Mọi người nghe đều nở nụ cười, Vũ Bình thân mật véo mũi Vũ Như: “Làm khó muội không quên ta thích gì.”
Trong mắt mọi người, mặc dù tiểu muội muội Vũ Như này là do thiếp thất sinh ra nhưng nàng làm gì cũng sẽ không quên các tỷ tỷ muội muội khác vậy nên luôn được mọi người yêu quý.
“Nếu đói rồi thì chúng ta qua đó nhanh thôi, đừng chậm trễ.” Trong lúc nói chuyện, Vũ Dung đã dẫn đầu đi đến bên xe ngựa, chờ các tỷ muội khác lên xe.
Hương Tất cư cách Cẩm Tú phường không xa, chỉ khoảng thời gian uống nửa chung trà là đến nơi. Lúc này Vũ Dung đợi mấy tỷ muội xuống xe rồi phân phó phu xe và gia đinh dùng điểm tâm dưới lầu, còn nàng cùng mấy vị tỷ muội mang theo nha hoàn lên tầng trên. Lên rồi mới biết nhã gian đã đầy, Vũ Dung và Tình Lam đành phải ngồi tại một bàn gần cửa sổ, sau khi để cho bọn nha hoàn tự mình tìm chỗ mới bảo tiểu nhị dâng trà.
“Lam muội muội, canh đậu xanh mân côi là đồ uống tốt nhất của Hương Tất cư trong mùa hè đó, rất ngon miệng, lại giải nhiệt. Chỉ là ít khi được ra ngoài, cho nên cũng không mấy khi được uống, ở đây cũng có rất nhiều loại bánh ngọt, muội chú ý một chút, ăn xong thấy loại nào ngon thì gọi thêm mấy phần mang về cho tổ mẫu, mẫu thân, bá mẫu, thím và cô cô thưởng thức.” Vũ Dung cười nói.
“Muội nhìn bộ dạng Vũ Như muội muội nãy giờ vẫn nuốt ngước miếng là biết, đồ ăn ở đây nhất định là rất ngon.”
“Lam tỷ tỷ, muội không như vậy nha, tỷ nhất định là nhìn nhầm rồi.” Vũ Như nghe vậy nhất định không thừa nhận, mặc dù mới nãy lúc nghe Vũ Dung tỷ tỷ nói nàng có thèm đến nuốt nước miếng thật. Dd/le/qu:y/don
Dù sao đều là trêu đùa, mọi người cũng không để ý, một lúc sau canh đậu xanh ướp lạnh được mang lên, mấy tỷ muội từng người đều cầm muỗng thưởng thức. Đây là lần đầu tiên Triệu Tình Lam ăn uống trước mặt mọi người, nhưng cũng không có vẻ thiếu tự nhiên, mọi động tác đều theo khuôn phép, dù là ở trong tửu lâu dùng bữa cũng làm cho người khác nhận ra nàng là tiểu thư khuê các có giáo dưỡng.
Phong thái Triệu Tình Lam như vậy cũng khiến cho người vừa mới bước lên lầu chú ý.
Trước đó Ninh Mặc Hiên có xem bệnh cho Triệu Tình Lam, lại quen thuộc với mấy tỷ muội Sầm gia, cho nên sau khi lên lầu thấy bọn họ mới quay sang xin lỗi mấy vị công tử đi cùng, đi về phía mấy người Triệu Tình Lam.
“Xin chào mấy vị tiểu thư!” Ninh Mặc Hiên tươi cười chào hỏi, mắt liếc một vòng sau đó dừng lại trên người Triệu Tình Lam lúc này đang bình chân như vại.
Mới vừa rồi lúc tiến vào, Ninh Mặc Hiên đã chú ý đến Triệu Tình Lam. Lee^q uyyDoo^nn Bản thân hắn phong thần tuấn lãng, vừa lên lầu đã khiến cho người trên này cơ hồ đều quay đầu nhìn, thế nhưng chỉ có Triệu tiểu thư, dường như không nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt này, vẫn như cũ an tĩnh dùng canh đậu xanh trước mặt, như thể đó là quỳnh tương ngọc dịch vậy.
Vũ Dung thấy Ninh Mặc Hiên đi về phía bàn các nàng, cũng đứng lên thản nhiên cười nói: “Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp Ninh thế tử ở Hương Tất cư này.”
Thấy Vũ Dung đứng dậy làm lễ ra mắt, mấy tỷ muội khác cũng đứng lên, Thế tử Ninh quốc công phủ họ đều biết, nhưng không biết ở bên ngoài hắn lại khách khí như vậy. Xem ra mấy lời đồn đại bên ngoài về hắn cũng không tin được, mà cũng có thể hắn vì mối quan hệ giữa hai nhà nên mới tỏ ra khách khí với bọn họ.
