Sau đó ngâm nga ra lời ca thiếu chút nữa làm cho Doãn Thiên Lương cười ngất: “Ta ở chỗ này đợi ngươi trở lại, chờ ngươi trở lại, đem hái đóa hoa nhỏ. Ta ở chỗ này chờ ngươi trở lại, chờ ngươi trở lại, đem đóa hoa nhỏ cho ngươi. Ta ở chỗ này chờ ngươi trở lại, nếm thử một chút món ăn nhẹ nhàng, sum họp vui vẻ.”
Hơn nữa trở lại chính là mấy câu này, hình như là học đi học lại.
Doãn Thiên Lương đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn người trên cây đào, nhưng Nhậm Quân Tử người ta căn bản không có cúi đầu nhìn nàng, chẳng qua là ánh mắt rất dịu dàng nhìn đóa hoa đào trong tay.
Lắc đầu một cái: “Cô đã không nhận ra tôi thì thôi đi, cô tốt nhất hãy bảo trọng.”
Trong lòng lại suy nghĩ tính tình đích thực của Nhậm Quân Tử, trước kia Nhậm Quân Tử còn có ý định thiến Hoàng thượng thì không thể nào yếu ớt như vậy, người nàng ấy chờ lại là ai đây?
Đi chưa được mấy bước, mắt thấy con đường trước mặt có một bóng dánh màu xanh ngọc, mà bên người giống như có một trận gió thổi qua. Sau đó Doãn Thiên Lương thấy được một màn trợn mắt há hốc mồm.
Nhậm Quân Tử thân thiết mà kéo cánh tay Doãn Liệt, trên mặt tràn đầy hăng hái, miệng nói: “Tần tiên sinh, ngươi đoán ta hôm nay làm cái gì cho ngươi ăn?”
Gương mặt Doãn Liệt xanh mét, hai người đi qua bên người nàng, chờ bọn họ đi qua Doãn Thiên Lương mới nhớ tới bổ sung cái hành lễ.
Đi không xa thấy tiểu thái giám ban nãy vẫn đang chờ, im lặng không lên tiếng đưa nàng trở lại trong cung Thái hoàng thái hậu, cũng đúng lúc Quận Vương phi đã nói xong liền đi ra.
Trên đường trở về, Doãn Thiên Lương vẫn suy nghĩ về Nhậm Quân Tử, nếu như cô ấy giả bộ, vậy cũng bằng với 90% ... bởi vì phản ứng của người xem là Doãn Liệt quá giống như thật.
“Nhậm cô nương khỏe lên chút nào không?” Quận Vương phi hỏi.
Doãn Thiên Lương lắc đầu một cái, nói lại tình hình đã thấy, nàng không muốn có người biết bí mật của nàng và Nhậm Quân Tử, cho nên quan hệ của bọn họ không cần quá tốt trước mặt người ngoài.
“Nhậm cô nương không biết làm sao lại thành như vậy, thật đáng thương.” Doãn Thiên Lương nói.
“Trong cung đình có nhiều chuyện không biết nói thế nào, nhìn quan hệ của nàng và Lương nhi không sâu, rất tốt.” Quận Vương phi nói.
Doãn Thiên Lương liền không lên tiếng.
Trở về Quận vương phủ, quản gia liền đưa đến phong thư, nói là thư viết tay của Quận Vương gia, xem thì có vài chữ: “Bình an, chớ nhớ nhung.”
Quận Vương phi đưa thư cho nàng, nói giao cho nàng viết thư hồi âm, mình gia rồi không thể thức đêm viết những thứ đồ này, hao tâm tổn sức. Doãn Thiên Lương bên gật đầu bên oán thầm: già cái gì mà già, thư hồi âm có thể viết mấy chữ đây.
Có điều là trở về phòng lấy giấy và bút mực, Doãn Thiên Lương thật đúng là buồn, chữ phổn thể nàng biết nhưng lại không biết viết mấy, nếu thật sự viết, người ta sẽ cười rụng răng hàm rồi hoa lệ úp lên đầu nàng cái mũ “mù chữ”.
