Kế tiếp, mấy người cùng nhau ăn trưa.
Không khí trên bàn cơm quả thật vô cùng ngột ngat đến hít thở không thông.
Chỉ có Giản Úc và Lục Chấp không bị ảnh hưởng chút nào.
Lục Chấp thuần túy là đối với bầu không khí như vậy ở Lục gia đã sớm thành thói quen.
Còn Giản Úc căn bản là không để trong lòng, dù sao cũng không có liên quan đến cậu.
Cậu chỉ còn lại mấy tháng nữa liền sẽ trở thành đối tượng chạy trốn mà thôi, nếu vì những chuyện này mà phiền não, chẳng phải là tự chuốc khổ vào mình sao?
Nghĩ đến đây, Giản Úc lại duỗi tay gắp một viên thịt bò bỏ vào miệng.
Ây dô, thật thơm.
Nhà cũ cũng chỉ có mỗi chỗ tốt như vậy, đầu bếp tiêu chuẩn vĩnh viễn luôn làm người ta vừa ý.
Giản Úc vừa lòng ăn xong bữa cơm, sau đó cùng Lục Chấp đi chúc tết nhà Lục đại bá.
Về nhà cũ có thể không cần mang theo quà, nhưng đi đến nhà Lục đại bá thì cần phải đưa lễ vật.
Giản Úc trơ mắt nhìn Lục Chấp đi ra sau mở cốp xe, từ bên trong lấy ra hai hộp quà sang trọng.
Giản Úc có chút kinh ngạc: "Lục tiên sinh, những cái này anh chuẩn bị lúc nào vậy?"
Ngày đó cậu cùng Lục Chấp đi siêu thị, cũng không thấy Lục Chấp mua cái này nha.
Lục Chấp đóng lại cốp xe, cầm theo hai hộp quà: "Từ trước tết, là Trần Hoài chuẩn bị."
Hắn từ lâu đã không còn tự mình chuẩn bị quà nữa rồi.
Giản Úc gật gật đầu.
Cậu nhìn thần sắc Lục Chấp, nhanh chóng phán đoán được, xem ra quan hệ của Lục Chấp và Lục đại bá cũng bình thường.
Sỡ dĩ muốn đi nhà Lục đại bá trước, là bởi vì Lục lão gia tử cùng nhà Lục đại bá bọn họ ở chung.
Nhà Lục đại bá cũng không xa, đi đường tầm mười phút là đến.
Người Lục gia cơ bản đều sống ở khu này, chỉ có một mình Lục Chấp đi đến khu khác mua biệt thự.
Hai người cứ như vậy đi đến nhà Lục đại bá.
Từ xa, Giản Úc đã nhìn thấy Lục lão gia tử.
Lúc này, Lục lão gia tử đang được người làm đỡ, chống gậy, đi dọc theo hàng chậu hoa trước biệt thự để tản bộ.
Giản Úc nghĩ đến lần trước làm trò trước mặt Lục lão gia tử, Lục Chấp phải vào phòng ngủ của cậu ngủ cả đêm, vì thế chủ động khoác cánh tay của Lục Chấp.
Lục Chấp cảm nhận được động tác của Giản Úc, liếc nhìn Giản Úc một cái.
Giản Úc nhìn lại hắn chớp chớp mắt: "Ở trước mặt ông nội, không phải nên diễn một chút sao?"
Cậu nhìn ra được, Lục Chấp đối với Lục lão gia từ vẫn còn rất tôn kính.
Trước kia Lục Chấp nghe Giản Úc nói phải diễn kịch, nội tâm vẫn là một mảnh bình tĩnh, chỉ là hiện tại không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy không quá dễ nghe.
Hắn nhướng mày nhìn về phía Giản Úc: "Cậu có muốn tiến vào giới giải trí không?"
"Hả?" Giản Úc khó hiểu mà nhìn Lục Chấp, " Không có a."
Đang yên lành tự nhiên hỏi cậu có muốn vào giới giải trí hay không làm gì?
Chẳng qua cuối cùng Lục Chấp cũng chỉ nói: "Không có gì, đi thôi."
