Thứ Nữ Song Sinh

Chương 89

Cách Nam Lăng ngày càng gần, phong tục, tập tính của dân chúng ngày càng có sự khác biệt.

Đến ngày thứ mười, độc trên người Dịch Cẩn Ninh phát tác cả thảy hai lần, Mạc Liễm Sâm cũng đau đớn theo hai lần. Lê[quuuuuýđôn Lúc sắp đến biên giới Nam Lăng, Mạc Liễm Sâm xuống xe ngựa đi mua ít đồ dùng trên đường đi.

Bỗng nhiên độc của Dịch Cẩn Ninh phát tác, cả người nàng run cầm cập, cuộn mình trên vách xe ngựa, chịu đựng đau đớn. Nàng biết Mạc Liễm Sâm đang mua đồ cũng run rẩy khắp người, đau đớn khó chịu. Đây thực sự là phu thê nhất thể, bản mệnh tương liên.

Quả thực Mạc Liễm Sâm đi được nửa đường tự dưng ngã xuống dẫn tới mấy người qua đường xúm lại.

Hắn cố gắng vật lộn muốn về xe ngựa, Dịch Cẩn Ninh phát tác rồi, hắn phải trở về. Nhưng lúc này độc phát tác quá mức lợi hại, hắn không thể nhúc nhích, vừa đứng dậy là lại ngã xuống.

Người vây xem không biết vì nguyên nhân chiến trnah hay bởi lòng dạ sắt đá mà không một ai tiến lên giúp đỡ.

Người qua đường vây xem che kín toàn thân, bất kể già trẻ nam nữ, tất cả đều chỉ để lộ đôi mắt. Mạc Liễm Sâm thầm than Nam Lăng quả nhiên là dùng độc nhiều, đến dân chúng cũng sợ không an toàn, tất cả đều che kín mặt.

Hắn khẽ giễu cợt một tiếng, cố gắng chống dậy muốn đứng lên, nhưng lại lung lay ngã xuống.

Bỗng nhiên một cô nương toàn thân lửa đỏ đỡ hắn dậy.

Mạc Liễm Sâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua theo thói quen, chỉ thấy nàng cũng che kín toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt to xinh đẹp, ánh mắt trong suốt thuần tuý, không chứa tạp chất gì, thánh khiết như nước thánh Thiên Sơn.

“Ngươi không sao chứ?”

Nàng xoè một bàn tay ra, tròng mắt như thu thuỷ lấp lánh nhìn Mạc Liễm Sâm, giọng nói mềm mại, hơi giống Ninh Ninh.

“Ta không sao!”

Mạc Liễm Sâm suýt nữa coi nàng thành Dịch Cẩn Ninh, hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp nàng, trong đôi mắt thanh thuần của nàng cũng không nhiễm lấy một hạt bụi nhỏ, nàng phong hoa tuyệt đại như vậy làm hắn không tự chủ được, cứ thế trầm luân

Đau đớn trên người chỉ là chuyện trong chốc lát, hắn ngồi dưới đất nghỉ ngơi một lát, chờ đợi từng đợt co rút đau đớn này qua đi.

Nàng kia xoè bàn tay, thấy Mạc Liễm Sâm không ngó ngàng gì đến mình, thế là rất không thú vị rút về.

Nàng ta nhún vai: “Ngươi không sao thì ta đi trước!”

Đi được vài bước nàng ta lại như lo lắng quăng một bệnh nhân như hắn ở ven đường, thế là lại tốt bụng đi đến. Nàng ta vui vẻ nói: “Nhà của ta ở ngay con ngõ nhỏ không xa phía trước thôi, nếu ngươi không chê thì đi theo ta đi. Gia phụ là đại phu, độc trên người ngươi có lẽ ông ấy có thể giúp ngươi giảm bớt một chút.”

Người Nam Lăng quả là người Nam Lăng, liếc một cái đã biết hắn trúng độc.

Không đúng, nơi này vẫn là biên giới Tây Việt, người Nam Lăng sao có thể… Chẳng lẽ có người của hai nước âm thầm qua lại?

Hắn hơi kinh ngạc, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

Nữ tử áo đỏ như nhìn ra sự nghi hoặc của hắn bèn tốt bụng giải đáp nghi hoặc của hắn: “Nhà ta chín đời đơn truyền, đời đời học y, ban đầu cha mẹ là người Nam Lăng, sau này vì chiến tranh mà chạy trốn đến đây.”

