Lúc này Ninh Tử Ngọc thật cảm thấy đau đầu, buổi sáng Dịch quân vương vừa mới tìm đến nói với ông chuyện của Mặc Hiên và Triệu Tình Lam đến tối lại nhận được tin này, giờ ông phải làm sao mới được đây. Chuyện này đúng là mẫu thân lỗ mãng rồi, nhưng dù sao thì đó cũng là mẫu thân ông, ông có thể nói được gì kia chứ?
“Phụ thân, giờ chuyện đã như thế này e là khó mà nói, con nghĩ với tính tình của Tình Lam thì giờ hẳn là sẽ tức giận, huống hồ bên phía dì Sầm có khi cũng sẽ có suy nghĩ không hay, như vậy chúng ta cũng khó mà ăn nói với Dịch quận vương.” Ninh Mặc Hiên nhìn thấu suy nghĩ của phụ thân, vội nói.
“Con nói như vậy cũng không phải là không có khả năng, Triệu Tình Lam cũng không tệ, nếu không chúng ta cứ đem hôn sự giữa Mặc Hiên và Tình Lam định xuống, ngày mai lại cho người đến cầu thân, nói hôm nay là chúng ta nhầm, là muốn cưới con bé làm thê chứ không phải thiếp, cứ như vậy đi.” Ninh Tử Ngọc thấy nhi tử nói vậy, suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng.
“Cứ vậy thú nàng ta và cửa sao?” Ninh lão phu nhân khó có thể tin được, tại sao nhi tử của bà lại có cái suy nghĩ này cơ chứ, chẳng lẽ mọi chuyện hôm nay bà làm lại càng thúc đẩy nàng ta trở thành tôn tức phụ của bà sao? Vậy chẳng phải là trộm gà không được còn mất nắm thóc sao? Nhưng bây giờ hối hận cũng đâu còn kịp. Ziendan<le:quy;don> Ninh lão phu nhân hiểu nhi tử của mình, mặc dù nhi tử bà có vẻ dễ nói chuyện, lúc nào cũng tôn trọng bà, nhưng chỉ cần là lời nó đã nói ra, chắc chắn sẽ không cho phép người khác làm trái, nếu giờ đã nói mai muốn đi cầu thân thì chuyện coi như là đã định.
“Dạ, ngày mai để cho người tới đó làm mai đi, cứ bảo là do bà ta nói nhầm, như vậy cũng không tính là làm mất mặt chúng ta. Hơn nữa còn không gây ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta với Sầm gia và Dịch quận vương. Nếu sẽ trở thành thân gia thì vẫn nên vui vẻ bên nhau mới đúng.” Ninh Tử Ngọc nói vậy coi như là chính thức xác nhận chuyện này.
Mặc dù trong lòng Ninh lão phu nhân không vui, nhưng chuyện đến nước này rồi bà cũng không thể phản đối được nữa, có điều cũng không cần vội, sau này tân nương vào cửa còn không phải bà nói gì phải nghe đó sao, đến lúc ấy chỉ cần tùy tiện tìm một lý do nào đó tìm cho Mặc Hiên một thiếp thất khá chút, nếu chính thất không phải là người bà thích vậy thì trắc thất và tiểu thiếp cứ để bà chọn là được.
Đêm đó Ninh Tử Ngọc về phòng nói lại với Thục Nghi chuyện này, để ngày mai bà an bài người đi làm.
“Lão gia, chuyện này thật tốt, thực gia thì thiếp vẫn luôn rất thích đứa nhỏ Tình Lam này, tính cách con bé hào phóng khẳng khái, không bắt bẻ xoi mói, giờ có thể trở thành tức phụ nhà chúng ta thì quá tốt rồi.” Thục Nghi tràn đầy vui mừng nói.
“Rốt cuộc thì tức phụ cũng sống với nàng là chính, vậy nên dù mẫu thân không thích nhưng chỉ cần nàng thích thì đứa nhỏ này có gả đến đây cũng không phải chịu nhiều ấm ức.” Nghe phu nhân nhà mình nói vậy, Ninh Tử Ngọc cảm thấy an tâm hơn nhiều, mặc dù nói thú con bé vào cửa là chuyện tốt, nhưng nếu để cho hài tử nhà người ta gả đến nhà mình rồi phải chịu nhiều ấm ức thì bọn họ cũng không vui vẻ gì.
“Đó là đương nhiên, thiếp cũng chỉ có một nhi tử là Mặc Hiên, đời này cũng chỉ có một tức phụ, sao có thể không thương con bé chứ, huống chi nhiều năm như vậy, thiếp cũng đâu thể để cho con trai con dâu phải chịu những nỗi khổ mà thiếp đã từng phải chịu chứ.” Thục Nghi nghĩ đến những năm tháng mình đã trải qua, trong lòng lại cảm thấy chua xót, nước mắt thiếu chút thì rơi xuống.
