Thứ Nữ Song Sinh

Chương 46

Dịch Cẩn An híp mắt, âm thầm cắn răng. Dịch Cẩn Ninh, ngươi lại dám giả mạo thành dáng vẻ ta, còn giả vờ thành nữ nhân chanh chua trước mặt Hà Phong!

Nàng ta cười cười: “Muội muội ta hơi bướng bỉnh, Hà công tử đừng trách! Nàng ấy bình thường nhìn như rất thô lỗ, kỳ thực trong lòng lại là tâm tư Bồ Tát, nàng thấy một con kiến nhỏ bị thương cũng khóc đến rất đau lòng!”

Nhìn Hà Phong như vậy cũng biết nhất định là Dịch Cẩn Ninh đã thành công, nàng ta không thể để muội muội này thắng lần nữa.

“Thì ra là như vậy!” Hà Phong nói thầm: “Xem ra, Dịch Nhị tiểu thư giả vờ thật, mục đích là để thoái thác cửa hôn sự này!”

Tuy tên t iểu tử này nói thầm nhưng vẫn vừa vặn khiến Dịch Cẩn An nghe thấy, nàng ta xiết chặt nắm đấm, giả vờ như không có chuyện gì nói: “Ngươi nói gì vậy, muội muội ta chỉ muốn thăm dò ngươi thôi. Nàng quen phóng túng rồi, luôn thích gây khó dễ người khác làm trò đùa. Hà công tử, ngươi không bị nàng doạ sợ chứ?”

Hà Phong sờ trán không giọt mồ hôi, cười ha ha nói: “Không có việc gì, phương pháp thăm dò của Nhị tiểu thư thật khác biệt!” Khác biệt đến mức vừa vào phòng đã mở miệng mắng chửi người, khác biệt đến mức nha hoàn không cẩn thận đụng nàng thôi cũng bị kéo lại dạy dỗ.

Hai người hàn huyên một lát về Dịch Cẩn Ninh rồi Hà Phong chào tạm biệt Dịch Cẩn An trở về phòng khách của mình. Hắn muốn suy nghĩ thật kỹ vài chuyện có liên quan đến vị hôn thê kia. Dịch Đại tiểu thư nói không sai, nếu Nhị tiểu thư thật sự là người chanh chua vô lễ đó thì ở thưởng hà yến sao có thể là người đứng đầu?

Hơn nữa hắn cảm thấy hình như sáng nay nàng làm vậy là để mình nhìn, để mình buông tha cửa hôn sự này.

Tối hôm đó, Hà Phong dùng cơm tối xong liền ra ngoài hóng gió. Viện này không lớn, phương hướng và phong cảnh không tệ, hướng gió cũng tốt. Ban đêm gió lạnh thổi tới, Hà Phong thoải mái nhắm nghiền hai mắt, giang hai cánh tay cảm thụ làn gió khẽ vuốt ve.

Đột nhiên, có âm thanh kỳ quái truyền đến: “Két…”

Âm thanh kéo dài, giống như tiếng kêu của một loài động vật nào đó. Lúc đầu, Hà Phong còn không quá để ý.

Không lâu sau, âm thanh này lại vang lên, số lần ngày lúc thường xuyên, còn loáng thoáng mang theo tiếng khóc của con gái.

“Ai đang khóc vậy?” Hà Phong rụt tay lại, đưa tay khép vào trong tay áo, hỏi gã sai vặt phục dịch bên cạnh.

Gã sai vặt kia vốn đứng ở một bên cúi thấp đầu, nghe Hà Phong hỏi mới miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu không nói gì.

“Sao ngươi không nói lời nào?” Hà Phong không vui: “Ngươi bị câm sao?”

Hôm nay tâm tình gã sai vặt không tốt, nương tử hắn sinh non lão gia còn sai hắn đến phục vụ người ngoài.

Lúc này hắn nghe Hà Phong nói hắn bị câm trong lòng lại càng không vui, hắn nhanh chóng ngẩng đầu, không kìm được trừng mắt với Hà Phong: “Nơi này vốn có âm thanh như vậy, không phải người đang khóc, mà là quỷ kêu.”

“Cái gì? Ngươi nói nơi này… Nơi này có quỷ?” Hà Phong liếc mắt khắp nơi, bỗng cảm thấy đêm đen như mực thật đáng sợ. Dịch Trường Hoa này cũng thật là, lại để hắn ở phòng khách như vậy, sớm biết vậy hắn đã không ngủ lại rồi.

“Đúng vậy, nô tài là người hầu Tướng phủ tự nhiên biết rõ nơi này. Gian phòng này vốn có một cô nương trẻ tuổi tới tìm nơi ngủ trọ ở, sau nàng nhận được tin tức trượng phu đi đánh giặc hi sinh nơi biên quan, liền treo cổ trên xà nhà tự sát trong phòng khách này!” Gã sai vặt chỉ vào xà nhà trong nhà, sâu xa mở miệng nói.

Hà Phong sợ đến mức chân khẽ run rẩy, sýt tí nữa không đừng vững: “Ngươi khẳng định là căn phòng này? Không phải nơi này thường được quét dọn chuẩn bị cho khách ngủ lại sao?”

