Thứ Nữ Thành Thê

Chương 70

“Hôm nay chuyện của Tình Yên đã định xuống, ta cũng không còn lo lắng nữa, đáng lo là chuyện của Tình Tuyết và Tình Mân. Về phần Tình Lam, dù sao người ta cũng còn phải có kị mặt mũi của Khánh quốc công phủ, hôn sự nhất định sẽ tốt. Tình Tuyết, Tình Mân lại không được như vậy, nhà mẫu thân hai đứa không có thực lực gì.” Chu thị mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật chính là sự thật, hôn sự của Triệu Tình Lam sau này chắc chắn phải dựa vào Khánh quốc công phủ. Cho dù hôm nay Triệu gia và Sầm gia đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng khi người khác nhắc đến Triệu Tình Lam không khỏi nghĩ đến nàng chính là ngoại sinh nữ Khánh quốc công phủ.

Lời này của Chu thị khiến Triệu Tĩnh Nguyên cảm thấy không dễ chịu, tức giận đùng đùng nói: “Triệu gia chúng ta không có cái loại thân thích như Sầm gia, hôn sự của nữ nhi Triệu gia cũng không cần người Sầm gia ra mặt.”

Chi thị biết trong lòng nhi tử bà có nút kết không giải được nhưng có một số chuyện không phải bản thân không thừa nhận mà không tồn tại. Triệu Tình Lam mặc dù là hài tử Triệu gia nhưng nó vĩnh viễn vẫn là ngoại sinh nữ của Sầm gia.

“Lúc nào hôn sự của Tình Yên chính thức định xuống?” Chu thị không muốn khiến nhi tử không vui cho nên chuyển đề tài nói chuyện.

“Người Dục thân vương phủ nói ngày mai tìm người đến định xuống, nhưng vì không phải là chính thê nên có lẽ cũng không có nhiều coi trọng.” Nói đến cái này Triệu Tĩnh Nguyên lại cảm thấy có chút tiếc nuối, dù sao đó cũng là nữ nhi hắn yêu thích nhất, chuyện đại sự cả đời lại chỉ có thể qua loa như vậy, thậm chí còn không thể náo nhiệt mà gả đi, sao có thể không tiếc nuối đây?

Nhưng Triệu Tình Yên lại rất vui vẻ, nàng tràn đầy tự tin tương lai có thể có chỗ đứng tại Dục thân vương phủ, dù cho hiện tại không thể làm chính thê, nhưng dù sao chuyện này cũng có nhiều nguyên nhân, có thể làm thiếp thất đã là tốt rồi, giờ hoàn cảnh Triệu gia đã khác, nàng so không nổi với các quý nữ Kinh thành khác. Dieendd:an?Le?quys!don

“Phụ thân, tổ mẫu, Lam nhi còn có chuyện khác, xin phép được đi trước.” Triệu Tình Lam không muốn nhìn tiếp, cho nên đứng dậy cười nói.

Triệu Tĩnh Nguyên cũng cảm thấy nữ nhi này còn ở đây tâm tình hắn không thể nào tốt được, cho nên phất tay nói: “Đi đi!”

Triệu Tình Lam mang theo hai nha hoàn cáo lui, thực ra nàng cũng không có chuyện gì cần làm, đồ cần thu thập sớm đã thu thập xong chỉ chờ lên đường, cho nên quyết định đi dạo một chút.

“Tiểu thư, người coi bộ dạng mắt cao hơn đầu của Tam tiểu thư đi, người không biết còn tưởng nàng ta là Vương phi Dục thân vương phủ đó.” Hồng Linh bất mãn nói.

“Cùng lắm cũng chỉ là thiếp của Thế tử, có cái gì để mà khoe khoang chứ, tương lai gặp phải chính thê lợi hại sẽ biết tay. Chẳng qua nàng ta quen nhìn di nương nhà mình nên mới cho rằng làm thiết thật vẻ vang. Thật là mẫu thân dạng gì thì sẽ có nữ nhi dạng đó.” Thúy Vũ cười lạnh nói.

Xưa nay Triệu Tình Lam vẫn biết nha hoàn của mình miệng lưỡi lợi hại nhưng không ngờ lại nói ra những lời không nể mặt như vậy, những lời đó thỉnh thoảng nói không sao, nhưng để người ngoài nghe thấy sẽ không tốt.

