

Hạ lão gia lại hô “Hiền tế, vào phủ dùng bữa đi.”

Thủy thị cũng là gật đầu hướng Hạ Thính Ngưng cười nói “Đi thôi, nương để phòng bếp chuẩn bị  rất nhiều đồ ăn con thích.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy liền cười, nắm tay Bách Lí Dung Cẩn và Hạ Tử Vân cùng nhau bước vào phủ đi tới Lê Viện.

Trong lúc dùng bữa, Hạ lão gia liên tục tìm chuyện nói với Bách Lí Dung Cẩn, Thủy thị lại không ngừng gắp đồ ăn cho Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng liền vừa ăn vừa liếc nhìn Hạ lão gia vài lần, nhiều đồ ăn như vậy  vẫn không thể lấp kín cái miệng của hắn, khiến hắn im miệng.

Một bữa ngọ thiện coi như đã dùng xong, nhưng hiển nhiên Hạ lão gia vẫn còn chưa nói xong, muốn tiếp đón  Bách Lí Dung Cẩn đến thư phòng tiếp tục nói chuyện, mỹ danh viết là ‘Đàm luận công việc’.

Lại bị Hạ Thính Ngưng một phen lôi trở về “Dung Cẩn còn muốn dạy Vân Nhi học, cũng là công việc, ngươi liền chờ buổi thượng triều ngày mai lại bàn luận cũng không muộn.”

Vẫn còn chưa xong, nói đến nói đi, còn không phải là muốn ám chỉ Dung Cẩn cấp cho hắn một chức quan sao, thực cho rằng nàng không biết.

Hạ lão gia bị lời này cấp ngăn chặn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Lại không dám mở miệng đi rước lấy xui xẻo, người khác không biết, nhưng hắn lại hiểu rõ ràng, nữ nhi này vừa lên tiếng, đó là nửa phần mặt mũi cũng sẽ không lưu lại cho hắn, mỗi lần đều là hắn ăn phải bụi đất.

Hắn cũng không muốn lần đầu tiên hiền tế tới cửa, liền nhìn thấy tiết mục hắn bị nữ nhi trách mắng, vậy sau này hắn còn biết để mặt vào đâu a.

Mắt thấy Hạ lão gia ngoan ngoãn không lên tiếng, Hạ Thính Ngưng quay đầu đối với Hạ Tử Vân nói “Đi tới chỗ tỷ phu của đệ chơi cờ hoặc là hỏi bài tập không hiểu đều được.” Nàng nghĩ muốn để đệ đệ cùng Dung Cẩn thân cận một chút, hảo hảo ở chung.

Hạ Tử Vân nhu thuận gật đầu, đứng dậy chạy tới chỗ Bách Lí Dung Cẩn.

Còn Hạ Thính Ngưng lại là theo Thủy thị trở về phòng, mẹ con hai người ngồi ở trên giường thân mật nói chuyện.

Nói một hồi lâu, Hạ Thính Ngưng mới để Vãn Ngọc mang một hộp lễ vật tới, cười nói “Nương, đây là hạ lễ bà bà chuẩn bị cho người.”

Vãn Ngọc cũng đúng lúc mở hộp lễ vật ra, Thủy thị nhìn lên, đều là trang sức loại tốt nhất, liền cao hứng nói “Xem ra Tĩnh vương phi đối với con vẫn là rất vừa lòng.” Bằng không cũng sẽ không cấp chính mình hạ lễ dày như vậy.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu “Bà bà rất tốt ở chung, nương không cần lo lắng.” Ít nhất hiện tại bà bà này đối với nàng vẫn là không có gì bất mãn.

Thủy thị gật gật đầu, dừng một chút lại nói “Con đã cấp phu nhân cùng lão phu nhân tặng lễ chưa?. Mặc kệ thế nào, cấp bậc lễ nghĩa này vẫn nên làm cho xong.”

Hạ Thính Ngưng không chút để ý  nói “Đã để tỳ nữ đưa đi qua, nương không cần lo lắng.” Nàng tất nhiên  sẽ không lưu lại cái đuôi để người khác nắm được, bất quá lễ vật đưa qua là gì, vậy lại là chuyện của nàng.

