Sức lực hai người kia rất lớn, hai ba bước đã đem Giản Úc kéo vào trong phòng, ném lên giường.
Giản Úc bị quăng ngã lên giường, đầu choáng váng, trong chốc lát trước mắt đều biến đen.
Phải mất cỡ hai giây, cậu mới lấy lại tinh thần mà ngồi dậy.
Cố Bắc đẩy cậu một phen, hung tợn nói: "Đã rơi vào trong tay tôi rồi, làm sao tôi có thể để cho cậu được dễ chịu chứ?"
Giản Úc lạnh lùng nói: "Cố Bắc, anh điên rồi?"
Cố Bắc cười dữ tợn nói: "Cái gì mà điên rồi? Đúng vậy, ông đây chính là điên rồi! Hôm nay nhất định phải thỏa mãn được ước muốn của tôi. Nói thật cho cậu biết, lần đầu tiên cậu đến nhà tôi, tôi liền cảm thấy gương mặt này của cậu rất hợp với khẩu vị của tôi đó."
Nói xong, hắn liền duỗi tay qua sờ lên mặt của Giản Úc, trong mắt tràn đầy d*c vọng dơ bẩn.
Giản Úc đánh bay cái tay của hắn: "Anh thật là thủ đoạn hạ lưu gì cũng dám dùng!"
Cố Bắc bóp cằm cậu, bất cần đời nói: "Đúng vậy, dù sao tôi cũng chỉ là một con người thối nát thôi không phải sao?"
Nói xong, hắn nhìn hai người đàn ông kia: "Đem thuốc ở đầu giường cho cậu ta uống."
Giản Úc nghe đến đó, một chân đá về phía Cố Bắc, muốn tránh thoát.
Nhưng đối phương có tới ba người đàn ông trưởng thành, cậu căn bản không phản kháng được, cuối cùng vẫn bị đổ thuốc vào miệng.
" Khụ khụ khụ......."
Giản Úc bị sặc thuốc, cậu dựa vào đầu giường, ho khan kịch liệt.
Một lần ho này của cậu, liền ho ra nước mắt, trong mắt một mảnh ướt át, lông mi cũng bị dính nước thành từng cụm.
Cậu cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn tinh tế.
Cả người thoạt nhìn phá lệ yếu ớt, nhưng lại vô cùng đẹp.
Cố Bắc nhất thời xem đến có chút ngây người, như thể hắn mới là người bị cho uống thuốc, khàn giọng nói với hai người đàn ông kia: "Các người đi ra ngoài, đóng cửa lại. Lát nữa tôi sẽ gửi tiền cho các người."
" Đa tạ Cố thiếu."
Hai người kia đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Giản Úc ho đến nỗi hô hấp dồn dập, vô cùng khó chịu.
Đáng sợ nhất chính là, thuốc vừa nãy hình như đã nổi lên tác dụng, cậu cảm thấy trong thân thể có chút nóng lên, người cũng không còn sức lực.
Cố Bắc sải bước lên giường, bắt đầu cởi dây lưng áo dài tắm của mình, từ trên cao nhìn xuống Giản Úc: "Cậu nói, nếu tôi ngủ cậu, Lục Chấp có thể nổi điên hay không? Tôi thật sự rất chờ mong trường hợp kia có thể xảy ra. Hình như hắn đối với cậu càng ngày càng để bụng, người ngày thường mặt lạnh lùng như vậy, lúc ở trước mặt cậu vậy mà biểu tình còn rất sinh động, thật đúng là một đôi ngọt ngào a!"
Giản Úc căn bản không thèm nghe những lời vô nghĩa của Cố Bắc, cậu thật vất vả mời có thể dừng ho khan lại, sau đó tích góp một chút sức lực.
Chờ Cố Bắc cởi dây lưng áo dài tắm, đến gần cậu, cậu cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường, đem khói bụi trong đó hất vào mắt của Cố Bắc.
Ngay lập tức Cố Bắc cảm giác đôi mắt như bị thiêu đốt, không khỏi nhắm mắt lại: "Giản Úc, con mẹ nó mày tìm chết!"
Giản Úc đem gạt tàn thuốc hung hăng đập lên đầu Cố Bắc một cái: "Mày mới tìm chết đó!"
Sau khi đập xong, Giản Úc lập tức xoay người xuống giường, tính chạy ra khỏi cửa.