“Ta đương nhiên là biết nàng phải chịu khổ nhiều, nhưng cũng đã chịu được ngần ấy năm, giờ nhắc lại làm gì, mẫu thân cũng đã lớn tuổi rồi, nàng cũng sắp có con dâu, có lẽ sau này mẫu thân cũng sẽ không đối xử với nàng như trước đó nữa.” Ninh Tử Ngọc trấn an thê tử, tính tình mẫu thân ông thế nào ông biết, những năm này cũng khiến Thục Nghi phải chịu khổ nhiều, sau này e là Tình Lam cũng sẽ không được thoải mái.
“Thiếp hiểu rõ, chỉ là nghĩ đến thì không sao vui nổi, cũng may ở đây không có người khác.” Nghe trượng phu nhẹ giọng an ủi, trong lòng Thục Nghi dù có cái gì không thoải mái thì cũng đều nén xuống, thu lại những tâm sự trong lòng, cười với Tử Ngọc rồi nói.
“Ta biết nàng là người đại lượng mà, xem ra con dâu tương lai của chúng ta thật là có phúc khí.” Ninh Tử Ngọc nắm lấy tay thê tử, cười nói.
“Con dâu nhất định là có phúc khí, chàng xem nhi tử của chàng đối xử với con bé thế nào kìa, tương lai sau này nó nhất định không để cho con bé phải chịu uất ức.” Thục Nghi cười nói.
“Nghe nàng nói vậy sao giống như là đang nói với ta thế.” Ninh Tử Ngọc cười nói: “Thật ra thì ta cũng che chở cho nàng mà, mỗi lần mẫu thân nói nàng, ta đều biết nàng phải chịu ấm ức, có điều trước mặt mẫu thân ta cũng khó mà nói gì được, nhưng chẳng phải ta vẫn luôn âm thầm che chở cho nàng đó sao?”
“Tâm tư của chàng thiếp biết, cho nên mấy năm nay dù mẫu thân làm khó thiếp thế nào, chỉ cần nghĩ đến chằng đối xử với thiếp như vậy, thiếp liền không oán giận gì hết.” Thục Nghi cười, gật đầu nói.
“Đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng, nàng mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, thật khiến người khác rung động, cũng trong một khắc ấy, ta liền thích nàng, đến nay chưa từng thay đổi.” Ninh Tử Ngọc không kiềm được, nói.
Ngày hôm sau, Thục Nghi vừa dậy đã chuẩn bị đến Sầm gia giải quyết mọi chuyện cho ổn thỏa, để tỏ lòng tôn trọng, bà quyết định tự mình đến đó.
“Sao hôm nay Thục Nghi lại có thời gian đến nhà chúng ta chơi vậy, cũng sắp năm mới rồi, ngươi hẳn là phải rất bận rộn chứ, sao lại đến thế.” Sầm mẫu thấy Thục Nghi cũng không cho sắc mặt gì, nhưng ý trong lời nói lại khiến người khác không thoải mái nổi.
“Lão thái quân nói đúng, hiện giờ trong phủ nhiều việc, ta thật bận rộn, nhưng chẳng phải là để sang năm có người giúp đỡ sao, nên dù giờ có bận mấy cũng phải đến đây một chuyến.” Thục Nghi đương nhiên là biết Sầm mẫu đang giận, nhưng cũng chỉ có thể cười tiếp lời.
“Thục Nghi nói gì vậy, ta thật không hiểu lắm.” Sầm mẫu cũng không định dễ nói chuyện như vậy.
“Lão thái quân lại giả bộ hồ đồ rồi, ta còn không phải là mang theo người đến cầu thân đó sao.” Thục Nghi chỉ có thế tiếp tục cười theo.
“Ngươi cứ nói đùa, nhà chúng ta cũng không có nữ hài tử nào thích hợp nha, hiện giờ Bình nhi, Dung nhi đều đã định thân, mấy đứa còn lại thì còn quá nhỏ, sợ là không ổn.”
“Lão thái quân, có lẽ là ngài đã quên, không phải trong phủ còn có Lam nha đầu sao, ta vô cùng coi trọng con bé, hôm nay tới cũng là vì nàng.”
“Lam nhi nhà chúng ta mặc dù không tính là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý, nhưng cũng tính để nàng có thể đàng hoàng gả đi, không làm thiếp nhà khác, cho nên hôm nay Thục Nghi ngươi tới không công rồi. Ta nghĩ hôm qua Mộ Vân cũng đã nói rõ với các ngươi rồi chứ.” Lee^q uyyDoo^nn Sầm mẫu nhìn Thục Nghi, lắc đầu nói.