Vừa ra đến trước cửa, Tĩnh vương phi liền sai người đưa cho nàng hạ lễ, bất quá đều bị chính mình cấp đẩy. Nàng cũng không có hảo tâm như vậy, đem vật quý trọng đưa cho các nàng. Cho nên hộp lễ vật kia nàng đều cấp đổi thành trang sức hạ đẳng nhất trong vương phủ.

Trải qua chuyện đồ cưới lúc trước, Tĩnh vương phi đối với lần này cũng không nói cái gì, ngược lại là thật sự rất vui  mừng. Xem ra nàng cũng là vô cùng không muốn gặp lão phu nhân cùng Lí thị này.

Sau khi Thủy thị nghe được câu trả lời khẳng định, liền cũng không  hỏi nhiều thêm cái gì. Bỏ qua đề tài này sang một bên, nàng lại bắt đầu lải nhải dặn dò Hạ Thính Ngưng một trận.

Nói xong lời cuối cùng càng là có chút hứa mệt mỏi, Hạ Thính Ngưng liền hầu hạ   nàng  nằm xuống nghỉ ngơi, vừa vặn nàng cũng có chút việc muốn đi làm.

Đợi sau khi Thủy thị ngủ say, Hạ Thính Ngưng liền gọi tỳ nữ ngoài cửa vào, dặn dò một chút, sau đó mới mang theo Vãn Ngọc đi ra cửa phòng.

Đi đến một khác gian phòng khác ngồi xuống, chỉ trong chốc lát, Bích Phục liền đi  tới, nàng vào nhà trước cung kính cấp Hạ Thính Ngưng một cái lễ.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng xua tay, ý bảo nàng đứng lên, hỏi “Bích phục, đã nhiều ngày trong phủ có chuyện gì không? Lão phu nhân cùng Lí thị không làm ra chuyện gì đi.”     

Bích Phục hơi hơi lắc lắc đầu nói “Tiểu thư, lão phu nhân cùng phu nhân  không có gì, từ sau khi bị giam cầm, trừ bỏ ngày người xuất giá được thả ra, thì đã nhiều ngày vẫn đều bị nhốt, bất quá....”

Hạ Thính Ngưng nhướng mày “Bất quá cái gì?”

Bích Phục nhăn mày, mím môi nói “Bất quá gần đây Lâm di nương bắt đầu được sủng ái.”

Lâm di nương? Trong lòng Hạ Thính Ngưng vừa động, đó không phải là thân nương của Hạ Thanh Hà sao? Theo nàng biết, Lâm di nương này vốn là tỳ nữ bên người tiện nghi phụ thân của nàng, sau này làm thông phòng, ở lúc sinh hạ Hạ Thanh Hà liền được nâng lên làm di nương.

Bất quá người này tựa hồ cũng không được sủng ái, mỗi tháng tiện nghi phụ thân kia của nàng bất quá cũng chỉ tới phòng đối phương hai ngày mà thôi nhưng gần  đây lại bắt đầu được sủng ái? Cái này cũng lạ.

Bích Phục vẫn nhíu mày như cũ nói “Từ sau khi phu nhân bị cấm túc, thời gian lão gia đến Lê Viện  càng thêm thường xuyên, hơn phân nửa tháng muốn nghỉ lại ở nơi này, chính là từ sau khi tiểu thư xuất giá, Lâm di nương này cũng không biết gặp phải vận gì, cư nhiên bắt đầu lấy được tâm lão gia, khiến cho non nửa tháng lão gia đều nghỉ ngơi ở nơi của nàng.”

Hạ Thính Ngưng nhăn mày, kỳ lạ như vậy, cư nhiên là ở sau khi nàng xuất giá mới bắt đầu được sủng.

Hạ Thính Ngưng thản nhiên hỏi “Sau khi nàng được sủng ái thì có biểu hiện không?”

