Người Du gia lễ tiết nhiều như vậy, nhưng thoạt nhìn cô nàng Doãn Thiên Ngưng vẫn rất được người Du gia thích, đâu đâu cũng có phong phạm nãi nãi quản gia, hai vợ chồng Doãn Thiên Tịnh cũng tới, gặp mặt, tình cảm chị em dĩ nhiên là không người nào có thể so sánh, Doãn Thiên Lương tự nhiên cùng các nàng vẫn không có lời nào để nói.
Nhìn Doãn Thiên Tịnh một chút, không biết có phải hay không mắt mình có ý nghĩ gây chuyện, cảm giác cô nàng này miễm cưỡng cười vui. Hai cô nàng ở nơi nào nói qua chuyện con của mình, nói tới chỗ này Doãn Thiên Tịnh cười nhìn bụng Doãn Thiên Lương. Đoãn chừng cô ta muốn tìm trở về điểm cân bằng.
Bởi vì Quận vương phi có chút không thoải mái, mẹ chồng nàng dâu hai người chỉ ngồi một chút liền cáo từ, người Du gia và Mai gia đưa tới cửa, cái này được, nhìn hai chị em Ngưng Tịnh ngượng ngùng cười nàng đã cảm thấy thoải mái chút, đây là số mệnh a. Nha hoàn chậm rãi để rèm kiệu xuống, Doãn Thiên Lương từ trong khe hở thấy được con sói Mai gia kia.
Cầm thú ăn mặc giống như người.
Sau sinh nhật Thái hoàng thái hậu, biên cương có tin chiến thắng truyền đến, nói đã đánh tan chủ lực ngoại bang, trước mắt đang hết sức truy kích binh lĩnh còn sót lại. Bởi vì vậy thể diện của trượng phu, Doãn Thiên Lương ở trong cung được khen ngợi không ít, nếu không phải da mặt nàng đủ dày thì đã sớm chết vì xấu hổ.
Bất quá nàng còn suy nghĩ một vấn đề khác, nếu truy kích tàn quân, vậy có phải hay không đại biểu đã đánh nhau xong? Thấm thoát đã đánh gần một năm, nàng từ mười lăn tuổi đã đến mười sáu tuổi rồi.
Vỗn tưởng rằng trông mong hy vọng, ngày trở về đã gần ... Ai biết lại trông một mảnh sương mù che phủ.
Một ngày nào đó gần cuối tháng chin, Doãn Thiên Lương cùng mẹ chồng đang chuẩn bị đồ tính toán đưa cho Doãn Thiên Tịnh lại có bầu, chú quản gia lịc sự nho nhã lại chạy như gió vào thở không ra hơi. Mẹ chồng nàng dâu hai người liếc nhìn nhau, Quận vương phi mở miệng nói: “Tại sao vội vàng hấp tấp vậy?”
“Phu nhân, phát hiện ở bên ngoài đầy lời đồn đãi, nói bệnh thương hàn đang tàn sát bừa bãi trong đại quân tây chinh, thương vong vô số ...” Quản gia nói.
Quận vương phi sửng sốt một chút, trầm ngâm một khắc nói: “Là tin đồn thì không nhất định có thể tin, nếu là thật có tình trạng đó thì trong cung đã có tin tức, ngươi không cần gấp gáp, còn cẩn thận hướng người trong cung hỏi một chút.”
Quản gia gật đầu liên tục đi ra ngoài. Tim Doãn Thiên Lương đập thình thịch, Lục Quân Tắc thật lâu không có viết thư về.
Quận vương phi đi tới đi lui trong phòng hai vòng hỏi: “Lương nhi, lần trước Quân Tắc viết thư về là khi nào?”
“24 tháng 7 đến.” Doãn Thiên Lương nói.
“Mới hai tháng mà thôi, không có gì, có lẽ là bận rộn.” Quận vương phi nói.
Doãn Thiên Lương gật đầu một cái, vẫn không yên long. Nếu nói, nếu thật không có sao cũng nên báo cái bình an về nhà, tảng đá kia cũng sẽ thờ ơ không chú ý để hai người phụ nữ các nàng ở nhà lo lắng.
