Thứ Nữ Song Sinh

Chương 41

Buổi tối hôm đó, đêm khuya vắng người, Nô Nhi dùng khinh công mang theo Tiểu Đào kỹ thuật vụng về lẻn vào viện Ngũ di nương. Bóng đêm mông lung che giấu hai người.

“Ôi chao!” Tiểu Đào vội che miệng, mắt cẩn thận đảo qua khắp nơi. Nàng vừa mới học khinh công không lâu, lúc bay qua đầu tường đột nhiên không đủ khí, không cẩn thận giẫm hụt suýt thì ngã xuống.

Nô Nhi quay đầu lại nhanh chóng kéo nàng một cái, trách mắng: “Bảo tỷ ở nhà không nên tới lại cứ muốn tới, đã nói một mình muội có thể làm rồi. Xem đi, suýt nữa làm hỏng việc lớn của tiểu thư.”

“Nô Nhi tốt, tỷ biết tỷ sai rồi, trở về nhất định luyện tập chăm chỉ vượt qua muội!” Tiểu Đào đáng thương nhìn Nô Nhi phía trước, năn nỉ nói.

“Suỵt, nhỏ giọng chút, đừng để người khác nghe thấy!” Mặc dù vóc người Nô Nhi nhỏ nhắn nhưng cơ trí. Nàng kéo cánh tay Tiểu Đào, men theo đầu tường đi tới một cây đại thụ trong viện: “đi nào, bên kia có đại thụ sẽ thuận lợi cho chúng ta hơn.”

Tiểu Đào ở Tướng phủ đã lâu đương nhiên biết ở đâu có cây, không cần Nô Nhi chỉ dẫn cũng biết bây giờ nên làm gì. Bây giờ quan trọng nhất là không nên làm liên lụy Nô Nhi, để nàng lén lút bỏ vài thứ vào phòng Ngũ di nương, sau đó thần không biết quỷ không hay rời đi.

“Muội cứ đi đi, ta ở đây là được, mau lên!”

Nô Nhi đáp một tiếng, tung người nhảy lên, tựa như Phi Yến nhanh nhẹn hạ xuống đất. Tiểu Đào nhìn mà trong lòng không ngừng so sánh, không hổ là Nô Nhi từng lăn lộn trên giang hồ!

“Muội đi trước, có người tới thì nghe tín hiệu của muội.” Tiểu Đào ra dấu tay yên tâm, NÔ Nhi nhanh nhẹn như một con mèo tiến vào trong viện Ngũ di nương.

Tiểu Đào canh giữ trên cây cho nàng, thật ra thì giờ này đa số mọi người trong Tướng phủ đều ngủ say rồi. Chỉ cần cẩn thận một chút thôi, các nàng không cần lo lắng có người phát hiện.

Lát sau, Nô Nhi dọc theo đường cũ trở lại, nàng kéo Tiểu Đào cùng nhảy xuống tường: “đi”

Gió đêm khẽ thổi qua, trêu đùa thổi lá cây lên rồi yên tĩnh trở lại. Đầu tường nơi vừa có người đứng nhìn như không có gì khác thường. Nhưng nhìn gần một chút sẽ phát hiện ra ở đó có một chiếc trâm Phi Hoàng Trục Nguyệt được chạm trổ tinh xảo khéo léo.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Cẩn Ninh đi thỉnh an Dịch lão phu nhân. Lúc đi ngang qua Quỳnh Uyển của Ngũ di nương, vừa khéo nhìn thấy bà ta và Ngô ma ma đi ra.

“Ninh Nhi à, thỉnh an lão phu nhân sớm thế?” Nét mặt Ngũ di nương vẫn nhiệt tình, thân thiện đến mức làm Dịch Cẩn Ninh cảm thấy khó chịu.

Dịch Cẩn Ninh ghét nụ cười giả tạo này của bà ta, giống như chán ghét sự giả tạo của Dịch Cẩn An vậy. Rõ ràng không phải bản tính nhưng trước sau còn cố tình giả bộ như hiền lành với mẫu thân lắm vậy, thật ghê tởm.

Nàng hơi khéo mắt, lộ ra ánh sáng lạnh: “Ngũ di nương, không biết hôm qua Nô Nhi mạo phạm người chuyện gì mà phải đưa nàng ấy đi lấp giếng?”

“Hôm qua nàng ta….không những mạo phạm ta còn đắc tội với phu nhân Hữu Tán Kỵ Thường Thị. Nô tài như vậy nếu không dạy dỗ, sau này sẽ không nhìn chủ tử vào trong mắt, ngươi còn quản được nàng ta sao?” Ngũ di nương ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Huốn hồ ta cũng chưa từng nói muốn đưa nàng ta đi lấp giếng, là nô tài nào không có mắt khua môi múa mép vậy?”

Dịch Cẩn Ninh cười lạnh trong lòng, không phải bà không muốn đưa nàng đi lấp giếng mà là không có cơ hội! Nói xong, hai người đã đến viện Dịch lão phu nhân.

“Đến rồi, Ngũ di nương vào trước đi.” Dịch Cẩn Ninh lui về sau một bước để Ngũ di nương Ngô thị vào trước.

Ngũ di nương liếc nàng rồi đi thẳng vào, ngay cả một lời cảm ơn cũng không có, dường như đó là chuyện đương nhiên. Dịch Cẩn Ninh đứng sau lưng bà ta cười ha ha nhìn bà ta bước vào rồi cất bước.

Sau khi vào phòng thì nghe thấy âm thanh đau đớn, Dịch Cẩn Ninh mỉm cười, nhưng vẻ mặt lại trầm xuống. nàng nhanh chóng chạy vào: “sao vậy bà nội?”