Hôm nay hắn vào căn phòng này cảm thấy cũng không tệ, quét dọn rất sạch sẽ. Bày biện trang trí rất tốt, giường cũng là giường mới. Sao có thể là nơi người khác tự sát?

“Ngài tin hay không thì tùy!” Gã sai vặt liếc hắn một cái, không để ý đến phản ứng của hắn nữa. Người này mặt dày mày dạn không đi, lão gia muốn tiễn khách còn ngủ lại, quả thực đánh mất mặt mũi Công Bộ Thượng Thư.

Hắn thổi nến nói: “Nô tài đi đây, Hà công tử nghỉ ngơi đi!”

Trong phòng vốn có hai ngọn nến, bị gã sai vặt thổi tắt mất một chiếc nên hơi tờ mờ. Lúc này tiếng khóc của nữ quỷ kia lại vang lên, còn có tiếng trẻ con khóc đứt quãng.

Cửa phòng cót két một tiếng bị mở ra, gã sai vặt giơ nến lên trước mặt, ánh nến chiếu lên mặt hắn lộ vẻ ghê sợ. Ngược lại Hà Phong thật sự là người nhát gan, bị dọa sợ đến mức chui cả người vào trong chăn.

“Hà công tử, quên nói cho ngài biết. Lúc nữ nhân này treo cổ còn ôm một đứa bé, nàng bị người ta cưỡng hiếp mang thai nên mới lựa chọn tự sát.” Gã sai vặt bỏ lại một câu rồi lập tức rời đi, lần này cửa không khóa.

Hà Phong run rẩy núp trong chăn, hắn cẩn thận thò đầu ra từng chút một, phát hiện cửa không khóa. Quét mắt nhìn khắp nơi một lần thấy không có gì đặc biệt, lúc này mới yên tâm xuống giường đi đóng cửa.

Nhưng tay hắn chưa kịp chạm đến cánh cửa, tiếng khóc đứt quãng của cô gại kia lại vọng về, còn có tiếng khóc của trẻ con. Hắn muốn nhanh chóng đóng cửa lại thì thấy một cô gái áo trắng tóc dài ướt nhẹp phất phới đứng trước cửa.

“A…. Quỷ!” Hà Phong hét to lên một tiếng sau đó hôn mê bất tỉnh.

“Nữ quỷ” kia tháo mặt nạ trên mặt xuống, thì ra là Tiểu Đào. Nàng búi bóc qua quýt, đá đá Hà Phong nằm trên đất nói: “Vậy mà cũng sợ, hèn nhát!”

“Nhị tiểu thư, Hà Phong này quả là đồ vô dụng, vừa rồi nghe nô tài nói cô gái kia treo cổ trên xà nhà, suýt nữa hắn tiểu ra quần rồi. Ha ha ha ha…” Lúc này gã sai vặt vừa phục vụ Hà Phong đi vào phóng, kính cẩn nói với Dịch Cẩn Ninh.

Dịch Cẩn Ninh từng giúp đỡ mẫu thân hắn, thấy nương tử hắn sinh con, còn hắn đang làm nhiệm vụ liền phái người đến nhà hắn thay hắn chăm sóc nương tử, hắn thật sự cảm kích nàng, cũng không muốn Nhị tiểu thư gả cho đồ bỏ đi như vậy.

Vì vậy khi Nhị tiểu thư tìm đến hắn, hắn lập tức đồng ý phối hợp với Nhị tiểu thư diễn màn kịch như vừa rồi. Nữ quỷ và quỷ nhỏ gì đó đều là lời nói gạt người, nếu thật sự có chuyện như vậy, còn ai dám tới đây nữa?

“Tiểu tử ngươi làm tốt lắm!” Tiểu Đào vỗ vai gã sai vặt: “Trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai tiểu thư sẽ nói với lão gia cho ngươi nghỉ vài ngày, bây giờ nương tử ngươi và con gái ngươi cần có người chăm sóc.”

Gã sai vặt lệ nóng doanh tròng, cảm động đến mức không biết nói gì mới tố, chỉ có thể không ngừng rơi nước mắt. Lúc lâu sau, Tiểu Đào mới khuyên hắn đi nghỉ ngơi.

“Tiểu thư, người này làm sao bây giờ?” Tiểu Đào đá Há Phong một cái thật mạnh. Bị dọa sợ như vậy còn muốn cưới tiểu thư, đúng là cóc đòi ăn thịt thiên nga!

Dịch Cẩn Ninh híp mắt: “Mặc kệ hắn, để hắn ngủ trên đất một đêm, sáng mai hắn dậy sẽ rời đi thôi!”

Chuyện giả quỷ dọa người này trước đây không lâu nàng đã từng làm, đó là chuyện khi mẫu thân chưa rời khỏi Phật Đường. Nhớ lại, trong đầu Dịch Cẩn Ninh hiện lên bóng dáng người nọ.

Mạc Liễm Sâm, nam tử thần bí đó, tên khách giang hồ vừa sảng khoái lại vừa kỳ lại. Tóc đen tung bay, một thân áo Lưu Vân màu đen thêu kim tuyến luôn mang theo đôi mắt hoa đào biết cười thật mê người.
Bình Luận (0)
Comment