Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 66

Quận Vương phi hỏi tại sao lại ở lại trong cung, Lục Quân Tắc nói có chính sự. Doãn Thiên Lương hắc hắc cười thầm, tựa như trong rạp hát vậy, chiến trường trên long sàng, thay võ trang mặc vào trang sức màu đỏ ... hai chữ, thật bận rộn.

Ngày thứ hai, có lẽ là hoàng đế suy tính đến gần đây Lục Quân Tắc “quá bận rộn”, sợ hắn “thân thể không chịu nổi” cho nên nói cho hắn đi ra ngoài thành có tên Hoàng loa xin xâm vân vân.

Dĩ nhiên, lời này nghe vào tai Doãn Thiên Lương liền có hứng thú, xin xâm? Là xin thuốc đi? Đạo này xem gì cũng không phải là cũng thích luyện đan chữa khỏi trăm bệnh hay sao?Nhìn nhìn tên chữ kia, ở ngoài thành Bắc Kinh người ta có Hồng Loa tự, cảm giác nghe thật tốt, đây là Hoàng Loa vừa nghe giống như trong siêu thị bán gì gì đó.

Quận Vương phi nói vài ngày trước các nàng muốn đi đạp thanh, vừa đúng còn chưa đi, Hoàng Loa lại ở bên ngoài thành, Hoắc Lũng Nguyệt bệnh nặng mới khỏi cũng đúng lúc muốn đi cầu cái gì đàn, cho nên liền tính toán tới một loại hình đi chơi xuân.

Lục Quân Tắc lại không có ý kiến gì, nhưng đối với Hoắc Lũng Nguyệt cũng đi có thái độ nho nhỏ, đại khái chính là nàng ta hiện tại thân thể suy yếu, không nên đi xe ngựa lắc lư vẫn cần tĩnh dưỡng đi.

Trong long Doãn Thiên Lương xuất hiện một cái bong bóng nho nhỏ. Nàng từ Vân Trung xa xôi lắc lư trở lại còn gặp phải giắc cướp thiếu chút nữa “trò chơi kết thúc” đây.

Hoắc Lũng Nguyệt quả nhiên là nữ trung hào kiệt, nói vết thương của mình đã lành, khó chịu lâu như vậy cũng nên đi ra ngoài một chút. Nếu bản thân người ta đều nói đi được dĩ nhiên không ai phản đối, vì vậy, đoàn người thu dọn đâu ra đấy rồi xuất phát.

Xe ngựa tới bên ngoài thành đi xem Hoàng Loa. Hoàng Loa ở trên một sườn núi nho nhỏ, thấp thoáng ở trong một màu xanh um, từ dưới chân núi có thể thấy một tóa mộc tháp bảy tầng đứng sừng sững. Nhìn còn rất tráng lệ.

Dọc theo đường núi nhỏ bé, mặc dù hai bên đường không phải là những cây cổ cao ngút trời, nhưng bóng râm cũng che đầy đất, trên cây thỉnh thoảng vang lên một tiêng chim hót càng lộ vẻ tĩnh mịch hơn. Nhìn người chung quanh tới dâng hương, xem ra đúng là hương khói hưng thịnh.

Đến đại điện đốt hương xong, Quận Vương phi lôi nàng đi cầu xâm, cầm lấy ống thẻ lắc lắc, Doãn Thiên Lương rút ra một cây. Cầm cây xâm đi tìm đạo sĩ đổi lời xâm xem, trên giấy trắng viết mấy câu: “Trăng sáng đi dạo đến hoa lan, không làm sao có thể tiêu giệt kẻ gian. May mắn có Điêu Thuyền nhớ Định quốc, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

Điêu Thuyền nhớ Định quốc ... lại còn anh hùng khó qua ải mỹ nhân ...

Phản đối, rõ ràng là nàng tự rút thăm cho mình, thế nào bây giờ lại giống như là rút thăm cho Lục Quân Tắc vậy.

Quận Vương phi cầm lấy xem, suy nghĩ một chút: “Đây là Vương Doãn hiến Điêu Thuyền trừ Đổng Trác, xâm này là đại cát đại cát.”

Ách ... Hiểu sai lầm thật lớn. Quận Vương phi lôi kéo nàng đi hỏi đạo sĩ kia, đạo sĩ cười, giương mắt nhìn hai người một chút: “Phu nhân cầu xin chuyện gì?”

