Liên tiếp hai ba ngày Giản Úc đều không ra khỏi cửa.
Chủ yếu là do cậu không biết khi nào thì mình ngất đi, chỉ có thể giảm bớt số lần ra cửa, nếu không, ngất xỉu ở ngoài đường là một việc vô cùng phiền phức.
Ba ngày này, cơ bản cậu đều ăn cơm hộp, ngẫu nhiên cũng sẽ tự mình nấu cơm.
Giống như hôm nay, cậu ở trên mang đặt một ít rau dưa, chờ nhân viên siêu thị giao hàng tới tận nhà, cậu tự làm một bữa cơm.
Bởi vì chỉ có một mình ăn cơm, cho nên Giản Úc làm đồ ăn rất đơn giản.
Một đ ĩa ớt xanh xào thịt băm, cùng với một tô canh đậu hủ rau xanh.
Cậu ngồi trước bàn ăn, lặng lặng mà ăn cơm, sau đó không biết thế nào, cậu liền nhớ tới việc Lục Chấp chê cậu nấu "khó ăn".
Chẳng qua cậu chưa bao giờ cảm thấy mình nấu khó ăn.
Huống hồ, hiện tại vị giác của cậu cũng dần dần biến mất, đại đa số món ăn đến trong miệng cũng không cảm thấy cái gì, không biết có ngon hay không.
Nghĩ đến Lục Chấp, mặt mày Giản Úc cong cong.
Chỉ là, trước mắt cũng chậm rãi trở nên ướt át.
Không biết vì cái gì, mỗi lần cậu nghĩ tới Lục Chấp, trong lòng đều sẽ rất buồn.
Cậu chớp mắt hai lần, cố gắng để làm cho ẩm ướt kia biến mất.
Sau đó bưng chén, tiếp tục ăn.
Ở trong phòng một thời gian dài, Giản Úc có đôi khi cũng sẽ ra ngoài đi dạo, nếu không, cả người của cậu cứ như bị rỉ sét hết cả.
Chạng vạng hôm nay, cậu ra cửa, chậm rì rì mà đi dọc bên đường đi dạo.
Trước kia cậu đi dạo phố, sẽ đánh giá một chút cảnh sắc xung quanh.
Nhưng mà hiện tại, cậu sẽ không đánh giá khắp nơi nữa, cậu cũng chỉ có thể thấy rõ những cảnh vật trong vòng 5m trở lại, còn lại đều rất mơ mơ hồ hồ.
Đôi khi cậu sẽ theo bản năng mà híp mắt lại đánh giá những đồ vật ở xa, nhưng làm như vậy đôi mắt của cậu sẽ cảm thấy không thoải mái, vừa chua xót lại đau đớn.
Lúc cậu ý thức được điểm này, cậu sẽ không nhìn những đồ vật ở xa nữa, cũng tiếp nhận sự thật thị lực của mình càng kém.
Tất nhiên, hiện tại cậu cũng không mang mắt kính.
Dù sao cái mắt kính trước đó vốn dĩ cũng không có độ, thuần túy chỉ là để ngụy trang việc cậu bị cận thị, để cho Lục Chấp không cần phải lo lắng.
Bây giờ, cậu đã rời khỏi Lục Chấp, tất nhiên cũng không cần thiết phải ngụy trang nữa.
Giản Úc cứ như vậy mà chậm rãi đi dạo, cuối cùng bất tri bất giác mà đi tới một con đường bán chậu cây cảnh.
Con đường này ngập tràn đủ các loại hoa cỏ.
Giản Úc lo lắng trong không khí sẽ có phấn hoa bay bay, làm bệnh hen suyễn của cậu phát tác.
Cho nên vừa mới đi được một đoạn ngắn, cậu liền xoay người, tính đi trở lại đường cũ.