“Ôi, đáng tiếc, y thuật của gia tộc Tổ Tháp ta chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ. Đến thế hệ của ta mãu thân không thể sinh được một nam đinh cho phụ thân, yêu cầu ta làm nam hài học y thuật từ nhỏ!” Nàng ta lại tự nhủ, không để ý đến phản ứng của Mạc Liễm Sâm, nàng ta đỡ hắn lên, dìu về phía nhà mình.

Dùng bản lĩnh của Mạc Liễm Sâm, một cô gái nho nhỏ tất nhiên không thể làm gì được hắn, chỉ là hắn muốn hiểu dân chúng Nam Lăng ở biên cảnh trôi qua cuộc sống như thế nào.

Đến nhà nàng kia, đập vào mắt đầu tiên là đại môn và bức hoành đậm phong cách cổ xưa. Xem ra cuộc sống của người nhà này không tệ.

“Không phải nói là gia tộc Tổ Tháp sao, sao trên bức hoành lại là Tháp Trạch?”

Mạc Liễm Sâm chỉ vào hai chữ to mạ vàng trên bức hoành nói ra nghi vấn của mình.

“Là quan viên biên chế địa phương bắt chúng ta sửa, nói là Tổ Tháp không hợp với dòng họ Tây Việt, không tốt biên chế, bắt xoá đi một chữ. Bây giờ chúng ta họ Tháp, nào, trước làm quen sơ sơ trước đã, ta tên Tháp Ô Nhĩ.”

Nữ tử áo đỏ hớn hở xoè một bàn tay ra, có thể loáng thoáng thấy được bàn tay tuyết trắng dưới lớp vải đỏ tươi. Mạc Liễm Sâm ngẩn người ra, không rõ ý nghĩa của động tác này.

“Đây là bắt tay, tập tục của nhà chúng ta, nhìn thấy khách thì phải lễ phép tự vươn tay bắt tay với người khác.”

Nếu Lạc Tiếu Tiếu ở đây nhất định sẽ phấn khởi hét to: “Cuối cùng ta cũng có cảm giác về nhà rồi.” Sau đó tự nhiên vươn tay phải bắt tay nàng ta, có khi còn nhiệt tình thơm nàng ta một cái.

Mạc Liễm Sâm không để ý đến động tác này của nàng ta, cứ thế bước vào đjai môn, ngồi thẳng xuống một chiếc ghế trong phòng khách.

“Ta đi gọi cha ta đến, ngươi ngồi chờ một lúc, ta sẽ trở lại nhanh thôi!” Sau đó Tháp Ô Nhĩ nhảy phắt đi tìm cha nàng ta.

Hạ nhân cũng là một thân che kín, trang phục cũng khá đơn giản, trên mặt che một tấm vải màu trắng, hoàn toàn không cùng phong cách với một thân lửa đỏ của Tháp Ô Nhĩ, một thị nữ mặc đồ trắng pha trà cho hắn.

Hắn không uống mà chỉ quan sát tỉ mỉ căn phòng nửa ngày phát hiện quả nhiên phong cách kiến trúc nơi này và Tây Việt có sự khác biệt rất đáng kinh ngạc. Hắn đánh giá tiếp, phong cách kiến trúc khiêm tốn như này hắn là giống Nam Lăng, cho dù không giống thì cũng có tám phần tương tự.

Chỉ chốc lát sau Tháp Ô Nhĩ kéo một nam nhân hơn năm mươi tuổi vào phòng khách.

Toàn thân ông ta cũng che kín mít, duy chỉ có khuôn mặt không phải vải thưa mà là một tấm vải quyên thêu hoa văn màu xanh.

Trang phục thật kỳ lạ! Dưới đáy lòng hắn không hỏi thầm than.

“Đây là cha ta, Tháp Sa Cổ!”

“Khụ khụ…” Mạc Liễm Sâm bị sặc, không che giấu được tâm tình quái dị, cái tên này… Nghe thế nào cứ thấy quái lạ.

Ông ta là bà cô ngốc*?

*Sa Cổ đọc là [shā gǔ] trùng âm với bà cô ngốc [shǎ gū]

“Cha, hắn chính là người mà con nói, cha mau xem cho hắn đi, hình như hắn bị trúng độc!”

Tháp Sa Cổ đứng thẳng bất động, liếc mắt nhìn Mạc Liễm Sâm. Người này có khí chất của bậc đế vương, bề ngoài lại tuấn dật bất phàm, nhất định là nhân trung chi long.

