Một giờ sau.
Một chiếc trực thăng xuất hiện trên không trung của bệnh viện thành phố Vân Kinh.
Lục Chấp gắt gao ôm chặt Giản Úc, sau đó bước xuống từ trên thang cuốn của trực thăng.
Gió lạnh thổi rất mạnh, như muốn đông lạnh cả xương tủy, ngay cả lục phủ ngủ tạng cũng muốn lạnh theo.
Vẻ mặt Lục Chấp ngưng trọng xưa nay chưa từng có, sau đó hắn ôm Giản Úc đi xuống từ phi cơ, đi thẳng lên sân thượng của bệnh viện.
Cả người Giản Úc mềm mại mà dựa vào trong lòng của hắn, một chút cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Ở lối vào sân thượng bệnh viện, đã có phần lớn các bác sĩ đang chờ, trong đó bao gồm cả viện trưởng của bệnh viện này.
Mỗi năm Lục Chấp đều quyên góp cho bệnh viện này hàng chục triệu trang thiết bị y tế, cho nên viện trưởng cũng cực kỳ coi trọng chuyện của Giản Úc, tự mình dẫn theo một đám chuyên gia có kinh nghiệm đến tiếp nhận.
Lục Chấp bước mấy bước dài đến trước mặt bọn họ, trầm giọng nói: "Làm phiền."
Thanh âm của hắn căng chặt, nếu cẩn thận nghe kỹ, thậm chí có thể nghe được một chút run rẩy không dễ phát hiện.
Viện trưởng vội vàng nói: "Đây là chức trách của chúng tôi."
Đoàn người nhanh chóng rời đi, từ tầng cao nhất đi xuống dưới, đi tới bên trong bệnh viện.......
Trong phòng cấp cứu.
Lục Chấp trơ mắt nhìn đèn đỏ phía trên cửa sáng lên, cho thấy "đang cấp cứu", trái tim của hắn cũng ngay lập tức bị nhấc lên, treo trên một bụi gai, đau đớn âm ỉ.
Hắn cứ như vậy đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, biểu tình lạnh lùng, thân hình cao lớn căng chặt, như đang chờ một cái tuyên án.
Trong tay của hắn nắm chặt áo khoác đen kia, nhưng mà trên đó đã sớm không còn độ ấm của Giản Úc nữa.
Nhiệt độ cơ thể của Giản Úc thấp như vậy, thậm chí không có một chút nào còn sót lại trên áo khoác.
Ánh mắt Lục Chấp hiện lên một tia thống khổ, sau đó nhắm chặt đôi mắt đen nhánh, lại gian nan mà mở ra lần nữa.
Lâm Bác Vũ đứng ở cửa chờ đợi, hắn có chút lo lắng mà nhìn Lục Chấp, sau đó nói: "Cậu ngồi xuống ghế chờ đi."
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, cả người Lục Chấp giống như một dây cung đang bị kéo căng.
Lâm Bác Vũ lo lắng lỡ như trong phòng cấp cứu truyền đến tin tức gì đó không tốt, Lục Chấp có thể sẽ không chịu nổi.
Nhưng mà, Lục Chấp cũng không cử động, hắn vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, lạnh lùng nói: "Không cần."
Thanh âm của hắn nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng Lâm Bác Vũ biết, đột nhiên Giản Úc té xỉu, đối với Lục Chấp mà nói, tuyệt đối là một đả kích trầm trọng với hắn.
Lâm Bác Vũ không làm được cái gì, chỉ có thể đứng ở góc độ bạn bè mà an ủi Lục Chấp: "Cậu cũng không cần quá lo lắng. Ngất xỉu không nhất định là vấn đề gì lớn, có khả năng chỉ là bị tụt huyết áp mà thôi."
Nhưng mà, lời này của Lâm Bác Vũ lại không có nhiều độ tin cậy cho lắm, chính hắn cũng cảm thấy dưới tình huống như thế này thì nói cái gì cũng chỉ là dư thừa, vì thế hắn không nói nữa, mà là dựa vào trên vách tường, cùng Lục Chấp chờ đợi.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, loại chờ đợi này khiến người khác cảm thấy lo sợ nhất, bởi vì Lục Chấp không biết kế tiếp chờ đợi hắn là cái kết quả như thế nào.
Giống như đã trôi qua cả thế kỷ, lâu đến nỗi sắc mặt của Lục Chấp càng ngày càng kém, mơ hồ sắp khống chế không được nữa.
Rốt cuộc, đèn đỏ của phòng cấp cứu cũng tắt, cửa được mở ra.
Viện trưởng cùng mấy người chủ nhiệm từ bên trong đi ra.
Thần sắc Lục Chấp căng thẳng, vài bước đi tới, trầm giọng hỏi: "Thế nào?"
Viện trưởng gỡ khẩu trang xuống, có chút khó xử mà nói với Lục Chấp: "Xin lỗi, chúng tôi không kiểm tra ra được Giản tiên sinh mắc bệnh gì."
