Liếm liếm đôi môi đã khô của mình, Doãn Thiên Lương hướng về phía Lục Quân Tắc cười cười, cũng – ngoắc ngoắc ngón tay.
Lục Quân Tắc giống như là mèo thấy cá, mang theo chút nghi ngờ cúi người.
Doãn Thiên Lương ôm cổ của anh ta, cắn nhẹ tai của anh ta, còn cố ý làm cho nó ẩm ướt, thân thể Lục Quân Tắc cứng ngắc, hai cánh tay Doãn Thiên Lương vòng qua cổ của anh ta và cũng cứng rắn đúng tính chất của tảng đá rồi.
“Tảng đá, tôi xin anh hãy cởi áo ra được không?” Doãn Thiên Lương thấp giọng hỏi, vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình cũng đủ gì kia rồi.
Không đợi anh ta có phản ứng gì, Doãn Thiên Lương ôn nhu chậm rãi cởi áo của anh ta, tốc độ đã chậm lại kéo dài, chậm giống như ốc sên bò. Rũ xuống mí mắt chỉ nhìn chằm chằm cảnh sắc trước mặt nàng, về phần mặt của anh ta ... Tạm thời không để ý.
Xuân quang tỏa ra một chút, Doãn Thiên Lương thử dùng ngón tay dò xét nhẹ nhàng dụng vào da thịt của anh ta, nhẹ nhàng một chút.
Bỗng nhiên, Doãn Thiên Lương liền thích đùa giỡn cảm giác của người khác.
Bờ vai của anh ta so với tuổi 22 nhìn dày rộng không ít, Doãn Thiên Lương điều chỉnh cổ của anh ta rồi cong người lên, cắn vào đầu vai anh ta một cái.
Một cái này giống như nhóm lửa đốt cháy điều thuốc, trước mắt chính là kiều diễm sạng lạng đầy trời ...
Rốt cuộc sáng lạng như thế nào, không phải người trong cuộc thì không thể hiểu.
Màu sắc rực rỡ đầy trời từ từ yên lặng xuống, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc. mệt quá, nàng muốn một lát thôi.
“Oha.” Lục Quân Tắc thì thầm bên tai, gọi nàng.
“Hả?” Doãn Thiên Lương mở mắt.
“Oha, mới vừa rồi nàng thấy rõ?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Thấy rõ cái gì?” Doãn Thiên Lương cau mày, chẳng lẽ là cơ thể của anh ta. Được rồi, xấu hổ muốn chết. Nhìn rõ cũng không nói cho anh.
“Vi phu thật đúng là ra vẻ người lớn?” Lục Quân Tắc hỏi.
Ách ... Quả nhiên là cách làm việc của tảng đá.
“Không có chú ý nhìn ...” Doãn Thiên Lương nói, không thể để cho anh quá đắc ý được không?
Thân thể Lục Quân Tắc tự động ấm lên ... Doãn Thiên Lương bận rộn vỗ vỗ ngực của anh ta: “Trêu chọc anh chút, làm sao có thể không thấy rõ, anh còn trẻ như vậy, anh tuấn, có sức sống ...” Cũng không cần đốt cháy lần nữa, sức lực nàng có hạn không thích hợp thưởng thức trắng đêm.
“Oha, nàng nói rất miễn cưỡng, hay là vi phu chứng minh cho nàng xem ...” Không đợi Doãn Thiên Lương nói chuyện liền mút nhẹ môi của nàng, mạnh mẽ tước đoạt quyền lợi phát biểu ý kiến của nàng.
... ...... ......
Trong phòng hình như có tiếng vang nhỏ, Doãn Thiên Lương chợt mở mắt, trong phòng tối, cây nến chỉ còn lại chút xíu đang cố gắng cháy. Ngoài cửa sổ có chút ánh sáng.
Ngày đã muốn sang sao?
Doãn Thiên Lương không ngủ được, ở trong ngực Lục Quân Tắc lật người đưa lưng về phía anh ta.
“Oha vì sao không bình thường thế?” Sau lưng chợt truyền đến giọng nói.
“Ách, như vậy trái tim mới trên cùng một hướng, nghe nói đây là biện pháp ‘ý hợp tâm đầu’duy nhất đấy.” Doãn Thiên Lương cười nói, dù sao hướng vừa ngủ rất khó chịu, người này bây giờ cũng gần hai tiếng lật người một lần rồi.
“Ha ha ...” Lục Quân Tắc cười, nhẹ nhàng dùng sức liền đem nàng lại lật người về phía mình, lôi kéo tay của nàng sờ lên lồng ngực mình.
Người anh em, anh có thể không làm như vậy không? Đem mình sử dụng lâu dài?
Chẳng qua, ánh mắt Doãn Thiên Lương lại trợn to, nghi ngờ nhìn Lục Quân Tắc: “Lần trước tôi thế nào không có chú ý.”
“Lần trước Oha nàng quá khẩn trương, chỉ biết nháy ánh mắt vô tội.” Lục Quân Tắc cười.
Tay Doãn Thiên Lương vẫn còn đang vuốt ngực phải người ta, cảm nhận nơi đó có một lực nhảy lên rất mạnh, nơi đó có một “trái tim” bất thường.
“Trái tim ở bên phải rất ít thấy. Ai, thật đúng là một trái tim ‘không an phận thủ thường’.” Doãn Thiên Lương nói, chép miệng.
“Như vậy Oha muốn cùng vi phu ý hợp tâm đầu thì không cần quay lưng đi, trông nom nó có ‘an phận thủ thường’ hay không.” Lục Quân Tắc nói.
“Tất cả phụ nữ có trái tim bên trái đều có thể cùng anh ý hợp tâm đầu rồi.” Doãn Thiên Lương nói, tiếp tục mếu máo.
Lục Quân Tắc xoa xoa tóc của nàng, siết chặt mặt của nàng cười nói: “Nhưng, khắp thiên hạ chỉ có Oha nàng có loại tranh luận ý hợp tâm đầu.”
Ách ... Lời này có thể coi là lời thú tội sao?
Doãn Thiên Lương nhìn Lục Quân Tắc, nháy mắt, người an hem, cho cái đáp án khẳng định thôi.
“Lại giả bộ vô tội?” Lại xoa tóc của nàng: “Trái tim không ‘an phận thủ thường’ này chỉ có đụng phải Oha lý luận mới được, tên ngốc.” Lúc này Lục Quân Tắc không cười ha ha, đổi thành cười dịu dàng.
Doãn Thiên Lương chợt cảm thấy trước mắt mình một mảnh hoa đào, mình cũng nhẹ nhàng như muốn bay.