“Lão thái quân, chuyện hôm qua có chút hiểu lầm, sao chúng ta có thể để Lam nhi phải chịu tủi làm thiếp được?” Thục Nghi nói xong lời này liền ra dấu bảo bà mối nói tiếp.
“Lão thái quân bớt giận, hôm qua là ta không phải, vốn là có một gia đình khác muốn nạp thiếp, là ta nhớ nhầm, nên mới nói sai. Là ta không đúng, xin được nhận lỗi với lão thái quân ngài.” Bà mối vội vàng đi đến trước mặt Sầm mẫu, cười cười nói xin lỗi, còn làm lễ thật sâu thể hiện thành ý.
“Hóa ra là vậy, vậy là chúng ta trách oan các ngươi rồi.” Sầm mẫu cười nói.
“Ta cảm thấy hài tử Tình Lam này rất tốt, nên muốn thú nàng làm dâu, huống chi lão thái quân ngài có lẽ còn chưa biết, nhi tử của ta vô cùng thích Tình Lam, còn nói không phải nàng không cưới, chúng ta làm phụ mẫu cũng chỉ hy vọng hài tử có thể hạnh phúc, cho nên biết được sai lầm ngày hôm qua, hôm nay lập tức đến nhận lỗi với lão thái quân ngài và Mộ Vân muội muội.” Thục Nghi nói vô cùng khách khí.
Sầm mẫu thấy vậy cũng không tiện tức giận, chỉ cười nói: “Ngươi đã nói vậy ta cũng không tiện nói gì, có điều không biết Lam nhi và Mộ Vân nghĩ sao, ta sẽ cho người đi mời hai đứa nó qua đây, ngươi vẫn nên nói chuyện với Mộ Vân thì hơn, dù sao ta cũng chỉ là ngoại tổ mẫu của Lam nhi, cũng không quyết được.”
“Lão thái quân thật khiêm tốn, ai mà không biết người coi Lam nhi không khác gì thân tôn nữ, nói không chừng còn thương yêu nhiều hơn so với các tôn nữ khác, vậy nên hôn sự của con bé nói với người là đương nhiên.” Thục Nghi nói vậy khiến Sầm mẫu vô cùng thoải mái.
“Cái miệng ngươi thật ngọt nha.”
“Mẫu thân!” Hai người mới nói được mấy câu, đã thấy Sầm Mộ Vân đi tới.
“Chào Mộ Vân muội muội.” Thấy Sầm Mộ Vân, Thục Nghi mặc dù là khách nhưng lại tiến lên chào hỏi trước.
“Tỷ tỷ làm gì vậy, tỷ đến là khách, còn làm lễ trước như vậy, sao muội có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ.” Sầm Mộ Vân vội vàng tiến lên đỡ Thục Nghi dậy.
“Hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn thỉnh cầu, vậy nên đương nhiên là phải hành lễ trước rồi, cái này gọi là lễ nhiều người không trách.” Thục Nghi cười, nói.
“Không biết tỷ tỷ có chuyện gì?” Sầm Mộ Vân đương nhiên không biết ý định của Thục Nghi khi đến đây, nhưng chuyện ngày hôm qua đã để trong lòng bà khúc mắc, vì vậy nên mặc dù là tỷ muội nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn không vui, xem thường Tình Lam chính là xem thường bà.
“Ta là vì nhi tử mà đến cầu thân, Mặc Hiên nhà ta thật tâm thật lòng coi trọng Lam nhi nhà muội, hôm trước gặp con bé ta cũng rất thích, cho nên hy vọng muội có thể đồng ý, muội yên tâm, chúng ta là muốn thú Lam nhi làm thê, chứ không phải là thiếp.” Lần này Thục Nghi không quên nói thẳng vào vấn đề.
Sầm Mộ Vân không nghĩ tới, mới chỉ qua một đêm mọi chuyện đã xoay thành như vậy, có chút khó có thể tin nổi.
“Muội đừng trách ta, vốn là hôm qua bà mối nói sai, cho nên hôm nay ta mới đến xin lỗi muội và lão thái quân, nếu muội có thể đồng ý cho Lam nhi gả đến nhà ta, ta nhất định coi con bé như là nữ nhi mà yêu thương che chở, không để con bé phải chịu ấm ức.” Thục Nghi nhìn Sầm Mộ Vân có chút không tin tưởng, vội vàng nói: “Nữ nhi của muội cũng là nữ nhi của ta, ta sao có thể không yêu thương được.”
Hết chương 123!