Lúc này, có một ông chủ bán cây cảnh ở ven đường chặn cậu lại: "Bạn học, mua một chậu cây đi! Cậu hẳn là học sinh trung học nhỉ, hiện tại đúng là thời điểm phải dùng nhiều đến mắt, mua một gốc cây xanh đặt ở trong nhà, có trợ giúp điều tiết thị lực đó!"
Giản Úc nhàn nhạt mà cười một cái: "Tôi là sinh viên đại học rồi."
Tuy rằng cậu rời khỏi Vân Kinh, cũng đã rời khỏi trường đại học.
Ông chủ kinh ngạc mà chớp mắt nói: "Đại học? Nhìn không ra được nha, cảm giác cứ như cậu mới mười tám mười chín tuổi vậy."
Nói xong, ông vội vàng bổ sung: "Sinh viên vẫn có thể mua được, cây xanh để ở trong nhà rất tốt! Hôm nay tôi vẫn chưa bán được cây nào, sẽ lấy cậu rẻ một chút, mua một chậu cây ủng hộ tôi đi?"
Giản Úc nhìn bộ dáng tha thiết của ông chủ, cuối cùng vẫn nói: " Được rồi."
Ông chủ lập tức vui vẻ ra mặt: "Được được được, những chậu cây trước mặt cậu này, toàn bộ đều tính giá hai mươi đồng một chậu."
Giản Úc ngồi xổm xuống, tinh tế mà đánh giá những chậu cây đó.
Trong đó có một chậu cây rất nhỏ, một tay là có thể cầm lên được.
Một gốc thực vật xanh biếc không biết tên, lớn lên trong một cái chậu màu nâu đất.
Giản Úc duỗi tay, cầm chậu cây đó lên, nhàn nhạt nói: "Tôi mua cái này đi."
" Được được!" Ông chủ cuối cùng cũng bán được một cây, vui vẻ vô cùng: "Cậu quét ở chỗ này thanh toán là được."
Giản Úc trả tiền xong, ôm chậu cây kia rời đi.
Trước khi về phòng ở, đầu tiên là cậu đi ăn một bát bún bò hầm.
Chờ sau khi ăn bún xong, sắc trời cũng đã hoàn toàn tối sầm.
Giản Úc không hề dừng bước chân, cậu ôm chậu cây, đi từng bước một về phía phòng trọ.
Kết quả là, khi sắp đi tới chỗ tiểu khu, cậu vô tình nhìn thấy một con cún nhỏ bị bệnh bên đường.
Con cún rất nhỏ, hình như vẫn còn là một con cún con, cả người nó ướt dầm dề nằm ở đó, thấp giọng mà r3n rỉ.
Giản Úc nhìn thấy mà nhăn mày, cậu đứng lại một lát, thay đổi bước chân, đi tới một cửa hàng ở bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, Giản Úc từ cửa hàng đi ra, trong tay nhiều thêm một cây xúc xích.
Cậu đem xúc xích xé vỏ, sau đó ngồi xổm xuống, đem xúc xích cho con cún con kia, nhẹ giọng nói: "Nhanh ăn đi."
Con cún con hẳn là đã rất đói, ngửi được mùi xúc xích, lập tức há miệng cắn một cái, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Giản Úc vẫn luôn canh giữ bên cạnh con cún con, chờ cho đến khi nó ăn xong cây xúc xích, cậu mới đứng dậy, tiếp tục đi về phía phòng trọ.
Lúc này, con cún con kia đứng dậy, khập khiễng mà đuổi theo cậu.
Giản Úc xoay người, nhìn con cún con kia một cái, hỏi: "Mày muốn cùng tao về nhà sao?"
Con cún tất nhiên là không có khả năng trả lời lại Giản Úc, nó chỉ là đi tới bên chân của cậu, sau đó mở to đôi mắt ướt dầm dề nhìn cậu, còn lắc lắc đuôi.
Giản Úc nhấp môi, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngại quá, tao không thể mang mày theo cùng được."