“Hai người các ngươi cũng đừng bực mình nữa, hiện tại nàng ta cho là tốt nhưng tương lai biết đâu được, đến lúc đó chịu khổ rồi mới biết đạo lý thà làm thê nhà nghèo còn hơn làm thiếp nhà giàu, thiếp nhà giàu đâu có dễ làm.” Khóe miệng Triệu Tình Lam có chút cong, cho đến hôm nay, mục tiêu của nàng đã đạt được già nửa rồi, chỉ hy vọng tương lai có thể nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc sướt mướt của Triệu Tình Yên. Thiếp nhà giàu khó làm, thiếp ở Dục thân vương phủ càng khó làm hơn.

Qua mấy ngày, mọi chuyện ở Kinh thành đã xử lý thỏa đáng, nửa tháng xem bệnh của mẫu thân Triệu Tĩnh Nguyên cũng đã hết, mặc dù trong lòng không muốn nhưng Triệu Tĩnh Nguyên chỉ có thể bất đắc dĩ mang theo gia quyến đi nhận chức ở địa phương mới. le@quy:don

Hiện giờ Triệu Tĩnh Nguyên là quan Lục phẩm nhưng lại bị giao chức Huyện lệnh, tương đương với quan Thất phẩm, đã vậy còn là huyện Sơn Nam, một huyện nghèo cách xa Kinh Thành, hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ, nhưng vì cuộc sống tương lai, dù không cam lòng thì vẫn phải đi, nếu không e là sẽ không có cơ hội làm lại. 

So với sự bất lực của Triệu Tĩnh Nguyên, Chu thị càng cảm thấy không vui nổi, bà sinh ra trong phú quý, từ lúc ra đời cho đến giờ chưa từng rời khỏi Kinh thành, mấy chục năm này đều sống cuộc sống nhàn nhã sung sướng, đừng nói là phải chịu khổ, ngay cả chút uất ức cũng chưa từng phải chịu qua, giờ phải đến địa phương xa xôi sinh sống, cho dù vẫn có nha hoàn phục vụ nhưng vẫn không thể so được với cuộc sống ở Kinh thành.

Trên đường đi, đoàn xe nhốn nha nhốn nháo rất náo nhiệt, để không khiến mọi người phải chịu khổ, lộ trình nửa tháng cứ thế kéo dài đến tận một tháng mới đến nơi.

Triệu Tĩnh Nguyên mang theo mẫu thân, năm nữ nhi, hai nhi tử, thêm hai thiếp thất, cả một đại gia đình cứ vậy huyện Sơn Nam. Lee:Qu y?Dd oon Nhưng huyện này chỉ là một địa phương nhỏ, cho tới bây giờ quan viên đến nhận chức cũng không mang theo nhiều gia quyến đến vậy, cho nên đại viện phía sau nha môn chứa không nổi ngần ấy người. Nhưng sống đâu phải theo đó, đã đến nơi này rồi thì nói gì cũng phải bố trí lại cho ổn thỏa.

Đại viện phía sau nha môn không thể so với phủ Vạn An hầu, mỗi người một viện là không thể, chỉ có thể tập trung một chỗ. May mắn là đại viện này còn khá tốt, chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể vào ở.

Chính phòng bên trong là của Chu thị và hai tỷ muội Triệu Tình Yên, Triệu Tình Nhiên, Đông sương phòng và Tây sương phòng để cho Trương di nương và Triệu di nương cùng nữ nhi của bọn họ, mấy căn phòng dư lại ở phía Nam là của Triệu Tình Lam, Triệu Tĩnh Nguyên và hai nhi tử.

Ngoài ra còn có mười nha hoàn ma ma và mấy gã sai vặt, cả một đại gia đình ở chung một chỗ rất là náo nhiệt. Trong một thời gian ngắn, dân chúng trong huyện thành đều cảm thấy tò mò, chưa bao giờ họ biết đến một gia đình còn có thể có nhiều người như vậy, kể cả tài chủ lớn nhất huyện cũng không nhiều người đến thế, xem ra người từ Kinh thành đến quả có khác. Ở cái địa phương hẻo lánh, ít giao lưu với bên ngoài này, cả đại gia đình huyện lệnh mới đến nhận chức khiến họ hiếu kỳ vô cùng, do vậy lời đồn đại cũng vì thế mà nhiều lên.

Nhưng lời đồn bên ngoài cũng chỉ là chuyện nhỏ, trong một vài trường hợp, gặp phải lời đồn đại là việc khó tránh khỏi, qua một đoạn thời gian là thôi. Chân chính có vấn đề luôn xuất phát từ nội bộ.

Hết chương 70!
Bình Luận (0)
Comment