Bích Phục đáp “ Sau khi Lâm di nương được sủng ái, cũng là không có làm chuyện gì khác người, ngược lại, lại thường xuyên chạy tới Lê viện, cùng phu nhân nói chuyện, xem ra là muốn cùng phu nhân giao hảo.”

Hai mắt  Hạ Thính Ngưng khẽ híp lại, xem ra Lâm di nương này, ẩn thật đủ sâu.

Khóe môi Hạ Thính Ngưng không khỏi gợi lên một chút ý cười “Ngươi lưu ý Lâm di nương nhiều một chút, nếu có cái gì không đúng, liền kêu người đến Vương Phủ nói một tiếng cho ta biết.” Lâm di nương này được sủng hay không được sủng, cũng không phải chuyện liên quan đến nàng. Dù sao muốn tiện nghi phụ thân này chỉ một lòng với mẫu thân, kia căn bản chính là chuyện không có khả năng.

Dù sao chỉ cần chính mình một ngày còn giữ được thân phân thế tử phi tôn quý  này, hắn liền một ngày cũng không dám chậm trễ mẫu thân của chính mình. Về phần Lâm di nương, nếu như đối phương thức thời, hiểu được không nên đánh chủ ý phá hư cái gì, vậy nàng tự nhiên là sẽ không để ý tới, nhưng nếu như đối phương không thức thời, kiên quyết phải làm chút chuyện gì đó không biết tự lượng sức mình, vậy đã có thể không trách được nàng.

Bích Phục gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu được.

Sau khi ra phòng, Hạ Thính Ngưng liền mang theo Vãn Ngọc đi tới đại sảnh.

Trong đại sảnh rộng lớn, Bách Lí Dung Cẩn và Hạ Tử Vân đang đánh cờ, chỉ là, trong tay Hạ Tử Vân cầm quân cờ đen, vẻ mặt khổ tư, trái lại Bách Lí Dung Cẩn lại là vẻ mặt thanh thản lạnh nhạt, nhìn bộ dáng hai người, không cần xem ván cờ  cũng đã biết kết quả.

Hạ Thính Ngưng khẽ nâng y phục bước qua cửa, cười nhẹ  đi đến bên cạnh bọn họ.

Hạ Tử Vân dẫn đầu nhăn mặt nói “Tỷ tỷ, đệ thua.”

Phải biết rằng, bàn về đánh cờ hắn nhưng là rất khó gặp được đối thủ, ngoại trừ tỷ tỷ ra, hắn còn chưa bao giờ thua qua người khác. Nhưng hôm nay, hắn cư nhiên thua liên tiếp hai bàn, là bại dưới tay tỷ phu của chính mình.

Hạ Thính Ngưng khẽ nhéo gương mặt bánh bao của hắn thành một đoàn nói “Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, tỷ tỷ đã sớm nói cho đệ nghe đạo lý thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Đệ tự mình học nghệ không tinh nên không thể oán được ai.”

Hạ Tử Vân quyệt  quyệt miệng nói “Đã biết.”

Hạ Thính Ngưng xoa xoa hắn  đầu, cùng Bách Lí Dung Cẩn nhìn nhau cười.

Hạ lão gia ngồi ở phía trên, nâng chén trà, vẻ mặt  hậm hực. Này đến cùng có người còn để ý đến hắn hay không a?, không nhìn thấy hắn đã ngồi ở bên này uống liên tục vài chung trà  sao, cư nhiên không có người đi qua quan tâm hắn.

Đang lúc hắn nghĩ như vậy, cửa liền có người đến, giải  trừ tình cảnh xấu hổ cho Hạ lão gia.

Chỉ thấy Hạ Thanh Hà vẻ mặt tươi cười đi đến, đầu tiên là hành lễ với Hạ lão gia, sau đó mới nhất thiết gọi Hạ Thính Ngưng một tiếng “Nhị tỷ tỷ.”

Hai mắt Hạ Thính Ngưng vừa chuyển, tầm mắt không dấu vết  ở trên người đối phương  lướt một vòng, châu thoa phỉ thủy màu xanh ngọc, hoa tai thủy châu, vòng tay tơ vàng, váy dài tán hoa. Xem ra Lâm di nương này thật đúng là được sủng ái, khiến Hạ Thanh Hà cũng được chịu liên đới, ăn mặc không biết so với trước kia tốt hơn bao nhiêu lần.