Hiện tại, cậu còn không tự mình chăm sóc được bản thân, sao có thể chăm sóc thêm một sinh mệnh nhỏ được chứ?
Sau khi Giản Úc nói xong, liền tiếp tục đi về phía trước.
Ai biết con cún con kia kêu ô ô, vẫn tiếp tục đi theo cậu.
Nó bị thương, hành động không tiện, chạy vội chạy vội, còn ngã một cái, sau khi ngã, nó rất nhanh lại đứng dậy, vẫn chạy theo Giản Úc như cũ.
Giản Úc nhíu chặt mày, không thể không dừng lại bước chân.
Con cún nhỏ cuối cùng cũng đuổi kịp cậu, hình như là sợ cậu lại lần nữa bỏ đi, nó còn dùng hàm răng mà cắn dây giày của cậu.
Giản Úc rũ mắt, yên lặng mà nhìn con cún nhỏ đó một hồi lâu.
Cuối cùng, cậu thở dài một hơi, cởi xuống khăn quàng cổ của mình, sau đó cúi người, dùng khăn quàng cổ đem cún nhỏ bao bọc lại, rồi ôm lên.
Cún nhỏ hình như cũng ý thức được chính mình cuối cùng cũng tìm được chủ nhân rồi, nó lập tức vui vẻ mà ở trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, mắt cũng không chớp mà nhìn Giản Úc.
Giản Úc cười cười, sau đó một tay cầm chậu cây, một tay ôm cún nhỏ, xoay người đi tìm bệnh viện thú y ở phụ cận.
Cậu tính toán đầu tiên sẽ trị liệu cho cún nhỏ trước, chờ sau khi nó khỏe rồi, cậu lại lên trên mạng hỏi thăm, xem có người nào nguyện ý nhận nuôi cún nhỏ này không.
Dù sao thì bản thân cậu cũng không thể nuôi con cún này được.
Chờ sau khi Giản Úc ôm cún nhỏ từ bệnh viện thú cưng đi ra, cũng đã sắp 9 giờ tối.
Con cún nhỏ này lúc đầu cả người ướt dầm dề, lông cũng rất dơ.
Hiện tại đã được tắm rửa sạch sẽ cùng hong khô, lộ ra được bộ dáng nguyên bản của nó.
Đây là một bé cún màu trắng, lông cả người xõa tung mềm mại, hai lỗ tai dựng lên, liên tục rúc vào trong ngực Giản Úc, thoạt nhìn cực kỳ vui vẻ.
Giản Úc nhìn bé cún con trong lòng ngực một cái.
Cậu nghĩ đây hẳn là một bé Samoyed.
Dù sao Samoyed cũng luôn có một bộ dáng vui vẻ, thường xuyên có khuôn mặt tươi cười.
Sau khi Giản Úc về đến nhà, cậu lấy ra một hộp giày, lại tìm một cái khăn mặt lót vào trong đó, xem như tạm thời an bài cho bé cún nhỏ một cái ổ.
Sau đó cậu ôm chậu cây mới mua, đem nó để ở cửa sổ trong phòng khách.
Làm xong mọi việc, cậu chuẩn bị lấy một ly nước uống.
Nhưng mà ngay lúc này, dạ dày của cậu đột nhiên co rút một trận, sau đó truyền đến đau đớn kịch liệt.
Giản Úc cơ hồ trong nháy mắt đau đến hạ cong eo.
Cậu gắt gao che lại dạ dày của mình, thống khổ mà nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh trong nháy mắt phủ đầy trán.
Không lâu sau, dạ dày đột nhiên cồn cạo quặn thắt một trận.
Cậu che miệng lại, trực tiếp chạy về phía phòng vệ sinh, sau đó chính là một trận nôn mửa....
Nôn đến cuối cùng không còn gì để nôn nữa, cậu lại chuyển sang nôn khan.
Giản Úc cho rằng mình sẽ cứ thế mà chết đi.
