Cho đến bữa cơm sáng ngày đó, Hoắc Lũng Nguyệt “sáng bừng lên” xuất hiện tại phòng ăn, người kinh ngạc chỉ có Doãn Thiên Lương, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, bị bệnh cũng có hai loại, một loại là không biết rõ. Nếu là một loại trước cho dù kéo dài cũng có ngày tốt đó.
Hoắc Lũng Nguyệt thoải mái cho Quận Vương phi thỉnh an sau đó yên lòng ngồi xuống, Doãn Thiên Lương bây giờ rất thưởng thức loại hình lưu loát này ... mặc dù ngày đó vết thương làm nàng ta có chút xiên xẹo, nhưng trong hoàn cảnh đó cũng có ý thức chủ yếu, không trách Hoắc Lũng Nguyệt.
Điểm tâm này ăn một chút lúng túng cũng không có, nếu có người ngoài đi vào nhìn thấy khẳng định cho là một nhà hòa thuận. Doãn Thiên Lương đang ăn cơm suy nghĩ ngày nào thì Lục Quân Tắc nói với mình chuyện cưới vợ bé.
Ăn xong điểm tâm, Lục Quân Tắc đường hoàng nói đi trong cung làm việc, còn dư lại ba người phụ nữ ở phòng khách mắt to nhỏ, Quận Vương phi nói với Hoắc Lũng Nguyệt: “Lũng Nguyệt à, ngươi xem thương thế của ngươi cũng không có khỏi hẳn, như vậy thì đi lại không cẩn thận sẽ đụng vết thương, không bằng trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hoắc Lũng Nguyệt cười cười: “Hạ di, ta không sao, không có dễ hỏng như vậy. Mấy ngày nay nhờ ngài cùng tiểu Vương phi chiếu cố, bây giờ không biết nên cảm tạ như thế nào.”
“Lũng Nguyệt tại sao nói như thế? Đầu tiên, thương thế của ngươi bị là vì Quận Tắc, ngươi là ân nhân của Lục gia chúng ta, ta và Lương nhi còn không biết cảm ơn ngươi như thế nào mới phải. Còn nữa, Lũng Nguyệt là đại anh hùng, hoàng thượng cho Lục gia chúng ta cơ hội này là vinh dự a. Thứ ba, Lục gia và Hoắc gia là thế giao, ta thẳng một đường đem Lũng Nguyệt ngươi đối đãi như con gái mình, chiếu cố nữ nhi làm sao lại phiền toái.” Quận Vương phi cười nói.
Con gái? Mẹ chồng ngài thật đúng là nhà từ thiện, bắt người nào cũng nhận làm con gái ... Hơn nữa bị ngài nhận làm con gái đều đã làm vợ rồi.
Thần sắc Hoắc Lũng Nguyệt có chút lúng túng trở về phòng nghỉ ngơi, nhìn bóng lưng của nàng ta, Doãn Thiên Lương cảm thấy cô nương này thật ra thì cũng đáng thương, cha và anh trai chết, em trai còn tấm bé, một cô gái như nàng ta mang trên vai gánh nặng báo thù cho cha anh cũng nhiều khó khăn, con gái người ta được phụ huynh che chở , thời gian trong ngày trải qua cuộc sống gia đình dễ chịu, nàng lại làm trụ cột trong nhà. Đưa nhỏ nhiều kiên cường.
Thường thường những cô gái này nhìn như kiên cường lạnh lùng nội tâm đều là đa cảm, cần một cánh tay mạnh mẽ cùng một gia đình ấm áp.
Suy nghĩ một chút, cánh tay Lục Quân Tắc ... còn giống như gầy chút ...
Gia đình sao ... trái lại rất ấm áp.
“Lương nhi, con ngồi xuống, mẹ có lời muốn nói cùng con.” Quận Vương phi thần bí cười hề hề.
“A? Còn nói ạ, mẹ, nếu như chuyện ngài nói là về Hoắc tiểu thư thì đừng nói, đối với chuyện như vậy con không có quan điểm nào.” Có quan điểm gì con cũng không nói.
“Mẹ không phải nói với con cái này, mẹ nói là ...” Thế là âm thanh nho nhỏ như vậy ở bên tai Doãn Thiên Lương nói thầm đã hơn nửa ngày.
Ánh mắt Doãn Thiên Lương càng trừng càng lớn, nghe xong giống như là nhìn ET một dạng nhìn mẹ chồng nàng. (ET: vật thể ngoài hành tinh.)