“Không biết xảy ra chuyện gì, sáng sớm hôm nay lão phu nhân đứng lên bị choáng váng đầu.” Lương ma ma thiếp thân vẻ mặt khổ sở nói: “Vừa rồi nghỉ ngơi một lúc đã khá hơn nhiều rồi, bây giờ lại bắt đầu hôn mê, còn nhức đầu nữa.”

Dịch Cẩn Ninh lo lắng đi lên trước, nắm tay Dịch lão phu nhân: “Bà nội, người sao rồi?”

Nàng lại hỏi Lương ma ma: “Mời đại phu chưa?”

“Đại phu chưa tới!” Lương ma ma vừa nói xong, một tiểu nha hoàn dẫn lão lang trung râu ria hoa râm đi vào. Đây không phải đại phu thường xem bệnh cho Dịch lão phu nhân hàng năm, Lương ma ma nghi ngờ hỏi: “Thúy Nhi, Tả đại phu đâu?”

Nha hoàn tên Thúy Nhi cúi đầu: “Nô tỳ đi mời nhưng đại phu ở phòng thuốc nói ông ấy ra ngoài thành xem bệnh rồi, còn lâu mới trở về.”

“Ui cha!” Dịch lão phu nhân đau không chịu được, bà chỉ vào lão đại phu kia nói: “Ngươi tới xem bệnh cho ta cũng được, ta nhức đầu muốn chết rồi!”

Lúc lão đại phu đến bên giường thừa dịp không ai chú ý liếc nhanh Dịch Cẩn Ninh một cái, không ai phát hiện. Ông cẩn thận bắt mạch cho lão phu nhân, nhíu mày giữ im một lúc. Lương ma ma và lão phu nhân nhìn dáng vẻ của ông mà tim như sắp nhảy đến cổ.

Sắc mặt Lương ma ma lo lắng, nóng lòng hỏi: “Đại phu, rốt cuộc lão phu nhân nhà ta bị sao vậy? Ông nói chuyện đi, thấy ngài ấy đau như vậy ông còn kì kèo mè nheo cái gì nữa?”

Lão đại phu đặt tay Dịch lão phu nhân xuống, thu vải lụa trắng trên cổ tay bà nói: “Dấu hiệu của lão phu nhân không giống như bị bệnh, mà là…”

“Giống cái gì? Nói đi, ông không thấy lão phu nhân đau thế nào à?” Nhìn lão đại phu mè nheo không nói, Ngũ di nương cũng nóng nảy, gấp gáp kéo ông tay áo đại phu thốt lên.

“Chuyện này… Nên nói chuyện này như nào đây!” Lão đại phu rối rắm.

Dịch lão phu nhân vỗ vỗ đầu: “Nói thật đi, ta già rồi, có thể chống đỡ đến từng này tuổi là đã rất tốt rồi. Nếu như thực sự bị bệnh kỳ lạ gì ta cũng chấp nhận.”

“Vâng… Là thuật yếm thắng!” Lão đại phu lau mồ hôi, dư quang nơi khóe mắt liếc qua Dịch cẩn Ninh, thấy nàng nhìn mình chằm chằm lập tức nói lại: “Lão phu nhân, đây là dấu hiệu mới bắt đầu của thuật yếm thắng. Xin hỏi lão phu nhân, có phải lúc đầu chỉ là hơi choáng váng đầu? Sau đó lại càng choáng váng hơn, rồi đau đớn khó chịu? Nếu thật như vậy, có phải bây giờ lão phu nhân thấy buồn nôn, sau đó là buồn ngủ?”

Mấy điều này đều bị nói trúng hết, chẳng lẽ thực sự là thuật yếm thắng? Mắt Dịch lão phu nhân lộ ánh sáng lạnh sắc bén: “Là ai? Là ai muốn rủa ta chết? Là ai muốn hại Tướng phủ chúng ta?”

Thuật yếm thắng này bị gian tế nước Nam Lăng lạm dụng trên người Hoàng đế trong nước từ hai mươi năm trước, dùng để nguyền rủa mấy đời Hoàng đế của đế quốc Tây Việt, muốn một lần đánh phá Tây Việt xưng bá thiên hạ. Lúc ấy Hoàng đế phát hiện trở nên giận dữ, sau khi ngũ mã phanh thây gian tế thì đuổi về Nam Lăng, hai nước giao chiến mấy năm, bởi vì dân chúng khốn đốn mới thu tay lại. Sau đó, Hoàng thượng nghiêm lệnh cấm chỉ Tây Việt sử dụng thuật yếm thắng, nếu như phát hiện ra chu di cửu tộc.

Mọi người trong phòng cúi thấp đầu, tỏ ý bọn họ không hề làm. Dịch lão phu nhân quét qua những khuôn mặt khả nghi, khi ánh mắt quét đến Ngũ di nương thì dừng lại.

Ngũ di nương giật mình ngẩng đầu, thấy Dịch lão phu nhân nhìn mình chằm chằm. Bà không làm, đây là tội lớn bị chém đầu, phải chu di cửu tộc, sau bà dám chứ?

“KHông phải thiếp thân!” Ngũ di nương bị lão phu nhân nhìn chăm chú sợ đến mức quỳ xuống đất: “Lão phu nhân, dù thiếp thân từng nguyền rủa ngài nhưng đã là chuyện của mấy năm trước. Lão phu nhân, thiếp thân thề, tuyệt đối không phải thiếp thân!”

Dịch Cẩn Ninh rũ mắt, che khất ánh sáng sắc bén bên trong, hừ, không phải bà cũng sẽ trở thành bà thôi!
Bình Luận (0)
Comment