Giản Úc không hiểu ra sao, cảm thấy Lục Chấp có chút kỳ kỳ quái quái, chỉ là cậu cũng nhanh chóng bỏ ra sau đầu.
Hai người rất nhanh đã đi đến trước mặt Lục lão gia tử.
Lục Chấp gọi một tiếng: "Ông nội."
Giản Úc cũng học theo, gọi một tiếng.
Lục lão gia tử thấy Lục Chấp tới, nháy mắt cười đến không khép miệng được, rốt cuộc đây vẫn là đứa cháu trai mà ông kiêu ngạo nhất.
Chỉ là giây tiếp theo, ông thấy được Giản Úc, đặc biệt là Giản Úc còn đang thân thân mật mật mà kéo cánh tay của Lục Chấp.
Ý cưởi trên mặt Lục lão gia tử tức khắc méo sệch, sau một lúc lâu, ông hừ lạnh một tiếng: "Vào đi."
Ông xoay người, chống gậy đi vào trong phòng.
Giản Úc cùng Lục Chấp đi theo.
Vào nhà, Giản Úc gặp được đại bá phụ và đại bá mẫu của Lục Chấp.
Khác với sự lạnh nhạt của Lục Thiệu Hoa và Triệu Mộ Nhã, đại bá phụ cùng đại bá mẫu đi theo lộ tuyến hòa ái dễ gần.
Không cần biết trong lòng bọn họ đang nghĩ như thế nào, dù sao trên mặt mũi tuyệt đối không có vấn đề gì.
Đại bá mẫu tiếp nhận hai hộp quà trong tay Lục Chấp, oán trách nói: "Tới liền tới thôi, còn mang quà theo làm gì, mọi người đều là thân thích, không cần phải khách khí như vậy."
Cùng lúc đó, bà còn nhiệt tình mà đón tiếp Giản Úc: "Đây là Giản Úc đi, mau vào nhà nào, quả nhiên là một đứa trẻ ngoan ngoãn."
Nhiệt tình của bà thật sự làm người khác chống đỡ không được.
Giản Úc chỉ có thể luôn duy trì mim cười, mặt đều sắp cứng đơ.
Mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện vài câu.
Chính lúc này Giản Úc mới biết được, nhà Lục đại bá có một trai, một gái.
Con trai là Lục Kỳ Phong, làm nghiên cứu khoa học, trước mắt đang học từ thạc sĩ lên tiến sĩ, đã là năm cuối cùng rồi.
Trên người Lục Kỳ Phong có một loại khí chất sạch sẽ của người làm nghiên cứu khoa học, nhìn thấy Lục Chấp và Giản Úc, anh biểu hiện không giống những người khác ở Lục gia, vừa không oán hận, cũng không nịnh nọt, chỉ đơn giản là chào hỏi thôi.
Con gái là Lục Nghiên Tuyết, rất có tư thế của đại tiểu thư hào môn, dáng thon dài, trang điểm tinh xảo, bộ móng tay cũng rất đẹp mắt, nói chung bộ dạng thập phần xinh đẹp.
Không biết vì cái gì, cô vẫn luôn không cho Giản Úc sắc mặt tốt, còn trộm liếc mắt xem thường.
Giản Úc chú ý tới điểm này, cảm thấy có chút buồn cười.
Cậu muốn hỏi Lục Nghiên Tuyết rằng đôi mắt của cô có khỏe không? Liếc nhiều thêm chút nữa coi chừng xảy ra vấn đề đó?
Nếu thật sự có vấn đề, cậu có thể vì tình hữu nghị mà hỗ trợ gọi một cuộc cho 120.
Mọi người nói chuyện một lúc, cách thời gian ăn cơm còn rất sớm, vì thế liền mỗi người tự làm việc của mình.
Lục lão gia tử cảm thấy có chút mệt, nên về phòng nghỉ ngơi.
Lục đại bá gọi Lục Chấp, muốn đi thư phòng trao đổi một số việc.
Trước khi đi thư phòng, Lục Chấp nói với Giản Úc: "Anh ở thư phòng, có việc liền gọi anh."
Giản Úc ngồi trên sô pha, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Lục Kỳ Phong cũng gật đầu chào Giản Úc một cái, sau đó đứng lên đi làm việc.