Lục Chấp nhíu chặt mày: "Vậy vì sao lại ngất xỉu?"
Đã ngất hơn hai tiếng rồi, tuyệt đối không có khả năng là tình huống bình thường được.
Viện trưởng có chút xấu hổ: "Chúng tôi đã vận dụng tất cả các mục kiểm tra, nhưng trước mắt mà nói, Giản tiên sinh xác thật không có vấn đề gì."
Lục Chấp lập tức nắm chặt áo khoác trong tay, mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh, lạnh lùng nói: "Tiếp tục kiểm tra."
Viện trưởng có chút phát sầu: "Lục tổng, tôi hiểu được tâm tình của ngài, nhưng chúng tôi đã làm tất cả các mục kiểm tra rồi, thật sự là bó tay không có biện pháp."
Trong đôi mắt đen của Lục Chấp giống như có sóng to gió lớn, lồ ng ngực của hắn phập phồng kịch liệt, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy khi nào em ấy mới tỉnh lại."
Đầu của viện trưởng đã muốn cúi xuống hết cỡ rồi: "Cái này, chúng tôi cũng không có cách nào đưa ra cam đoan."
Lập tức thần sắc của Lục Chấp khó coi tới cực điểm, quanh thân tràn ngập cảm giác áp bách áp suất thấp.
Toàn bộ hành lang, nháy mắt đều lặng im không một tiếng động.
Có y tá nhát gan, thậm chí lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Khí tràng của Lục Chấp quá cường đại, hắn tiếp quản tập đoàn Lục thị lâu như vậy, đã sớm luyện ra bản lĩnh không hiện ra vui buồn.
Nhưng mà, một khi hắn không thể khống chế cảm xúc của chính mình, những uy áp che trời lấp đất kia đều xông ra, làm tất cả mọi người ở đây đều không dám thở.
Trong một mảnh yên tĩnh như vậy, tất cả mọi người đều đang chờ đợi Lục Chấp an bài tiếp theo.
Cuối cùng, Lục Chấp chậm rãi mở miệng: "Hãy làm theo lưu trình bình thường của các người đi."
Sau khi hắn nói câu đó xong, loại áp suất thấp kia rốt cuộc cũng tiêu tán không ít.
Viện trường vội vàng nói: "Chúng tôi sẽ chuyển Giản tiên sinh vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, hai mươi bốn giờ tiến hành kiểm tra dấu hiệu sinh mệnh của cậu ấy, đảm bảo khi xảy ra vấn đề, có thể tiến hành cấp cứu kịp thời."
Cứ như vậy, Giản Úc được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, sau đó chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Trong quá trình này, Lục Chấp cũng chỉ kịp liếc mắt nhìn cậu một cái.
Giản Úc vẫn là bộ dáng hôn mê như trước, an tĩnh mà nhắm mắt, lông mi hạ xuống bóng mờ ở dưới mí mắt, cả người của cậu vô cùng tái nhợt, nằm trên ga trải giường trắng của bệnh viện, dường như không khác gì màu ga trải giường ấy.
Cậu cứ như vậy mà nhắm mắt, hoàn toàn không biết gì về những chuyện phát sinh ở bên ngoài.
Rất nhanh, Giản Úc bị đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Cửa phòng đóng lại, cũng chỉ có thể từ cửa sổ bên ngoài nhìn thấy trạng thái của Giản Úc.
Mấy vị bác sĩ bố trí các loại dụng cụ kiểm tra đo lường lên người của cậu, thậm chí còn chuẩn bị máy thở, vì phòng ngừa tình huống đột nhiên chuyển biến xấu.
Lục Chấp xuyên qua cửa sổ, nhìn chằm chằm Giản Úc, tầm mắt không hề rời đi.
Trong lòng Lâm Bác Vũ cũng không quá dễ chịu, dù sao cục diện trước mắt đã như vậy rồi, thật sự là không xong.
Lúc này, hắn lơ đãng nhìn Lục Chấp một cái, lại phát hiện trên mu bàn tay của Lục Chấp không biết cọ vào đâu mà bị thương, còn đang chảy máu.
Chắc là trong quá trình đưa Giản Úc tới bệnh viện, tình huống quá mức khẩn cấp, cho nên không cẩn thận cọ rách tay.
Lâm Bác Vũ vội vàng nhắc nhở hắn: "Lục Chấp, tay của cậu bị thương rồi, nhanh chóng đi băng bó một chút đi."
Lục Chấp nghe vậy, chỉ nâng tay lên nhìn thoáng qua, sau đó như không thèm để bụng, lại thả tay xuống.
Lực chú ý của hắn hoàn toàn để trên người của Giản Úc.
Lâm Bác Vũ thở dài một hơi.
Tự đáy lòng của hắn hy vọng Giản Úc sớm một chút tỉnh lại, nếu không, Lục Chấp cũng sẽ ném nửa cái mạng ra ngoài mất.
