Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 40

“A? Tại sao mặt Lương nhi lại đỏ?” Quận Vương phi có chút buồn bực, ngón tay thon thon đụng vào trán Doãn Thiên Lương: “Không nóng a, vậy chuyện gì xảy ra?”

Chuyện gì xảy ra? Kinh hoàng vỡ mạch máu nên máu phun ra.

Thấy nàng không nói Quận Vương phi lại bận rộn lần nữa hỏi: “Lương nhi à, con trò chuyện với mẹ, có phải hay không không thoải mái?”

“Không có.” Doãn Thiên Lương nặn ra hai chữ, tận lực để cho âm thanh nghe không phải là cắn răng nghiến lợi.

“Không có là tốt, Lương nhi à, đứng lên ngồi một lát đi, cũng ngủ hai ngày rồi, nằm nữa sẽ nhức đầu.” Quận Vương phi nói.

Mới vừa ngồi dậy nha hoàn liền bưng thuốc tới, Doãn Thiên Lương mặc dù không thích uống canh thuốc đau khổ này nhưng vì không đem cái mạng nhỏ của mình đi tong, vẫn nghiêm túc uống thuốc, uống xong Quận Vương phi nhìn nàng cười: “Lương nhi có muốn ăn chút mứt quả không ?”

Còn có thứ đồ này? Có đương nhiên được. Gật đầu một cái. Nhà chồng so với nhà mẹ hào phóng chút, trước kia uống thuốc hình như không có ai cho mình mứt quả, nàng cho đó là quy củ.

Nhưng, mứt quả này người làm ngấy vậy? Ăn không ngon, hay là không muốn.

“Lương nhi, con muốn ăn gì?” Âm thanh nhu hòa của Quận Vương phi.

Thịt Lục Quân Tắc.

“Không muốn ăn.” Ngoài miệng đáp. Ngắm Lục Quân Tắc một cái, người này đang nghiêm trang đứng ở sau lưng mẹ anh ta, vẻ mặt hình như còn có chút lo lắng ... giả bộ, thật ra thì, anh ta là một diễn viên, một người đàn ông bụng dạ đen tối.

“Không muốn ăn không thể được, xem một chút, cũng gầy đi một vòng nhỏ rồi, có thể phải ăn cái gì để bồi bổ.” Quận Vương phi nói.

Canh thịt Lục Quân Tắc ... Đại bổ.

Thịt Lục Quân Tắc chưa ăn đến, ăn chút cháo thịt gà non. Quả nhiên ăn đồ xong thì có sức, Doãn Thiên Lương muốn xuống đất đi một chút, nhưng Quận Vương phi không cho phép, để cho nàng tĩnh dưỡng thật tốt, còn nói bên ngoài rất lạnh, vạn nhất bị đông lạnh cũng không hay, sau đó đến lòng bàn chân cũng lén lau chùi, đi lên vẫn không quên dặn dò Lục Quân Tắc nhìn nàng cho thật kỹ.

Anh ta nhìn ? Còn không bằng để cho nàng tự sinh tự diệt đi.

Nàng đang tự sinh tự diệt, chỉ thấy Lục Quân Tắc lại quay lại tới ngồi bên mép giường, ôm hai cánh tay nhìn nàng: “Oh a phu nhân, khoai tây dọn nhà là có ý gì?”

Liều chết không thừa nhận.

“Hả? Khoai tây dọn nhà?” Vẻ kinh ngạc: “Khoai tây làm sao có thể dọn nhà đây?”

Lục Quân Tắc nhìn nàng, không lên tiếng.

“Quận vương, không sao chứ? Ta muốn ngủ tiếp một lát.” Doãn Thiên Lương nói.

Muốn biết ? Tự mình nghĩ đi, nghĩ không ra được thì anh tự làm tim mình chết đi.

Lục Quân Tắc gật đầu một cái, Doãn Thiên Lương liền chính trực nhắm mắt lại. Tuy nói như thế cũng không phải là rất thoải mái, cái loại cảm giác bị quỷ nhìn chằm chằm lại tới. Như vậy ai có thể ngủ được hả ...

Mở mắt: “Quận vương, huynh nhìn tôi như vậy tôi không ngủ được.”

“Nhưng vừa rồi mẹ nói để ta nhìn nàng.” Lục Quân Tắc nói.

Người anh em, nhìn ... đó là thanh bằng không phải là thanh nhập có được hay không? Khi dễ biết chứ đã âm.

“Không cần, tự tôi không có sao. Huynh cũng rất bận rộn.” Doãn Thiên Lương nói.

Lục Quân Tắc lắc đầu một cái: “Sắp qua năm, không có gì bận rộn.”

Làm quan không phải là không việc cũng bận rộn sao? Không có gì bận rộn cũng phải tịm việc để bận sao, nếu không cuối năm FO-CAL có thể tăng tiền lương sao? Ông chủ Hoàng đế có thể điều anh về Giang Nam giàu có và đông đúc sao?

“Nàng không hy vọng vi phu phụng bồi nàng?” Lục Quân Tắc hỏi.

Hi vọng ... cái quỷ.

“Mẹ ta kể, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng.” Doãn Thiên Lương nói.

“A.” Một tiếng suy nghĩ một chút lại nói: “Ý của nàng là, thật ra thì nàng vẫn hi vọng vi phu phụng bồi nàng, nhưng lại không muốn làm trễ nải đường công danh của vi phu có phải hay không?”

Doãn Thiên Lương chớp chớp con mắt. Người anh em, mặc dù anh là đá cẩm thạch, nhưng cũng đại biểu da mặt anh cũng không đại biểu giống tảng đá đi? So tầng biểu bì còn dầy hơn mình, quả nhiên là thần vật ...

“Vi phu nói đúng? Oh a phu nhân, mặc dù trong ngày nàng thường ít nói quá năm chữ, cũng không bằng một loại cô gái ôn nhu chăm sóc như vậy, bất quá vi phu vẫn rất may mắn cưới được cô gái biết rõ đạo lý như nàng vậy.” Lục Quân Tắc nói.

Trong chăn, Doãn Thiên Lương nắm chặt nắm đấm, tảng đá chết, anh cố ý tới làm tôi buồn nôn có phải hay không? Xong rồi xong rồi, bị một người như vậy làm buồn nôn, cả người lạnh run.

“Quận vương, tôi không phải là ý đó. Bị người nhìn tôi không ngủ được.” Doãn Thiên Lương nói, chính anh ảo tưởng đi, bà cô đây không tiếp.

“A, như vậy à.” Lục Quân Tắc gật đầu một cái: “Không ngủ được thì ngòi dậy nói chuyện một lát.”

Ông trời ơi, vì sao ông lại phái tảng đá tới hành hạ tôi như vậy?
Bình Luận (0)
Comment