Kết quả Cố Bắc vậy mà nảy sinh ý ác độc, không quan tâm cái gì, nhảy từ trên giường xuống, ngăn lại đường đi của cậu, vẻ mặt vặn vẹo: "Muốn chạy? Hôm nay ông đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!"
Giản Úc thấy Cố Bắc cản đường, nhất thời dừng bước.
Nếu thật sự đánh nhau, cậu tuyệt đối không phải đối thủ của Cố Bắc.
Huống chi, cậu cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, chân bắt đầu mềm nhũn ra, ngay cả đứng thẳng cũng có chút khó khăn.
Giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp tốt.
Giản Úc nhìn bốn phía xung quanh, thấy trong phòng khách có toilet.
Cậu không nói hai lời, chạy về phía đó, rồi dùng tốc độ nhanh nhất khóa trái cửa.
Cố Bắc bị khói bụi làm mờ đôi mắt, hắn lao lực cố mở to mắt ra, đôi mắt vô cùng chua xót, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.
Hắn phát hiện Giản Úc vậy mà chạy về hướng toilet, nhất thời ngây người, sau đó lập tức nhào qua, muốn mở cửa.
Kết quả vặn vài cái, cũng không mở được.
Hắn như bị điên mà phá cửa: "Giản Úc, mày cút ra đây cho ông! Nếu để ông đây bắt được, mày tuyệt đối không có quả ngon mà ăn đâu! Mày có nghe thấy không hả?!"
Trong nhà vệ sinh.
Giản Úc chống tay lên bồn rửa, miễn cưỡng mới đứng thẳng được.
Cậu căn bản không để ý tới Cố Bắc ở bên ngoài, cố sức mà dùng một tay để mở vòi nước.
Nước lập tức ào ào mà chảy ra.
Giản Úc dùng tay hứng nước, sau đó hất lên mặt mình, muốn làm giảm bớt những cơn nóng đang càng ngày càng xôn xao trong người.
Chậm rãi, cả cánh tay của cậu đều bị nước làm ướt.
Đột nhiên, một cơn đau đớn ập đến.
Giản Úc nhíu mày, không rõ ràng lắm cánh tay của mình bị làm sao.
Cậu đóng lại vòi nước, suy yếu mà dựa vào bồn rửa tay, đem tay áo bên phải vén lên, lúc này mới phát hiện cánh tay phải của mình không biết đã bị cắt qua ở chỗ nào.
Một vết thương hở dài, chừng 10cm, máu chảy hòa lẫn với nước, một giọt lại một giọt mà nhỏ xuống sàn.
Giản Úc đau đến nhăn mày, trán toát mồ hôi lạnh chảy đầy cả mặt.
Cậu dùng tay trái đang run lẩy bẩy của mình, sờ vào trong túi áo, tìm một tờ khăn giấy, sau đó đem những giọt nước trên cánh tay lau khô đi.
Vì vết thương dính vào nước, sẽ càng đau thêm.
Cậu gắt gao mà cắn môi, tỉ mỉ mà lau khô từng giọt nước, sau đó mới vứt bỏ khăn giấy.
Nhưng mà, rất nhanh, thân thể cậu lại dâng lên một luồn nhiệt nữa.
Cậu có chút không đứng được, chậm rãi dựa theo vách tường mà ngồi xuống.
Cố Bắc bên ngoài cũng đang dùng sức mà đập cửa, vừa dùng tay đấm vừa dùng chân đá: "Giản Úc, mày chờ đó cho ông, ông mà vào được, mày liền xong đời!"
Giản Úc ngồi co lại trong góc, nhất thời không có cách nào.
Di động của cậu bị cướp rồi, không liên hệ với bên ngoài được.
Cậu cũng không có khả năng xông ra ngoài, cậu đối với thể lực của chính mình vẫn rất rõ ràng, cậu căn bản đánh không lại Cố Bắc.
Hiện giờ chỉ hy vọng Lục Chấp có thể phát hiện không thấy cậu đâu, sau đó đi tìm cậu thôi.
Lầu một khách sạn.
Lục Chấp lại lần nữa hỏi Lâm Bác Vũ về người thầy kia của hắn, hỏi càng thêm kỹ càng tỉ mỉ, bao gồm những thuốc mới mà vị thầy kia đang nghiên cứu, cùng với những cách giải quyết đối với những căn bệnh nan y khó chữa v v.
Lúc này, Tần Diễn hét lên: "Được rồi, anh Lục, đợi lát nữa chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, cua lớn hấp xong rồi, cua vừa tươi vừa béo đó!"