Thu hồi ánh mắt, Hạ Thính Ngưng thản nhiên gật gật đầu, xem như  đáp lại đối phương.

Hạ Thanh Hà phảng phất giống như không nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của Hạ Thính Ngưng, vẫn tươi cười thân thiết như trước, lại quay đầu nhìn về phía  Bách Lí Dung Cẩn. Khuôn mặt cười hơi hơi đỏ lên, thanh âm nhu mị nói “Nhị tỷ phu.”

Bách Lí Dung Cẩn có chút không thoải mái  nhẹ nhàng nhíu mày, lạnh nhạt khoát tay.

Nhìn đến phản ứng của đối phương, đáy mắt Hạ Thanh Hà mang theo một chút  thất vọng, tươi cười trên mặt không tự giác  phai nhạt đi vài phần. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Tĩnh Vương thế tử bị bên ngoài đồn là con ma bệnh lại có phong thái tuyệt thế như vậy.

Đối phương đến đây đón tân nương ngày đó, hắn một thân hôn phục màu đỏ ngồi trên lưng ngựa, nhất cử nhất động đều không khỏi khiến người khác si mê. Nếu như không phải đối phương thân thể không tốt, nàng nhưng là nguyện ý gả cho hắn. Chỉ là, đáng tiếc....

Hạ Thính Ngưng ngưng mắt, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn, ôn hoà hỏi “Tứ muội muội tới đây là có việc gì?” Người này không phải là có bệnh chứ, nhìn phu quân của nàng mà mặt lại đỏ.

Hạ Thanh Hà phục hồi tinh thần, lại giơ lên tươi cười nói “Hôm nay Nhị tỷ tỷ lại mặt, muội muội đặc biệt đến chúc mừng.”

Di nương có nói qua, nếu như nàng muốn được gả tốt, sẽ phải kiến Hạ Thính Ngưng  vui. Cho nên nàng mới có thế đi qua tìm cách thân thiết vơi nàng như vậy.

Hạ Thính Ngưng thản nhiên nói “Tứ muội muội có tâm.”

Từ sau lần Hạ Thanh Hà  tiếp cận mẫu thân nàng, nàng đối vị muội muội cùng phụ khác mẫu này liền không có cái gì hảo cảm, nàng  ghét nhất  chính là có người tính kế ở sau lưng nàng. Nếu như ngay từ đầu đối phương thành tâm đối đãi, vậy nàng tự nhiên sẽ ở thời điểm cần thiết giúp đỡ một hai, đáng tiếc những người này, trong bụng luôn nhiều cong cong vòng vòng như vậy, chọc nàng thật sự thấy phiền.

Hạ Thanh Hà cố tình còn muốn mở miệng nhiều lời vài câu, nhưng đại sảnh lại có  nhiều người đến vậy, khiến nàng không mở miệng được. Di nương vốn là  muốn nàng tới đây lôi kéo làm quen, thuận tiện hỏi một chút xem gần tới vương phủ có tổ chức yến hội gì đó hay không, nếu là có, liền muốn Hạ Thính Ngưng ở trước mặt nhắc tới nàng, tốt hơn là nàng tự đi lộ mặt.

Nhưng hiện tại, nàng lược có chút khó xử  nhìn những người khác trong đại sảnh, này bảo nàng làm sao mở miệng được. Đành phải đem hi vọng gửi gắm ở trên người Hạ Thính Ngưng, hi vọng sau khi đối phương nhìn đến vẻ mặt của nàng, có thể cùng nàng một mình ở chung một hồi.

Không nghĩ tới, Hạ Thính Ngưng căn liền không liếc mắt nhìn nàng một cái, chính là trái lại là một mình cùng Hạ Tử Vân chơi cờ, trực tiếp liền đem nàng ném qua một bên. Biến thành Hạ Thanh Hà ngồi ở đối diện hậm hực không thôi. Trời lại không có một chút biện pháp, nàng cũng không thể cắt ngang người ta chơi cờ, trước mặt người khác trực tiếp đem lời hỏi ra đi.