Lục Kỳ Phong đi vào phòng làm việc, chuẩn bị tiếp tục làm thực nghiệm của anh, người nghiên cứu khoa học quanh năm suốt tháng cơ bản đều đắm chìm vào thực nghiệm cùng luận văn của mình, đầu muốn nứt ra rồi.
Nhưng mà anh vừa mới mang bao tay lên, đại bá mẫu liền theo vào.
Lục Kỳ Phong có chút kinh ngạc: "Mẹ, mẹ vào đây làm gì?"
Đại bá mẫu biểu tình có chút hận sắt không thành thép, nhìn con trai mình: "Người khác đều đang tranh giành gia sản, chỉ có mỗi mình con suốt ngày chỉ biết cắm mặt làm thí nghiệm."
Lục Kỳ Phong bất đắc dĩ nói: "Con cũng chỉ là một người nghiên cứu khoa học thôi, nào có tâm tư cùng người khác đi tranh giành tài sản chứ."
Đại bá mẫu không tán đồng nói: "Con xem tên Cố Bắc kia, còn không phải là con cháu Lục gia, vậy mà hắn còn dám nghĩ muốn phân một chút canh kìa."
Lục Kỳ Phong một bên lấy một cái cốc chịu nóng, một bên bớt thời gian trả lời: "Vậy mẹ xem hắn tranh được sao?Không phải ngược lại bị Lục Chấp phá đổ hai công ty hả? Mẹ với con đều biết rõ, thủ đoạn của Lục chấp không phải người nào cũng có thể so được, cùng hắn tranh, không phải là nghĩ quẩn trong lòng sao?"
Đại bá mẫu biết lời con trai mình nói đều là sự thật, nhưng vẫn là không cam lòng: "Dù sao cũng phải thử một lần mới biết được."
Lục Kỳ Phong một bên thao tác thuốc thử, một bên bất đắc dĩ mà nói: "Mẹ, mẹ sao lại ngây thơ như vậy?Mẹ biết vì sao Lục Chấp có thể dễ như trở bàn tay mà phá đổ hai cái công ty của Cố Bắc không? Chỉ dùng một ngày, nào có khoa trương như vậy? Này nói lên cái gì, nói lên Lục Chấp đã sớm chuẩn bị hết rồi, hoặc là thu mua nhân viên công ty của Cố Bắc, hoặc là thu mua khách hàng. Chuẩn bị tốt bẫy rập, chỉ chờ tên ngốc Cố Bắc đó nhảy vào thôi."
Đại bá mẫu nghe đến đó, cũng có chút kinh hãi.
Lục Chấp ở trên thương trường có tiếng là thủ đoạn tàn nhẫn, toàn bộ gia tộc đều có nghe nói đến, ngay cả Lục lão gia tử cũng khen không dứt miệng.
Người bình thường đúng là không thể lay động được địa vị của hắn.
Đại bá mẫu nghĩ nghĩ, quyết định lui một bước: "Nếu không thể cùng hắn tranh gia sản, vậy con đi lôi kéo quan hệ với hắn đi. Hiện tại hắn đang quản lý toàn bộ tập đoàn Lục thị, nói một không nói hai, chỉ cần hắn mở miệng, chỗ tốt ít nhiều gì cũng phải có."
Lục Kỳ Phong bật cười: "Thật là, con chỉ là một người làm nghiên cứu khoa học, con nịnh bợ hắn làm gì?"
Nói xong, anh như nghĩ tới cái gì: "Hình như cũng được, nếu như con làm tốt quan hệ với hắn, nói không chừng hắn sẽ nguyện ý tài trợ cho con một đám thiết bị nghiên cứu gì đó."
" Con......"
Đại bá mẫu thở dài một hơi, xoay người liền tính ra cửa.
Lúc này, Lục Kỳ Phong nhắc nhở: "Còn có, việc của Lục Chấp với Giản Úc, mẹ cũng đừng nhúng tay vào, người ta yêu đương muốn kết hôn, không liên quan đến chúng ta."