Lâm Bác Vũ không khuyên được Lục Chấp, cũng không còn biện pháp nào, đành phải xoay người xuống lầu.
Sau một lúc lâu, Lâm Bác Vũ cầm hai cái băng dán vết thương tới, hắn đưa băng dán cho Lục Chấp: "Không băng bó cũng được, vẫn có thời gian dán miếng dán vết thương này chứ?"
Đôi mắt Lục Chấp bình tĩnh không gợn sóng, có lẽ phải nói là tâm tư cả người của hắn đều không đặt trên người mình, hắn nghe vậy, nhận miếng băng dán, xé mở rồi túy ý dán lên mu bàn tay bị thương của mình.
Lâm Bác Vũ chịu thương chịu khó mà thu thập rác của băng dán, lại lần nữa thở dài nặng nề.
........
Lần hôn mê này của Giản Úc, chính là suốt ba ngày.
Trong lúc này, cậu không mở mắt lấy một lần.
Cũng lúc đó, nhóm bác sĩ cũng không có bất luận một kế sách gì.
Bởi vì căn bản không tra ra được Giản Úc bị bệnh gì, cho nên bọn họ không có phương hướng điều trị thích hợp, chỉ có thể mỗi ngày đều tiến hành các loại kiểm tra thường quy, sau đó tiêm dịch dinh dưỡng cho Giản Úc, duy trì nhu cầu dinh dưỡng cơ bản cho thân thể của cậu.
Giản Úc hôn mê ba ngày, Lục Chấp cũng ba ngày không ngủ.
Mỗi ngày Lục Chấp đều sẽ đi đến tập đoàn nửa ngày, dù sao cũng là một cái tập đoàn khổng lồ như vậy, nếu thiếu đi người đưa ra quyết sách tối cao nhất là hắn, thì sẽ có rất nhiều chuyện đều không thể thực thi được.
Hắn dùng nửa ngày để xử lý những sự vụ khẩn cấp của tập đoàn, sau đó thời gian còn lại hắn đều ở bệnh viện, bên cạnh Giản Úc.
Hành lang bệnh viện.
Biểu tình Lục Chấp lạnh băng, thân hình cao lớn của hắn dựa vào vách tường của phòng chăm sóc đặc biệt, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm vào thân ảnh bên trong phòng bệnh kia.
Ba ngày này, hắn phá lệ trầm mặc, đa số thời gian đều không nói lời nào, giống như lính canh gác mà canh giữ ở trước cửa phòng.
Văn phòng của Lâm Bác Vũ ở cách mấy tầng dưới, mỗi ngày hắn đều bớt chút thời gian đi thang máy vài lần lên xem.
Lúc này, Lâm Bác Vũ đi lên, nhìn thấy Lục Chấp, hắn mở miệng khuyên nhủ: "Cậu đi nghỉ ngơi một lúc đi, đừng để Giản Úc còn chưa tốt lên, thì cậu lại ngã xuống."
Lục Chấp mặt không có biểu tình gì nói: "Sẽ không."
Lâm Bác Vũ không đồng ý nói: "Như thế nào sẽ không? Cậu đã ba ngày ba đêm đều không chợp mắt rồi. Tôi biết thể trạng của cậu so với người bình thường thì khỏe mạnh hơn, nhưng cũng không chịu được cậu lăn lộn như vậy đâu."
Lục Chấp vẫn không có ý tứ muốn đi nghỉ ngơi, đôi mắt của hắn so với trước kia còn đen hơn một ít, hỏi ra tiếng: "Giản Úc vẫn luôn hôn mê như vậy, em ấy sẽ cảm thấy thống khổ sao?"
Lâm Bác Vũ cũng nhìn xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, sau đó trả lời: "Sẽ không, cậu ấy đã lâm vào hôn mê, thì cả người đều sẽ mất đi ý thức, sẽ không nhận thấy được thống khổ."
Lục Chấp nghe được lời này, thần sắc cuối cùng cũng thả lỏng đi một ít: "Vậy là tốt rồi."
Giản Úc yếu ớt như vậy, sợ đau như vậy, nếu ba ngày này đều đang cảm thấy thống khổ thì......
Lục Chấp không dám nghĩ sâu hơn, chỉ tùy tiện đưa ra giả thiết như vậy, trái tim hắn cũng đã bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Lâm Bác Vũ lo lắng mà nhìn Lục Chấp: "Tôi cảm thấy cậu vẫn nên đi nghỉ ngơi một chút đi, nói không chừng cậu ngủ một giấc dậy, là có thể nghe thấy được tin tức tốt của Giản Úc đó."
Lục Chấp chậm rãi nói: "Tôi chờ em ấy tỉnh lại."
Lâm Bác Vũ thở dài một hơi, vừa bất đắc dĩ lại sốt ruột.
Một người có thể kiên trì thời gian bao lâu mà không ngủ chứ? Huống chi mỗi ngày Lục Chấp còn phải dành nửa ngày để đi tập đoàn, tiến hành các loại hoạt động não bộ tần suất lớn.
