Thanh Chỉ cung vẫn là Thanh Chỉ cung đó ... vẫn lẻ loi mà to lớn, trên cánh tay Nhâm Quân Tím có nhiều con rắn nhỏ, con rắn kia dọa Doãn Thiên Lương giật mình.
“Cô mới bao lớn mà đã cưới rồi hả?” Nhậm Quân Tử hỏi.
Doãn Thiên Lương dùng hai ngón tay khoa chân múa tay một chút, Nhâm Quân Tử liền há to miệng: “22? Thật ? Ông trời, cô thật là may mắn.”
“Chị gái, cô nghĩ bao nhiêu?” Doãn Thiên Lương cười hỏi.
“Này, cô cùng anh ta, Lục Quân Tắc đó thực sự có cái kia?” Nhâm Quân Tử hỏi.
“Không có.” Doãn Thiên Lương nói.
“Tại sao? Nhâm Quân Tử hỏi.
“Tôi không thích dùng nhà vệ sinh công cộng, tôi cũng không thích ngồi xe buýt.” Doãn Thiên Lương nói.
“Tôi cũng không thích. Ai, tính thế nào mạng của cô lại tốt hơn tôi, cha cô là một Vương gia cấp một, cô gả cho Vương gia cấp hai, Vương gia cấp hai không dám bắt nạt cô, nhưng, cô có thể kéo dài bao lâu?” Nhâm Quân Tử hỏi.
“Ít nhất tạm thời tôi rất tốt, cô lạnh lùng cho chính cô đi, tôi xem Hoàng đế đối với cô hứng thú rất lớn, tự mình nói cho tôi biết tới gặp cô ... cô có thể kéo dài bao lâu ...” Doãn Thiên Lương hỏi, lo lắng càng sâu.
“Không biết, kéo một ngày hay một ngày, nếu anh ta dám đụng tôi, tôi sẽ thiến anh ta.” Nhâm Quân Tử nói.
Ách ... rất tốt, rất ác, trong lích sử sẽ nhiều Hoàng đế thái giám.
“Có thể được sao? Thỷ lệ thành công lớn sao?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Đến lúc đó hãy nói, cùng lắm thì cá chết lưới rách.” Nhâm Quân Tử nói.
“Cô không sợ liên lụy Nhâm gia.” Doãn Thiên Lương hỏi. Quan hệ đến không chỉ một cái mạng của cô ấy.
Nhâm Quân Tử thở dài, liên lụy Nhâm gia ... Doãn Liệt, tên kia nói, coi như cô chạy anh ta cũng sẽ không làm gì Nhâm gia ... điều kiện kiên quyết là, cô có thể chạy trốn hoặc là cho anh ta một lý do để anh ta thả cô đi.
“Liên lụy không tới, yên tâm đi.” Nhâm Quân Tử nói: “Rất tốt là Doãn Liệt không ngang ngược như vậy.”
Doãn Thiên Lương nhìn cô ấy một chút: “Cô phải bảo trọng, mấy ngày nữa tôi sẽ đi, muốn gặp cũng không dễ dàng như vậy rồi. Thật giống như tôi không giúp gì được cái gì.”
“Ai ... tự cầu nhiều phúc đi, cái địa phương sui xẻo này ...” Nhâm Quân Tử nói.
Doãn Thiên Lương lại ngồi một lát mới đi.
Ra khỏi Thanh Chỉ cung Doãn Thiên Lương thở dài, vẫn là xã hội nam nữ bình đẳng tốt. Lại đi nói tạm biệt lão thái thái rồi cùng Lục Quân Tắc ra cung. Hai người ngồi đối diện trong xe ngựa, Doãn Thiên Lương nghiêng đầu nhìn rèm, Lục Quân Tắc vẫn là vẻ mặt không có biểu cảm.
“Quận Vương gia, ta ...” còn chưa nói hết bị Lục Quân Tắc cắt đứt.
“Sau này gọi phu quân.” Lục Quân Tắc nói.