Đại bá mẫu một lần nữa xoay người: "Chẳng lẽ mẹ là người như vậy sao? Có ai mà không nhân cơ hội đưa người đến bên cạnh Lục Chấp chứ. Con xem, như cháu gái nhà dì út con đó, nếu tác hợp cho con bé cùng Lục Chấp, đây không phải là thân càng thêm thân sao? Đến lúc đó khẳng định chỗ tốt đếm không hết."
Lục Kỳ Phong hoảng sợ nói: " Mẹ ngàn vạn lần đừng có đánh chủ ý như vậy!. Mẹ cho rằng Lục Chấp là loại người để cho người khác khống chế sao? Mẹ đừng quên, trước đó nhà cô Năm làm chút thủ đoạn nhỏ, sau đó chọc cho Lục Chấp tức giận. Cuối cùng không phải cả nhà bọn họ sợ bị Lục Chấp trả thù, suốt đêm bỏ chạy ra nước ngoài rồi sao?"
Nhắc tới chuyện này, đại bá mẫu cũng thay đổi sắc mặt.
Lục Chấp thật sự tức giận lên, sẽ mặc kệ cái gọi là thân thích, không hề nói chuyện tình cảm.
Lục Kỳ Phong cuối cùng khuyên nhủ: "Tóm lại, mẹ đừng có không suy nghĩ gì đi chọc Lục Chấp. Hắn cái gì mà không biết chứ? Chỉ là đôi khi hắn lười để ý đến những thứ nhỏ nhặt này của mọi người thôi, nếu thật sự chạm vào điểm mấu chốt của hắn, đến lúc đó lại hối hận không kịp.
Phòng khách.
Giản Úc ngồi một mình, cảm thấy có chút nhàm chán.
Cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện bên cạnh cửa sổ có một cái bể cá, bên trong nuôi rất nhiều cá vàng.
Giản Úc dứt khoát đứng dậy, đi qua thưởng thức cá bên trong.
Cậu không biết là, cách đó không xa có hai người đang nhìn chằm chằm cậu.
Lục Nghiên Tuyết nhìn chằm chằm bóng dáng của Giản Úc, một đôi mắt đẹp tràn đầy lửa giận, oán hận nói: "Tôi nhất định phải cho Giản Úc biết mặt!"
Ở trong mắt cô, Giản Úc chính là người thứ ba phá hoại tình cảm của người khác.
Rõ ràng anh họ Lục Chấp cùng Quý Diệc mới là một đôi, hai người đều là người trong vòng, thân phận cùng địa vị cũng đều xứng đôi, lại còn có rễ tình cắm sâu.
Nhưng mà Giản Úc đáng ghét này, lợi dụng lúc Quý Diệc đang xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, chen chân vào, đoạt đi anh Lục Chấp.
Lục Nghiên Tuyết ghét nhất chính là tiểu tam.
Trước kia cô có quen một người bạn trai, cuối cùng tra nam ngoại tình, cùng với hồ ly tinh tiểu tam kia ở bên nhau.
Chuyện này làm Lục Nghiên Tuyết sinh ra bóng ma tâm lý, hận không thể tự tay xe nát tất cả tiểu tam trên đời.
Lục Nghiên Tuyết biết được Giản Úc tồn tại, ngay lập tức gọi điện cho Quý Diệc.
Tuy rằng Quý Diệc từ trước đến nay tâm địa thiện lương, không muốn nói xấu người khác, nhưng mà Lục Nghiên Tuyết nghe ra được trong lời nói của Quý Diệc, Giản Úc này lì lợm la li3m, chính là cố ý ở bên người Lục Chấp, đuổi cũng không chịu đi.
Cố tình thân thể Giản Úc yếu ớt, Lục Chấp cũng không tiện cường ngạnh xua đuổi, đành phải để người lưu lại bên cạnh.
Lục Nghiên Tuyết biết được chuyện này, càng nghĩ càng sinh khí.
Giản Úc này cũng quá tâm cơ rồi, ỷ vào thân thể mình yếu ớt, liền không chút kiêng nể gì đúng không?
Nhìn thấy bộ dáng Lục Nghiên Tuyết lòng đầy căm phẫn như thế, một hầu gái đứng bên cạnh nói với cô: "Tiểu thư, cô nghe tôi nói, hình như Giản Úc này có bệnh hen suyễn, nếu cô không thích hắn, có thể ra tay từ phương diện này."