Nếu như Giản Úc trong thời gian dài đều không tỉnh lại được, vậy chẳng phải là......
Lâm Bác Vũ đứng suy nghĩ đối sách.
Lúc này, Tần Diễn cầm theo một cái rổ, vội vã mà từ trong thang máy chạy ra, hắn như muốn khóc mà nói: "Nghe nói anh dâu đã hôn mê ba ngày rồi?"
Lục Chấp vẫn luôn nhìn vào trong phòng bệnh, cũng không có trả lời lại hắn.
Lâm Bác Vũ trả lời thay: "Ừ, đã ba ngày rồi."
Tần Diễn nôn nóng mà dậm hai chân: "Đều do ba mẹ của tôi, tự nhiên lôi kéo cả nhà cùng nhau đi du lịch, hại tôi đến bây giờ mới gấp gáp trở về được!"
Nói xong, hắn chạy nhanh tới trước cửa sổ của phòng bệnh nhìn vào bên trong, nhìn một hồi lâu mới nói: "Anh dâu rốt cuộc đến khi nào mới có thể tỉnh lại được vậy?"
Hắn thật sự cũng không nghĩ tới được sau khi Giản Úc mất tích, lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người lại là trong trạng thái hôn mê như thế này.
Lâm Bác Vũ lắc đầu nói: "Hiện tại không thể xác định được khi nào thì cậu ấy có thể tỉnh lại, chỉ có thể chờ thôi."
Lông mày Tần Diễn đều nhăn hết lại, cả người lo lắng sốt ruột: " Anh dâu mau mau tỉnh lại đi!"
Lúc này, Lâm Bác Vũ nhỏ giọng gọi Tần Diễn: "Cậu lại đây một chút."
Tần Diễn có chút ngơ ngác mà đi theo Lâm Bác Vũ ra tới một góc, nghi hoặc hỏi: "Làm cái gì vậy, thần thần bí bí như vậy."
Lâm Bác Vũ đè thấp thanh âm nói với hắn: "Cậu có biết không? Anh Lục của cậu đã ba ngày không ngủ rồi đó."
Tần Diễn lập tức mở to hai mắt nhìn: "Anh nói cái gì? Ba ngày......"
Lâm Bác Vũ vội vàng đánh gãy hắn: "Nhỏ giọng chút, đừng để Lục Chấp nghe thấy được."
Nói xong, hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua bên kia hành lang thăm dò, cũng may Lục Chấp toàn tâm toàn ý đặt lên người Giản Úc, cũng không có chú ý tới động tĩnh của bọn họ ở bên này.
Lúc này, Lâm Bác Vũ mới tiếp tục nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ thả một viên thuốc an thần vào trong nước, cậu đem nước đi đưa cho Lục Chấp uống, nếu hắn lại không ngủ nữa, sớm hay muộn gì thân thể cũng không chống đỡ được."
Tần Diễn cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, khó có khi trịnh trọng mà gật gật đầu: "Được, chuyện này cứ để cho tôi."
Cuối cùng, Tần Diễn thừa dịp lúc Lục Chấp ngồi xuống trả lời tin nhắn của đối tác, hắn đem ly nước có bỏ thêm thuốc an thần đưa qua cho Lục Chấp.
Lục Chấp vốn đã ba ngày ba đêm không ngủ rồi, uống xong ly nước, rất nhanh đã có hiệu quả.
Tần Diễn cùng Lâm Bác Vũ vội vàng cùng nhau đỡ hắn đi vào trong một cái phòng bệnh, để hắn lên giường nghỉ ngơi.
Lẽ ra theo tình huống của Lục Chấp, hắn uống thuốc xong, ít nhất cũng phải hôn mê mười mấy tiếng mới đúng.
Nhưng mà, hắn chỉ ngủ hai tiếng liền tỉnh.
Tần Diễn cùng Lâm Bác Vũ đứng ở ngoài hành lang canh chừng, nhìn thấy Lục Chấp đi ra từ trong phòng bệnh, hai người đều khiếp sợ mà mở to mắt.
Tần Diễn không dám tin mà nói: "Anh Lục, anh, anh tỉnh rồi?"
Lục Chấp bước ra khỏi phòng bệnh, xoa nhẹ thái dương một chút, thanh âm trầm thấp: "Lần sau không được làm như vậy nữa."
Hắn đã đoán được là do Tần Diễn cùng Lâm Bác Vũ động tay động chân.
Lâm Bác Vũ thập phần ưu sầu mà thở dài một hơi, số lần hắn thở dài gần đây hình như bằng cả một năm trước cộng lại.
Hắn có chút bất đắc dĩ mà nhìn Lục Chấp nói: "Lục Chấp, cậu thật sự cần phải nghỉ ngơi."
Lục Chấp theo thường lệ mà đi tới phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn Giản Úc nằm bên trong, trầm giọng nói: "Tôi sẽ chờ Giản Úc tỉnh lại."