Thẳng đến khi mặt trời dần dần hạ xuống, Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn hồi phủ, mới khiến Hạ Thanh Hà bắt được  cơ hội.

Bởi vì phải ở trước khi mặt trời lặn trở lại Vương Phủ, nên thời điểm không sai biết lắm phải rời đi, Hạ Thính Ngưng liền muốn tới phòng mẫu thân cáo biệt, để Bách Lí Dung Cẩn lại chờ ở đại sảnh.

Hạ Thanh Hà bắt lấy cơ hội này, cùng Hạ lão gia nói một tiếng, sau đó liền vội vàng ra khỏi đại sảnh đuổi theo Hạ Thính Ngưng.

“Nhị tỷ tỷ, chờ một chút.” Hạ Thanh Hà một đường chạy chậm  nói.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy dừng bước chân, xoay người nhìn về phía Hạ Thanh Hà đang chạy tới trước mặt nàng nói “Có việc gì sao?”

Hạ Thanh Hà hơi cúi đầu, có vẻ rất là ngượng ngùng, ấp úng  nửa ngày cũng không nói ra một lý do nào.

Hạ Thính Ngưng hơi hơi nhíu mi nói “Nếu đã không có chuyện, ta đây liền đi trước.” Nói xong xoay người liền đi, nàng cũng không có nhiều thời gian chờ đối phương biểu diễn như vậy.

Hạ Thanh Hà khẩn trương, vội vàng kéo Hạ Thính Ngưng lại nói “Nhị tỷ tỷ, ta thật sự có việc, tỷ đừng đi.”

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng rút tay mình về nói “Có việc thì nói, ta không có nhiều thời gian chờ chư vậy.”

Hạ Thanh Hà cắn cắn môi dưới, nàng nguyên bản là muốn chính mình biểu hiện ra một  bộ dáng muốn nói lại thôi, sau đó đối phương khẳng định hội hỏi, như vậy nàng có thể nhân cơ hội đem lời đề chuyển tới việc hôn nhân của chính mình, không nghĩ tới người ta thế nhưng ngay cả hỏi cũng không hỏi, xoay người liền muốn đi.

Lúc này nàng cũng bất chấp, biết chính mình nếu như không chủ động mở miệng thì Hạ Thính Ngưng cũng sẽ tuyệt đối không hỏi, nàng chỉ có thể châm chước  nói “Nhị tỷ tỷ, di nương nói ta đã đến tuổi nghị thân.”

Hạ Thanh Hà vừa nói vừa nhìn Hạ Thính Ngưng vài lần, chờ  đối phương nói tiếp.

Hạ Thính Ngưng làm bộ như nghe không hiểu nói “Kia rất tốt, nói vậy phụ thân sẽ vì ngươi chọn một hôn sự tốt.”

Đến tuổi nghị thân thì liên quan gì tới nàng, một đôi mắt chờ mong chạy tới nói cho nàng biết, đây là muốn từ nàng nghĩ cách sao.

Hạ Thanh Hà nghẹn họng, có chút vội vàng  nói “Nhưng ta muốn nghe nhị tỷ tỷ  đề nghị.”

Lời này của Hạ Thanh Hà còn kém không  nói rõ ra là muốn Hạ Thính Ngưng giới thiệu cho nàng vài cái thế gia đệ tử.

Hạ Thính Ngưng không tiếng động  gợi lên khóe môi nói “Lời này của Tứ muội muội rất không đúng rồi,chuyện của ngươi đã có phụ thân quan tâm, nếu không được thì vẫn còn có Lâm di nương, việc hôn sự của ngươi thế nào cũng không tới phiên một thứ tỷ như ta đến quản.”

