Một trận gió êm ái bên tai: “Cũng đúng, vi phu là Đại công thần, có phải hay không cho vi phu chút phần thưởng?”
“Nghĩ muốn phần thưởng gì?” Miệng cắn trước ngựa anh ta, thịt cũng không tệ lắm.
“Ừ, suy nghĩ một chút.” Lại nhấc lên cánh tay làm vẻ trầm tư, hồi lâu nói: “Thời gian ôm Điêu Thuyền sai bảo vi phu không ít, nay để cho vi phu ta cần ta cứ lấy đi...”
A...
“Đó là Điêu Thuyền sai bảo...” Doãn Thiên Lương nói, nếu không được con anh ta có thể sai anh ta được sao?
“A, không phải trước kia chúng ta nói, làm trưởng bối không thể đem trách nhiệm giao cho con cháu, vậy là không đúng.” Lục Quân Tắc nói.
Phi.
Một giờ sau, Doãn Thiên Lương tốt cục xụi lơ ngủ thiếp đi, Lục Quân Tắc kéo kéo góc chăn cho nàng, buộc lại đầu tóc. Lục Điêu Thuyền lại bắt đầu gào khóc, Lục Quân Tắc nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường đổi cho bé cái tã, nhẹ nhàng lắc nôi đưa con gái ngủ.
“Điêu Thuyền ngoan, mẹ rất mệt, không được ồn ào.” Lục Quân Tắc hướng về phía con gái nói.
Tiểu nha đầu ngừng khóc, nghẹo đầu nhỏ không biết nhìn cái gì, hồi lâu tự mình ngủ thiếp đi.
“Thật giống mẹ.” Người khác khẽ cười nói.
Đêm mặc dù rất dài, nhưng trông mấy đêm như vậy, nghe tiếng ít thở thoải mái như vậy vẫn rất dễ nghe.
Ngày nọ, hai vợ chồng đang ôm con gái ngồi dưới gốc cây hóng gió, Quản gia lại bước lảo đảo xông tới, “ầm” một tiếng lớn trong sân đưa đến Lục Điêu Thuyền nhìn hồi lâu.
“Gia, hoàng thường của chúng ta băng hà rồi.” Khuôn mặt quản gia kinh hoàng.
“Băng hà?” Tay Lục Quân Tắc ôm con dừng lại một chút, nhẹ nhàng đen Điêu Thuyền thả vào trong lòng Doãn Thiên Lương sau đó đứng dậy: “Chuyện khi nào?”
Quản gia rốt cục tỉnh táo chút: “Năm ngày trước, hơn nữa... Tân quân đã lên ngôi.”
“Tân quân là ai?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Cảnh vương điện hạ.” Quản gia nói.
“Biết, lưu ý tin tức ở kinh thành.” Lục Quân Tắc nói.
Quản gia lui ra, Doãn Thiên Lương nhìn Lục Quân Tắc: “...” Nàng muốn hỏi, Cảnh Vương gia là Vương gia nào?
“Oha, thập thất thúc lên ngôi rồi.” Lục Quân Tắc là người rất tri kỉ, cũng biết ánh mắt mờ mịt kia cái gì cũng không hiểu. Nhưng, thập thất thúc... Giống như không có ấn tượng, vào kinh nhiều lần cũng chưa từng gặp qua, không biết là hạng người gì?
Còn việc truyền ngồi này thì nói thế nào? Thập thất thúc không phải là soái vị đi? Tiếp tục nhìn Lục Quân Tắc, đáng tiếc lần này anh ta không có hiểu nàng muốn hỏi gì, chẳng qua là nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái thở dài.
Quả nhiên, rất nhanh tin tức được chứng thực, một đạo ý chỉ ban bố ra: Tiên đế khâm niệm, tân đế lên ngôi, đại xá thiên hạ, vân vân, Lục Quân Tắc vốn nhàn rỗi ở nhà cũng bận rộn, coi như vẫn không có công việc thực tế để làm, nhưng đi ngang qua sân là vẫn muốn đi.
Lục Quân Tắc mỗi lần bận đến nửa đêm mới về, Doãn Thiên Lương phần nhiều là ngồi chờ bên nôi, nàng cảm thấy Lục Quân Tắc gầy đi, hình như có tâm sự.
Nhìn thấy anh ta ngồi bên nôi ngắm con gái, Doãn Thiên Lương bưng cho anh ta ly trà nói: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, Oha, nếu có cơ hội thì quy ẩn điền viên, nàng thấy có được không?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Được.” Doãn Thiên Lương nói, nếu thật Lục Quân Tắc muộn thế nàng cũng an tâm, rời xa quyền lực ra mới an toàn.
“Không hỏi tại sao?” Lục Quân Tắc nhìn nàng.
Doãn Thiên Lương cười: “Anh là chồng, nói thì cùng tôi tâm đầu ý hợp, làm gì cũng vì tốt cho hai mẹ con, nếu biết là tốt thì tôi hỏi làm gì? Chuyện phiền lòng anh đi làm, còn tôi, chăm con khỏe mạnh là được.”
Lục Quân Tắc đứng lên nhẹ nhàng ôm nàng: “Ừ, không chỉ chăm con khỏe, còn phải sinh con khỏe mạnh nữa.”
“Vậy cũng phải nuôi được rất tốt mới được a.” Doãn Thiên Lương cười nói.
“Ừ, được.” Lục Quân Tắc nói, tựa đầu vào bả vai nàng, dáng vẻ như mệt mỏi.
Doãn Thiên Lương vỗ nhẹ lưng của anh ta – thói quen vỗ như vậy một lát đểncho anh ta yên tĩnh lại.
Ngày hôm sau, Lục Quân Tắc theo thường lệ đi ra ngoài, Doãn Thiên Lương ôm con gái ngồi ở giữa sân phơi nắng, mặt trời ấm áp làm cho người ta buồn ngủ, tay khoác lên nôi theo quán tính đẩy nôi, mắt lim dim.
“A a a...” Lục Điêu Thuyền phát ra âm thanh.
Bé muốn nói? Mới mấy tháng đã muốn nói?
Mở mắt ra nhìn một chút, ngón tay Lục Điêu Thuyền chỉ một nơi, nhìn theo – gì cũng không có.
Giật mình một cái, người ta nói, đứa trẻ trong sang có thể nhìn thấy một ít bạn tốt, nhưng đang là ban ngày – nhìn khắp nơi một chút, chỉ cảm thấy ngày nóng chợt có một trận gió lạnh, Doãn Thiên Lương ôm con gái vỗ nhẹ sau lưng: “Ngoan, bảo bảo chớ sợ, chớ sợ.”