Hắn phải thời thời khắc khắc biết được tình trạng thân thể của Giản Úc, như vậy mới có thể an tâm được.
Lâm Bác Vũ lại nói: "Nhưng thân thể của cậu thật sự sẽ không chống đỡ được đâu."
Ngữ khí Lục Chấp không hề dao động: "Tôi sẽ không có việc gì."
Lâm Bác Vũ biết dù có thế nào cũng khuyên không được Lục Chấp, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Giản Úc mau mau mở mắt ra.
Nếu không, bệnh này của cậu, kéo sụp chính là hai người.
Giản Úc hôn mê năm ngày.
Buổi sáng hôm nay, một y tá cầm cuốn sổ ghi chép, đi tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Cô dựa theo lưu trình, xem xét các số liệu thân thể của Giản Úc.
Kết quả đúng lúc này, cô phát hiện hình như Giản Úc trên giường bệnh có động tĩnh.
Trên giường bệnh, lông mi Giản Úc nhẹ nhàng rung động vài cái, sau đó chậm rãi mở ra đôi mắt trong vắt của mình.
Y tá lập tức vui vẻ nói: "Giản tiên sinh, cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi!"
Nói xong, cô nhanh chóng chạy ra ngoài: "Bác sĩ, bác sĩ, mau tới phòng chăm sóc đặc biệt!!"
Giản Úc vừa mới tỉnh lại, cả người đều vẫn còn mê mang, trong đầu như rót mấy cân xi măng, hoàn toàn vẫn chưa có năng lực tự hỏi.
Cậu cứ như vậy mà nhìn trần nhà của phòng bệnh, mờ mịt mà chớp chớp mắt.
Chậm rãi, suy nghĩ của cậu dần dần tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ có một chút như vậy thôi.
Động tác của cậu chỉ là dựa theo bản năng, căn bản không trải qua chỉ huy của đại não.
Cậu gian nan thong thả mà vươn tay, sờ dưới gối đầu của mình, muốn sờ tới thứ gì đó.
Nhưng mà, dưới gối đầu trống rỗng, cái gì cũng đều không có.
Giản Úc hơi hơi nhăn mày lại.
Cậu nhớ rõ dưới gối đầu của mình có để một thứ gì đó.
Hơn nữa đồ vật đó rất quan trọng với cậu.
Sao bây giờ lại không thấy nữa?
Đôi mắt Giản Úc rốt cuộc cũng có thần thái rõ ràng hơn.
Cậu có chút sốt ruột mà sờ s0ạng gối đầu của mình lần nữa, còn gian nan mà khởi động thân thể, muốn lấy gối đầu ra để nhìn xem.
Nhưng mà, thân thể của cậu căn bản không nghe theo sai sử, một động tác đơn giản như vậy cậu cũng không làm được.
Toàn thân của cậu không có chút sức lực nào, cuối cùng không thể chống đỡ được thân thể, cậu lại té ngã xuống giường.
Cậu nằm trên giường bệnh, có chút dồn dập mà thở hổn hển, sau đó nỗ lực hồi tưởng xem rốt cuộc mình đã làm mất cái gì.
Suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc cậu cũng nghĩ ra tới.
Dưới gối đầu của cậu có một con hạc giấy.
Vậy con hạc giấy đi đâu rồi?
Lúc mấy bác sĩ vọt vào trong phòng bệnh, thấy chính là Giản Úc đang có bộ dáng nước mắt lưng tròng.
Cậu ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn hỏi bác sĩ: "Hạc giấy của tôi đâu? Sao lại không thấy con hạc giấy của tôi đâu nữa?"
Mấy vị bác sĩ hai mặt nhìn nhau, không biết cậu đang muốn biểu đạt cái gì.
Cũng may trình độ chuyên môn của bọn họ đều rất cao, ba bác sĩ trong đó đi tới giường bệnh, bắt đầu kiểm tra thân thể cho Giản Úc, người còn lại thì nhanh chóng lui về hành lang, gọi điện thoại cho Lục Chấp.
Tập đoàn Lục thị.
Trong phòng hội nghị, các cao tầng của tập đoàn đang họp.
Thần sắc Lục Chấp nặng nề mà ngồi ở vị trí chủ vị, nghe một vị cao tầng báo cáo.
Rõ ràng hắn không nói lời nào, nhưng uy áp quanh thân cũng đủ khiến người khác phải sợ hãi.
Vị cao tầng kia đứng ở trước máy chiếu, một năm một mười mà báo cáo kết quả của mình, thanh âm đều có chút run run.
Kỳ thật, không chỉ có vị cao tầng này, gần đây nhân viên của toàn bộ tập đoàn đều có chút không thở nổi, đặc biệt là những người phải trực tiếp làm việc với Lục Chấp trong công tác, mỗi người đều run sợ trong lòng.
Tổng tài này của bọn họ ngày thường cũng đã đặc biệt ít khi cười nói, mấy ngày gần đây, tính huống càng thêm trầm trọng, trên cơ bản hơn nửa ngày, cũng không nói được mấy câu.