Tháp Ô Nhĩ lắc lư cánh tay cha nàng ta, năn nỉ: “Cha, người mau nhìn hắn một cái đi, nhìn xem mấy năm nay con gái tự học nhìn người có thành quả như thế nào?”

Nàng ta là nữ nhi không thể kế tục y thuật của gia tộc, nhưng nàng ta sinh ra vốn có một đôi mắt thần, chỉ cần người khác trúng độc, nàng ta liếc một cái cũng có thể thấy được trúng độc gì.

Nhưng rõ ràng người này có dấu hiệu trúng độc nàng ta lại không phát hiện ra nguồn gốc loại độc. Rốt cuộc người này trúng độc như nào, còn là độc gì, nhất thời nàng ta không nhìn ra được, thế này mới kéo hắn về nhà mình, I vọng cha ra tay khám chữa bệnh.

“Được rồi, ta chỉ chịu trách nhiệm nhìn xem, xem không được con cũng đừng trách ta!”

Cha Tháp tuyên bố trước, đứa con gái này của ông vô cùng tinh quái, nếu không phải người này trúng loại độc hiếm thấy, nhất định nàng sẽ không kéo ông ra.

Bàn tay nhăn nheo khô ráo đặt lên mạch đập của Mạc Liễm Sâm, Mạc Liễm Sâm chỉ thấy hàng mày cân đối của ông ta nhướn lên.

Chẳng lẽ ông ta đã nhìn ra độc của mình, không, của Ninh Ninh?

Mạc Liễm Sâm ở đây chẩn bệnh, còn Dịch Cẩn Ninh vùi người trên xe ngựa, co rúc một lúc thì đau đớn run rẩy trên người không còn nữa. Nàng chờ mòn mỏi mà không thấy Mạc Liễm Sâm trở về, thế là nàng quyết định xuống xe đi tìm, nói không chừng trên đường gặp chuyện gì cuốn lấy người, nhất thời không thoát thân được.

Nàng cẩn thận xuống xe ngựa, ánh mắt người đi đường nhất thời bị kinh diễm.

Không thể không nói cuộc sống người dân nơi biên cảnh Tây Việt và Nam Lăng thật kỳ lạ. Đừng nói đến cách ăn mặc, càng kỳ quái hơn chính là ở đây thiếu hụt nam nhân. Nàng đi trên đường chỉ thỉnh thoảng mới thấy mấy tên nam nhân, đại bộ phận còn lại đều là nữ.

Một cô nương toàn thân phấn hồng đi tới, vải che màu phấn hồng trên khuôn mặt nàng ta tung bay trong gió, tự có khí chất thần tiên, bỗng chốc Dịch Cẩn Ninh thả lỏng cảnh giác với người này.

“Cô nương, trông ngươi luôn đi một lúc lại ngừng một lần, hết nhìn trái lại nhìn phải, đang tìm người sao?”

Đôi mắt lộ ra bên ngoài của cô nương phấn hồng này thạat nhỏ, Dịch Cẩn Ninh hoài nghi nếu nàng không dùng sức mở mắt sợ không thấy rõ đường.

“Đúng vậy, sao ngươi biết?”

Tự dưng Dịch Cẩn Ninh cảm thấy tò mò đối với người dân ở đây, nam nhân đâu hết rồi? Chẳng lẽ không đi trên đường sao? Ngược lại nữ nhân qua lại trên đường khá là nhiều, đây thật đúng là một chuyện lạ.lê"""QuyĐốn Trở về nàng phải hỏi Mạc Liễm Sâm thật kỹ, chuyện lạ ở nơi biên cảnh này có phải có gì kỳ lạ không.

“À, ta thấy ngươi ăn mặc trang điểm không giống người bản địa, hẳn là từ bên ngoài tới? Vừa nãy cũng có một nam tử diện mạo tuấn tú đi ngang qua đây, hình như bị thương, ngã xuống đất, được Tháp Ô Nhĩ cứu đi rồi!”

Mạc Liễm Sâm đã xảy ra chuyện, nhất định chàng cũng rất đau đớn! Trong lòng Dịch Cẩn Ninh nhói lên mấy cái thật mạnh, A Sâm xảy ra chuyện rồi, đều là nàng làm hại.