Lục Chấp gật đầu, ngay sau đó hỏi: "Giản Úc đâu?"
Tần Diễn gãi gãi tóc: "Em cũng không thấy anh dâu, em còn đi tìm anh ấy một lần rồi ấy."
Lục Chấp vừa đi vào trong khách sạn, vừa nói: "Không phải cậu nói là cậu ấy đang ăn ở trong đây sao?"
Tần Diên buồn bực nói: "Ngay từ đầu thì đúng vậy, nhưng sau đó lại không biết đi đâu. Chẳng lẽ đi thưởng thức phong cảnh rồi?"
Lâm Bác Vũ cười nói: "Đi tìm xem, một mình cậu ấy thì có thể đi đâu được, khẳng định chỉ gần quanh đây thôi."
Đôi mắt đen sâu của Lục Chấp nhìn một vòng quanh đại sảnh.
Trong đại sảnh không có nhiều người, tổng cộng cũng chỉ có tầm hai mươi mấy người, tốp năm tốp ba mà tụ lại bên nhau nói chuyện phiếm.
Lục Chấp nhìn tỉ mỉ từng chỗ một, vẫn không thấy thân ảnh của Giản Úc.
Vì thế hắn lấy ra di động, gọi cho Giản Úc một cuộc điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền tới âm thanh nhắc nhở máy móc: [ Xin chào, Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
[ Xin chào, Số máy......]
Lục Chấp rời khỏi giao diện gọi điện thoại, thần sắc ngưng trọng.
Không ở khách sạn, sau đó điện thoại cũng tắt máy?
Rõ ràng không lâu trước đó còn đang ở đại sảnh ăn uống, làm sao bây giờ lại không liên hệ được nữa?
Lục Chấp đem điện thoại bỏ vào trong túi, bước nhanh tới chỗ Tần Diễn, thần sắc nghiêm túc: "Người phụ trách của khách sạn này đang ở đâu? Lập tức tìm hắn tra camera."
Tần Diễn có chút không phản ứng kịp: "Tra camera? Vì sao chứ?"
Lục Chấp nhanh chóng nói: "Đừng hỏi, nhanh lên."
Tần Diễn thấy thần sắc Lục Chấp ngưng trọng, cũng không dám hỏi nhiều nữa, vội vàng mang hắn đi tìm người phụ trách.
Người phụ trách cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết Lục Chấp chính là vị đại Phật không thể trêu vào, vì thế vội vàng đưa mọi người tới phòng theo dõi camera.
Cũng may bên trong khách sạn vẫn có trang bị camera, ngoại trừ trong phòng, những địa phương khác tất cả đều có.
Rất nhanh đã tìm thấy được thân ảnh của Giản Úc.
Theo như trong clip, ngay từ đầu đích xác là cậu đang ở đại sảnh ăn uống, sau khi ăn xong, thì đi đến nhà vệ sinh.
Lúc này, có hai người đàn ông mặc đồ đen không tiếng động mà đi theo sau cậu.
Không biết trong nhà vệ sinh đã xảy ra chuyện gì, hai phút sau, Giản Úc bị hai người đàn ông kia kéo ra khỏi nhà vệ sinh, còn bị bưng kín miệng, di động cũng bị cướp mất,
Thấy một màn như vậy.
Tần Diễn nháy mắt nổ tung: "Đệt mẹ! Hai người kia là ai hả?"
Người phụ trách khách sạn thấy như vậy, cũng vô cùng hoảng sợ.
Rốt cuộc ở khách sạn của hắn lại để xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng không thể chối bỏ trách nhiệm của mình được.
Hắn toát mồ hôi lạnh đầy đầu, run run rẩy rẩy mà nói với Lục Chấp: "Lục tổng, sự tình này xảy ra, tôi thật sự xin lỗi, tôi......."
Thần sắc Lục Chấp như mang theo băng giá, lạnh lùng nói: "Câm miệng, phóng lớn hình ảnh của Giản Úc."
Người phụ trách run rẩy cầm con chuột, phóng lớn những hình ảnh có liên quan đến Giản Úc.
Lục Chấp ngưng thần nhìn chằm chằm vào hình ảnh theo dõi, hô hấp nặng nề.
Cuối cùng bọn họ cũng xác định được nơi đến của Giản Úc, cậu bị đưa tới một gian phòng cho khách ở tầng 5.
Bởi vì góc theo dõi là góc chết, nên không thấy rõ được người trong phòng đó là ai.