Tuy rằng Lục Chấp không nói lời nào, nhưng mỗi ánh mắt của hắn cũng đủ gây cảm giác áp bách, làm người khác nhịn không được mà mềm chân.
Đặc biệt là người nào đó lúc báo cáo mà có lỗi sai, vậy sẽ càng thảm hại hơn, bị ánh mắt của Lục Chấp nhìn qua, thậm chí hận không thể ngay lập tức lấy cái chết tạ tội.
Nhóm nhân viên không biết rốt cuộc Lục Chấp đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể mỗi ngày đều âm thầm chờ mong tâm tình Lục tổng của bọn họ có thể tốt hơn, chứ hiện tại bộ dáng phóng khí lạnh của hắn như thế này, thật sự rất dọa người.
Trong phòng hội nghị.
Vị cao tầng kia dưới ánh mắt của Lục Chấp, đã không thể báo cáo nổi nữa, nói chuyện đều muốn run run rẩy rẩy.
Lục Chấp nhíu mày nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Có hai chỗ bị sai số liệu, làm lại cái báo cáo này."
Vị cao tầng vội vàng gật đầu không ngừng: "Được được, lát nữa tôi nhất định sẽ kiểm tra lại lần nữa."
Bên ngoài hắn là một nhân vật có thể hô mưa gọi gió, nhưng ở trước mặt Lục Chấp, cũng không dám có hành vi vượt mức nào.
Đúng lúc này, di động của Lục Chấp để ở trên bàn hội nghị rung lên hai cái.
Lục Chấp rũ mắt nhìn qua, khi thấy là bệnh viện gọi tới, ánh mắt của hắn lập tức thâm trầm thêm vài phần.
Hắn một phen cầm lấy di động, đi ra khỏi phòng họp.
Hắn đi tới địa phương không có ai, nhận điện thoại, giống như chờ đợi bản tuyên án, nghe tin tức ở bên kia: "Giản Úc thế nào?"
Bên kia kích động mà báo lại cho hắn: "Lục tổng, Giản tiên sinh tỉnh rồi!"
Nghe thấy tin tức này, sống lưng đang căng chặt của Lục Chấp nháy mắt thả lỏng hơn: "Tôi lập tức tới bệnh viện."
Vị bác sĩ kia nhắc nhở hắn: "Chẳng qua Giản tiên sinh vẫn luôn nói muốn con hạc giấy gì đó, chúng tôi không quá hiểu được ý tứ của cậu ấy, Lục tổng ngài có biết không?"
Lục Chấp nghe thấy câu nói đó, bước chân đang đi tới thang máy bỗng dừng lại, sau đó hắn lại tiếp tục bước nhanh về phía thang máy: "Tôi đã biết."
Nửa giở sau.
Lục Chấp đẩy cửa một phòng bệnh cao cấp ra, sau đó thấy được Giản Úc đang ngồi dựa trên giường bệnh
Trong nháy mắt kia, trái tim Lục Chấp kịch liệt mà nhảy lên vài cái, lực độ hắn nắm then chốt cửa lại tăng thêm vài phần.
Giản Úc rũ mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc chăn đơn trắng đến thất thần.
Nghe được động tĩnh ở cửa, cậu quay đầu nhìn qua.
Trước mắt của cậu mơ hồ, chỉ có thể thấy đại khái hình dáng của người kia.
Chẳng qua giản Úc vẫn biết được người kia là ai.
Cậu cong cong mắt, nhợt nhạt mà cười với người kia một cái: "Lục tiên sinh."
Theo tiếng này của Giản Úc, lớp băng kiên cố quanh thân của Lục Chấp như được hòa tan, hắn đi vào phòng bệnh, đóng cửa lại, sau đó đi từng bước tới bên cạnh giường bệnh.
Giờ khắc này, Lục Chấp cái gì cũng không để ý, trong thế giới của hắn chỉ còn lại một người là Giản Úc.
Hắn đi tới bên cạnh giường, cúi người, đem Giản Úc gắt gao mà ôm chặt vào trong lồ ng ngực.
Giản Úc đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ôm vào lòng, trong hô hấp tất cả đều là mùi hương gỗ lạnh lẽo của Lục Chấp.
Cậu dừng một chút, sau dó cũng vươn tay, ôm lấy eo của Lục Chấp, ngón tay tinh tế xanh xao cũng gắt gao mà nắm chặt áo khoác trên người của hắn.
Tại một khắc này, ngôn ngữ giống như đã mất đi tác dụng, chỉ có thể ôm chặt lẫn nhau, mới có thể cảm nhận được đối phương đang tồn tại.
Thật lâu sau.
Lục Chấp buông lỏng Giản Úc ra, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cậu, dò hỏi: "Có thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
Giản Úc ngồi trên giường bệnh, chậm chạp mà lắc đầu: "Không có."
Cậu đã ngất đi rất nhiều lần rồi, ngoại trừ ngày đầu tiên, hiện tại đã tương đối có thể thản nhiên đối mặt.