Thật sự là quá thống khổ, cậu giống như sắp nôn ra máu, toàn bộ khoang bụng đều nóng cháy đau đớn.
Khóe mắt của cậu ngập nước, mồ hôi lạnh rào rào mà tuôn ra, rất nhanh tóc mái trên trán đều ướt đẫm.
Cậu ngay cả đứng cũng không được, chỉ có thể lấy một tay đè lại bụng, một tay gắt gao mà chống vào bồn rửa, ngón tay đều bị nắm chặt hiện lên gân xanh.
Không biết qua bao lâu, Giản Úc cuối cùng cũng ngừng nôn khan.
Hai tay cậu run rẩy, mở vòi nước, đầu tiên là súc miệng, sau đó bắt đầu rửa mặt.
Trong gương, sắc mặt của cậu tái nhợt vô cùng, giống như một tờ giấy trắng, ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc.
Trên tóc của cậu dính nước, một giọt một giọt mà rơi xuống.
Đại não Giản Úc trống rỗng, đã sắp vào trạng thái mất đi ý thức.
Cả người của cậu như không còn chút sức lực nào, chân cũng mềm đến nổi không đứng được.
Cuối cùng, cậu không biết bản thân làm sao mà trở lại phòng ngủ được.
Cứ như vậy hỗn loạn mà ngã xuống giường, mơ hồ mà kéo chăn qua đắp lên người, ngay cả áo khoác cũng không cởi.
Rất nhanh, ý thức của cậu hoàn toàn lâm vào bóng đêm.......
-
Tập đoàn Lục thị.
Trần Hoài bước chân vội vàng, thần sắc kích động mà gõ cửa văn phòng tổng tài.
"Mời vào."
Bên trong truyền ra một thanh âm lạnh băng.
Trần Hoài lập tức đẩy cửa đi vào, vẻ mặt phấn chấn mà nói với Lục Chấp: "Lục tổng, người của chúng ta tìm được Giản tiên sinh rồi."
"Ở đâu?"
Lục Chấp vốn dĩ đang ngồi trước bàn làm việc ký văn kiện, nghe được điều này lập tức đứng lên, thiếu chút nữa làm rớt chồng văn kiện trước mặt hắn.
Từ trước đến nay hắn luôn là một bộ dáng ổn trọng bình tĩnh, nhưng giờ khắc này, lại không rảnh lo cái gì khác, một đôi mắt đen nhánh gắt gao mà nhìn chằm chằm Trần Hoài, chờ đáp án của anh.
Trần Hoài nhanh chóng nói: "Chúng tôi đi theo phỏng đoán của ngài đến vùng ven biển phía Nam, quả nhiên ở một thị trấn nhỏ tìm được Giản tiên sinh."
Hai tay của Lục Chấp đặt ở bàn làm việc nháy mắt nắm chặt, trong thanh âm mang theo một chút rung động khó phát hiện: "Các cậu xác định chính là em ấy sao"
Trần Hoài khom người nói: "Trăm phần trăm xác định. Ngài xem, hay là chúng tôi cho người đến đó đưa Giản tiên sinh về??"
Lục Chấp lập tức lên tiếng ngăn lại: "Không cần, tôi tự mình đi."
Thật vất vả mới tìm được người.
Lỡ như không chú ý một cái, rút dây động rừng, để người lại chạy mất thì làm sao bây giờ?
Đến lúc đó biết đến nơi nào mà tìm người đây?
Lục Chấp không yên tâm, hắn phải tự mình đi đón Giản Úc mới được.
Hắn một bên lấy áo khoác trên lưng ghế, một bên nhanh chóng phân phó Trần Hoài: "Lập tức đặt vé máy bay nhanh nhất cho tôi."
" Vâng."
Trần Hoài lập tức lấy ra di động bắt đầu mua vé.
Lục Chấp cầm áo khoác đen, bước ra khỏi văn phòng đi ra ngoài.