“Tháp Ô Nhĩ là ai? Nàng ta ở đâu?” Dịch Cẩn Ninh túm lấy ống tay áo của cô nương phấn hòng, sốt ruột hỏi.

Cô nương phấn hồng vỗ bàn tay nàng, ý bảo nàng đừng lo lắng: “Tháp Ô Nhĩ là con gái lão Tháp, nhà bọn họ là thế gia y thuật, yên tâm, nam nhân của ngươi không có việc gì! Nhà nàng cách đây khong xa, ta đưa ngươi đi tìm hắn!”

Cha Tháp bắt mạch cho Mạc Liễm Sâm, chỉ cần ông ta hơi dùng lực là Mạc Liễm Sâm bị đứt chết mạch, không thể nhúc nhích. Nhưng Mạc Liễm Sâm lại không hề phòng bị, cứ thế đưa tử huyệt của mình đặt trước mặt cha Tháp.

“Ngươi không sợ sao?”

Lời nói thâm trầm của cha tháp bay ra theo tấm vải quyên màu xanh đang rung lên, trong mắt tràn đầy bội phục.

Nam nhân trẻ tuổi có đảm lược như vậy đã thật lâu ông chưa thấy qua, ngoại trừ người hai mươi năm trước kia.

“Sao ta phải sợ? Ông là một đại phu, thiên chức của đjai phu là cứu người, vậy ta cần gì phải coi đại phu là đối tượng công kích hoặc phòng bị?”

Mạc Liễm Sâm rút cánh tay về, sửa lại tay áo của mình.

Tốt, không hổ là thiên tử Tây Việt, chúa tể thiên hạ tương lai! Trong lòng cha Tháp thầm khen ngợi.

Con gái ông có một tay bản lĩnh nhìn người, còn ông có một tay bản lĩnh nhìn tiền đồ, nhưng không có mấy người biết được bí mật này chỉ có ông và con gái nhà mình biết.

Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*, người biết càng ít thì càng tốt!

*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (匹夫无罪, 怀璧其罪): Xuất xứ từ “Xuân thu tả truyện – hoàn công thập niên”, vốn chỉ tài có thể gặp hoạ, sau này cũng ví von có tài mà bị ghen tị và hãm hại. (Theo baike)

“Ngươi không sợ, ta tất nhiên biết! Chỉ có điều… Ngươi không sợ độc của ngươi không có cách nào giả được sao?”

Cha Tháp vuốt râu, vẻ mặt hờ hững.

Mạc Liễm Sâm biết nhất định ông lão này biết độc trên người hắn là có chuyện gì xảy ra, cũng nhất định biết nên giải như nào.

Bỗng nhiên hắn quỳ xuống: “Xin lão Tháp chỉ điểm!”

Mấy ngày nay tới giờ là thời gian hắn quỳ nhiều nhất. Không, hắn lớn nhường này ngoại trừ phụ oàng mẫu phi và thái hậu, hắn chưa từng quỳ xuống với người có địa vị thấp hơn hắn. Nhưng chuyện của Dịch Cẩn Ninh làm hắn hết lần này đến lần khác không đếm xỉa gì đến địa vị vương gia tôn quý của mình quỳ xuống với người khác.

“Chỉ điểm thì chưa nói tới, chỉ cần ngươi đồng ý sau này thành người đứng đầu thiên hạ này đừng quên lão Tháp ta là được!”

Cha Tháp dìu hắn đứng lên, khuôn mặt sáng sủa che giấu đằng sau tấm vải quyên kia. Mạc Liễm Sâm chỉ thấy được trong mắt ông ngầm có ý cười và kích động khó hiểu.

Mạc Liễm Sâm không hiểu, cha Tháp… ông ta kích động cái gì?

Tháp Ô Nhĩ lượng lờ đi lại: “Cha, người đang làm gì vậy? Con bảo người khám chữa bệnh cho vị đại ca này mà!”

Nếu nàng ta không đoán nhầm, vị công tử này độc vị công tử này trúng phải là cự giải đứng đầu mười loại độc của Nam Lăng. Về phần sao mà trúng độc nàng ta thật sự không nhìn ra được. Theo lý mà nói, nếu uống thuốc độc yếu hầu của hắn hẳn phải có dấu vết từng uống, trên người cũng để lại vài dấu vết, nếu hít phải khí độc từ mũi, vậy càng nhìn ra được mới đúng.