Chỉ là, Giản Úc tiếp nhận chuyện này rồi, nhưng cậu không biết Lục Chấp có thể tiếp thu được hay không, cậu mở to đôi mắt trong sáng của mình mà nhìn Lục Chấp: "Nghe nói lần này tôi hôn mê tận năm ngày."
Ánh mắt của Lục Chấp vẫn luôn dừng lại trên người cậu, một giây cũng không muốn rời đi: "Ừ."
Lông mi Giản Úc nhẹ nhàng rung động, sau đó hỏi Lục Chấp: "Vậy năm ngày này anh làm gì?"
Lục Chấp ngồi bên mép giường, nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu: "Chờ em tỉnh lại."
Giản Úc nhấp miệng nói: "Chỉ như vậy sao?"
Lục Chấp gật đầu: "Ừ."
Giản Úc có chút khổ sở nói: "Nhưng tôi cảm thấy, hình như anh sống không được tốt lắm."
Khí chất của Lục Chấp so với quá khứ càng thêm nặng nề hơn, dưới mí mắt cũng có nhàn nhạt xanh đen, vừa nhìn liền biết trong thời gian dài không có nghỉ ngơi thật tốt.
Lục Chấp nhìn Giản Úc thật sâu, gằn từng chữ một nói: "Chỉ cần em tỉnh lại là được."
Những chuyện khác hắn đều không để bụng.
Giản Úc không biết phải nói cho Lục Chấp như thế nào, đây không phải lần đầu tiên cậu ngất đi, hơn nữa thời gian ngất đi sẽ càng ngày càng dài, đại khái lần sau sẽ còn ngất nữa, cũng có khả năng trong một lần ngất xỉu sau này, cậu sẽ không còn tỉnh lại được nữa.
Giản Úc nhìn đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Lục Chấp, có chút khổ sở mà nhíu chặt mày nói: "Lỡ như sau này tôi lại ngất xỉu nữa thì sao?"
Cậu không sợ bản thân té xỉu, mà là sợ Lục Chấp sẽ bởi vì mình mà ngày đêm thương tâm.
Lục Chấp nghe được những lời này của Giản Úc, liền nghĩ tới những biểu hiện trước kia của cậu, trầm ngâm vài giây, hỏi: "Giản Úc, nhóm bác sĩ đều không tra ra được nguyên nhân bệnh của em, vậy em thì sao, có phải em biết cái gì hay không?"
Nếu Giản Úc biết rõ tình huống thân thể của mình, như vậy những vấn đề phía trước đều sẽ hợp lý.
......
Giản Úc vẫn luôn không để bụng đối với thân thể của mình, Giản Úc nói với hắn kiếp sau gặp lại, cùng với khoảng thời gian trước Giản Úc không từ mà biệt, tất cả những vấn đề không có chỗ giải đáp được đều có thể giải thích.
Bởi vì Giản Úc biết tương lai của chính mình, cho nên mới sẽ làm ra một vài chuyện không hợp với lẽ thường như vậy.
Giản Úc nghe Lục Chấp phân tích, hơi hơi mở to mắt, trong lòng một trận chấn động.
Cậu không nghĩ tới Lục Chấp sẽ nhạy bén như vậy, thế mà có thể căn cứ vào một ít manh mối nhỏ nhặt, mà suy đoán ra được tình huống thân thể của cậu.
Giản Úc thật lâu cũng không nói nên lời, ngón tay không tự giác mà nắm chặt khăn trải giường dưới thân.
Đôi mắt Lục Chấp đen nhánh nhìn chằm chằm cậu, đang tìm tòi nghiên cứu, cũng là chú ý tới biểu hiện của cậu: "Giản Úc, nói cho tôi, có phải em biết được cái gì hay không?"
Ánh mắt Lục Chấp quá mức sắc bén, giống như có thể nhìn thấy rõ được tâm hồn của cậu.
Giản Úc có chút hoảng loạn mà dời đi tầm mắt, không muốn đối diện với Lục Chấp.
Lục Chấp thấy bộ dáng sợ hãi của Giản Úc, vì thế hắn hạ nhẹ giọng hơn, mang theo ý vị trấn an: "Đừng sợ, tôi không có bức em, tôi chỉ là muốn hiểu thêm về tình huống thân thể của em mà thôi."
Giản Úc lắc lắc đầu, nói dối: "Tôi cũng không biết thân thể của mình tại sao lại như vậy."
Cậu đương nhiên không thể nói tình hình thực tế cho hắn nghe được.
Cậu cũng không thể nói cho Lục Chấp rằng, cậu là người xuyên sách tới, cho nên biết được tình tiết đại khái của nguyên tác, biết được thân thể của mình có bệnh nan y, chỉ còn sống được mấy tháng nữa thôi.
Cậu cái gì cũng đều không thể nói được.
Lục Chấp vẫn luôn nhìn Giản Úc chăm chú, thấy Giản Úc nghiêng đầu, không dám nhìn hắn.