Triệu Tình Lam cũng nhẹ nhàng cười thi lễ, coi như là chào hỏi.
“Đây không phải Triệu tiểu thư sao? Sức khỏe đã tốt rồi hả? Có cần tại hạ xem mạch cho tiểu thư không?”Ninh Mặc Hiên cười cười nói với Triệu Tình Lam.
“Thời gian trước đã quấy rầy Ninh Thế tử rồi, nhờ phúc khí của ngài tiểu nữ mới có thể khỏi nhanh đến vậy, Tình Lam xin đa tạ Thế tử. Hiện giờ sức khỏe của Tình Lam đã rất tốt.” Triệu Tình Lam cũng cười nói với Ninh Mặc Hiên.
Nhưng không ngờ, hai người bọn họ nói vài câu như vậy vào tai người khác lại thành vấn đề, sau đó có một người đi đến, đứng trước mặt Triệu Tình Lam nói: “Còn tưởng Ninh thế tử nhìn trúng ai, thì ra là vị hôn thê chưa qua cửa nhà ta, chẳng qua hiện tại ta cũng không muốn thú một dâm phụ như vậy. Dù có xinh đẹp thì sao? Vẫn chỉ là một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc. Cũng may ta còn chưa thú vào cửa, nếu không chẳng phải sẽ trở thành trò cười lớn nhất kinh thành?”
Người nói chuyện là người Triệu Tình Lam vô cùng quen thuộc, hơn nữa lại là kẻ dù có hóa ra tro nàng vẫn có thể nhận ra - Sở Ly U. Hôm nay chỉ mới nhìn thấy hắn thôi đã khiến cho nàng cảm thất toàn thân không được thoải mái rồi, hơn nữa người này lại nói ra những lời như vậy làm cho nàng giận đến phát run. Khách nhân xung quanh sớm đã quay đầu nhìn lại đây, một số người trong đó cũng biết chút nội tình cho nên quay sang bàn tán xôn xao. Dien|dann: Lê;quý-đôn
Ninh Mặc Hiên nhìn ra Triệu Tình Lam khác thường, vội vàng nói: “Sở huynh cần gì phải nói vậy, dù ngươi muốn từ hôn, cũng không nên vũ nhục một cô nương trước mặt bàn dân thiên hạ.” “Ninh huynh, lời ta nói đâu có sai, hiện nay kinh thành ai mà không biết hai mẫu nữ bọn họ không tuân thủ nữ tắc, cho nên mẫu thân nàng mới bị biếm làm thiếp.” Sở Ly U hả hê nói, Triệu gia còn tưởng hắn không biết những chuyện này? Mặc dù hắn trước giờ không thích nữ nhân, chỉ thích nhìn nữ nhân và nam nhân khác cẩu thả, nhưng hắn cũng không thể thú một cô nương không trong sạch vào cửa, chỉ đơn giản là vì hắn muốn mặt mũi.
“Sở huynh có lẽ không biết, Đại lý tự đã tiếp nhận vụ án Sầm Mộ Vân kiện Triệu Tĩnh Nguyên, yêu cầu hòa ly từ mấy hôm trước, sáng sớm nay cũng đã ra thông báo.” Bên cạnh có người tốt bụng nhắc nhở Sở Ly U.
“Bản thân làm ra chuyện đáng xấu hổ, phu gia không hưu hay dìm lồng heo đã là cho Sầm gia mặt mũi, bản thân nàng lại còn lên mặt đòi hòa ly, tục ngữ nói không sai, mẫu nào nữ vậy, ta thấy vị Triệu tiểu thư này cũng không khá hơn chút nào.” Sở Ly U miệt thị nói.
“Ta không biết Triệu Tình Lam ta và mẫu thân đắc tội Sở thế tử lúc nào khiến cho Sở thế tử nói ra những lời như vậy trước mặt mọi người. Nhưng ta biết, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, mọi chuyện đều có báo ứng, người nào làm chuyện gì, dù người khác không biết nhưng trời biết đất biết. Huống chi hôm nay kinh thành có ai không biết mẫu thân ta bị người hãm hại? Chỉ e Sở thế tử bị người khác che mặt, đến giờ vẫn không biết chuyện này mà nói lung tung.” Lúc này Triệu Tình Lam cũng đã tỉnh táo lại, tiếp tục nói: “Nhưng mà hôm nay Sở thế tử đã nói những lời này, ta cũng không phiền Sở thế tử lại đến phủ từ hôn nữa. Triệu Tình Lam ta hôm nay, ngay tại Hương Tất cư này, trước mặt chư vị khách quý, chính thức đề nghị từ hôn với ngươi.”
Hết chương 53!