Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 80

Lục Quân Tắc có lẽ là gì kia của Doãn Liệt, nhưng Hoắc Lũng Nguyệt đâu? Chẳng lẽ là bị đả kích quá lớn lập tức ghét Lục Quân Tắc rồi sao?

Dĩ nhiên, hai người là nhân vật đã trải qua đao kiếm trên chiến trường, có thói quen phục tùng mệnh lệnh nên chỉ cảm thấy đây cũng là một nhiệm vụ mà thôi, không có gì cùng lắm thì ... đây là Doãn Thiên Lương suy nghĩ cả nửa ngày sau đó cho ra kết luận.

“Lương nhi, con có mệt mỏi hay không? Trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường đó.” Quận Vương phi nói.

“A? Con biết, mẹ, ngài cũng nghỉ sớm chút đi.” Doãn Thiên Lương cáo từ, đi theo nha hoàn trở lại gian phòng chuẩn bị cho nàng, gian phòng tuy nhỏ nhưng dọn dẹp cũng rất sạch sẽ. Chừng Doãn Thiên Lương rửa mặt chuẩn bị ngủ. Trong ánh trăng mơ hồ hình như có người đẩy cửa tiến vào, hình như có tiếng bước chân bước tới giường, hình như vẫn ngồi ở mép giường ...

Mở mắt, Lục Quân Tắc.

“Ầm ĩ đến nàng?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Không có. Nhưng, Quận vương tại sao lại ...” Doãn Thiên Lương hỏi. Anh ta không phải đang trực cùng Doãn Thiên Lăng và Triển Vọng Phi sao?

“Không về thì đi nơi nào?” Lục Quân Tắc kỳ quái liếc nàng một cái rồi nằm xuống bên cạnh nàng, động tác lưu loát tự nhiên ôm nàng vào trong ngực: “Oh a, trên đường có mệt mỏi không?”

“Rất tốt. Quận vương, đại khái muốn bao nhiêu ngày nữa đến Bắc Chu?” Doãn Thiên Lương hỏi.

“Đến trước hẻm núi ta sẽ sai người hộ tống nàng và mẹ về Vân Trung trước, chờ Lũng Nguyệt ở Bắc Chu đám cưới xong ta sẽ trở về Vân Trung.” Lục Quân Tắc nói.

Rất may là không cần đi qua đi lại như vậy, bất quá đáng tiếc không thấy được phong cảnh Bắc Chu rồi.

“A, như vậy à.” Doãn Thiên Lương tùy ý ứng một tiếng.

Hẻm núi, cái hẻm núi có thổ phỉ đó, không biết hiện tại đã thanh trừng hết chưa.

“Lúc này hẻm núi không có thổ phỉ nữa.” Lục Quân Tắc nói: “Oh a không cần sợ.

Sợ? Rất sợ? Lần trước vẫn là nàng dũng cảm đối mặt với thổ phỉ đó. Nhưng, “không cần sợ” là có ý gì? Anh ta biết cái gì?

“Có nhiều người bảo vệ như vậy ta còn sợ cái gì? Ta mệt ngủ trước.” Doãn Thiên Lương vừa nói vào đề đẩy đẩy lồng ngực Lục Quân Tắc, muốn dọn ra cho mình một không gian tự do.

“Oh a, trùm thổ phỉ lần trước hình dạng như thế nào?” Lục Quân Tắc một lát mới hỏi.

“Hả? Hắn à, cao lớn khôi ngô, râu quai nón, tóc giống như cỏ, quần áo rất bẩn, thế nào?” Doãn Thiên Lương đáp. Không biết thế nào chợt buồn ngủ, đầu óc một lát rõ ràng một lát hồ đồ.

“Oh a, nàng không sợ hắn?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Sợ ... Không sợ ... đi.” Bây giờ rất muốn nghe rõ vấn đề của Lục Quân Tắc, nhưng lại bị khống chế.

“Rốt cuộc là sợ hay không sợ ... Kỳ quái Oh a.” Lục Quân Tắc xoa xoa tóc của nàng, lại lôi kéo chăn che kín.

“Sợ ... rất sợ ...” Trước khi ngủ say Doãn Thiên Lương lầm bầm một câu.

Lục Quân Tắc suy nghĩ một chút, cười.

Ngày thứ hai dậy sớm vội vã ăn điểm tâm rồi tiếp tục lên đường. Hoắc Lũng Nguyệt tiếp tục ngồi “xe riêng của Công chúa”, Doãn Thiên Lương và mẹ chồng tiếp tục ngồi trong xe nói chuyện phiếm.

“Lương nhi, tối hôm qua Quân Tắc về phòng rồi hả?” Quận Vương phi hỏi.

“A? Vâng.” Doãn Thiên Lương nhìn mẹ chồng: “Mẹ, con biết ngài muốn hỏi gì, nhưng con nói cho ngài, không có.”

Quận Vương phi liền hiện ra chút thần sắc thất vọng, thì thầm một câu: “Tiểu Điêu Thuyền của ta ... Lương nhi, mẹ cũng lớn tuổi như vậy, con nhẫn tâm nhìn mẹ cô đơn một mình sao?”

Lớn tuổi như vậy ... Rõ ràng mới vừa vặn bốn mươi tuổi có được hay không.

“Mẹ, con không có ngăn Quận vương cưới thiếp, ngài muốn ôm tôn tử thì nói với anh ta đi.” Doãn Thiên Lương nói.

“Hài tử ngốc nghếch này, người khác cùng còn sinh giống nhau sao? Con sinh chính là trưởng tử, tương lai sẽ kế tục tước vị, nếu con không sinh thì chiếm tiện nghi cho người khác đi.” Quận Vương phi nói.

“Dù sao đều là cháu trai của ngài và con trai của Quận vương, không có gì sai biệt.” Doãn Thiên Lương nói.

“Ai nha, nha đầu con sao lại cong vẹo như thế, đối với ta hay Quân Tắc đều giống nhau, đều là cốt nhục Lục gia, nhưng mà đối với con thì sao? Giống nhau sao? Con trai người ta và con trai của mình giống nhau sao? Chờ già rồi người ta hiếu kính mẹ ruột, vậy con làm sao?” Quận Vương phi nói.

“Con? Con chết trước Quận vương là được.” Doãn Thiên Lương nói.

Quận Vương phi hít sâu một hơi: “Lương nhi, con nói thật với mẹ, có phải con có người thích hay không? Thật ra con không muốn gả cho Quân Tắc?”

Doãn Thiên Lương lắc đầu một cái, nàng thích cái quỷ à, tới nơi này biết đàn ông trừ Doãn gia còn dư lại dùng năm đầu ngón tay cũng có thể đếm rõ ... trong mấy người này còn bao gồm gã thổ phỉ Lý Đằng Long ... nàng có thể thích người nào ...

“Lương nhi, vậy con nói cho mẹ biết vì cái gì?” Quận Vương phi nước mắt lưng tròng nhìn nàng.
Bình Luận (0)
Comment