Từ góc độ của Lục Chấp, có thể thấy được sườn mặt bất lực tái nhợt của Giản Úc, lông mi nhẹ nhàng rung động, cùng với cần cổ trắng nõn yếu ớt.
Nhìn Giản Úc suy yếu như vậy, nháy mắt Lục Chấp mềm lòng, muốn hỏi nhiều thêm vài câu cũng đều luyến tiếc.
Chỉ có thể đợi về sau có thời cơ thích hợp thì hỏi lại.
Sau một lúc lâu, Lục Chấp cởi áo khoác cùng giày ra, leo lên giường bệnh.
Giản Úc quay đầu lại, liền thấy được Lục Chấp đã leo lên giường, có chút mê mang mà chớp mắt: "Lục tiên sinh?"
Lục Chấp duỗi tay, đem cậu ôm vào trong lồ ng ngực, sau đó cùng cậu nằm lại trên giường bệnh.
Lục Chấp gắt gao mà ôm chặt Giản Úc, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người cậu, giống như ôm lấy trân bảo mất mà tìm lại được.
Trong phòng bệnh an tĩnh, không khí ấm áp hài hòa, ánh mặt trời bên ngoài chiếu xuống sắc màu ấm, làm tâm tình của người ta cũng thả lỏng hơn.
Giản Úc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ngoan ngoãn mà rúc vào trong lòng của Lục Chấp.
Cái ôm của Lục Chấp vô cùng ấm áp, dựa vào bên trong làm cậu cảm thấy đặc biệt an tâm.
Cậu có chút muốn ngước mắt lên nhìn Lục Chấp một cái, nhưng lại sợ Lục Chấp tiếp tục hỏi vấn đề vừa nãy, nên chỉ có thể từ bỏ.
Cũng may Lục Chấp không có tiếp tục hỏi chuyện thân thể của cậu nữa, mà thay đổi đề tài khác, thanh âm trầm thấp: "Nghe nói, em vừa mới tỉnh lại, liền khắp nơi tìm một con hạc giấy?"
Giản Úc cả kinh.
Nhất thời không biết vấn đề trước mắt và vấn đề vừa rồi, cái nào thì khó trả lời hơn.
Cậu có chút ngượng ngùng mà rúc đầu vào trong ngực Lục Chấp, muốn đem khuôn mặt của mình giấu đi, thanh âm cũng ồm ồm: "Lúc ấy tôi mới vừa tỉnh lại, đầu óc còn chưa quá thanh tỉnh."
Trong thanh âm của Lục Chấp dường như mang theo một chút sung sướng, có lẽ thời khắc trước mắt này là thời khắc tâm tình của hắn tốt nhất trong khoảng thời gian này, hắn thấp giọng hỏi Giản Úc ở trong lòng: "Còn không có thanh tỉnh, liền nhớ thương con hạc giấy mà tôi đã gấp cho em sao?"
Giản Úc cảm giác mặt của mình bắt đầu nóng lên.
Cậu dứt khoát chôn đầu vào trong lồ ng ngực của Lục Chấp, không nói một lời, làm bộ như bản thân cái gì cũng không nghe thấy.
Cố tình Lục Chấp không chịu buông tha cậu: "Hửm? Sao lại không nói gì?"
Giản Úc buồn bực nói: "Tôi bị câm."
Lục Chấp cười khẽ, dỗ cậu: "Không có việc gì, dù cho em là một bé câm, tôi cũng sẽ nuôi em."
Giản Úc há miệng th ở dốc, không biết nên nói cái gì.
Đều do Lục Chấp, tự nhiên nói mấy lời làm người ta không thể trả lời được.
Lúc này, Lục Chấp duỗi tay lấy một vật, sau đó nói với Giản Úc: "Đưa tay ra đây nào."
Giản Úc nghe lời mà vươn tay.
Giây tiếp theo, trong tay cậu nhiều thêm một con hạc giấy.
Đôi mắt Giản Úc hiện lên sự vui vẻ, ngước mắt nhìn Lục Chấp: "Sao lại ở chỗ của anh vậy?"
Lục Chấp giải thích: "Tôi cho người tới căn phòng trọ kia của em để thu thập đồ vật trở lại, trong đó có bao gồm cả con hạc giấy này."
Tâm tình Giản Úc sung sướng, chặt chẽ mà cầm con hạc giấy kia ở trong tay.
Lục Chấp nhướng mày nhìn cậu: "Thích như vậy sao?"
Giản Úc nhấp môi, thành thật gật gật đâu: "Thích."
Lục Chấp nhìn đáy mắt của Giản Úc có những ánh sáng nhỏ, lại lần nữa mà ôm người vào trong lồ ng ngực thật chặt, trịnh trọng hứa hẹn nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em, cho dù phải trả giá bất luận cái gì đều được."
Giản Úc cầm lấy con hạc giấy trong tay, đem đầu vùi vào trong ngực của Lục Chấp, không nói nữa.