Chu thị nghe Triệu Tĩnh Nguyên nói vậy, càng nghĩ càng cảm thất uất ức, bao năm trôi qua êm đẹp, giờ đến tuổi này rồi lại không thể yên ổn sống qua ngày, sau này còn phải đi theo nhi tử lang bạt kỳ hồ. Tất cả chuyện này đều do Lô thị mà ra, nếu như không phải kẻ tiện nhân ấy, người nhà này còn có thể an ổn sống, Nguyên nhi của bà vẫn là nữ tế tốt của Sầm gia, Sầm Mộ Vân cũng sẽ không đoạn tuyệt với Triệu gia như vậy. Nghĩ mình phải chịu uất ức, Chu thị bắt đầu gào khóc, khóc đến thở không ra hơi.
Trước đó Triệu Tĩnh Nguyên vẫn không cho những lời mẫu thân hắn nói là đúng. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn vẫn luôn nghĩ rằng lỗi không phải tại hắn và Lộ thị, mà tất cả đều do Sầm Mộ Vân. Nói gì thì nói, xuất giá tòng phu, Sầm Mộ Vân đã gả đến Triệu gia thì phải lấy lợi ích của Triệu gia làm chủ, sao có thể vì chuyện cá nhân mà làm ra ngần ấy chuyện?
Nhưng bây giờ thấy Chu thị gào khóc, Triệu Tĩnh Nguyên cũng trở nên luống cuống, xưa nay mẫu thân hắn đều rất bình tĩnh, rất ít khi làm chuyện mất mặt như vậy, cho dù là thời điểm phụ thân hắn qua đời, mẫu thân hắn cũng không hề nhỏ một giọt nước mắt, vẫn bình tĩnh xử lý sự vụ trong phủ, hôm nay bà khóc thương tâm như vậy, hẳn là do hắn rồi.
Triệu Tình Lam lớn đến giờ cũng chưa từng thấy qua tổ mẫu như vậy, nhất thời có chút sợ ngây người, nhưng cũng chỉ là chốc lát rồi thôi, những người như tổ mẫu nàng, cả đời coi trọng nhất chính là cái nhà này, hôm nay mắt thấy nhà tan cửa nát, dĩ nhiên là sẽ thương tâm, bộc lộ ra cảm xúc thực sự. Nhưng hơn hết có lẽ tổ mẫu đang than khóc cho chính bản thân bà, từ nay sẽ không còn được sống như trước nữa.
Nàng có thể nhận ra, trong lòng tổ mẫu, hận ý với Lộ thị đã tăng nhiều so với trước, nhưng vị phụ thân này của nàng lại đúng là một nam nhân si tình. Ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo hận ý, e là nhìn nàng lại khiến hắn nhớ đến mẫu thân, sau đó lại nhớ đến sủng thiếp của hắn vì mẫu thân mà mất mạng. Có lẽ đến giờ phút này hắn cũng không cho rằng mình sai, ngược lại cảm thấy mẫu thân mới là người có lỗi. Dieendd:an?Le?quys!don
“Mẫu thân bớt giận, đều tại nhi tử không đúng, mẫu thân đừng khóc nữa, là nhi tử bất hiếu!” Triệu Tĩnh Nguyên vội vàng quỳ xuống trước mặt Chu thị.
Triệu Tĩnh Nguyên tuy có lỗi, nhưng hắn lại là một đứa con có hiếu, chỉ cần Chu thị có vấn đề gì, hắn đều sốt ruột không thôi, những năm này nếu có chuyện hắn không nghe lời Chu thị, thì tất cả đều là vì Lộ di nương. Chu thị cũng biết nhi tử bà yêu thương Lộ thị nên nhiều lúc cũng mắt nhắm mắt mở, chưa từng nặng lời trách mắng nàng ta.
Triệu Tình Lam thấy phụ thân quỳ xuống, trong lòng dù không nguyện ý nhưng vẫn quỳ theo, chỉ là không nói gì cả, để cho tổ mẫu khóc một chút, khóc được là tốt, người đã già rồi, kìm nén trong lòng quá nhiều cũng không tốt. Đến ngần này tuổi rồi còn gặp phải biết bao chuyện, chỉ có thể để cho người từ từ phát tiết.
“Ngươi là cái đồ bất hiếu, trước kia vì ngươi, chúng ta phải tốn bao tâm tư, giờ chỉ vì một nữ nhân mà phá hủy tất cả, sao ngươi có thể phụ lòng phụ thân đã mất của ngươi, sao ngươi có thể phụ lòng ta, già đến tóc bạc trắng rồi mà vẫn còn phải quan tâm lo lắng cho ngươi.” Chu thị lại tiếp tục nói.