Hắn một khắc cũng không chờ kịp.
Hắn cần phải dùng thời gian ngắn nhất tới bên cạnh Giản Úc.
Hắn ngược lại muốn nhìn thử, sau khi nhóc vô lương tâm này rời khỏi hắn, rốt cuộc đã sống như thế nào!
Trần Hoài ở bên cạnh Lục Chấp đã lâu rồi, hiệu suất làm việc luôn luôn bậc nhất, anh đi theo cùng Lục Chấp vào thang máy, vé máy bay cũng đã mua xong.
Anh ở trên di dộng thao tác vài cái, sau đó nói với Lục Chấp: "Lục tổng, vé máy bay đã gửi qua cho ngài, cùng với địa chỉ của Giản tiên sinh, tôi cũng đã cùng gửi qua."
Lục Chấp lấy di động, mở wechat ra.
Hắn nhìn chằm chằm địa chỉ nhà của Giản Úc, ánh mắt sâu thẳm.
Rất nhanh, thang máy đã đi tới lầu một.
Lục Chấp bước ra khỏi thang máy.
Trần Hoài đi theo phía sau, tính một hồi lái xe đưa Lục Chấp ra sân bay.
Lúc này, Tần Diễn vừa vặn từ bên ngoài đi tới, thấy Lục Chấp cùng Trần Hoài bước chân vội vàng, hắn kinh ngạc mà chớp mắt, hỏi: "Hai người đây là chuẩn bị đi đâu vậy?"
Trần Hoài cười giải thích cho hắn: "Đã tìm được Giản tiên sinh rồi."
Nháy mắt Tần Diễn nhảy cao ba thước, hắn bước nhanh đến bên cạnh Lục Chấp, một đôi mắt trừng to như cái chuông đồng: "Anh Lục, anh thật sự tìm được anh dâu rồi sao? Hiện tại anh muốn đi đón anh dâu trở về sao?"
Lục Chấp một bên nhanh chóng bước ra ngoài, một bên trả lời: "Không phải."
Tần Diễn lo lắng sốt ruột nói: "Chẳng lẽ anh muốn giáo huấn anh dâu sao? Đừng nha anh Lục, thân thể anh dâu yếu như vậy, không chịu nổi anh lăn lộn đâu! Anh phải kiềm chế một chút nha!"
Lúc này, Lục Chấp đã đi tới bên cạnh xe, hắn vừa mở cửa, vừa hung hăng nói: "Đây là em ấy phải chịu."
Trong thanh âm của Lục Chấp mang theo một tia hận ý nghiến răng nghiến lợi.
Nói xong, hắn liền lên xe.
Giản Úc nói rời đi liền rời đi, một tiếng cũng đều không báo, có thể nói là vô cùng không có trách nhiệm.
Hắn muốn cho cậu biết, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.
Xe nhanh chóng chạy về phía trước, rất nhanh liền không thấy thân ảnh nữa.
Tần Diễn đứng ở ven đường, trong lòng là kích động, cũng là lo lắng.
Hắn kích động vì cuối cùng Giản Úc cũng tìm được rồi!
Đồng thời cũng lo lắng anh Lục thật sự sẽ giáo huấn anh dâu một trận!
Dù sao tính tình thường ngày của anh Lục, thật sự rất dọa người.
-
Giản Úc ngất đi một buổi tối, thẳng đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại được.
Cậu chống lấy thân thể trầm trọng của mình, gian nan mà từ trên giường ngồi dậy.
Cậu có chút tự giễu mà cười khẽ, như vậy cũng được, dù sao gần đây cậu vẫn luôn mất ngủ, một khi mất ngủ là sẽ thức đến 3 4 giờ sáng, hiện tại thật tốt, hôn mê cả đêm, vừa vặn cũng không cần lo lắng vấn đề mất ngủ nữa.