Nhưng trên người hắn đến một dấu vết trúng độc cũng chẳng có, ấy thế mà trong cơ thể lại có loại độc ấy. Chẳng lẽ là…

Nàng ta giật mình, chẳng lẽ… Hắn chịu phạt thay người khác, đồng thể với người khác rồi?

Đây là một chuyện cũ phụ thân từng nói qua lúc ông chữa bệnh cho nàng, Nam Lăng cũng từng tồn tại tình huống như này, một khi có người trúng kỳ độc, nếu muốn cứu sống trong khoảng thời gian ngắn là không thể nào. Vậy thì chỉ có thể di chuyển sinh mệnh, phân một nửa sinh mệnh của người khác cho hắn, nhưng nếu trong vòng một năm hai người không giả độc được sẽ cùng chết, kiểu chết cũng giống nhau, rất thê thảm.

Nàng ta cũng cẩn thận học dáng vẻ bắt mạch của phụ thân, muốn bắt mạch cho Mạc Liễm Sâm, muốn xác định xem bản thân có đoán lầm hay không. Nhưng với trình độ của nàng ta, mạch gì cũng không bắt được.

Đương lúc chuẩn bị bắt mạch, tay nàng ta còn chưa chạm vào mạch của Mạc Liễm Sâm đã bị một trận kình lực của hắn làm văng ra, lui về phía sau vài bước.

Soạt một tiếng, một trận gió thoảng qua hất rơi mạng che mặt của nàng ta, lộ ra một gương mặt như hù dung. Nàng ta nhanh chóng cúi người nhặt mạng che mặt màu đỏ lên, lại bị Mạc Liễm Sâm giữ chặt tay.

“Ngươi là người phương nào?”

Thanh âm trầm thấp của Mạc Liễm Sâm mang theo chút vội vã, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Tháp Ô Nhĩ.

Tại sao cô gái này lại có dáng vẻ giống hệt Ninh Ninh? Chẳng lẽ nàng ta là Dịch Cẩn An thật? Nàng ta tiếp cận mình không phải có âm mưu gì đấy chứ?

Tháp Ô Nhĩ nhíu mày giãy giụa, thút thít nói: “Ngươi làm ta đau!”

“Con gái!”

Cha Tháp ở một bên kinh hô, thần sắc không còn tự nhiên như trước nữa.

Chuyện này… Không phải vừa rồi đang yên đnag lành sao, sao tự nhiên bị nhận ra rồi?

“Ông xác định nàng ta là con gái mình?”

Mạc Liễm Sâm không nhìn Tháp Sa Cổ, giọng điệu lạnh như băng. Phảng phất như Tháp Sa Cổ chỉ cần nói ra một chữ thì chính là phạm vào tội lớn khi quân, không thể tha thứ.

“Nàng… nàng… nàng là… không phải!”

Cha Tháp “nàng” nửa ngày mới thốt ra được một câu như vậy.

Khuôn mặt Tháp Ô Nhĩ nhăn nhó, tay nàng ta bị nắm đau.

Nàng ta đỏ mặt, dáng vẻ muốn khóc nhưng không dám làm Mạc Liễm Sâm phản cảm. Dáng vẻ thẹn thùng này của nàng ta rất giống Dịch Cẩn Ninh!

Chết tiệt! Trong mắt hắn chợt loé hàn quang, hắn dán sát vào nàng ta thêm chút nữa.

“Nói, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”

Lúc này Dịch Cẩn Ninh đi theo cô gái áo hồng đến. Nhìn từ góc độ của nàng, Mạc Liễm Sâm và Tháp Ô Nhĩ tiếp xúc rất gần nhau, miệng của hắn gần như dán vào cổ Tháp Ô Nhĩ, Tháp Ô Nhĩ thút tha thút thít muốn tránh thoát, chuyện này… Cứ như thể đang muốn làm ra chuyện xấu với cô gái áo đỏ kia vậy.

“Các ngươi…”

Nàng chỉ kịp kêu ra một tiếng đã bị cô gái phấn hồng sau lưng đánh hôn mê bất tỉnh.

Mạc Liễm Sâm cũng chỉ kịp đứng dậy, cha Tháp đứng cạnh hắn cũng cầm đao chém về phía cổ hắn, động tác vô cùng nhanh nhẹn, nhanh nhẹn đến mức làm người ta chắt lưỡi hít hà.

“Quả nhiên là có dự mưu…” Mạc Liễm Sâm kinh hô một tiếng, ngã vào lòng cha Tháp.
Bình Luận (0)
Comment