Lục Nghiên Tuyết có chút kinh ngạc: "Làm sao cô biết hắn có bệnh hen suyễn?"
Hầu gái theo bản năng mà trả lời: "Là Quý thiếu gia nói."
Lục Nghiên Tuyết khó hiểu: "Quý Diệc? Không phải anh ấy đang ở nước ngoài sao? Làm sao biết được tình huống thân thể của Giản Úc?"
Chẳng qua nhớ tới cách làm người của Quý Diệc, cô lại bừng tỉnh đại ngộ: "Quý Diệc là người thiện lương như vậy, khẳng định là do quan tâm đ ến Giản Úc đi? Ngay cả tình địch cũng quan tâm, Quý Diệc sao lại ngốc như vậy chứ?"
Hầu gái nhân cơ hội nói: " Tôi đi tìm một chút bột phấn hoa đến? Nghe nói người bị bệnh hen suyễn nếu hít phải phấn hoa sẽ phát bệnh?"
Lục Nghiên Tuyết tức khắc chặn lại nói: "Cái này không được? Bệnh hen suyễn phát tác là chuyện đùa chắc? Tôi chỉ muốn giáo huấn hắn, làm hắn biết khó mà lui thôi."
Giản Úc đang xem cá vàng.
Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nữ nổi giận đùng đùng: "Giản Úc!"
Giản Úc quay người, nhàn nhạt hỏi: "Lục tiểu thư, có việc gì sao?"
Lục Nghiên Tuyết cẩn thận đánh giá Giản Úc.
Hôm nay Giản Úc mặc một áo lông cao cổ màu trắng, bên ngoài là một áo khoác kaki ngắn, thân hình tinh tế, tỉ lệ cực chuẩn.
Khuôn mặt cậu xinh đẹp, con ngươi trong trẻo, đôi mắt còn mang theo chút ý cười.
Cậu chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh bể cá như vậy, khí chất ấm áp, không tự giác làm người khác sinh ra hảo cảm.
Lục Nghiên Tuyết oán hận nghĩ, Giản Úc chính là dùng bộ dạng ngoan ngoãn như vậy, để dỗ anh họ mềm lòng chứ gì?
Nghĩ đến đây, cô trực tiếp nói: "Là cậu vẫn luôn quấn lấy anh họ của tôi không buông đúng không?"
Giản Úc nhất thời không hiểu ý tứ của Lục Nghiên Tuyết, nên không có tùy tiện đáp lại, rốt cuộc ở Lục gia, cậu chính là đối tượng kết hôn của Lục Chấp, tự nhiên không thể lộ ra nhược điểm được.
Cậu hỏi lại Lục Nghiên Tuyết: "Lời này của cô là có ý gì?"
Lục Nghiên Tuyết hừ lạnh: "Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi có ý gì? Tôi liền hỏi cậu, cậu có biết Quý Diệc không?"
Quý Diệc?
Cậu suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới, hình như vị bạch nguyệt quang trong nguyên tác tiểu thuyết chính là tên này.
Hơn nữa, cũng chính là vì bạch nguyệt quang này, đối với nguyên chủ các loại đả kích, gây ra cho nguyên chủ các loại ngược thân ngược tâm.
Đáng tiếc, Giản Úc đối với người này không hề có cảm giác gì, cậu đã biết Lục Nghiên Tuyết tìm mình có mục đích gì, liền trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, lười biếng nói: "Biết a."
Cậu là người xuyên thư, đối với người này cũng xem như có biết qua.
Lục Nghiên Tuyết thấy cậu thẳng thắn thừa nhận như vậy, ngược lại sửng sốt một chút, nhưng mà rất nhanh, cô lại tiếp tục nói: "Vậy cậu không cảm thấy xấu hổ sao?"
Nhìn kỹ thì, Giản Úc cùng Quý Diệc xác thật có một hai phần giống nhau, nói vậy Giản Úc chính là dựa vào cái này, mới ăn vạ bên người anh họ đi?