Giản Úc ở trên giường nghỉ ngơi một hồi lâu, chờ cho cơn choáng váng đầu kia qua đi, thân thể cũng chậm rãi tích góp được một chút sức lực.
Cậu chầm chậm mà lấy di động ở mép giường qua, rồi xuống giường mang dép lê.
Đầu tiên là cậu vào phòng vệ sinh rửa mặt một phen, sau đó đi ra phòng khách, xem xét tình huống của con cún nhỏ kia.
Con cún nhỏ trải qua một buổi tối được trị liệu, hiện tại đã khôi phục được hơn một nửa.
Lúc này, đang cắn sô pha của phòng khách.
Giản Úc cả kinh, vội vàng đi qua, đem nó từ trên sô pha bế lên, sau đó nhẹ nhàng mà đánh nó một cái: "Không được cắn sô pha."
Vốn dĩ ngay từ đầu cậu chỉ cảm thấy đây là một con Samoyed, hiện tại cậu lại có chút hoài nghi đây là một con Husky.
Nghĩ đến bản lĩnh của Husky, Giản Úc lại vỗ nhẹ đầu của cún nhỏ: "Nghe thấy không? Không cho cắn đồ vật, nếu không tao chỉ có thể đem mày đi thôi."
Đây là phòng cậu thuê, nếu cắn hỏng đồ nội thất, cậu còn phải bồi thường.
Chẳng qua cún nhỏ cũng không hiểu được ý tứ của Giản Úc, còn tưởng rằng Giản Úc đánh nó hai cái là đang cùng nó chơi, vì thế nó sung sướng mà ở lòng ngực Giản Úc sủa hai tiếng.
Giản Úc: "......"
Nhất thời cậu cũng không làm gì được.
Giản Úc dứt khoát ôm cún nhỏ ngồi xuống ghế sô pha, sau đó lấy ra di động, tìm kiếm "chó cắn đồ thì phải làm sao bây giờ".
Câu trả lời trên mạng rất đa dạng.
Có người nói xích chó lại, có người nói nên mua cái rọ mõm, cũng có người nói cần phải giáo dục cho chó không được cắn đồ vật......
Cuối cùng, Giản Úc chọn một tin thoạt nhìn khá lá đáng tin cậy, đó chính là mua cho cún nhỏ một ít đồ chơi, giống như que mài răng gì đó.
Giản Úc chưa từng nuôi chó, cũng không biết phương pháp này có hiệu quả hay không, chỉ có thể đợi lát nữa mua về thử xem.
Vì thế, Giản Úc ăn đơn giản qua bữa sáng, sau đó thay một bộ quần áo, ra cửa.
Hôm nay thời tiết không quá tốt, trời khá âm u, còn có gió lớn thổi mạnh.
Cũng may lúc ra cửa, Giản Úc mặc một cái áo lông.
Kết quả, cậu đi được vài bước, cảm thấy cổ chợt lạnh.
Cái khăn quàng cổ trước đó, tối hôm qua cậu đã dùng nó bao cún con lại, nên nó bị dơ, hiện tại không có cái để mang nữa.
Cậu suy nghĩ một chút, dứt khoát quẹo vào một cửa hàng trang phục, mua một cái khăn quàng cổ, cùng với một đôi bao tay.
Chờ sau khi trang bị đầy đủ, cuối cùng cậu cũng cảm thấy ấm áp hơn không ít, vì thế cậu tiếp tục đi về phía trước, tính toán đi tới cửa hàng thú cưng mua một ít đồ vật, sau đó liền về nhà.
Giản Úc đi tới cửa hàng thú cưng, rất nhanh đã mua một ít đồ chơi cho cún nhỏ.
Cậu xách túi trở về, thấy được một tiệm thuốc.
Cậu đứng ở cửa tiệm thuốc, do dự một hồi, vẫn là đi vào.
Dược sĩ thấy cậu đi vào, liền hỏi: "Chỗ nào không khỏe?"