Gọi lão công tương đối dễ nghe hơn? Phu quân ... hơi tê tê.
Quên đi, tê tê như vậy còn chưa phải nói, tránh cho nói ra bị ngọng.
“Vừa rồi nàng muốn nói gì?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Ta muốn hỏi lúc nào thì rời Kinh thành.” Doãn Thiên Lương nói.
“Nhanh.” Lục Quân Tắc nói.
Cũng coi như chưa nói cái gì khác biệt, một hai ngày là nhanh, ba bốn ngày cũng là nhanh, bảy tám ngày cũng không coi là chậm a ...
“Hừ.” Doãn Thiên Lương gật đầu một cái, không có mấy ngày nữa mình lại phải đi xa ngoài ngàn dặm rồi.
“Hừ là có ý gì?” Lục Quân Tắc hỏi.
Doãn Thiên Lương nhìn anh ta, đây là chê cười sao?
“Hừ chính là ta đã biết.” Doãn Thiên Lương nói.
“Hừ.” Lục Quân Tắc cũng hừ.
Trở lại biệt viện nhà Quận vương không thể không đi bái kiến “mẹ chồng”, ánh sáng ở đôi mắt đẹp của Quận Vương phi bay tới bay lui giữa hai người, Doãn Thiên Lương thấp đầu giả bộ chậm lụt không nhìn thấy, không biết Lục Quân Tắc là vẻ mặt gì.
Nhìn hơn nửa ngày, Vương phi mói hỏi bọn họ chuyện vào cung thỉnh an, đã đến buổi trưa dĩ nhiên là muốn điền đầy bụng, ba người ngồi bên cạnh bàn, Doãn Thiên Lương có chút không được tự nhiên.
Lại càng không tự tại chuyện ở phía sau đầu đâu, ăn cơm trưa xong, Doãn Thiên Lương đang suy nghĩ có phải bồi đại mỹ trò chuyện lại đến thời gian thuận tiện uống trà chiều gì đó hay không, chỉ nghe Vương phi nói: “Mấy ngày nay lăn lộn mệt chết lão bà ta, những ngày qua hai người các ngươi cũng không nhãn rỗi, trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
Nghỉ ngơi một chút thì nghỉ ngơi một chút, còn cố ý tăng thêm mấy chữ “trở về phòng”, chỉ sợ người ta đi vào vườn hoa “nghỉ ngơi” hay sao.
Đứng lên cáo từ ra ngoài, Doãn Thiên Lương đi theo phía sau Lục Quân Tắc, trở về phòng nghỉ ngơi một chút, nàng cũng nên bổ sung, ngày hôm qua cũng không ngủ ngon.
Vào phòng, bọn nha hoàn như cùng hẹn nhau lập tức lánh ra ngoài, vẫn còn rất tốt bụng đem cửa và cửa sổ đóng lại. Nhìn Lục Quân Tắc một chút thấy anh ta rất nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh bàn.
Doãn Thiên Lương cố ý mặt nhăn mày nhó, lầm bầm lầu bầu nói: “Trong phòng này có mùi vị gì ... Ta xem, vẫn là mở cửa sổ ra tốt hơn.” Vừa nói vừa đẩy cửa sổ ra, thuận tiện còn chứng kiến bọn nha hoàn đang băn khoăn bên canh tân phòng, vừa nhìn cửa sổ chợt mở ra lập tức mình cũng làm bộ như vội vội vàng vàng.
Cơ sở ngầm của Vương phi còn không ít, chỉ bất quá ... phải tới tổng cộng có phải rất đông đúc hay không?
“Trời cũng không nóng đóng cửa sổ đi, nếu không một nát nghỉ ngơi không tiện.” Lục Quân Tắc nói.
Không tiện? Doãn Thiên Lương cười cười: “Quận Vương gia, ta không mệt, ngài nếu nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, ta vừa đúng đến các nơi xem một chút.”
“Hừ.” Lục Quân Tắc đứng dậy: “Trước hầu hạ ta nghỉ ngơi.”
A. Hầu hạ?