Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 134

“Ôi chao, được, hai lão già chúng ta có lỗi còn không được sao? Nhìn biểu tình của từng người các ngươi thật giống như ta làm giác các ngươi vậy?” Người đẹp rốt cục lầm bầm lầu bầu nói không được nữa.

“Chuyện này có thời gian cùng một mình mẹ nói chuyện một chút.” Lục Quân Tắc nói.

“Một mình nói? Ai muốn cùng ngươi một mình nói, trong này cha ngươi cũng có phần, không thể đổ thừa một mình ta.” Người đẹp nói.

Lông mày Lục Quân Tắc nhíu lại: “Không có mẹ đe dọa cha dám sao?”

Lông mày lá liễu của người đẹp dựng thẳng: “Được rồi, muốn thế nào? Nhưng nói cho con, coi như đem ta đuổi ra khỏi nhà cũng được, nhưng muốn dẫn Điêu Thuyền cùng đi, thật vất vả trông thấy được cháu gái.”

“Ha ha.” Lục Quân Tắc cười khẽ hai tiếng: “Chuyện này có thời gian bàn lại.”

“Mẹ, còn nữa.” Doãn Thiên Lương nói. Hại nàng chạy hai nghìn dặm cũng không sao, coi như du lịch, nhưng lừa nàng nói tảng đá chết... Không thể dễ dàng tha thứ, nếu không sau này còn lừa gạt thế nào nữa.

Người đẹp làm ra vẻ đáng thương: “Lương nhi, mẹ là vì muốn tốt cho con.”

“Mẹ, chuyện này có thời gian hãy nói. Bây giờ trời cũng không còn sớm, hai ngài màn trời chiếu đất cực khổ, nên nghỉ ngơi sớm chút mới phải.” Doãn Thiên Lương ôm con gái từ trong ngực bà nội.

“Lương nhi, không thể để cho Điêu Thuyền ngủ cùng ta sao?” Trong giọng nói lộ ra vẻ khát vọng.

Doãn Thiên Lương cười cười: “Mẹ, ngài mới vừa nói chính là đi cũng muốn ôn Điêu Thuyền đi, bé mới vừa được mấy tháng còn không rời được mẹ đâu.”

“Đúng vậy, đã trở về rồi còn muốn chạy đi đâu nữa? Lương nhi, để cho mẹ giúp đỡ mang theo Điêu Thuyền được hay không?” Người đẹp mẹ chồng nói.

“Được, đương nhiên là được. Nhưng mà mẹ, ngài lang thang bên ngoài hơn một năm, chỉ sợ là mệt chết đi, ngài nghỉ ngơi trước, lúc nào nghỉ ngơi đủ ngài tới đây mang Điêu Thuyền, dù sao ngài không đi, còn sợ chạy không được?” Doãn Thiên Lương cười nói, gọi nha hoàn đi chuẩn bị y phục, lão phu nhân muốn đi ngâm suối nước nóng.

Hai người ôm con gái nhỏ ra phòng khách trở về phòng, Lục Quân Tắc im lặng không lên tiếng. Doãn Thiên Lương len lén nhìn anh ta, biết anh ta đang suy nghĩ cái gì. Bởi vì cái đó cho nên mới muốn một mình nói à?

Lục Điêu Thuyền không ngủ, nằm ở giữa cha và mẹ nháy mắt nhìn đỉnh màn.

“Phù Huống kia thật ra không tệ, nhưng hắn ban đầu cho là ta phải hưu phu đâu.” Doãn Thiên Lương chợt mở miệng.

“A?” Người khác nhàn nhạt kéo câu nghi vẫn.

“Thật ra thì lúc đó có một cái ý nghĩ, bất kể ai trong chúng ta hưu ai cũng được.” Doãn Thiên Lương tiếp tục nói.

Lục Quân Tắc cuối cùng đem tầm mắt từ trên mặt Lục Điêu Thuyền chuyển đến trên mặt nàng, con mắt lóe sáng trong suốt nhìn.

“Cùng so sánh với việc anh có thể còn sống, ai hưu ai cũng không có gì quan trọng.” Doãn Thiên Lương nói, ngón tay bị Điêu Thuyền nắm, mềm nhũn.

“Đương nhiên là có.” Lục Quân Tắc ngừng lại chút: “Vi phu giống như khổ tăng ba năm chờ nàng lớn lên, trong lúc đó thủ thân như ngọc, nếu như vậy còn bị hưu, công lý ở chỗ nào?”

Ách... Đây là lý luận kiểu gì? Thủ thân như ngọc, nghe không được tự nhiên.

“Cũng không còn muốn hưu, chính là làm cách khác.” Doãn Thiên Lương nói.

“Vậy cũng không được.” Lục Quân Tắc suy nghĩ một chút: “Xem ra địa vị của vi phu vẫn chưa vững chắc, không bằng như vậy, Oha, ký giấy cam đoan cho ta đi, vạn nhất bị mất chức quan làm bình dân, trong long vi phu cũng để.”

“Giấy cam đoan gì?” Doãn Thiên Lương liếc xéo anh ta. Đều không có sang ý, muốn học nàng.

“Giấy cam đoan vĩnh viên không hưu phu.” Lục Quân Tắc nói.

Đề phòng cưới vợ bé, đề phòng hưu phu... Tính ra nàng vẫn đáng tiền đi? A, nàng có cướp đoạt như vậy sao? Sớm biết Phù Huống còn có thể có tác dụng thì ngay từ lần đầu tiên thấy Phù Huống trở về nhà, đoán chừng cũng không cần phải đánh thái cực chơi.

“Cái này sao... Xét thấy mấy năm nay anh biểu hiện cũng không tệ lắm, suy nghĩ chút rồi nói.” Doãn Thiên Lương nói.

Lục Quân Tắc liền hừ nhẹ từ trong lỗ mũi.

Lục Điêu Thuyền vẫn chưa ngủ, không biết nhìn thấy cái gì thú vị, trong lỗ mũi nho nhỏ đột nhiên cũng nặn ra một tiếng “Hừ”...

“Vật nhỏ, dám hừ, không có tự nhiên có, không có ta nào có con?” Doãn Thiên Lương lắc lư tay nhỏ bé, Điêu Thuyền cười khanh khách. Trẻ con không cười, hơn nửa đêm... Dọa người a.

“Mình nàng có lợi ích gì...” Cha Điêu Thuyền nói.

“Có người ba năm cũng không có dùng gì a? nếu không phải là mẹ suy nghĩ để cho người ta mở mang đầu óc... Đoán chừng Điêu Thuyền còn phải chờ mấy năm nữa, nói, công lao của mẹ rất lớn.” Doãn Thiên Lương nói: “Mẹ thông minh như vậy làm sao có thể để mặc cho ta một mình trên đường? Bất quá lão nhân gia thích núp trong bóng tối xem náo nhiệt thôi.”

“Không cần nói tốt cho bọn họ, hai ông bà già càng ngày càng không nghiêm chỉnh.” Lục Quân Tắc nói.

“Lúc đầu còn làm được một chuyện đứng đắn.” Doãn Thiên Lương phản bác. Lục Quân Tắc khiêu khiêu lông mày ý bảo nói: “Nuôi cho Điêu Thuyền của chúng ta một người cha. Ha ha...”

Điêu Thuyền cũng hướng về phía Lục Quân Tắc cười khanh khách, hình như rất đồng ý với ý kiến của mẹ, hình như rất hài lòng đối với người cha này.
Bình Luận (0)
Comment