Giản Úc chỉ trả lời: "Tôi muốn mua chút thuốc giảm đau."
Dược sĩ theo bản năng mà đánh giá Giản Úc, sau đó nhắc nhở: "Sắc mặt của cậu thoạt nhìn rất tái nhợt, có muốn kiểm tra một chút hay không?"
Hiện tại Giản Úc xác thật rất suy yếu, thân hình so với lúc trước càng thêm đơn bạc, cho dù có mặc áo lông, cả người cũng vẫn gầy ốm.
Là cái loại mà chỉ cần nhìn một cái, đều biết cậu đang sinh bệnh.
Giản Úc lắc đầu, sau đó nói với dược sĩ: "Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng mà không cần đâu."
Thân thể này của cậu căn bản không tra ra được cụ thể chứng bệnh, mà chỉ có vô duyên vô cớ trở nên suy yếu.
Đương nhiên, cũng có khả năng là thân thể này của cậu trở nên suy yếu chính là một căn bệnh kỳ quái nào đó, chỉ là với y học hiện tại, không tra ra được mà thôi.
Dược sĩ khuyên Giản Úc một câu, thấy Giản Úc không có ý tứ kia, cũng không khuyên nữa, ngược lại đưa cho cậu một hộp thuốc giảm đau, sau đó nói: "Thuốc giảm đau này không thể tùy tiện uống, mỗi ngày chỉ có thể uống một viên. Chẳng qua tôi vẫn là nói, nếu sinh bệnh thì phải đi bệnh viện lớn kiểm tra, chính mình không cần uống thuốc lung tung."
Giản Úc nhận thuốc, nhợt nhạt mà cười một cái: "Cảm ơn cô."
Sau đó, cậu thanh toán tiền, cầm thuốc giảm đau đi ra khỏi tiệm thuốc.
Cậu biết tình trạng của thân thể mình không thể cứu được, cũng không tính toán uổng phí công sức làm gì.
Chỉ cần chuẩn bị một chút thuốc giảm đau là được, giống như tình huống tối hôm qua, đau đến nổi sắp ngất xỉu, cậu có thể ăn một viên thuốc giảm đau để giảm bớt một chút.
Nếu ngay cả thuốc giảm đau cũng không thể giảm bớt được, vậy chỉ có thể mặc cho số phận.
Giản Úc cầm thuốc trên tay, sửa sang lại khăn quàng cổ, đem chính mình bọc đến kín mít.
Sau đó cầm theo túi thuốc, lập tức đi về phòng trọ.
Chậm rãi, trong không trung thậm chí bắt đầu có mưa.
Chẳng qua còn tốt, chỉ là mưa phùn.
Giản Úc không có mang ô, chỉ có thể bước nhanh hơn một chút.
Cậu hiện tại cách nhà chỉ còn chưa tới 100m, nắm chặt thời gian chạy về, hẳn là sẽ không bị ướt.
Giản Úc trở lại tiểu khu, sau đó quẹo một vòng, về tới lầu dưới nhà cậu.
Đi tới đi lui, bước chân của Giản Úc chậm lại.
Cậu kinh ngạc nhìn bóng dáng cách đó không xa, nhất thời hô hấp đều như ngừng lại, trái tim cũng ngay lập túc thắt chặt.
Hiện tại thị lực của cậu càng ngày càng kém, cũng không thể hoàn toàn thấy rõ người kia, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy hình dáng đó, cậu cũng biết người nọ là ai.
Quá quen thuộc, quen thuộc đến nổi như khắc vào trong xương tủy.
Muốn nhận ra người kia, không cần dùng đôi mắt để nhìn thấy rõ, chỉ cần bản năng cũng đủ rồi.
Lòng Giản Úc rung động, căn bản không bình tĩnh lại nổi.
Cậu bước từng bước mà đi qua.
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, hình dáng kia cũng càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi hoàn toàn xuất hiện trước mắt cậu.