Đêm hôm đó Doãn Thiên Lương cả đên không ngủ ngon, đầu nghĩ đến “bệnh thương hàn” đáng sợ kia, đầu năm nay cũng không có thuốc ngựa bệnh thương hàn ... Ở trong phủ nín hai ngày trong cung cũng không có tin tức gì.
Vừa đúng lúc hai chị em Ngưng, Tịnh đưa thiệp đến, mời nàng cùng đi trong miếu dâng hương cầu phúc chúc thọ cho lão thái quân ở Sở Châu xa xôi. Lý do đường hoàng, Doãn Thiên Lương lại biết hai cô nàng này tuyệt đối có chút hả hê chờ nhìn nàng có vẻ mặt đưa đám.
Nhưng Ngưng, Tịnh rất nhanh liền thất vọng, bởi vì Doãn Thiên Lương một chút phản ứng cũng không cho, không phải “ừ” chính là “a” hoặc là “nha”, đơn điệu làm cho người ta buồn ngủ. Nhiệt tình của hai người Ngưng, Tịnh bị nàng đả kích không sai biệt lắm, Doãn Thiên Lương còn đứng dậy nói trong phủ còn có việc cáo từ trước.
Nhìn bong lưng của nàng, hai người Ngưng, Tịnh khẽ cười: “Có chuyện gì sao? A, sớm biết như thế ngươi còn cướp gả cho Quận vương?”
Qua vài ngày, rốt cục có chút tin chính xác, trong quân có binh sĩ mắc bệnh thương hàn, nhưng vẫn còn không có nghiêm trọng, trong kinh đã phái them nhiều ngự y đi trước.
Về phần Lục Quân Tắc, vẫn không có tin trở về. mẹ chồng nàng dâu hai người mỗi ngày nhìn nhau một chút sau đó không hẹn mà cùng cười, cười có chút miễn cưỡng.
Đến giữa tháng mười, tình huống tệ hơn, ngoại tộc thừa dịp trong quân Tề triều còn đang lưu hành bệnh thương hàn, lực chiến đấu kém hơn mà phát động công kích lien tiếp, không cần suy nghĩ, nhất định là thương vong nghiêm trọng. mặc dù Doãn Thiên Lương không hiểu chiến tranh nhưng cũng có chút lo lắng, nếu giờ phút này Bắc Chu lại sáp một cước đến hai mặt giáp công, thì Tề triều có thể hay không ổn định rồi? Tỷ lệ trở về của lão chồng mình không phải là nhỏ hơn?
Doãn Thiên Lương lo lắng rất nhanh bị đẩy ngã, bởi vì Bắc Chu lại gửi đến quốc thư, nói gì mà “cậu cháu một nhà, phải phái binh trợ giúp Tề triều đối phó ngoại tộc. Mặc dù đối với quyết định của bọn hắn, Doãn Thiên Lương cảm thấy rất khó tin, nhưng có người giúp một tay cũng tốt.
Chịu đựng lại chịu đựng, đến tháng mười hai tuyết bay toán loạn, nghe nói chiến tranh có chuyển biến, nghe nói chứng bệnh thương hàn đã khống chế được, tóm lại hết thảy đều chuyển biến tốt, nhưng thư Lục Quân Tắc còn không có về một phong, Doãn Thiên Lương cùng mẹ chồng lo lắng cũng chỉ có càng sâu, nói sống một ngày bằng một năm cũng không quá đáng.
Nhịn đến tháng ba khói bay phất phới cả thành, quang cảnh xuân mệnh mông làm cho người ta không tránh khỏi có chút hăng hái, chỉ cảm thấy quang cảnh mùa xuân không hiểu lòng người còn rực rỡ như vậy.
Doãn Thiên Lương và mẹ chồng đi trong miếu dâng hương nhiều lần, hai người khuyên nhủ lần nhau chống đỡ cũng không biết những lời này cũng không có dùng được, bất quá là nói cho nhau nghe một chút mà thôi.
Ngày đó, hai người đi trong miếu dâng hương trở về, chưa vào cửa liền thấy quản gia ở cửa đi tới đi lui, mẹ chồng nàng dâu hai người liếc mắt nhìn nhau, long không tự chủ cùng trầm xuống, nhưng chờ quản gia ngẩng đầu nhìn thấy các nàng thì cũng là sắc mặt vui mừng, xông lại hướng về phía hai người cung kính nói: “Hai vị phu nhân, lão gia đã về.”