“Thế nào, Lương nhi, con cảm thấy chủ ý này có tốt không?” Quận Vương phi lại chay nhẹ mày hỏi.
“Mẹ, con hỏi ngài, Quận vương đã đồng ý?” Doãn Thiên Lương hỏi. Người anh em, nếu anh đồng ý tôi sẽ không có lời nào để nói, anh nhất định là loại người thích chặt tay áo. (ý của chị là anh thích đàn ông).
“Đồng ý rồi. Hắn coi như không muốn đồng ý cũng không có thể nhìn người cha Vương gia đã mất a. Hơn nữa ...” Quận Vương phi lại ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo nàng tiến tới: “Đây bất quá là trì hoãn thời gian mà thôi, thừa dịp trong thời gian này mẹ sẽ len lén tìm cho Lũng Nguyệt một mối hôn sự, đến lúc đó ta cũng không cần đi cùng Thái hậu lão nhân gia xin chỉ, con tự mình đi đến hoàng thượng xin chỉ là được. Niệm tình Nhậm cô nương, hoàng thượng cũng sẽ không làm khó con.”
“Mẹ, ngài cảm thấy lợi dụng một người không còn nữa là tốt sao?” Doãn Thiên Lương suy nghĩ một chút: “Dù sao con sẽ không lợi dụng bạn bè của con, mặc dù Nhậm cô nương và con cũng không coi như bạn bè, nhưng nàng đã cứu mạng của con, con còn không có báo đáp, nếu còn lợi dụng nàng ấy như vậy thì lương tâm của con sẽ bất an. Mẹ, Thiên Lương gả tới đây đã biết trước nhất định Quận vương sẽ thê thiếp thành đoàn, nếu là chuyện nhất định thì để ý là sớm hay muộn đây? Tới sớm cũng tốt, tới sớm thì quen sớm.”
Lúc này đến lượt Doãn Thiên Lương biến thành ET rồi.
Quận Vương phi lấy ngón tay ấn trán của nàng: “Lương nhi, con có phải hay không bị chuyện của Nhậm cô nương kích thích? Cho nên ...”
“A, nói đến Nhậm cô nương... Mẹ, hôm nay con còn chưa có đi cho gấu trúc ăn, con đi trước xem một chút, chờ rảnh rỗi sẽ cùng ngài thảo luận a...” Chạy như một làn khói.
Hướng về phía bóng lưng ngoài cửa, tay Quận Vương phi nâng má khẽ mỉm cười: “Tiểu nha đầu thật đúng là gánh vác được, xem ra còn không có động tâm tư, muốn thêm chút sức mới được ...”
Lại nói Doãn Thiên Lương cầm lá trúc trêu chọc gấu mèo, bên trêu chọc bên suy nghĩ, đá cẩm thạch là thịt trên người mẹ chồng rớt xuống? Không phải nói mẹ chồng muốn có nhiều cháu trai cháu gái mà, vì sao lại trái ngăn phải cản không để cho con trai cưới thiếp sanh con? Nói bà bởi vì thích con dâu ngốc là mình đi ... thì cũng không thích đến nỗi để cho con trai cũng tôn sùng đến trình độ đó? Con trai của bà cũng đến thời kì trưởng thành, đè nén như vậy chỉ có thể đè nén đến biến chất hay là tại đè nén thành biến thái ...
Ách, sau đó, biến thái ... chẳng lẽ mẹ chồng biết con trai mình chịu lấy vợ là cố ý che giấu việc xấu trong nhà?
Ừ, rất có thể. Nhưng là ... nhìn bộ dạng kia của đá cẩm thạch còn muốn Doãn Liệt ... hai con đều giống như tiểu công ...
Cười hắc hắc, hai con tiểu công ở cùng một chỗ vì quyết định ai là tiểu thụ ... hắc hắc ...
“Đen trắng là đực, sau này gọi đen tiểu công. Trắng đen là cái, sau này gọi trắng tiểu thụ. Nhớ thân phận của mình sau này cũng đừng tranh cãi nha, nếu không sẽ có roi phục vụ.” Doãn Thiên Lương nhìn hai con gấu mèo nhỏ nói. Tiểu thái giám bên cạnh khẽ cau mày, gì mà đen tiểu công trắng tiểu thụ... So với Nhậm cô nương đặt tên còn kỳ quái hơn