Cách Lục Chấp đại khái chỉ còn năm sáu mét, Giản Úc dừng bước chân, đại não trống rỗng.
Cậu chỉ có thể gian nan mà suy nghĩ một ít vấn đề.
Vì sao Lục Chấp còn tìm tới đây?
Từ khi cậu rời khỏi Vân Kinh, vẫn luôn cẩn thận che giấu hành tung của mình, chính là lo lắng sẽ bị bại lộ.
Cậu thậm chí trong khoảng thời gian này cũng không dám sử dụng thẻ ngân hàng, bởi vì cái thẻ kia là của Lục Chấp, cậu lo lắng mình sử dụng, sẽ để lại manh mối.
Cậu chỉ dùng wechat có mấy ngàn đồng, ngay cả thẻ chứng minh cũng rất ít khi sử dụng.
Kết quả vẫn là bị tìm ra rồi.
Cho nên, cậu hiện tại phải làm sao bây giờ?
Giản Úc cứ như vậy mà nhìn Lục Chấp, một câu cũng không nói nên lời.
Lúc này, Lục Chấp đứng cách cậu không xa, trong tay cầm một cái ô màu đen, dưới chiếc ô đen ấy, là khuôn mặt mà vô số đêm khuya Giản Úc đều sẽ nhớ tới.
Lục Chấp mặc một cái áo khoác màu đen, thân hình cao lớn, đứng im ở nơi đó, giống như một thiên thần hạ phàm, chỉ là sắc mặt của hắn quá mức lạnh băng, không có một tia độ ấm, cứ như vậy mà yên lặng nhìn Giản Úc, phảng phất như muốn xuyên qua thân thể cậu nhìn tới linh hồn của cậu vậy.
Ánh mắt mãnh liệt như vậy, như mang theo hận ý thấu xương.
Giản Úc theo bản năng mà nắm chặt cái túi trong tay, rũ mắt, sau đó nhẹ nhàng mà lui một bước.
Cậu biết Lục Chấp lúc này khẳng định rất tức giận.
Đổi lại là cậu, nếu có một người đột nhiên không từ mà biệt, ngay cả một chút manh mối đều không lưu lại, khả năng cậu cũng sẽ tức giận.
Chỉ là, Lục Chấp vì sao lại tìm tới tận đây?
Coi như cậu đã biến mất khỏi thế giới này không được sao?
Cậu là một người không tim không phổi, không đáng được tìm thấy không phải sao? Lục Chấp rõ ràng là một người lý trí bình tĩnh như vậy, vì sao ngay cả điểm này cũng không rõ chứ?
Lục Chấp nhìn Giản Úc lui về sau một bước, hai mắt đen mang theo hàn ý càng sâu, tựa hồ muốn đem Giản Úc lập tức đông cứng tại chỗ.
Hắn gằn từng chữ một mà mở miệng: "Còn muốn trốn?"
Giản Úc dừng chân lại.
Cậu nhíu mày, lông mi cũng nhẹ nhàng mà rung động.
Tuy rằng hiện tại đầu óc của cậu không quá thanh tỉnh, như bị một tầng sương mù che phủ, rất khó để tự hỏi một số chuyện phức tạp, nhưng có một chuyện cậu vẫn có thể suy nghĩ cẩn thận, nếu Lục Chấp đã tìm được tới nơi này, vậy cậu trốn cũng vô dụng.
Sau một lúc lâu, cậu ngước mắt nhìn về phía Lục Chấp, lẩm bẩm nói: "Sao anh lại tìm đến đây?"
Đôi mắt Lục Chấp một mảnh u ám, trong thanh âm tựa hồ mang theo ý vị châm chọc: "Như thế nào, tôi không nên tới sao?"
Giản Úc mím môi, rũ mắt, không nói chuyện.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Chấp, anh vậy mà dám hung dữ với vợ của anh sao?!!