Sau khi Giản Úc bị kéo vào, vẫn không có đi ra.
Trong mắt Lục Chấp cuồn cuồn sóng ngầm, thanh âm tàn nhẫn: "Lập tức mang tôi lên tầng 5."
Người phụ trách vội vàng gật đầu lia lịa.
Ba người rất nhanh đã lên tới tầng 5, đi tới căn phòng mà Giản Úc bị bắt vào.
Người phụ trách theo thói quen tính gõ cửa, lại bị Lục Chấp ra lệnh: "Trực tiếp nhập mật mã đi vào."
"Được, vâng vâng vâng!" Người phụ trách chảy mồ hôi lạnh, nhập mật mã,
Giây tiếp theo, cửa phòng mở ra.
Lục Chấp một chân đá văng cửa, sải bước đi vào.
Trong phòng vệ sinh.
Thần trí Giản Úc đã có chút không còn tỉnh táo rồi.
Cậu cảm thấy cả người đều nóng quá nóng, hơn nữa thân thể cũng càng ngày càng mềm, sức lực từng chút từng chút mà bị xói mòn.
Giản Úc không còn cách nào khác, chỉ có thể không ngừng dội nước lên mặt, muốn bản thân có thể hạ nhiệt độ một chút.
Lúc đầu cậu còn bận tâm đ ến vết thương trên cánh tay, nhưng bây giờ cậu cũng không còn để ý được nhiều như vậy nữa, thậm chí cậu còn hung hăng mà nắm vào vết thương đó, muốn dùng đau đớn để làm bản thân thanh tỉnh thêm chút.
Mắt thấy Cố Bắc từng cú từng cú mà đá vào cửa, cảm giác cửa nhà vệ sinh cũng sắp bị đạp hỏng rồi.
Đúng lúc này, không biết Cố Bắc bị gì, đột nhiên không phá cửa nữa, sau đó là vài tiếng kêu r3n.
Giản Úc dùng tay chống vách tường, chậm rãi đứng lên.
Là Lục Chấp tới sao?
Quả nhiên, ngay sau đó cửa nhà vệ sinh bị gõ vang, truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Chấp: "Giản Úc, cậu ở bên trong sao?"
Một khắc kia, thần kinh căng chặt của Giản Úc lập tức thả lỏng xuống.
Giống như một lữ khách đi trong sa mạc đang đau khổ chống đỡ cơn khát, cuối cùng cũng gặp được một ốc đảo.
Cậu bước từng bước chân mềm nhũn, đi ra mở cửa.
Giây tiếp theo, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, mềm mại mà ngã vào trong lòng Lục Chấp.
Lục Chấp lập tức đỡ cậu, vội vàng nói: "Cậu làm sao vậy?"
Vừa hỏi, hắn đồng thời cũng nhìn thoáng qua thân thể của Giản Úc, quan sát xem cậu có bị thương hay không.
Nhưng không xem còn tốt, vừa xem hắn quả thực muốn giết Cố Bắc ngay lập tức.
Trên người Giản Úc đều bị ướt dầm dề, tóc mái trên trán cũng nhỏ nước, gương mặt ửng đỏ không bình thường, môi cũng bị bản thân cắn chảy máu.
Cùng với trên cánh tay phải, có một vết thương dài chừng vài centimet, máu chảy ra ngoài, hòa với nước, nhìn thấy mà ghê người.
Lục Chấp quay đầu lại, nhìn Cố Bắc đang bị ấn quỳ rạp trên mặt đất, từng câu từng chữ như như nứt ra: "Trông thật kỹ Cố Bắc, chờ tôi quay lại xử lý."
Lúc này, Tần Diễn cũng đi tới, vẻ mặt lo lắng mà nhìn Giản Úc: "Trời ơi, anh dâu đây là làm sao vậy?!"
Lục Chấp ôm Giản Úc lên, giọng nói mang chút khẩn trương không dễ phát hiện: "Lập tức đi bệnh viện."
Giản Úc dựa vào trong lòng của Lục Chấp, chỉ cảm thấy Lục Chấp thật lạnh, dựa vào thật thoải mái.
Cậu nhịn không được vịn vào bả vai của Lục Chấp, đầu cũng dựa vào ngực hắn, dùng mặt cọ cọ lên tây trang của hắn.
Đông tác của Lục Chấp dừng lại một giây, ngay sau đó tiếp tục ôm Giản Úc đi ra ngoài.