“Tiên sư, ta muốn coi là coi năm nay có Tôn nhi ôm hay không.” Còn chưa có đợi Doãn Thiên Lương mở miệng Quận Vương phi đã nói trước.

Đạo sĩ cười, vuốt râu: “Xâm này là Vương Doãn hiến Điêu Thuyền, chính là xâm may mắn. Nhưng, trên quẻ này không thể nói rõ năm nay có con cháu hay không, nhưng cũng khẳng định là, nếu sinh hạ chính là con gái, tương lai tất thành châu báu.”

“A? Thật? Cám ơn Tiên sư.” Quận Vương phi cưới rất là sáng lạn.

Doãn Thiên Lương rất là ức chế. Châu báu ... nếu là tài năng của Điêu Thuyền thì còn tính, nói đến cũng còn không phải là quân cờ mỹ nhân kế sao.

Hoắc Lũng Nguyệt cũng rút xâm cho đạo sĩ nhìn, xâm nói: “Nắng hạ gặp mưa rào nảy sinh cái mới, mùi hoa thời kỳ ấy, cây đào đua tranh Thiên Hồng tím, một thuyền đánh cá lỡ bến sông.” (còi:không hiểu gì hết ?????)

Doãn Thiên Lương nghe đạo sĩ vừa nói, chỉ cảm thấy mấy từ trong xâm viết xuân ý rất dồi dào nhàn nhã tự đắc, sau đó trong lòng lại buồn bực, một tiểu phụ nhân như mình rút ra lại là trừ gian diệt ác, người ta một nữ anh hùng ra chiến trường lại rút được giống như chốn đào nguyên, đi đâu mà nói lỹ lẽ đây.

“Xâm này “ký vương đạo thật ngố nhập đào nguyên”, không biết tiểu thư cầu cái gì?” Đạo sĩ hỏi.

“Cầu xin ...” Hoắc Lũng Nguyệt muốn nói lại thôi. Có lẽ là cô gái khó mà nói ra miệng?

“Tiên sư, khuê nữ dĩ nhiên là cầu duyên, ngài giải thích cho.” Quận Vương phi cười nói.

“Cầu duyên rất tốt, ngôi sao may mắn của tiểu thư năm nay chuyển động.” Đạo sĩ cười nói: “Nhưng, nhân duyên còn phải đợi thời cơ, sợ không phải là chuyện trong chốc lát.”

Hai xâm này rút ra, một anh hùng khó qua ải mỹ nhân, một ngôi sao may mắn chuyển động, đây cỡ nào là JQ sáng loáng a ...

“Nguyên lai là như vậy, cám ơn tiên sư.” Quận Vương phi lại cám ơn, để cho nha hoàn cầm một thỏi bạ tạ Tiên sư.

Mấy người ra khỏi cửa điện, Quận Vương phi còn lẩm bẩm mấy câu xâm Doãn Thiên Lương rút được, đọc xong vỗ vỗ bả vai Doãn Thiên Lương: “Cháu gái tương lai của ta liền gọi là Điêu Thuyền đi, nhưng nha đầu này sẽ thành châu báu nha.”

Còn không bằng gọi Lục Châu Báu đi, Lục Điêu Thuyền ... Lộc con ve sầu, tuyệt không dễ nghe. Còn không bằng người qua đường giáp đâu.

Ra khỏi điện là đi chơi xuân, Quận Vương phi nhìn bảo tháp bảy tầng quen mắt nên muốn lên xem một chút, lại hết sức thuyết phục Hoắc Lũng Nguyệt cùng Lục Quân Tắc ở phía dưới xem phong cảnh là tốt rồi.

Bất quá, dường như người ta vốn cũng không có hứng thú leo cao như vậy. Doãn Thiên Lương cũng không muốn đi, nhưng tay lại bị mẹ chồng nắm chặt kéo đi vào tháp này.

Vừa đi Doãn Thiên Lương vừa nghĩ hành động của mẹ chồng thật rất quái dị, rõ ràng hôm qua mới nói không muốn để cho Hoắc Lũng Nguyệt vào phủ làm tiểu thiếp, hôm nay rút xâm xong thái độ liền chuyển biến 180 độ, chế tạo cơ hội cho bọn họ ở cùng một chỗ ... Thật là lòng người giống như mò kim dưới đáy biển ... hay là quyết định trong chốc lát làm cho người ta không sờ được cửa ?
Bình Luận (0)
Comment