Đối với câu hỏi của Lục Nghiên Tuyết, Giản Úc xem như không có việc gì, nhàn nhạt trả lời: "Tôi không cảm thấy."
"Cậu........"
Lục Nghiên Tuyết chắc là chưa chịu qua loại ủy khuất này bao giờ, lập tức không biết phải nói gì nữa, sắc mặt đỏ lên.
Giản Úc mới cười một cái, hỏi nàng: "Còn có việc sao? Không có việc gì vậy tôi đi dạo đây."
Cậu lười phải nghe mấy thứ này, dù sao cậu cũng biết cốt truyện, hà tất lại phải nghe người khác phổ cập khoa học thêm một lần nữa? Một chút mới lạ cũng không có.
Giản Úc nói xong là muốn đi, lúc này, Lục Nghiên Tuyết lại bắt được tay của cậu, mắt hạnh trừng to: "Không được đi, tôi còn chưa có nói xong!"
Giản Úc đem tay mình rút ra, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Ai biết Lục Nghiên Tuyết vẫn luôn đi theo cậu: "Đừng đi, cậu đang chột dạ đúng không? Có bản lĩnh thì đứng lại nghe tôi nói xong đã!"
Giản Úc dừng bước, bất đắc dĩ nói: "Được, cô nói đi, tôi nghe."
Lục Nghiên Tuyết bắt đầu giảng giải về mối quan hệ của Lục Chấp cùng Quý Diệc: "Anh họ của tôi cùng Quý Diệc đều là người trong vòng tròn này, thường xuyên gặp mặt, đối với nhau đều hiểu tận gốc rễ, đã sớm nảy sinh tình cảm. Mọi người đều chấp nhận bọn họ là một đôi. Hai năm trước Quý Diệc ra nước ngoài, anh họ còn đi thăm anh ấy rất nhiều lần, hai người bọn họ......."
Lúc này, Giản Úc dùng mu bàn tay che miệng, cúi đầu chậm rãi ngáp một cái.
Lục Nghiên Tuyết đột nhiên im bặt.
Giản Úc ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn cô: "Không phải muốn nói cho tôi nghe về mối quan hệ của họ sao? Sao lại không nói tiếp rồi."
Lục Nghiên Tuyết sắp bị chọc tức đến khóc luôn rồi, khí thế đại tiểu thư cũng không còn nữa, dùng sức dậm chân tại chỗ hai cái: "Giản Úc, cậu thật là quá đáng!"
Vẻ mặt Giản Úc mờ mịt.
Hả?
Cậu có làm gì đâu?
Lục Nghiên Tuyết đỏ mắt chạy đi.
Giản Úc đứng tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu.
Lúc này Lục Chấp mới xong việc đi ra, hắn nhìn thoáng qua Lục Nghiên Tuyết đang chạy đi, sau đó chuyển hướng Giản Úc, nhướng mày hỏi: " Hai người làm sao vậy?"
Giản Úc nghĩ thầm, chính cậu cũng không biết đã phát sinh chuyện gì.
Nhưng mà nói tóm lại, là có quan hệ với bạch nguyệt quang của Lục Chấp.
Lục Chấp thấy Giản Úc làm bộ dáng suy tư, nghi hoặc nói: "Sao? Nói tôi nghe một chút nào."
Giản Úc hồi phục lại tinh thần, lắc đầu nói: "Không có gì."
Tại sao cậu phải nói chứ?
Cậu cùng Lục Chấp chỉ là quan hệ hợp đồng thôi, đừng nói Lục Chấp có một bạch nguyệt quang, dù có thêm một hắc nguyệt quang cũng không có liên quan đến cậu.
Lục Chấp hỏi lại lần nữa: "Thật sự không có gì à?"
Giản Úc cười một cái: "Thật sự không có."
Lục Chấp thấy Giản Úc không muốn nói, lại quan sát thấy vẻ mặt của cậu còn rất bình tĩnh, không giống bộ dáng bị người ta bắt nạt, vì thế cùng không hỏi nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Úc: Đừng nói Lục Chấp có một bạch nguyệt quang, dù có thêm một hắc nguyệt quang nữa, tôi cũng không thèm để ý.
Lục Chấp: Giản Úc, không phải em thích tôi sao!!!