Lúc này, Giản Úc vươn ngón tay vô lực tái nhợt, kéo kéo tây trang của hắn, suy yếu nói: "Lục tiên sinh, không cần đi bệnh viện. Nước lạnh, tôi muốn nước lạnh."
Lục Chấp dừng bước chân, rũ mắt nhìn cậu: "Cái gì?"
Giản Úc thanh âm nghẹn ngào nói: "Cố Bắc hạ thuốc tôi, dùng nước lạnh là được."
Lúc này, Lục Chấp mới hiểu được là ý gì, hắn lạnh giọng phân phó với người phụ trách khách sạn: "Mở một căn phòng cho khách khác."
" Được, tôi đến đây." Người phụ trách vội vàng lĩnh mệnh đi làm việc.
Tần Diễn một bên ấn Cố Bắc đã mất đi sức chiến đấu, một bên bất an nói: "Anh Lục, làm sao vậy?"
Lục Chấp trầm giọng nói: "Không có việc gì. Cậu mang Cố Bắc đi, sau đó lấy một hòm thuốc đến đây."
Thời điểm này Tần Diễn vẫn có chút đáng tin, hắn lập tức cùng người phụ trách của khách sạn, mang Cố Bắc ra ngoài.
Trên đường, hắn tức giận, thuận tay cầm cái một cái giẻ, dùng sức nhét vào miệng Cố Bắc: "Cho mày hại anh dâu của tao! Hôm nay tao nhất định không tha cho mày đâu!"
Cố Bắc bị chặn miệng, ô ô ô mà giãy dụa, nhưng vẫn bị mạnh mẽ mang ra ngoài.
Lục Chấp ôm Giản Úc đi tới một căn phòng khách sạch sẽ hơn, sau đó đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Động tác của hắn nhẹ nhàng mà đặt Giản Úc vào bồn tắm, nhỏ giọng trấn an nói: " Đừng lo lắng, rất nhanh có thể tốt hơn rồi."
Giản Úc hữu khí vô lực mà gật đầu, thoạt nhìn rất khó chịu.
Lục Chấp nhìn Giản Úc như vậy, trong lòng căng thẳng, hắn nhanh chóng xả nước lạnh vào bồn tắm.
Trong quá trình này, hắn nhẹ nhàng nâng cánh tay bị thương của Giản Úc lên, sau đó gác lên thành bồn, tránh cho cánh tay phải bị ngâm trong nước.
Cả người Giản Úc bị ngâm trong nước lạnh, rốt cuộc cái nhiệt độ gian nan đó cũng chậm rãi giảm bớt, đỏ ửng không bình thường trên mặt cũng từ từ nhạt đi, sắc mặt chuyển qua tái nhợt hơn.
Lục Chấp tắt nước, sau đó ngồi xổm một bên, nói chuyện với cậu: " Hiện tại tốt hơn chút nào không?"
Lông mi Giản Úc nhẹ nhàng rung động, đầu khẽ gật một chút: "Vâng."
Lục Chấp nhìn cả người cậu đều ngâm trong nước lạnh, mặt cũng đầy bọt nước, lại lần nữa lên tiếng: "Có phải rất lạnh hay không?"
Giản Úc sợ nhất là lạnh, ngâm mình trong nước lạnh như vậy, khẳng định rất khó chịu.
Giản Úc yếu ớt rũ mắt: "Có chút."
Hiện tại cả người của cậu đều đang trong trạng thái nóng lạnh đan xen.
Thật giống như bên trong cơ thể thì nóng, nhưng bên ngoài thì lại lạnh, cho nên càng cảm thấy lạnh hơn.
Cơ thể không ngừng vừa nóng vừa lạnh, cậu nhịn không được mà nhẹ nhẹ run rẩy.
Lục Chấp nhìn mà trong lòng thắt chặt, hắn duỗi tay khảy khảy tóc mái trên trán Giản Úc, không cho những giọt nước tích trên đó rớt vào trong mắt của cậu.
Sau đó hắn dùng thanh âm có thể nói là nhu hòa nhất đời này của mình: " Kiên trì thêm một chút nữa, rất nhanh sẽ tốt hơn thôi."
Lúc này, Tần Diễn mang theo một hòm thuốc đến, phía sau còn có Lâm Bác Vũ.
Lâm Bác Vũ đi vào toilet, thấy Giản Úc đang ngâm trong bồn tắm, nhanh chóng đi qua: "Tôi xem sao."