Lại xem thư trong tay một chút, Doãn Thiên Lương chợt nhanh trí, nhắc bút tới trước chữ “bình an” thêm một chữ “cũng”, đơn giản như vậy thì sẽ không nhìn ra cái gì đi ...
... ...... ...... .........
Đóng thư lại để cho nha hoàn ngày mai giao cho quản gia, cuối cùng Doãn Thiên Lương thở phảo nhẹ nhõm.
Ở biệt viện Quận vương phủ còn không yên tĩnh được hai ngày thì có người đưa bái thiếp đến, một cái là Du gia, một cái là Mai gia, bảo là muốn đến bái kiến hai vị Vương phi.
Du gia là nhà chồng Doãn Thiên Ngưng, Mai gia chắc là nhà chồng Doãn Thiên Tịnh rồi. Tới bái phòng? Không biết bày cái trận nào đây? Trực giác chính là Cáo chúc tết Gà.
Nhưng bái thiếp cũng tới không thể không cho người ta vào, Quận Vương phi tự mình trang điểm cho Doãn Thiên Lương thành một tiểu phu nhân.
Khi thời gian hai cặp vợ chồng Ngưng, Tịnh xuất hiện tại phòng khách, thiếu chút nữa Doãn Thiên Lương không nhịn được cười. Nhưng, ở trước mặt người ngoài nàng vẫn là một cô ngốc vì vậy liền hơi thấp đầu nghe Quận Vương phi cũng mấy người nói lời khách sáo qua lại.
Ở trong miệng Quận Vương phi, vị hôn phu của hai người Ngưng, Tịnh đơn giản chỉ có ở trên trời dưới đất không có, gần như không còn, chủng loại hiếm hoi, hai người Ngưng, Tịnh đó cũng là ngàn dặm mới tìm được, thật là một cô gái tốt, tóm lại, chính là người ta gì đều tốt, đối với con trai nhà mình cùng vợ thì một chữ cũng không nói tới.
Ở lại dùng tiệc đến quá trưa, hai đôi vợ chồng nhỏ cáo từ, Doãn Thiên Lương nhịn không được, Quận Vương phi hỏi nàng có gì hay mà cười, Doãn Thiên Lương nói không có, chẳng lẽ có thể nói cho mẹ chồng mình tỷ phu Mai gia chính là sắc lang đã bị mình đánh qua kia.
Những ngày ở kinh thành thật có chút nhàm chán, trong cung thỉnh an không cần thường đi, có “triệu đến” là có thể đi, Doãn Thiên Lương cũng không còn có cơ hội nhìn thấy Nhậm Quân Tử, ngay cả tìm người để hỏi thăm cũng tìm không thấy. Cho nên bọn họ bây giờ lực chú ý đều tập trung vào tình hình chiến sự ở biên cương, nghĩ đến chiến sự ở biên cương dĩ nhiên sẽ nghĩ đến Lục Quân Tắc, nghĩ đến Lục Quân Tắc thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến một vị đồng trí Hoa Mộc Lan.
Nhớ tới đồng chí Hoa Mộc Lan, Doãn Thiên Lương rốt cục nghĩ tới một vấn đề trọng yếu sau đó đi hỏi mẹ chồng.
“Mẹ, con gái triều ta cũng có thể ra chiến trường sao?” Thật là một triều đại tiến bộ.
Quận Vương phi ngước một đôi mắt đẹp nhìn nàng một lát mới cười hỏi: “Lương nhi là để ý Hoắc tiểu thư? Ha ha ...”
Kéo đi đâu? Rõ ràng chú ý của nàng chính là đại sự triều cương đến nơi mẹ chồng lại thành tư tình nam nữ, nàng có nhỏ mọn như vậy sao? NO, dĩ nhiên không có.
“Không có, mẹ. Con chỉ không biết con gái cũng có thể ra chiến trường.” Doãn Thiên Lương bất đắc dĩ gải thích, Tôi còn ước gì con trai ngài và Hoắc tiểu thư kia thiên lôi địa hỏa một đời một thế dội đôi người kìa, như vậy tôi sẽ cả đời ăn ngon mặc đẹp tự tại đến già, lại không cần sinh con.