Hiện tại Lí thị bị cấm túc, Lâm di nương lại bắt đầu được sủng ái, Hạ Thanh Hà làm sao có thể bị an bày gả cho một phu quân dưa méo táo nứt, nhưng đối phương vẫn là muốn chạy đến trước mặt nàng nói ra chuyện hôn sự của bản thân, tâm tư  này sợ rằng không nhỏ đâu.

Hạ Thanh Hà nghe vậy nhất thời bối rối, ý tứ này là không muốn quản việc hôn sự của nàng sao?

Hạ Thanh Hà chưa từ bỏ ý định  tiếp tục hỏi “Kia,gần đây trong Tĩnh Vương Phủ có tính toán muốn tổ chức yến hội không?”

Nếu đối phương không muốn tự mình làm mối cho nàng, vậy để nàng đi tham gia yến hội lộ mặt tổng có thể đi.

Hai mắt Hạ Thính Ngưng nhíu lại, nhàn nhạt  nói “Mấy ngày tới trong Vương Phủ quả thật có yến hội.”

Nàng khinh thường lừa gạt đối phương, bởi vì căn bản là không cần thiết. Yến hội này là vì Bách Lí Lộ Dao và Bách Lí Thiên Phù mà làm, khách mời đều là các phu nhân trong nhà có công tử vừa độ tuổi đến dự tiệc. Nhưng nàng không có khả năng  để Hạ Thanh Hà cũng tới tham gia, nàng sở dĩ minh bạch nói cho đối phương biết, bất quá là muốn chặt đứt niệm tưởng của nàng ta thôi.

Hạ Thanh Hà sắc mặt vui vẻ, cao hứng nói “Nhị tỷ tỷ, đến lúc đó ta có thể đi qua giúp đỡ tỷ không?.”

Hạ Thanh Hà hoàn hảo còn chưa có ngốc, không nói muốn đi tham gia, chỉ nói muốn đi qua giúp đỡ nàng. Hạ Thính Ngưng nhìn đối phương, lắc đầu nói “Không được.”

Hạ Thanh Hà sắc mặt cứng đờ, nàng không nghĩ tới Hạ Thính Ngưng sẽ cự tuyệt. Nhất thời vội la lên “Vì sao, ta bất quá là muốn....”

Còn chưa có nói xong, liền bị Hạ Thính Ngưng đánh gãy  “Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, nhưng là không được chính là không được.”

Vẻ mặt Hạ Thanh Hà căng thẳng, nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng nói “Ngày đó thời điểm ta đến mật báo, ngươi đã từng nói qua, sau này sẽ giúp ta một phen.”

Đây là đang muốn áp chế nàng sao?, Hạ Thính Ngưng thản nhiên nói “Ta là nói qua, nhưng ta cũng nói, ở phương diện ta đủ khả năng thì sẽ giúp ngươi một phen, ngươi muốn tham gia yến hội của vương phủ, này không ở trong phạm vi năng lực có thể của ta.”

Nếu như là lúc trước, Hạ Thanh Hà này còn chưa có hành động tính kế nàng, nàng có lẽ sẽ cho nàng tới tham gia yến hội, nhưng là hiện tại, nàng sẽ không cấp đối phương cơ hội này.

Hạ Thanh Hà há mồm còn muốn nói chút cái gì, nhưng Hạ Thính Ngưng hiển nhiên không muốn tiếp tục nghe, chỉ nói “Tứ muội muội, chuyện dự tiệc ngươi đừng tiếp tục suy nghĩ, vẫn là thu hồi tâm tư của bản thân đi, có đôi khi, tề đại phi ngẫu.”  Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Thế gia đại tộc lại khởi là tốt như vậy gả, nàng gả cho Dung Cẩn là chuyện ngoài ý muốn, trên đời này từ đâu mà nhiều ngoài ý muốn như vậy, hơn nữa, nàng chung quy cùng Hạ Thanh Hà bản chất  khác nhau.

Trong lòng  Hạ Thính Ngưng thở dài, mang theo Vãn Ngọc xoay người rời đi.

Chỉ để lại Hạ Thanh Hà đang kinh ngạc  đứng  tại chỗ, không biết suy nghĩ cái gì.
Bình Luận (0)
Comment