Hắn làm kiểm tra đơn giản cho Giản Úc, sau đó nói: "Dược hiệu của thuốc đã giảm bớt, cũng không có vấn đề gì khác."
Lục Chấp gật đầu: "Ừ."
Nói xong, hắn nhận hòm thuốc trên tay Tần Diễn: "Các cậu ra ngoài đi, nơi này có tôi là được rồi."
Tần Diễn không yên tâm mà nhìn Giản Úc vài cái, lúc này mới cùng Lâm Bác Vũ rời đi, sau đó đóng cửa lại.
Không biết qua bao lâu, dược hiệu mới hoàn toàn biến mất.
Giản Úc vươn cánh tay tinh tế tái nhợt lên, kéo kéo tay áo của Lục Chấp, thanh âm mỏng manh nói: "Lục tiên sinh, được rồi."
Lục Chấp nghe vậy, ôm Giản Úc từ bồn tắm ra, sau đó để cậu dựa vào bồn rửa tay trước: "Dựa vào đây một chút, tôi lấy áo dài tắm cho cậu thay đồ."
Cả người Giản Úc ướt đẫm, run rẩy đứng ở đó, sắc mặt tái nhợt gật đầu: "Vâng."
Lục Chấp đi ra ngoài, rất nhanh đã cầm một cái áo dài tắm sạch sẽ cùng một đôi dép lê trở lại, đưa cho cậu: "Thay đi."
Giản Úc nhận áo dài tắm cùng dép lê.
Lúc Chấp rời khỏi toilet, đóng cửa lại.
Một phút sau, Giản Úc đổi đồ xong, mở cửa nhà vệ sinh ra.
Da cậu vốn dĩ đã trắng, hiện tại lại càng tái nhợt, ngay cả môi cũng không có chút màu máu nào, cùng áo dài tắm như muốn hòa làm một.
Lục Chấp chờ ở cửa toilet, thấy cậu đi ra, lại đem người bế lên, lập tức đi đến bên giường.
Hắn nhẹ nhàng mà chậm rãi đặt Giản Úc lên giường, chỉnh chăn cho cậu, sau đó lấy remote, mở điều hòa.
Làm xong hết thảy, hắn mới lấy hòm thuốc qua, bắt đầu xử lý miệng vết thương trên tay cho Giản Úc.
Cũng may vết thương không sâu, đã không còn chảy máu nữa.
Lục Chấp lo lắng Giản Úc sẽ đau, động tác nhẹ đến không thể nhẹ hơn mà thoa thuốc cho cậu, sau đó quấn băng gạc lên.
Cánh tay Giản Úc rất tinh tế, khoảng trống trong cánh tay áo vẫn còn thừa rất nhiều không gian.
Lục Chấp nhẹ nhàng mà cầm cánh tay của cậu, cẩn thận thả lại vào trong chăn, ánh mắt thật sâu, trong lòng làm ra quyết định.
Giản Úc thật sự quá yếu ớt rồi, nhất định phải đem cơ thể của cậu dưỡng thật tốt mới được.
Lúc này, Giản Úc nằm trên giường đã có chút mơ màng sắp ngủ.
Hôm nay cậu lăn lộn lâu như vậy, thể lực tiêu hao nghiêm trọng quá mức, đại não cũng trống rỗng.
Lục Chấp nhẹ giọng nói với cậu: "Cậu thoạt nhìn đã rất mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi?"
Đôi mắt Giản Úc nửa mở nửa khép, lông mi động đậy rất nhỏ, như muốn ngủ: "Vâng."
Lục Chấp lại lần nữa sửa sang lại chăn cho cậu: "Yên tâm đi, tôi sẽ cho người canh chừng ở cửa."
Giây tiếp theo, Giản Úc rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, nhắm mắt lại, nặng nề mà ngủ mất.
Lục Chấp đứng dậy, đi ra ngoài cửa, đóng cửa lại.
Lúc còn ở trong phòng, đối mặt với Giản Úc, thần sắc của hắn còn bình thường, chờ đến khi vừa ra khỏi cửa, sắc mặt của hắn nháy mắt thay đổi, lạnh lẽo đến mức kết băng, báo hiệu một cơn bão tố sắp đến.
Đầu tiên là hắn gọi một cuộc điện thoại, cho người tới canh cửa.
Rất nhanh, có một người đàn ông đi tới, cung kính mà nói: "Lục tổng."
Thanh âm Lục Chấp trầm thấp: "Canh cho tốt."
Sau đó hắn sải bước mà đi về phía thang máy.