Triệu Tình Lam nghe mà cảm thấy buồn cười, tổ mẫu mặc dù đã có chút tuổi, nhưng bởi vì bảo dưỡng rất tốt nên có điểm nào giống lão nhân tóc bạc trắng đâu, nhưng lời nói như vậy đối với phụ thân nàng vẫn còn có chút tác động. Chỉ có điều, tương lai tóc tổ mẫu cũng sẽ sớm bạc trắng thôi, nói gì thì nói, từ lúc sinh ra đến giờ tổ mẫu vẫn luôn sống cuộc sống an nhàn sung sướng, giờ đột nhiên thay đổi làm sao có thể dễ dàng thích ứng được.
Thậm chí Triệu Tình Lam còn đang nghĩ, nếu tổ mẫu nói như vậy từ hai năm trước, có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng tổ mẫu lại thiên vị phụ thân, mắt nhắm mắt mở để mặc hắn sủng ái thiếp thất mới khiến cho lá gan Lộ thị trở nên càng lúc càng lớn. Giờ mọi chuyện đều đã định, nói ra những lời này thì cũng đã muộn mất rồi.
“Là nhi tử không đúng, chỉ tại nhi tử đánh giá thấp sự đố kỵ của nữ nhân, nhi tử vẫn cho rằng Sầm Mộ Vân là tiểu thư khuê các của một gia tộc lớn, sẽ không chấp nhặt với thiếp thất. Không ngờ đến nàng lại độc ác đến vậy, chỉ vì nhi tử sủng ái Lộ thị mà hận nhi tử và Lộ thị. Đáng sợ nhất là nàng ta chỉ vì hận ý của bản thân mà lại đi phá hủy Triệu gia chúng ta.” Die danle^quys do^n Lúc này Triệu Tĩnh Nguyên vẫn muốn hướng lửa giận của mẫu thân hắn lên Sầm Mộ Vân, chẳng lẽ mẫu thân già rồi nên hồ đồ, chuyện này rõ ràng là do Sầm Mộ Vân, nhưng mẫu thân lại cứ nhất quyết đổ lỗi cho Trà Trà.
Trà Trà vì điều này mà mất mạng đã quá oan uổng, hiện giờ ngay cả mộ phần Triệu gia cũng không được vào, là hắn phụ lòng Trà Trà rồi.
“Lỗi đương nhiên là ở Sầm Mộ Vân, nếu không có nàng Triệu gia chúng ta còn có thể an bình sống tốt.” Nói đến Sầm Mộ Vân sao Chu thị có thể không oán hận cơ chứ: “Nhưng ngươi sao không nghĩ lại, bao năm nay ngươi đối xử với nó như thế nào? Nếu không phải người làm chồng như ngươi thất trách, sao nó có thể sinh ra hận ý. Nếu ngươi có thể công bằng đối đãi, sao có thể có cục diện hôm nay?”
“Mẫu thân, nhà ai chẳng có vài thiếp thất được sủng ái, cái này cũng không thể nói là lỗi của nhi tử được. Nhưng có mấy nhà thê tử vì phu quân sủng ái thiếp thất mà làm gia chuyện như vậy đâu?” Triệu Tĩnh Nguyên tuyệt đối không chịu thừa nhận sai lầm của bản thân.
“Có, nhưng có người sủng ái thiếp thất đến độ như ngươi sao? Những cái khác không nói, chí tính riêng việc mấy năm nay, một tiện thiếp như Lộ thị lại được đối xử không khác gì chủ mẫu thì làm gì có nữ nhân nào có thể chịu được, đã vậy trưởng tử trưởng nữ lại đều do thiếp thất sinh ra, chỉ riêng cái này thôi đã bị không biết bao nhiêu người nói ra nói vào rồi.” Năm đó Chu thị cũng không được chồng sủng ái, trượng phu của bà cũng không khác nhi tử là bao, nhìn nhi tử bà lại nhớ lại chuyện trước kia cho nên không nhịn được buông ra lời oán giận.
Triệu Tĩnh Nguyên thấy lần này mẫu thân nhất quyết không chịu thừa nhận hắn đúng cũng không dám nhiều lời, dù sao hiện giờ mẫu thân còn đang kích động, người đã già, nếu chẳng may có chuyện gì, hắn chẳng phải sẽ mang tội lớn sao.
“Dạ, mẫu thân, nhi tử biết lỗi rồi. Nhi tử đảm bảo với người, về sau tuyệt đối sẽ không khiến người khổ sở vì những chuyện như thế này nữa, nhi tử sẽ cố gắng vươn lên, làm cho mẫu thân có thể sớm trở lại Kinh thành, trải qua những ngày nhàn nhã như trước kia.” Triệu Tĩnh Nguyên biết mẫu thân luyến tiếc cuộc sống hiện giờ cho nên vội vàng cam đoan.
Hết chương 61!